Xem mẫu

vietmessenger.com Vạn Thành Đảo Tương Tư 1 Trước cửa nhà hàng Hoa Hồng có cặp tân lang thật đẹp đôi khiến người đi đường phải dừng chân, trầm trồ khen. Cô dâu mặc áo cưới màu trắng tinh khôi, với lối thiết kế hiện đại, không rườm rà, càng tăng thêm những đường nét nữ tính trên thân thể nàng. Gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to tròn đen như mắt nai. Cái mũi thon thon cộng với đôi môi mọng đỏ xinh xinh trông nàng thật quyến rũ. Đứng bên cạnh là chú rể, trông gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Chàng mặc bộ veston màu xanh da trời, với dóc váng cao to, gương mặt điển trai rất đàn ông. Tất cả những nét chấm phá ấy làm cho họ nổi bật hơn trong khung trời rộn ràng của thành phố. Liếc nhìn qua tấm bảng trước mặt, người ta thấy dòng chữ: "Tiệc cưới của anh Nguyễn Hoàng Tuấn và cô Trần Hân Du". Bên cạnh là tấm hình chân dung của cô dâu, chú rể phóng to. Có ai đó la lớn trong đám đông: - Thật là đẹp đôi! Trăm năm hạnh phúc nha! Cả Hân Du lẫn Hoàng Tuấn đều bật cười và cùng đưa tay lên chào người khách đi đường vui tính. Hân Du kiễng chân nhìn ra xa, vẻ trông ngóng. Hoàng Tuấn nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô vợ mới, mỉm cười, nắm tay nàng hỏi: - Em chờ Mai Linh phải không? Hân Du xoay người qua, nhìn Tuấn với đôi mắt tròn xoe: - Sao anh biết ? - Nàng hỏi. - Sao lại không biệt - Tuấn cười. - Anh có thể đọc được suy nghĩ của em kia mà. Hân Du chớp chớp mắt: - Có thật không? Hay anh chỉ đoán mò ? - Còn lâu mới đoán mò. Đường đường là phu quân của em, mà không hiểu em thì còn ai hiểu em nữa. Nhìn bộ mặt dương dương tự đắc của đức lang quân, Hân Du lấy tay bẹo má Hoàng Tuấn rồi cười nói: - Bây giờ hiểu em chỉ là chuyện nhỏ. Làm sao sau này và mãi mãi hiểu được em mới là chuyện lớn. Anh có làm được không? Hoàng Tuấn gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: - Điều đó em không phải lo, chắc chắn chồng em sẽ là người đàn ông duy nhất hiểu và yêu em suốt đời. - Tuấn ơi! Du ơi! - Tiếng gọi cắt ngang cuộc trò chuyện của đôi giai nhân. Quay lại, họ nhận ra bà Duyên, mẹ của Hân Du, đang vội vã đi tới. - Thế nào hai con? - Bà hỏi. - Khách đã tới đủ chưa, ta vào nhập tiệc thôi chứ. Đã trễ năm phút so với giờ mời rồi đó. Hân Du lại kiễng chân nhìn ra đường, giọng lo lắng: - Sao giờ này Mai Linh vẫn chưa đến ? Hoàng Tuấn thấy nét mặt lo lắng của vợ thì vội trấn an: - Chắc lúc sáng đi quay phim với em về, Mai Linh mệt quá nên đến trễ một chút. Bà Duyên nắm tay con gái: - Ôi thôi! Ai chứ cái cô Mai Linh thì mẹ biết quá đi. Cứ phải trang điểm đúng hai tiếng mới xong. Thôi, vào đi con. Linh nó đến trễ, nó sẽ vào sau. Để khách khứa chờ đợi coi không được con à. Hân Du miễn cưỡng bước theo chân mẹ và chồng vào đại sảnh, nhưng mắt vẫn hướng ra đường, mong nhìn thấy bóng dáng của người bạn thân. Không hiểu sao, Hân Du thấy lòng mình bồn chồn lo lắng kỳ lạ. Linh tính như mách bảo, có điều gì đó không may đang xảy ra cho người bạn thân của nàng. Tuấn ghé sát tai nàng vỗ về: - Em đừng lo quá, Linh sẽ đến ngay mà. Nào, vui lên, cười lên chứ, mọi người đang ngắm em kìa. Cô dâu gì mà nét mặt đầy âu lo. Nghe Tuấn nhắc nhở, Hân Du chợt nhớ tới vai trò quan trọng của mình, nàng mỉm cười, gật đầu chào quan khách. Đến giờ làm lễ, Hoàng Tuấn, Hân Du nắm tay nhau bước lên sân khấu lộng lẫy rực rỡ trong ánh đèn màu và những tia sáng lung linh của pháo bông. Người giới thiệu chương trình bước lên cúi chào quan khách và trân trọng tuyên bố lý do của buổi tiệc. Sau đó, anh ta mời hai bên sui gia bước lên sân khấu. Trông họ cũng thật xứng với câu "môn đăng hộ đối". Sau khi đôi bên phát biểu và cảm tạ quan khách. Đến lượt cô dâu và chú rể khui rượu sâm banh. Một tiếng nổ giòn vang lên, chiếc nắp chai bật tung, bay lên cao, kèm theo một dòng rượu trắng xóa tung ra. Mọi người vỗ tay hào hứng tán thưởng. Hân Du và Hoàng Tuấn cùng rót rượu vào tháp ly khi tháp sâm banh đã đầy, họ nhấc ly rượu mừng mời tất cả quan khách. Tiếng dô, dô vang lên như pháo nổ. Bữa tiệc cưới đã đến hồi vui nhộn nhất. Trên sân khấu, ca sĩ hát phục vụ. Phía dưới mọi người nâng ly, hò hét mừng cho ngày vui của đôi bạn trẻ. Cô dâu và chú rể đi đến từng bàn chào khách. Tranh thủ lúc mọi người nâng ly, Hân Du hỏi chồng: - Anh có nhìn thấy Mai Linh tới chưa? Hoàng Tuấn đưa mắt nhìn bao quát đại sảnh, rồi lắc đầu: - Chưa! Anh chưa thấy. - Sao em lo cho Linh quá. Em có cảm giác nó gặp chuyện không hay. Tuấn siết chặt tay Hân Du trong bàn tay của mình: - Em đừng nghĩ bậy. Không có chuyện gì đâu. Nào, vui lên, đừng để chuyện nhỏ ảnh hưởng đến ngày vui trọng đại nhất của cuộc đời chúng ta. Cố cười vui để làm vừa lòng đức lang quân của mình nhưng thật ra, lòng Hân Du như lửa đốt. Mai Linh là cô bạn thân duy nhất của Hân Du. Hai người chơi thân với nhau khi còn nằm nôi, vì ba mẹ của Hân Du cũng là bạn thân của ba mẹ Mai Linh. Lớn lên, thân càng thân vì hai người rất hợp tính tình, yêu thương nhau như hai chị em ruột. Có người nói đùa, Hân Du và Mai Linh là một cặp bài trùng, gần nhau như hình với bóng. Nếu một trong hai người là trai, chắc có lẽ họ đã nên duyên vợ chồng. - Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc. Sống với nhau cho tới ngày đầu bạc, răng long nghe. Nào, dô trăm phần trăm đi các bạn. Dô... dô... Hoàng Tuấn uống cạn một hơi hết ly bia. Hân Du nhăn mặt: - Anh ơi! Anh uống như vầy sao chịu nổi. Mỗi bàn một ly, mà tới mấy chục bàn lận. Coi chừng anh xỉn đi không nổi tới bàn cuối cùng đó. Hoàng Tuấn choàng tay qua vai vợ. Anh nói to với mọi người: - Hôm nay là ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời của Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn đã cưới được người con gái mà Tuấn yêu say đắm. - Rồi quay sang Hân Du, Tuấn nói tiếp. - Anh hứa với em nhất định hôm nay sẽ không say. Dù uống cỡ nào anh cũng sẽ tỉnh cho tới lúc bước vào phòng tân hôn của chúng mình. - Hay, nói hay quá. Nào cho chú rể một tràng pháo tay nào. Mọi người vỗ tay hoan hô, có ai đó la lớn: - Chú rể hôn cô dâu một cái đi! - Hôn đi... hôn đi... Tiếng la, tiếng cười vang trời, át cả tiếng nhạc trên sân khấu. Hoàng Tuấn nhìn Hân Du một lúc rồi nói: - Giải quyết chuyện này sao đây em? Hân Du đỏ mặt, mắc cỡ. Hoàng Tuấn khoát tay ra hiệu mọi người im lặng và nói: - Thể theo lời yêu cầu của mọi người, tôi xin hôn cô dâu một cái. Em đồng ý nha. Hỏi thì hỏi thế, nhưng chẳng đợi Hân Du trả lời, Hoàng Tuấn đã nhanh nhẹn đặt một nụ hôn lên má cô dâu. Mặt Hân Du đỏ bừng lên. Trông nàng càng xinh đẹp bội phần. Giọng một anh thanh niên vang lên: - Hôn mãi đi, ai lại hôn má như hôn trẻ con vậy. Hoàng Tuấn nhanh nhảu đáp trả: - Hôn môi ư? Được thôi! Nhưng hôn môi phải chờ vào tới phòng tân hôn mới hôn được. Còn bây giờ, - anh nhỏ giọng hài hước, - quý vị thông cảm, chỉ hôn má thôi. Hôn tượng trưng ấy mà. Mọi người bật cười. Cô dâu và chú rể xin phép đi sang bàn khác. Hoàng Tuấn nghe có ai đó gọi mình. - Tuấn ơi Tuấn, ra đây một chút. Lẫn trong đám đông ồn ào, Tuấn nhận ra giọng Nghĩa, một người bạn làm chung công ty với anh. Thấy Nghĩa đang vẫy tay rối rít, Hoàng Tuấn quay sang Hân Du: - Em đến bàn bên cạnh chào khách đi. Anh ra xem Nghĩa nói gì. Anh sẽ vào ngay. Nói xong Hoàng Tuấn vội bước đi, gặp Nghĩa, anh hỏi ngay: - Gì vậy Nghĩa ? Nghĩa không nói ngay mà nhìn về phía Hân Du. Rồi kéo Tuấn ra một góc thì thầm: - Mai Linh chết rồi! - Hả ? - Tuấn sững sờ giây phút tưởng như tai mình nghe lầm. Anh hỏi lại.- Nghĩa nói gì ? Giọng Nghĩa run run lập lại câu nói vừa rồi: - Mai Linh chết rồi! - Trời ơi! - Tuấn lảo đảo. - Sao lại có chuyện này ? Nghĩa đỡ tay bạn, rồi lau mồ hôi trên trán mình. - Mình cũng thật bất ngờ khi nhận được tin này. Người yêu của Mai Linh chở cô ấy đến đây dự đám cưới. Trên đường đi, xảy ra tai nạn giao thông. Mai Linh tắt thở trên đường đi cấp cứu. Còn Vũ, người yêu của Linh đang trong giai đoạn hôn mê. - Thảo nào Hân Du thấy lo lắng lạ thường. Cô ấy luôn miệng bảo với mình, linh cảm có chuyện gì không may xảy ra cho Mai Linh. - Tuấn thở hắt ra. Nghĩa gật đầu nói: - Mình rất hiểu mối quan hệ của vợ cậu và Mai Linh. Vì vậy mình mới tìm gặp và thông báo cho cậu hay trước chuyện này để còn lựa lời nói với Hân Du. Hoàng Tuấn lắc đầu: - Phải giấu chuyện này cho tới hết buổi tiệc. Nếu nói ra, Hân Du sẽ ngất xỉu ngay. Mình biết Hân Du rất thương Mai Linh. Tin này sẽ là một cú sốc thật sự với Hân Du. - Nhưng cậu cũng phải tìm cách mà nói. Nghĩa vừa nói vừa nhìn anh. Nghĩa vội đưa tay lên chào, miệng nở một nụ cười thật tươi. Nhằm đánh tan mọi nghi ngờ của Hân Du, Nghĩa đẩy tay Hoàng Tuấn. - Cậu vào đó với Hân Du đi, kẻo cô ấy nghi ngờ. Nhớ lựa lời mà nói. Chắc chắn chờ lâu Hân Du sẽ hỏi Mai Linh ngay. - Ờ! Mình biết rồi. Mình sẽ có cách. Cậu vào nhập tiệc với cánh công ty mình đi. Nói rồi, Tuấn vội vã đi ngay. Vừa gặp anh, Hân Du đã hỏi ngay: - Có chuyện gì mà anh Nghĩa gọi anh ra ngoài vậy ? Tuấn vờ như không có gì quan trọng, nói nhanh: - À, có gì đâu. Mai Linh nhờ Nghĩa tới nhắn, có lẽ cô ấy tới trễ vì mẹ cô ấy lên cơn đau tim sẽ nhập viện. Linh và anh Vũ đưa bác đi rồi. Hân Du nhíu mày: - Thảo nào mà nó đến trễ như vậy. - Bệnh của mẹ Mai Linh thì Hân Du có biết. Bác ấy đau tim gần cả chục năm nay, vậy mà Hân Du vẫn thốt lên. - Sao lại lựa cái ngày hôm nay mà nhập viện vậy nhỉ ? ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn