Xem mẫu

  1. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Độc Cô Hồng CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net/ Tạo ebook: Nguyễn Kim Vỹ. MỤC LỤC Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  2. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  3. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Độc Cô Hồng CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Hồi 1 Tửu khách bất tri Vào một ngày trong tiết trời lập xuân, không khí còn se lạnh, nhƣng Dƣơng Châu nhƣ khoác một bộ mặt khác trong cái ngày đó. Cả Dƣơng Châu nhƣ bừng tỉnh sau một thời gian dài ngủ yên trong tĩnh lặng, mặc dù bình nhật nó không thiếu sự nhộn nhịp của chốn phồn hoa đô hội, nhƣng trong cái ngày, Dƣơng Châu quả là khác thƣờng, hoàn toàn khác thì đúng hơn. Năm nào mà chẳng có ngày lập xuân, nhƣng hôm nay Dƣơng Châu khác thƣờng hơn mọi năm, bởi vì ngay từ hôm qua, nhà nhà đã treo đèn hoa đăng, không chỉ là nhà của bá tánh Dƣơng Châu, mà tất cả mọi con đƣờng đều kết hoa nhƣ thể sắp có một ngày hội lớn, mà vào hàng năm thì vào ngày này chẳng có lễ hội gì. Sự khác thƣờng của Dƣơng Châu hôm nay, cốt để đón một ngƣời. Một con ngƣời mà trong thiên hạ bất cứ ai cũng nghe đến danh và tiếng. Một con ngƣời mà bất cứ ai cũng muốn gặp một lần đã cho đó là diễm phúc. Còn ai đƣợc nói chuyện, hay chạm vào tay ngƣời đó thôi thì xem nhƣ mình đã đƣợc trời ban phúc lành, hay đã gặp đƣợc một kỳ tích mà những kẻ khác đều ao ƣớc. Ngƣời đó chính là Thƣợng Quan Đại Phu Thƣợng Quan Đại Phu là ngƣời nhƣ thế nào, thì không ai biết đƣợc. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  4. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Nhƣng thiên hạ chỉ kháo với nhau, ai mà không biết Thƣợng Quan Đại Phu, ngƣời đó không phải là ngƣời Trung Thổ. Dƣơng Châu đang trong một ngày tất bật, bận rộn để tiếp đón Thƣợng Quan Đại Phu, nhƣng có một ngƣời tại Dƣơng Châu, chẳng một chút gì bận tâm đến sự chộn rộn và tất bật đó, thậm chí cũng chẳng quan tâm đến ngƣời sắp đến Dƣơng Châu kia là ai. Mà có biết ngƣời đến là Thƣợng Quan Đại Phu thì y cũng chẳng màng đến, Thƣợng Quan Đại Phu là con ngƣời nhƣ thế nào mà lại đƣợc bá tánh Dƣơng Châu trọng nhƣ vậy. Còn nếu bảo y quan tâm đến Thƣợng Quan Đại Phu thì đúng là không hiểu y chút nào. Y là một kẻ bàng quang, vô tƣ đến độ chẳng màng đến sự thai đổi ở Dƣơng Châu này, y chính là Khắc Vị Phong. Nếu nói Khắc Vị Phong là ngƣời bàng quan cũng không đúng, mà y chỉ bàng quan với sự xuất hiện của Thƣợng Quan Đại Phu thôi, còn y quan tâm đến một chuyện khác. Chuyện đó thì có riêng mình y biết. Trong bộ tƣớng nhàn nhã, tự tại, Khắc Vị Phong rảo bƣớc qua những con đƣờng treo hoa đăng của Dƣơng Châu thành, chấp tay sau lƣng với vẻ phong lƣu, phóng khoáng và ung dung tự tại, Khắc Vị Phong bƣớc vào gian thảo điếm của lão Dục Tử Quân. Khắc Vị Phong vừa bƣớc vào thì lão Dục từ sau bƣớc ra tiếp y. Khắc Vị Phong nhận ngay ra vẻ tất bật của lão Dục, nhƣng không nói, mà chỉ điểm nụ cƣời mỉm cầu tình. Lão Dụ giả lả nói: - Khắc công tử… thảo điếm của lão Dục hôm nay đóng cửa… chiều mới mở cửa. Vị Phong nheo mắt hóm hỉnh nói: - Bổn thiếu gia biết vì sao lão Dục đóng cửa rồi. Lão Dục đóng cửa để đi đón Thƣợng Quan Đại Phu gì đó phải không? Lão Dục vuốt râu giả lả cƣời rồi nói: - Cả Dƣơng Châu này đều chộn rộn, và ai cũng muốn nhƣ lão phu cả. Đây là cơ hội và dịp để thấy đƣợc chân diện của Thƣợng Quan Đại Phu. Khắc Vị Phong nhăn mặt: - Khắc Vị Phong cứ tƣởng đâu vị Thƣợng Quan Đại Phu nào đó giống nhƣ Phật sống tái sinh xuống Dƣơng Châu để ban phƣớc lộc cho mọi ngƣời vậy. Nói rồi Khắc Vị Phong khoát tay: - Thôi thôi đƣợc rồi… đƣợc rồi… lão Dục không cần thiết phải đóng cửa. Cứ đi đón Thƣợng Quan Đại Phu để tỏ lòng sùng bái với vị Phật sống kia đặng thụ hƣởng phƣớc lộc thọ mà Thƣợng Quan Đại Phu ban phát. Cứ để thảo điếm của lão Dục cho Khắc Vị Phong trông coi cho. Lão Dục tròn mắt nhìn Khắc Vị Phong. Nụ cƣời mỉm cầu tình của Khắc Vị Phong đập ngay vào mắt lão Dục. Lão Dục vuốt râu giả lả nói: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  5. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng - Hê… Khắc công tử nói thật chứ… Khắc công tử không đi đón Thƣợng Quan Đại Phu à? Khắc Vị Phong giả lả nói: - Không không… Lão Dục cứ xem nhƣ Khắc Vị Phong không có duyên có phận với vị Phật sống Thƣợng Quan Đại Phu đó. Nếu có duyên có phận, Khắc Vị Phong xin đƣợc nhƣờng lại cho lão Dục. Lão Dục vuốt chòm râu hoa râm nhìn Khắc Vị Phong. Lão vừa vuốt râu vừa nói: - Lão Dục biết Khắc công tử quan tâm đến cái gì rồi. Ở đây lão Dục còn những một vò rƣợu năm cân Thiệu Nữ Nhi Hồng đó nhé. Khắc Vị Phong giả lả cƣời, rồi lấy hai nén bạc đặt vào tay lão Dục. Y nhƣớng mày nói: - Không ít đấy chứ? Bỏ ngay hai nén bạc vào trong túi quần, lão Dục nói: - Hai nén bạc với Khắc công tử thì có đáng là gì. - Vị Thƣợng Quan Đại Phu Phật sống chƣa ban phƣớc lộc cho lão Dục mà Khắc Vị Phong đã ban rồi. Không chừng sau này, Khắc Vị Phong cũng dám biến thành Thƣợng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu. - Lão Dục cũng mong Khắc công tử đƣợc nhƣ vậy. Để lão hủ sớm phát tài, phát tƣớng. Khắc Vị Phong mỉm cƣời nói: - Lão Dục cứ lo cho Khắc Vị Phong trƣớc đi, thế nào cũng đến cái ngày đó mà. - Nhƣng hôm nay thì chƣa đƣợc. Khi nào Khắc Vị Phong công tử là Thƣợng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu, lão hủ sẽ trải chiếu đón công tử. Vị Phong nhăn mặt nói: - Đợi đến lúc đó thì Vị Phong đâu cần đến lão Dục. Mà cả Dƣơng Châu sẽ kết hoa đăng, trải thảm đỏ đón Khắc Vị Phong đó. - Đến lúc đó, lão Dục sẽ là ngƣời đầu tiên đón công tử. Khắc Vị Phong khoát tay: - Đƣợc rồi… đƣợc rồi… Khi nào đến thời vận hẳn hay. Đã đến lúc lão Dục đi đón Thƣợng Quan Đại Phu rồi đó. - Lão hủ giao thảo điếm cho công tử. - Không biết lão có tin Khắc Vị Phong này không nhỉ? - Nếu không tin thì lão hủ đâu có giao, đúng không nào. Khắc Vị Phong phá lên cƣời. Y vừa cƣời vừa nói: - Lão Dục chọn không lầm ngƣời rồi đó. - Lão hủ chỉ giao cho mỗi một mình Khắc Vị Phong thôi nhé. - Nếu có bằng hữu đối ẩm, không chạy theo vị Thƣợng Quan Đại Phu kia, Khắc Vị Phong sẽ trả Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  6. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng thêm ngân lƣợng cho lão mà. Lão Dục vuốt râu khẽ gật đầu: - Lão hủ đi đây… khi nào về lão Dục sẽ kể cho Khắc công tử nghe. - Hay nhất là lão Dục nên tặng cho Khắc Vị Phong một vò rƣợu để trả công. - Nhất định nhƣ vậy rồi! Lão Dục hối hả rời thảo điếm. Khắc Vị Phong nhìn theo lão nghĩ thầm: “Không biết lão Thƣợng Quan Đại Phu kia là ngƣời nhƣ thế nào mà ai cũng muốn chiêm nghiệm dung mạo của y. Phải chi Thƣợng Quan Đại Phu là mỹ nữ nhƣ Đắc Kỷ, Tây Thi, thì chẳng nói làm gì. Đằng này nghe đâu lão cũng đã ngoài lục tuần rồi. Không biết sau này mình có giống nhƣ Thƣợng Quan Đại Phu không?” Vừa nghĩ Khắc Vị Phong vừa nhìn theo lão Dục cho đến khi lão khuất dạng sau ngã ba đƣờng mới quay vào thảo điếm. Khắc Vị Phong vung vai nhẩm nói: - Thiên hạ vì Thƣợng Quan Đại Phu, còn Khắc Vị Phong thì sẽ vì Khắc Vị Phong. Khắc Vị Phong nói rồi bê vò rƣợu Thiệu Nữ Nhi Hồng bày ra bàn. Chọn lấy một ít thức ăn có sẵn, Vị Phong dọn ra, rồi chễm chệ ngồi vào bàn. Phủi hai ống tay áo, Vị Phong nhìn vò rƣợu mỉm cƣời nói: - Mời Thƣợng Quan Khắc Vị Phong Đại Phu. Y vừa nói vừa chuốc rƣợu ra chén của mình. Vừa chuốc đầy chén rƣợu, Vị Phong chƣa kịp uống thì từ ngoài thảo điếm một gã kiếm thủ bƣớc vào. Sự xuất hiện của gã kiếm thủ buộc Khắc Vị Phong phải ngẩng mặt lên nhìn. Gã kiếm thủ có bộ mặt chữ điền, trạc ngoài tứ tuần, phong thái uy nghi oai vệ, nhƣ đối ngƣợc lại với những nét thanh tú lịch lãm và sắc mặt trơ trơ lạnh lùng. Nhìn mặt gã kiếm thủ Vị Phong những tƣởng nhƣ có chiếc mặt nạ khoác bên ngoài khuôn mặt gã. Vị Phong chƣa hỏi gã kiếm thủ, nhƣng y đã bƣớc đến bàn của chàng. Y thản nhiên ngồi vào bàn đối diện với Khắc Vị Phong. Vẻ tự nhiên bình thản của gã kiếm thủ khiến Vị Phong hơi ngỡ ngàng. Mặc dù ngỡ ngàng nhƣng chàng vẫn điểm nụ cƣời gƣợng gạo: - Tôn giá… thảo điếm đã đóng cửa ạ! - Ta thấy thảo điếm này đóng cửa đâu? - Không đóng cửa nhƣng thật ra là đóng cửa ạ! Lão điếm chủ Dục Tử Quân đã đi đón Thƣợng Quan Đại Phu rồi ạ! Gã kiếm thủ đặt thanh kiếm lên bàn. Chuôi kiếm của y có nạm một viên dạ minh châu chói sáng đập vào mắt Khắc Vị Phong. Y nhìn Khắc Vị Phong bằng đôi uy nhãn sáng ngời. Tiếp nhận hai luồng uy nhãn của gã kiếm thủ, bất giác xƣơng sống Vị Phong gai lạnh.Gã kiếm thủ bƣng bầu rƣợu nhìn Vị Phong nói: - Ta có thể uống rƣợu với công tử đƣợc chứ? Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  7. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Vị Phong giả lả nói: - Tất nhiên là đƣợc rồi… sao lại không đƣợc. Tại hạ đang thiếu ngƣời đối ẩm đây. Uống rƣợu một mình thì chẳng ngon lành gì. Gã kiếm thủ gật đầu rồi chuốc rƣợu ra chén. Y không một chút khách sáo, mà thản nhiên bƣng chén rƣợu dốc cạn. Nhìn gã uống, Vị Phong nghĩ thầm: “Gã này chẳng biết đạo khách và chủ gì cả. Bổn thiếu gia chƣa uống thì gã đã uống trƣớc rồi.” Đặt chén xuống bàn, gã kiếm thủ bƣng vò rƣợu chuốc ra chén tiếp. Vị Phong cứ ngồi trơ ra nhìn gã uống rƣợu. Gã đặt vò rƣợu xuống bàn, nhìn Vị Phong nói: - Ngƣơi không ngạc nhiên? Điểm nụ cƣời gƣợng, Vị Phong nói: - Không không… tại hạ rất tự nhiên, tôn giá cũng tự nhiên nhƣ tại hạ. Gã kiếm thủ gật đầu: - Nhƣ thế mới là huynh đệ. Ta mời Khắc Vị công tử. Vị Phong bƣng chén của mình. Chàng giả lả nói: - Đa tạ… đa tạ… Rƣợu trong thảo điếm không thiếu để tại hạ chiêu đã tôn giá đâu. Hai ngƣời cùng cạn chén. Đặt chén xuống bàn, gã kiếm thủ nhìn Vị Phong từ tốn nói: - Sao công tử không theo mọi ngƣời ở Dƣơng Châu đón Thƣợng Quan Đại Phu. Vị Phong giả lả cƣời nói: - Thƣợng Quan Đại Phu không quen biết với tại hạ, cũng chẳng có mối giao hảo nào. Tại sao tại hạ phải đi đón Thƣợng Quan Đại Phu. Gã kiếm thủ nhìn thẳng vào mặt Khắc Vị Phong: - Khắc công tử không biết Thƣợng Quan Đại Phu, nhƣng danh tiếng của Thƣợng Quan Đại Phu hẳn công tử có nghe đến. - Nội nghe bá tánh Dƣơng Châu bàn tán thôi, Khắc Vị Phong đã có thể đoán Thƣợng Quan Đại Phu nhƣ một vị Phật sống tái sinh đến Dƣơng Châu. Nhƣng có là gì đi nữa thì vị Thƣợng Quan Đại Phu kia cũng là một con ngƣời. Mà con ngƣời thì có khác gì với Khắc Vị Phong đâu. Cũng ăn, cũng ngủ, cũng uống và cả… Vị Phong bỏ lửng câu nói giữa chừng giả lả cƣời. Chàng vừa cƣời nói: - Cũng gì nữa thì tự tôn giá cũng nghiệm ra, chẳng cần Khắc Vị Phong phải nói: Gã kiếm thủ bƣng chén rƣợu nhìn Vị Phong hỏi: - Ở Dƣơng Châu có bao nhiêu ngƣời nhƣ Khắc Vị Phong? Câu hỏi này của gã kiếm thủ khiến Khắc Vị Phong hơi ngỡ ngàng. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  8. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng - Ơ… Vị Phong cũng không biết. - Vƣơng Tạo cũng chẳng cần biết làm gì? Y dốc chén rƣợu uống cạn, rồi đặt chén xuống trƣớc mặt nhìn Vị Phong nói: - Khắc công tử không biết về Thƣợng Quan Đại Phu là ngƣời duy nhất nắm giữ quyền uy tối thƣợng của võ lâm Trung Nguyên. Vị Phong bƣng chén rƣợu, giả lả nói: - Tại hạ đâu phải là ngƣời võ lâm. - Ta biết công tử không phải là ngƣời võ lâm nên mới nói cho công tử biết. Thƣợng Quan Đại Phu không chỉ nắm quyền lực tối thƣợng của võ lâm Trung Nguyên, mà trong chốn quan trƣờng còn là ngƣời định đoạt nữa đó. Vị Phong chau mày: - Thƣợng Quan Đại Phu có quyền năng nhƣ vậy, thảo nào đi đến đâu thiên hạ cũng xem nhƣ vị Phật sống tái sinh. Vị Phong nâng chén rƣợu trƣớc mặt Vƣơng Tạo: - Mời tôn giá. Hai ngƣời cùng cạn chén. Đặt chén xuống bàn Vị Phong nói: - Phàm kẻ có quyền năng nhƣ Thƣợng Quan Đại Phu thì đƣợc thiên hạ sùng bái, đó là lẽ thƣờng tình thôi, phàm là nhƣ thế mà. - Thế sao Khắc công tử lại bỏ qua cơ hội này. Đây là cơ hội mà bất cứ ai cũng chờ đợi đƣợc gặp Thƣợng Quan Đại Phu. Bởi ai cũng có thể đổi đời qua lần tiếp xúc với Thƣợng Quan Đại Phu. - Tại hạ không có ý đó. - Do đó Khắc Vị Phong mới ngồi ở nhà không đi đón Thƣợng Quan Đại Phu. Vị Phong gật đầu: - Tại hạ thích uống rƣợu hơn. Vƣơng Tạo chuốc rƣợu ra chén của Vị Phong và chén của y. Y vừa chuốc rƣợu vừa nói: - Khắc công tử hiện sống với ai? Đôi chân mày Vị Phong hơi nhíu lại. Lƣỡng lự một lúc Vị Phong mới nói: - Tại hạ sống một mình. Vƣơng Tạo nhìn thẳng vào mắt Vị Phong: - Khắc công tử không sống một mình. Mà sống với một lũ tiểu yêu thất cơ lỡ vận. Vị Phong chƣng hửng: - Ơ… Vƣơng Tạo vuốt cằm nói: - Vƣơng mỗ còn biết Khắc công tử sống với lũ tiểu yêu đó trong một ngôi nhà bỏ hoang nữa. Ngôi Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  9. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng nhà đó, tọa lạc ngoại thành Dƣơng Châu, về phía tây non mƣời dặm. Vị Phong càng sững sờ hơn bởi câu nói này của Vƣơng Tạo. Chàng buột miệng nói: - Sao tôn giá biết rành vậy? Vƣơng Tạo bƣng chén rƣợu. - Ta uống với công tử một chén chứ? Vị Phong gật đầu: - Rất… rất hân hạnh đƣợc bồi tiếp tôn giá. Thốt ra câu nói đó, Khắc Vị Phong có vẻ bối rối và sƣợng sùng. Uống cạn chén rƣợu, Vƣơng Tạo từ từ đặt chén rƣợu xuống bàn nhƣng mắt vẫn nhìn vào mắt Khắc Vị Phong. Tiếp nhận ánh mắt của Vƣơng Tạo, Khắc Vị Phong bƣng chén rƣợu mà cứ nhƣ bị trời trồng không đƣa đƣợc chén rƣợu trút vào miệng. Vƣơng Tạo nói: - Khắc công tử đừng quá ngạc nhiên nhƣ thế! Vị Phong gật đầu. Cứ nhƣ bản năng thi đúng hơn, chàng dốc chén rƣợu uống cạn, đặt chén rƣợu xuống bàn rồi e dè nhìn Vƣơng Tạo. - Tôn giá nhƣ biết rõ về tại hạ. Vƣơng Tạo vuốt cằm rồi nói: - Ở Dƣơng Châu, thiên hạ chỉ biết một Khắc thiếu gia lịch lãm trong nho phục mà lầm. Với phong thái ung dung tự tại, đĩnh đạc đƣờng hoàng nhƣng không hề biết phía sau nhân dạng đó là một gã đạo chích, chuyên khoét tƣờng. Mặt Khắc Vị Phong đực hẳn ra. Y nhìn Vƣơng Tạo, gãi đầu: - Có lẽ tôn giá lầm ngƣời nào rồi đó. - Vƣơng Tạo không lầm đâu. Dƣới bầu trời Trung Nguyên, Ma Kiếm Vƣơng Tạo không bao giờ nhìn lầm ngƣời. Vị Phong im lặng nhìn Vƣơng Tạo. Chàng bƣng chén rƣợu nhƣng lại lƣỡng lự không dốc vào miệng mình. Vƣơng Tạo cũng bƣng chén, y từ tốn nói: - Khắc công tử đừng quá đỗi sững sờ và ngạc nhiên nhƣ vậy. Với ta đó cũng là cách kiếm sống của công tử thôi. Y dốc chén rƣợu uống cạn, đặt chén rƣợu xuống bàn nhìn Vị Phong nói: - À… Vƣơng Tạo không phải là ngƣời quan sai của nha môn đâu… Khắc công tử đừng ngại. Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói: - Tại hạ quá ngỡ ngàng khi nghe tôn giá nói tại hạ là một gã đạo chích chuyên đục khoét tƣờng vào Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  10. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng trộm đồ. - Không phải ƣ? Khắc Vị Phong lƣỡng lự rồi nói: - Tôn giá có tin mình lầm ngƣời không? Vƣơng Tạo buông một câu chất giọng nhạt nhẽo và lạnh lùng. - Không… ta còn biết Khắc công tử có một biệt tài xuất quỷ nhập thần vào bất cứ chỗ nào, cho dù chỗ đó có kiên cố đến mấy, là do may mắn thụ học đƣợc thuật Tục Hóa cốt của một lão ăn mày. Vị Phong nhìn sững Vƣơng Tạo: - Tôn giá… chẳng lẽ ngƣời biết cả ân nhân của Vị Phong. Vƣơng Tạo gật đầu: - Biết… nên mới biết gã đạo chích Khắc Vị Phong. Vị Phong nghiêm giọng nói: - Vị Phong đúng là gã tiểu đạo chích mà tôn giá nói đó. Chàng nói rồi đứng lên, chìa hai tay đến trƣớc: - Tôn giá đã có thể đƣa Khắc Vị Phong về nha môn đƣợc rồi. Tại hạ đành chịu. Còn các tiểu đệ Hoàn Mai trang không có liên can gì. Vƣơng Tạo nhƣớng đôi chân mày lƣỡi kiếm nhìn Vị Phong: - Ta có nói sẽ bắt Khắc công tử giao về nha môn đâu. Ngồi xuống đi. Vị Phong buông tiếng thở ra rồi ngồi xuống. Nhìn Vƣơng Tạo với ánh mắt lƣỡng lự, Khắc Vị Phong nói: - Hình nhƣ tôn giá có mục đích tìm tại hạ. - Bây giờ Khắc công tử đã nhận ra sự hiện diện của Vƣơng Tạo rồi đó. Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói: - Tôn giá cần gì nơi Khắc Vị Phong? - Khắc Vị Phong mỗi khi xuất tƣớng hành đạo ban đêm, thƣờng vào những nhà đại gia, đại phú mà lấy ngân lƣợng. Mỗi lần lấy chỉ đúng ba nén vàng. Đủ chi dụng chứ không làm giàu gì. Mặc dù chỉ lấy đúng ba nén vàng nhƣng cũng là tên trộm khét tiếng Dƣơng Châu, mà thiên hạ đặt cho tục danh là Đạo vƣơng. Vị Phong nhìn Vƣơng Tạo gần nhƣ không chớp mắt. Vƣơng Tạo bƣng chén rƣợu rồi từ tốn nói tiếp: - Lần này Ma Kiếm Vƣơng Tạo tìm Khắc Vị Phong là muốn đem điều tốt đến cho Khắc Vị Phong. Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại: - Thật ra tôn giá muốn Vị Phong làm gì? Vƣơng Tạo nhìn thẳng vào mặt Khắc Vị Phong từ tốn nói: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  11. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng - Ta muốn Khắc Vị Phong công tử đi trộm. Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại: - Đi trộm… nếu tại hạ không lầm… tôn giá muốn tại hạ đi trộm vật gì đó cho tôn giá? Vƣơng Tạo gần đầu: - Đúng… Vị Phong đứng lên chìa tay tới trƣớc: - Tôn giá có thể dẫn tại hạ đến nha môn đƣợc rồi… bởi tại hạ không muốn làm điều gì theo sự sai khiến của ngƣời khác. Đôi chân mày Vƣơng Tạo nhíu lại: - Công tử từ chối ƣ? - Tại hạ từ chối mặc dù chẳng cần biết tôn giá định bức ép tại hạ đi trộm thứ gì tại Dƣơng Châu này. Vị Phong vừa nói dứt câu thì bất thình lình Ma Kiếm Vƣơng Tạo rút soạt lƣỡi kiếm ra khỏi vỏ. Bằng một chiêu kiếm cực kỳ chính xác, y điểm mũi kiếm vào ngay yết hầu của Khắc Vị Phong. Vƣơng Tạo gằn giọng nói: - Vƣơng mỗ có thể giết ngƣơi bất cứ lúc nào ta muốn mà không cần đến chuyện dẫn giải ngƣơi về nha môn. Răng trên của Vị Phong cắn vào môi dƣới. Mồ hôi rịn ra trán chàng. Mặc dù mũi kiếm của Vƣơng Tạo chƣa chạm đến da những sát kiếm đã thâm nhập vào trong nội thể khiến Vị Phong gai buốt cả cột sống. Vị Phong nuốt nƣớc bọt nhìn Vƣơng Tạo. Có lẽ sát kiếm mà Vƣơng Tạo đặt vào yết hầu khiến cổ Vị Phong khô lại, và mật trào lên miệng chàng đắng nghét. Vƣơng Tạo vẫn trố đôi mắt sát nhãn tàn nhẫn chiếu vào mắt Khắc Vị Phong. Y nhạt nhẽo nói: - Khắc công tử muốn chết hay muốn đi ăn trộm? Vị Phong gƣợng cƣời, rồi miễn cƣỡng nói: - Tôn giá định bắt Vị Phong đi ăn trộm thứ gì? Kiếm của Vƣơng Tạo từ từ thu về. Y tra kiếm vào vỏ rồi ôn nhu nói: - Có một thứ rất đáng cho Khắc Vị Phong trộm. Nếu nhƣ Khắc Vị Phong trộm đƣợc món vật đó, ngƣơi sẽ không phải xuất tƣớng hàng đêm để chỉ lấy có ba nén vàng ròng, mà sẽ đƣợc cả một kho tàng vô giá, với giá trị liên thành. Vị Phong từ từ thở ra, rồi ngồi xuống ghế trở lại. Chàng miễn cƣỡng nói: - Tại hạ chỉ có thể trộm ba nén bạc thôi. Vƣơng Tạo vê cằm: - Đó là cái lệ mà lão ăn mày sáu ngón đặt ra cho Khắc công tử. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  12. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Vị Phong nhìn vào mắt Vƣơng Tạo, ôn nhu nói: - Cốc tiền bối đang ở đâu? - Khắc công tử cứ hành sự thành công sẽ đƣợc gặp Lão Quỷ sáu ngón Cốc Khụ. Còn nếu nhƣ không hành sự từ chối thì không chỉ Khắc công tử chết mà cả lão Cốc cũng vong mạng. Hai cánh môi của Vị Phong mím lại: - Đƣợc rồi… Vị Phong sẽ hành sự theo ý của tôn giá. Vƣơng Tạo nhếch môi cƣời khẩy rồi nói: - Công tử đã bắt đầu hiểu ý của Vƣơng mỗ rồi đó. Vị Phong nghiêm giọng nói: - Tôn giá hãy cho Vị Phong biết… Vị Phong sẽ lấy cái gì. Thứ tôn giá cần đang ở đâu? Vƣơng Tạo chuốc đầy hai chén rƣợu. Y vừa chuốc rƣợu vừa nói: - Tiệc rƣợu chƣa tàn, không vội vã lắm đâu. Khi nào tàn tiệc rƣợu, Vƣơng mỗ sẽ nói cho công tử biết. Y nói rồi bƣng chén rƣợu đặt vào tay Khắc Vị Phong, hai cánh môi Vƣơng Tạo nhếch lên: - Công tử đừng quá khẩn trƣơng nhƣ vậy. Khắc Vị Phong không còn thú để uống rƣợu nữa. Phải chi hôm nay Khắc Vị Phong bắt chƣớc mọi ngƣời đi đón Thƣợng Quan Đại Phu thì hay biết mấy. Vƣơng Tạo nghiêm giọng nói: - Khắc Vị Phong không cần phải đi đón Thƣợng Quan Đại Phu. Vì thế nào Khắc công tử cũng đƣợc gặp vị đại kỳ nhân trăm năm có một đó mà. Y nói rồi dốc chén rƣợu vào miệng uống cạn. Y đặt chén rƣợu xuống bàn, rọi hai luồng sát nhãn vào mặt Vị Phong. Tiếp nhận hai luồng sát nhãn đó, Vị Phong buộc phải uống chén rƣợu trên tay mình để né tránh. Uống chén rƣợuđó, Vị Phong những tƣởng nhƣ mình phải uống một chén thuốc độc, vừa đắng vừa cay, chẳng ngon lành gì. Chàng vừa đổ chén rƣợu vào miệng vừa nghĩ thầm: “Mình đang gặp phải chuyện gì đây nhỉ?” Độc Cô Hồng CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Hồi 2 Kỳ nhân và Đạo vƣơng Về đêm Dƣơng Châu thật náo nhiệt tƣng bừng. Bá tánh Dƣơng Châu nô nức phấn khởi, bởi sự quá Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  13. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng vãng của kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu. Âu đây cũng là dịp để thiên hạ đƣợc một đêm hoan hỷ đặng khỏa lấp những tháng ngày buồn tẻ của Dƣơng Châu qua tiết đông vừa rồi. Cả Dƣơng Châu chìm trong những dãy đèn hoa đăng treo khắp mọi nơi… nhƣng có lẽ chốn nhộn nhịp nhất lại là biệt trang Vạn Xuân. Tòa biệt lâu đẹp nhất Dƣơng Châu này tất nhiên sẽ là nơi hội tụ của tất cả những vị quyền cao chức trọng tại Dƣơng Châu, bởi vì nó là nơi lƣu chân của Thƣợng Quan Đại Phu. Ngoài tiền sảnh, các thân hào, danh sĩ Dƣơng Châu đều tụ tập ở đây, để chờ sự may mắn đƣợc vào yết kiến Thƣợng Quan Đại Phu. Ngoài sự mong mỏi đƣợc gặp vị kỳ nhân nổi tiếng Trung Thổ, thì ngƣời nào cũng thủ theo những món trân bảo quý giá để dâng lên Thƣợng Quan Đại Phu mà ngƣời này ngƣời nọ chỉ nghe tiếng thôi, chứ chƣa từng bao giờ gặp mặt. Họ tụ tập ở ngoài tiền sảnh Vạn Xuân để chờ, nhƣng đâu phải ai cũng có thể đƣợc yết kiến Thƣợng Quan Đại Phu. Do đó ai cũng ngong ngóng chờ đến lƣợt mình vào diện kiến Thƣợng Quan Đại Phu nhƣ một sự ban ân của tạo hóa. Ngƣợc lại với Vạn Xuân lầu, thì tòa Vọng Nguyệt lầu, chỉ cách Vạn Xuân lầu một khu hoa viên và một bức vách tƣờng kiên cố lại im lặng nhƣ tờ. Vọng Nguyệt lầu nhƣ thể cách ly hẳn với không gian náo nhiệt của Dƣơng Châu, chỉ có hai ngọn hoa đăng treo trên mái hiên nhƣ thể chiếu lệ hòa vào sự nô nức của ngày hội đón kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu. Có lẽ chủ nhân của tòa Vọng Nguyệt lầu treo hai ngọn hoa đăng kia để khỏi chịu tiếng thất kính với Thƣợng Quan Đại Phu thì đúng hơn. Tất cả mọi cánh cửa Vọng Nguyệt lầu đều đóng kín hẳn lại, nhƣ thể muốn cách ly với mọi sự đang diễn ra bên ngoài. Trong không gian tĩnh lặng đó, một chiếc kiệu hoa xuất hiện do bốn gã phu kiệu vận võ phục khiêng, băng băng lƣớt đi, rồi dừng lại trƣớc cửa tòa Vọng Nguyệt. Rèm kiệu vén lên. Từ trong kiệu hoa một mỹ phụ trạc ngoài tam tuần bƣớc ra, mỹ phụ vận cung trang của Đại Liêu, dung diện tuyệt mỹ chẳng khác nào mỹ nữ trong tranh nhƣng có phần nghiêm khắc. Mỹ phụ vừa bƣớc ra thì bốn gã võ phu đồng loạt cúi đầu biểu lộ thái độ thuần phục của kẻ bầy tôi. Cùng với sự xuất hiện của mỹ phụ là mùi xạ hƣơng thơm ngào ngạt lan tỏa trên phạm vi bốn trƣợng vuông chung quanh ngƣời. Những khóm hoa trong chu vi bốn trƣợng vuông nhƣ thể rũ hẳn xuống bởi vẻ đẹp và hƣơng thơm từ mỹ phụ tỏa ra. Mỹ phụ thả bƣớc lên những bậc tam cấp. Bốn gã võ phu bƣớc theo nàng. Mỹ phu ra dấu cho họ dừng lại ngoài hiên Vọng Nguyệt lầu. Bốn gã võ phu dừng bƣớc. Một mình mỹ phụ bƣớc đến cửa Vọng Nguyệt lầu. Nàng mở cửa. Một tấm thảm đỏ trải dài từ ngoài Vọng Nguyệt lầu vào tận trong bàn đại yến bày sẵn. Đứng ở phía dƣới đầu bên kia tấm thảm lụa là một ngƣời vận gấm y. Thần sắc phƣơng phi, đôi mắt sáng ngời, râu đen mƣợt, chấp tay sau lƣng. Thấy chân diện của ngƣời đó chẳng ai có thể đoán đƣợc y đã ngoài lục tuần, bởi nƣớc da hồng hào, nhãn quang sáng ngời sức sống. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  14. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Mỹ phụ nhìn gấm y nhân, rồi đóng cửa Vọng Nguyệt lầu mới thả bƣớc đi uyển chuyển về phía bàn đại yến. Tám chiếc chân đèn rọi sáng vào mỹ phụ, tạo nên một bức tranh vừa sinh động vừa huyền ảo đầy chất thơ mộng và hữu tình. Mỹ phụ dừng bƣớc trƣớc gấm y nhân, ôm quyền nhỏ nhẻ nói: - Di Tuyết Cầm tham bái Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá. Thƣợng Quan Đại Phu ôm quyền đáp lễ: - Lão phu phải tham bái quận chúa mới đúng. - Tuyết Cầm không dám nhận lễ của cao nhân. - Di quận chúa khách sáo rồi. Cứ xem nhƣ chúng ta là ngƣời nhà của nhau. Thƣợng Quan Đại Phu bƣớc qua bên khách sáo nói: - Mời Di quận chúa. Tuyết Cầm nhỏ nhẻ nói: - Đa tạ Thƣợng Quan tôn giá. Hai ngƣời ngồi vào bàn đại yến. Tại Vạn Xuân lầu hẳn các vị nhân danh sĩ không thể ngờ đƣợc, trong khi họ ngong ngóng chờ vị kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu cho vào diện kiến thì tại Vọng Nguyệt lầu này, Thƣợng Quan Đại Phu lại bồi tiếp một mỹ nữ Đại Liêu. Mà cũng đúng thôi, Thƣợng Quan Đại Phu là kỳ nhân của Trung Nguyên thì đâu cần phải vị bọn nhân sĩ Dƣơng Châu chứ. Đêm nay không gặp thì ngày mai gặp, còn nhiều thời gian mà. Thƣợng Quan Đại Phu đâu còn nghĩ đến bọn nhân sĩ Dƣơng Châu làm gì nữa. Bởi vì giờ đây bên cạnh vị kỳ nhân đã có một trang mỹ nữ hoa nhƣờng nguyệt thẹn đáng mặt để lão phải tiếp đón mà. Huống chi mục đích của Thƣợng Quan Đại Phu lần này quá vãng Dƣơng Châu, không phải để tiếp bọn nhân sĩ háo danh mong lão tiến cử, mà cũng không phải để thăm thú danh lam thắng cảnh, mà đến để gặp Di Tuyết Cầm. Thƣợng Quan Đại Phu bƣng tịnh rƣợu toan chuốc ra hai chiếc chén bằng ngọc lƣu ly, nhƣng Di Tuyết Cầm đã cản lại. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà tay nàng lại nắm lấy tay Thƣợng Quan Đại Phu. Thƣợng Quan Đại Phu nhìn Di Tuyết Cầm. Nàng nhỏ nhẻ nói: - Thƣợng Quan đại nhân, hãy để Tuyết Cầm hầu phục ngƣời. - Lão phu có may mắn đó à? - Phận nữ nhi là phải hầu hạ đại nhân. - Lão phu không thể từ chối đƣợc lời thỉnh cầu của Di quận chúa. Lão rút tay lại vuốt râu nhìn nàng. Ánh mắt của Di Tuyết Cầm ánh lên cái nhìn lả lơi, nhƣ muốn biểu lộ sự ngƣỡng mộ của nàng đối với vị kỳ nhân. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  15. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Nàng chuốc rƣợu vào hai chiếc chén ngọc rồi bƣng lấy một chén đặt vào tay vị kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu. Lão kỳ nhân thay vì đón chén rƣợu nhƣng lại nắm tay nàng. Tuyết Cầm không hề phản ứng trƣớc hành động của Thƣợng Quan Đại Phu, mà ngƣợc lại còn ban cho lão một ánh mắt ƣớt tình đầy khích lệ. Tiếp nhận ánh mắt ƣớt tình của Di Tuyết Cầm, Thƣợng Quan Đại Phu buột miệng nói: - Di quận chúa đúng là trang mỹ nữ hoa nhƣờng nguyệt thẹn khiến cho lão phu phải ngƣỡng mộ. Nàng nguýt Thƣợng Quan Đại Phu nhỏ nhẻ nói: - Tôn giá khiến cho Di Tuyết Cầm phải đỏ mặt đó. Thƣợng Quan Đại Phu cƣời khẩy rồi vuốt râu ôn nhu nói: - Ở đây chỉ có bổn nhân và Di quận chúa, đâu có ai khác khiến quận chúa e thẹn. Nàng nguýt Thƣợng Quan Đại Phu, nhỏ nhẻ nói: - Chỉ có mỗi mình tôn giá thôi, nhƣng chính vì có một mình tôn giá mà Di Tuyết Cầm mới e thẹn đó. Nàng nói rồi bƣng chén rƣợu. Hai cánh môi của nàng chúm chím nhƣ một đóa hoa hàm tiếu gợi cảm đầy chất dục tình. Nàng áp hai cánh môi vào miệng chén ngọc. Động thái uống rƣợu của nàng khiến Thƣợng Quan Đại Phu phải chú nhãn ngắm nhìn. Lão ngắm nhìn Di Tuyết Cầm bằng ánh mắt của một gã khách tìm hoa đang chiêm ngƣỡng sự nũng nịu đƣa tình của ả kiều nữ xinh đẹp nhất trong thiên hạ. Di Tuyết Cầm nhấp một ngụm nhỏ, trong khi Thƣợng Quan Đại Phu dốc chén rƣợu uống cạn. Lão đặt chén rƣợu bằng ngọc xuống mặt bàn nhìn Tuyết Cầm nói: - Di quận chúa uống rƣợu bồ đào thổ phồn của Trung Nguyên có ngon không. - Tuyết Cầm nghĩ rằng rƣợu này chắc chỉ có ở Thƣợng Quan tôn giá. Còn trong nhân gian thì chẳng thể nào tìm đƣợc một giọt. Câu nói này của Tuyết Cầm khiến vị kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu vô cùng đắc ý. Lão vuốt râu ngửa mặt cƣời khanh khách. Cắt ngang tràng tiếu ngạo tự thị, Thƣợng Quan Đại Phu nói: - Lời Di quận chúa khiến bổn nhân hổ thẹn đó. Bổn nhân chỉ sợ chén rƣợu này không đáng để quận chúa nhấp môi. Di Tuyết Cầm liếc mắt đƣa tình, nhỏ nhẻ nói: - Sao Thƣợng Quan tôn giá lại muốn Tuyết Cầm khách sáo với tôn giá. Thƣợng Quan Đại Phu khoát tay: - Không không… bổn nhân nào muốn có sự khách sáo giữa bổn nhân và quận chúa. Chúng ta uống thêm một chén nữa chứ? Nàng khẽ gật đầu rồi chuốc rƣợu ra hai chiếc chén ngọc: - Mời Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá. Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  16. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng Cũng nhƣ lần trƣớc, nàng lại bƣng chén rƣợu đặt vào tay Thƣợng Quan Đại Phu. Nhƣng lần hầu rƣợu này, Di Tuyết Cầm hơi cúi hẳn ngƣời xuống. Bộ trang phục may có chủ đích của nàng với chiếc cổ xẻ khá sâu đủ để nàng đƣa ánh mắt của Thƣợng Quan Đại Phu vào đúng chiếc khe giữa đôi quả tuyết lê no tròn. Động thái của nàng quả là có tác dụng ngay với kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu. Đôi mắt đầy thần uy, sáng ngời của lão kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu bị hút ngay vào cái khe giữa đôi gò bồng đảo của Di Tuyết Cầm. Tay lão nắm lấy tay nàng, mà nhƣ thể không còn muốn buông ra nữa. Còn nhãn quang thì cứ chăm chẳm nhìn vào cái khe mà Tuyết Cầm chủ động cho lão kỳ nhân chiêm ngƣỡng. Hai cánh môi của nàng điểm nụ cƣời xinh nhƣ đóa hoa hàm tiếu gợi mời con ong bay bƣớc, rồi từ từ rút tay lại. Ngay cả động tác rút tay lại của Tuyết Cầm cũng có chủ đích nhƣ vuốt ve hai bàn tay của Thƣợng Quan Đại Phu. Nàng bƣng chén rƣợu của mình: - Mời Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá. - Bổn nhân rất sẵn lòng. Hai ngƣời cùng cạn chén. Đặt chén xuống bàn, Thƣợng Quan Đại Phu nhìn nàng, vuốt râu từ tốn nói: - Đại Liêu phái quận chúa đến Trung Nguyên, khiến cho bổn nhân phải nghiêng mình ngƣỡng mộ Liêu chúa. Nàng ôm quyền ôn nhu nói: - Tuyết Cầm thay mặt Liêu Vƣơng đa tạ lời nói vừa rồi của Thƣợng Quan tôn giá. Nàng chớp đôi thu nhãn. Cái chớp mắt đƣợc nàng tạo ra rất hợp lúc, hợp thời. Nó nhƣ một lời khích lệ đối với vị kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu đã ngoài cái tuổi lục tuần. Tuyết Cầm nhỏ nhẻ nói: - Để hội kiến với Thƣợng Quan tôn giá, Liêu Quốc không biết bao nhiêu ngƣời, cốt mong tìm một ngƣời xứng đáng không để tôn giá chê cƣời. Tuyết Cầm may mắn đƣợc chọn đi bồi tiếp Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá. - Bổn nhân không ngờ đƣợc Liêu chúa trọng thị nhƣ vậy. - Cả Trung Nguyên đều ngƣỡng mộ Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá. Tất Đại Liêu cũng phải ngƣỡng mộ chứ. Thƣợng Quan Đại Phu vuốt bộ râu đen nhánh: - Cứ xem nhƣ bổn nhân đƣợc may mắn trong kiếp làm ngƣời này. Nhƣng có sự may mắn chừng nào thì lại càng nhận ra thời gian trôi quá mau. Nhƣ có cảm tƣởng thời gian nhƣ bóng câu trôi tuột qua cửa sổ. Di Tuyết Cầm điểm nụ cƣời mỉm thật tƣơi. Nụ cƣời của nàng nhƣ lời nói đã hiểu ẩn ý trong câu nói Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  17. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng nửa vời của Thƣợng Quan Đại Phu. Tuyết Cầm nhỏ nhẻ nói: - Di Tuyết Cầm sẽ không làm mất thời gian của Thƣợng Quan tôn giá. - Bổn nhân chỉ nói bâng quơ thế thôi, chứ đối với Di Tuyết Cầm quận chúa bổn nhân đâu tiếc bất cứ thứ gì. Đôi chân mày vòng nguyệt của Tuyết Cầm hơi nhƣớng lên: - Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá không tiếc gì với Tuyết Cầm ƣ? - Đối với một trang thiên kim lá ngọc cành vàng nhƣ nàng thì trên thế gian này chẳng còn thứ gì sánh bằng. Thƣợng Quan Đại Phu vừa thốt dứt câu, Di Tuyết Cầm bật ra tiếng cƣời trong nhƣ ngọc lƣu ly va vào nhau. Tiếng của nàng tợ nhƣ những âm vực đầy chất thơ tình, mộng ảo khích lệ ngƣời đối diện phải dấn bƣớc vào chốn bồng lai còn mơ hồ nhƣ đã mở cửa chờ sẵn. Nàng cắt ngang tràng tiếu ngạo đó, nhỏ nhẻ nói: - Tuyết Cầm không ngờ mình lại đƣợc nhƣ vậy. Nhƣng Tuyết Cầm nghĩ mình không xứng nhƣ Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá nói đâu… chẳng qua chính Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá là ngƣời hào phóng, phong nhã mà thôi. - Bổn nhân là ngƣời hào phóng phong nhã ƣ? - Liêu chúa nói với Tuyết Cầm nhƣ vậy. Thƣợng Quan Đại Phu ôm quyền nói: - Bổn nhân xin đƣợc bái tạ Liêu chúa. Thƣợng Quan Đại Phu đặt tay lên bàn. Hai tay lão đan vào nhau. Lão nhìn Di Tuyết Cầm đổi giọng trang trọng nói: - Bổn nhân muốn biết quận chúa mang gì đến cho bổn nhân. Giọng nói của Thƣợng Quan Đại Phu có phần uy nghiêm và trang trọng. Mặc dù nghe chất giọng đó, nhƣng Di Tuyết Cầm chẳng biểu lộ chút gì ngạc nhiên, thần sắc của nàng rất bình thản, và tƣơi nhƣ hoa nhƣ thể đã biết kỳ nhân Trung Nguyên đòi hỏi gì. Tuyết Cầm mỉm cƣời, nhỏ nhẻ nói: - Di Tuyết Cầm mang đến Thƣợng Quan tôn giá hai thứ báu vật Liêu Quốc. Đôi uy nhãn của Thƣợng Quan Đại Phu sáng hẳn lên. Lão hơi biểu lộ sự vồn vã: - Bổn nhân đƣợc hai thứ báu vật. Nàng gật đầu: - Tuyết Cầm rất mong Thƣợng Quan Đại Phu nhận hai món báu vật vô giá đó. Thƣợng Quan Đại Phu vuốt râu rồi cƣời khẩy. Lão vừa cƣời vừa nói: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  18. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng - Bổn nhân biết đó là món báu vật gì rồi. Sắc diện Di Tuyết Cầm ửng hồng e thẹn. Nàng từ tốn nói: - Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá cũng có quà đáp lại thịnh tâm của Liêu Vƣơng. - Bổn nhân đã chuẩn bị món quà đó. Nàng chớp đôi thu nhãn ƣớt tình, đầy nét biểu cảm, nhỏ nhẻ nói: - Tuyết Cầm thay mặt Liêu Vƣơng đa tạ Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá. Thƣợng Quan Đại Phu khoát tay: - Ấy… nàng đừng khách sáo nhƣ vậy… bổn nhân nhận quà của Liêu chúa tất phải có quà đáp lại cho Liêu Vƣơng chứ. Thƣợng Quan Đại Phu vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một miếng da dê đƣợc gấp cẩn thận đặt lên bàn. Lão đẩy tấm da dê về phía Tuyết Cầm, vuốt râu nói: - Bổn nhân nghĩ Liêu chúa rất thích món quà của bổn nhân. Trong khi Thƣợng Quan Đại Phu nói thì Di Tuyết Cầm lấy một chiếc tráp đặt lên bàn. Nàng đẩy chiếc tráp về phía Thƣợng Quan Đại Phu. - Thƣợng Quan tôn giá hãy nhìn qua xem. Thƣợng Quan Đại Phu mở nắp tráp, một vầng hào quang xanh biếc từ trong tráp phát ra nhuộm xanh cả chân diện vị kỳ nhân Trung Thổ. Thƣợng Quan Đại Phu lấy từ trong chiếc tráp danh mộc ra một con kỳ lân bằng lam ngọc phát hào quang rực rỡ, đƣợc khắc tô vô cùng tinh tế. Lão đƣa con kỳ lân đặt lên quả cầu với tƣ thế uy phong của loài tứ linh. Thƣợng Quan Đại Phu trả con kỳ lân vào trong tráp rồi đóng nắp lại. Lão nhìn Di Tuyết Cầm từ tốn nói: - Bổn nhân không ngờ mình lại có đƣợc một món quà quí giá nhƣ vậy. Di Tuyết Cầm nhỏ nhẻ nói: - Pho ngọc kỳ lân đó vốn là của Trung Nguyên. Chẳng biết nguyên cớ gì mà lƣu lạc đến Đại Liêu. Nay nó quay về Trung Thổ là do đại công, đại đức của Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá. - Bổn nhân sẽ giữ kỹ báu vật ngọc kỳ lân nhƣ gia bảo của mình để nhớ đến Liêu chúa. Một ngày nào đó, bổn nhân rất mong đƣợc bồi tiếp Liêu chúa. Nàng nhìn Thƣợng Quan Đại Phu. - Liêu Vƣơng rất mong đến ngày đó. Thƣợng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn Tuyết Cầm từ tốn nói: - À… Ngọc Kỳ Lân mới chỉ là một món quà, còn món báu vật thứ hai mà Liêu chúa định tặng cho bổn nhân là gì nhỉ? Đôi lƣỡng quyền của nàng ửng hồng, e thẹn nhƣ một đóa hoa chớm nở mời mọc sự thƣởng lãm của khách đa tình. Di Tuyết Cầm nhỏ nhẻ nói: Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  19. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng - Tuyết Cầm chỉ sợ báu vật thứ hai Thƣợng Quan Đại Phu tôn giá không thèm nhìn. Thƣợng Quan Đại Phu vuốt râu khoát tay nói: - Hậy… nhiệt tâm của Liêu chúa làm sao bổn nhân dám thất lễ từ chối báu vật của ngƣời tặng. Bổn nhân không dám đắc tội với Liêu chúa đâu, mặc dù bổn nhân là ngƣời Hán. Di Tuyết Cầm nhìn Thƣợng Quan Đại Phu rồi từ từ đứng lên. Nàng nhìn Thƣợng Quan Đại Phu từ tốn nói: - Đƣợc lời của Thƣợng Quan đại nhân, Tuyết Cầm mới dám trao báu vật thứ hai cho ngƣời. Thƣợng Quan Đại Phu vuốt râu, điểm nụ cƣời mỉm. Ánh mắt của lão rọi vào nàng với sự khích lệ của một gã đạo hoa tặc trong lúc cao hứng tìm hoa. Tất nhiên Di Tuyết Cầm nhận ra ngay ánh mắt đầy vẻ dâm đãng của vị kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu. Để đáp lại ánh mắt đó của Thƣợng Quan Đại Phu, nàng tự cởi bỏ ngoại y của mình, để phơi chiếc yếm hồng mỏng tăng không đủ che đôi tuyết lê căng cứng no tròn. Thƣợng Quan Đại Phu vuốt râu mà mắt thì cứ chăm chắm nhìn vào vùng thƣợng đẳng của Di Tuyết Cầm. Một phản xạ tự nhiên của Thƣợng Quan Đại Phu mà lão không tự kiềm chế đƣợc, lão thè lƣỡi liếm hai vành môi biểu lộ sự thèm thuồng. Tất nhiên Di Tuyết Cầm không chỉ nhận ra nét biểu cảm trên chân diện của vị kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu mà còn đoán đƣợc tâm trạng của lão bây giờ thế nào. Nàng nguýt mắt đƣa tình. Một cái nguýt mắt vừa sắc vừa gợi cảm và khiêu khích chẳng thua kém gì những ả kỹ nữ ở kỹ lâu, thậm chí nếu những ả kỹ nữ dày dạn phong sƣơng chứng nghiệm có lẽ phải bái đầu ngƣỡng mộ nghệ thuật gợi cảm của nàng. Di Tuyết Cầm tặng cho Thƣợng Quan Đại Phu cái nguýt mắt khích lệ giao tình rồi mới quay lƣng về phía lão. Nàng thả những bƣớc chân uyển chuyển theo tấm thảm đỏ trải sẵn trên sàn Vọng Nguyệt lầu. Mỗi bƣớc đi của nàng là một mảnh trang phục rơi ra trôi tuột xuống gót. Một bƣớc, hai bƣớc và những bƣớc kế tiếp cho đến khi nàng chẳng còn mảnh lụa nào trên ngƣời. Thƣợng Quan Đại Phu nhìn từ phía sau. Lão phải bật ra câu nói: - Đúng là trang mỹ nữ tuyệt sắc. Làm sao Thƣợng Quan Đại Phu không bật ra câu nói đó đƣợc, bởi tấm thân của Di Tuyết Cầm đúng là một tòa nguy lâu dầy công kiến tạo của hóa công với những đƣờng cong cân đối. Những đƣờng cong đầy chất gợi cảm nóng bỏng nhục tình. Mặc dù Di Tuyết Cầm quay lƣng về phía Thƣợng Quan Đại Phu, nhƣng chất nhục tình từ tấm thân nàng vẫn trào ra và lan đến lão kỳ nhân Trung Nguyên. Chất nhục tình cháy bỏng đó, tạo ra bên trong Thƣợng Quan Đại Phu một thứ cảm giác nao nao khôn tả. Lão rời bàn đại yến, bƣớc nhanh về sau lƣng nàng. Hơi một chút ngập ngừng, Thƣợng Quan Đại Phu đặt tay lên hai bờ vai tròn trịa, với làn da trắng và Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
  20. CỬU CHƢỞNG HUYỀN CÔNG Độc Cô Hồng mịn nhƣ bông bƣởi. Lão nhỏ nhẻ nói nhƣ rót mật vào tai Di Tuyết Cầm: - Nàng mới đúng là báu vật. Một thứ báu vật hiếm có mà bổn nhân chờ đợi. Cùng với lời nói đó, đôi bản thủ của Thƣợng Quan Đại Phu, vuốt dọc hai bên hông thể pháp của Di Tuyết Cầm, và chỉ dừng lại ở vùng tiểu yên nhỏ nhắn thanh mảnh, chiếc eo đúng với hình tƣợng thắt đáy lƣng ong mà bất cứ nữ nhân nào cũng muốn có. Thƣợng Quan Đại Phu từ từ quay Di Tuyết Cầm đối mặt với mình. Hai ngƣời đối nhãn với nhau, rồi ánh mắt của vị kỳ nhân Trung Nguyên bắt đầu làm cuộc du hành từ khuôn mặt nàng đi dần xuống vùng hạ đẳng. Một đôi mắt hau háu đầy chất dâm dục, có thể đốt cháy bất cứ nhân dạng nào đƣợc kết tạo bằng da thịt những đƣờng cong gợi cảm. Trong khi Thƣợng Quan Đại Phu dùng ánh mắt mơn trớn thân thể Di Tuyết Cầm thì nàng cởi bỏ ngoại y của lão. Mọi thao tác của nàng thật nhuần nhuyễn không thừa cũng không thiếu và có chút gì e dè hay ngần ngại. Đúng là động tác của ả kỹ nữ dày dạn đƣờng trong tám chữ, đƣờng ngoài chín câu. Những thao tác của nàng làm cho vị kỳ nhân Thƣợng Quan Đại Phu thêm kích động, cơn kích động lên đến tột cùng khi mọi thứ trên ngƣời đều bị Di Tuyết Cầm lột bỏ. Thƣợng Quan Đại Phu, một kỳ nhân nổi tiếng danh tự vang lừng khắp cả Trung Nguyên nhƣ lột xác thành một con ngƣời khác. Không còn vẻ đạo mạo khô khan, cũng chẳng còn nét của một ngƣời chính nhân quân tử, mà đã quay về thật với bản năng của lão. Thứ bản năng hun đúc ra vị kỳ nhân của Trung Thổ. Có lẽ Thƣợng Quan Đại Phu quá đỗi hoan hỷ bởi sự mơn trớn vuốt ve của trang kỹ nữ Liêu Quốc, nên có lòng đáp lại sự vuốt ve của nàng… Tất cả kinh nghiệm từng trải lửa tình rực cháy qua sáu mƣơi năm để tạo ra một Thƣợng Quan Đại Phu hôm nay. Tục ngữ có câu “gừng càng già càng cay.” Câu tục ngữ này quả đúng với kỳ nhân Trung Nguyên Thƣợng Quan Đại Phu. Lão đúng là miếng gừng cay, không phải cay nhƣ ớt mà cay một cách âm ỷ và dai dẳng. Miếng gừng đó buộc kẻ ăn gừng phải rên rỉ qua chiếc lƣỡi ẩm ƣớt và sục sạo một cách háo hức nhƣng không thiếu phần tinh tế và đầy kinh nghiệm. Toàn thân Di Tuyết Cầm căng cứng, những tƣởng mọi kinh lạc trong nội thân của nàng sẽ bị đứt đoạn bởi những cảm giác khoái lạc ngồn ngộn do vị kỳ nhân võ lâm Trung Thổ đem đến. Hết khoái lạc này đến khoái lạc khác, hết cảm giác này đến cảm giác khác, nó cứ nhƣ những lƣợng sóng liên tục, sóng sau nhồi sóng trƣớc phủ lên cơ thể nàng. Di Tuyết Cầm chỉ còn biết mím hai cánh môi mọng tình bật ra những âm thanh ƣ ử nhƣ tiếng mèo hoang trong thời điểm động dục gợi tình. Nàng vừa rện vừa nghĩ thầm: “Trên thế gian này đƣợc bao nhiêu ngƣời giống nhƣ Thƣợng Quan Đại Phu. Thƣợng Quan tôn giá vang danh thiên hạ, đƣợc mọi ngƣời trọng nể hẳn là do lão biết cách giao hoan với nữ nhân. Tại sao bọn nam nhân không học đƣợc nhƣ lão Thƣợng Quan Đại Phu này nhỉ?” Nếu ngƣời trong cuộc còn nghĩ nhƣ vậy thì bọn nhân sĩ kỳ tài Dƣơng Châu chứng kiến cảnh vị kỳ Tạo Ebook: Nguyễn Kim Vỹ Nguồn truyện: vnthuquan.net
nguon tai.lieu . vn