Xem mẫu

  1. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Phần 5 B óng con nhỏ Hoán Vân chưa khuất ở cuối đường, cái thằng nhóc sắp bước sang tuổi mười ba là tôi liền quay người, nhìn lên ô cửa sổ nhỏ của phòng mình rồi lập tức, chạy hộc tốc vào trong nhà. Vừa chạy vừa hét toáng lên. - Mẹ ơi... mẹ ơi. Mẹ đang ở trong nhà bếp, nghe giọng tôi hốt hoảng mẹ liền chạy ra ngoài. Vừa lúc tôi chạy vào tới giữa phòng khách. - Gì thế con? Tôi nói mà không kịp thở. - Mẹ có biết là có đến hai người đã chết trong phòng của con không? Một ông thầy phù thủy được mệnh danh là “Bàn tay ma thuật bí hiểm”. Một là thằng bé có tên đệm giống con, và nó mười ba tuổi. Tôi nhìn mẹ và nói, gần như hụt hơi. Có vẻ như tôi sắp chết đến nơi. - Chỉ còn hai tháng nữa là con mười ba tuổi! Mẹ nhìn tôi và không nói một lời nào. Điều đó có nghĩa là chuyện con nhỏ Hoán Vân nói về việc có hai người đã chết trong phòng của tôi là có thật. Nó không hề bịa chuyện để dọa tôi. Bây giờ thì tôi hiểu rằng việc mẹ bắt tôi về ở cái thị trấn chán đời này là vì mẹ không bán được ngôi biệt thự chứ không hẳn là vì kinh tế của gia đình tôi ngày càng tuột dốc, kể từ khi người “trụ cột” về kinh tế trong gia đình là bố tôi mất đi. Tôi chỉ tay về phía cầu thang rồi lại chỉ vào ngực mình trong khi một tay vẫn phải ôm chặt cái chậu cây thủy tiên. - Con sẽ không ngủ ở trên phòng đó nữa đâu. Không thể ngủ với ma được. Trên đó còn một con ma nữa đấy, mẹ ơi. Là con ma tên Hải Phi. Một con ma mười ba tuổi. Mà con số mười ba là con số của quỉ. Ngày hôm nay cũng là ngày mươi ba. Thứ sáu ngày mười ba và con gặp biết bao nhiêu là phiền toái. Mẹ nhìn tôi và cố gắng giải thích theo cách của mẹ để tôi bình tĩnh lại. - Con trai của mẹ đúng là người hiểu biết nhưng là hiểu biết chưa tới nơi, tới chốn. Con số mười ba là con số khởi điểm đó. Nó như thể là sự khởi đầu cho điều tốt đẹp ấy mà. Mẹ mỉm cười và ôm lấy má tôi bằng lòng của hai bàn tay với những ngón thon gầy của mẹ. - Con trai của mẹ, con hãy coi như đêm nay là khởi điểm cho những điều tốt đẹp mà con sẽ gặp trong cuộc sống này. Và đúng là trên đời này làm gì có ma. www.vuilen.com 64
  2. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Hơn nữa, sau đêm đầu tiên này con sẽ quen với những điều mới mẻ, tốt lành hơn. Tôi quẫy đầu để tránh bàn tay của mẹ và gào tướng lên. - Không có đêm đầu tiên nào cả! - Có đấy! Là đêm hôm nay! Mẹ đứng thẳng người và nghiêm mặt nhìn tôi. Tôi hậm hực định gào lên tiếp tục nhưng nhìn nét mặt nghiêm khắc của mẹ, cục sợ hãi lẫn nỗi ấm ức trong lòng tôi xìu xuống như một quả bóng bị xì hơi. - Đến bạn cùng lớp cũng còn biết là trong phòng con có một con ma với bộ mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ và buồn bã mà mẹ. Tôi cố vớt vát bằng giọng ỉu xìu và vin vào cớ là “chuyện này ai cũng biết rồi mẹ ơi”, mong lay chuyển được mẹ cho tôi chuyển sang phòng khác, hoặc không thì tôi xuống ngủ trên đi-văng cũng được. Gì nhỉ? Hôm nay cô Hoa Quỳnh đã khẳng định với tôi cô là người không thay đổi quyết định của mình. Chắc cô chưa bằng một phần của mẹ tôi đâu. Mẹ mà đã quyết việc gì thì chưa chắc ông trời đã cản nổi, nói gì tới một đứa là con trai bé bóng của mẹ. Nhìn gương mặt của mẹ, tôi tiu nghỉu ôm chậu cây thủy tiên đi về phía cầu thang. Gọi là cái chậu nhưng thực ra nó giống một cái ly chân dài dùng để uống sâm-panh khổng lồ hơn. Một cái ly khổng lồ với miệng ly hơi xòe ra được làm hết sức tinh xảo với những hoa văn bám trên thành ly. Chính vì thế mà cô Hoa Quỳnh rất quí cái “ly khổng lồ” này. Tôi vừa quay lưng thì mẹ gọi lại. - Cơn đang ôm cái gì đó? - Mẹ thấy đấy. Một chậu cây thủy tiên! Qua câu nói tôi muốn ám chỉ cho mẹ thấy là việc con ma có thật hệt như việc tôi đang ôm chậu thủy tiên trong lòng. Nhưng mẹ phớt lờ cái điều tôi muốn nói. Mẹ khoanh hai tay trước ngực và hỏi tiếp. Giọng như của một thanh tra đang hỏi cung. Và kẻ phạm tội là tôi - con trai của mẹ. - Cái đó của ai? - Của cô chủ nhiệm con. Cô “hoa Quỳnh nở muộn” đó mẹ. Mẹ có vẻ ngạc nhiên. - “Hoa Quỳnh nở muộn”? - Vâng ạ. www.vuilen.com 65
  3. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Hình như mẹ tôi đang muốn khẳng định lại cái điều mẹ đã đoán biết trước ở trong đầu. - Tại sao con lại gọi như thế? - Không phải con. Mà là các bạn đã gọi cô như thế. Con chỉ gọi theo thôi. Tôi huơ tay giải thích cho mẹ hiểu khi thấy cái nhướng mày mang hình dấu hỏi của mẹ. Tôi biết đọc những câu hỏi hay ý mà mẹ tôi muốn làm thông qua những nét trên khuôn mặt của mẹ. Tôi rất giống bố trong điểm này. - Vì cô ba mươi sáu tuổi rồi mà chưa có chồng đó mẹ. Lại khó tính hệt “bà cô ế chồng” nữa. Các bạn gọi như vậy cho mang tính văn hóa đó. Hình như mẹ đang cố kiềm chế để không bật cười. Điều ấy thoáng qua trong đôi mắt của mẹ nhưng có lẽ tôi không kịp nhận qua, vì nó chỉ thoáng qua thôi mà. Hơn nữa, tôi nghe giọng mẹ hết sức nghiêm nghị. Và cách mẹ hỏi tôi cũng thật lạ lùng. Chúng tôi đang nói chuyện về cái lý do mà bọn tôi gọi cô chủ nhiệm là “hoa Quỳnh nở muộn” kia mà. - Bây giờ có bạn gọi con là “thằng chết nhát” con có thấy hài lòng không? Tôi cau mày và trả lời ngay tắp lự. Bằng thái độ hết sức tức giận. - Không đời nào con lại hài lòng với việc đó. Con sẽ đấm đứa nào dám gọi con như thế. Con không phải là thằng chết nhát! - Đó! Con thấy chưa. Con thấy tức giận khi bị gọi bằng một cái biệt danh nào đó. Cô giáo cũng có cảm giác như con lúc này nếu như nghe thấy các con gọi cô là “hoa Quỳnh nở muộn”. Tôi gân cổ lên cãi lý lại với mẹ. Rõ ràng là chuyện của tôi và cô chủ nhiệm hoàn toàn không giống nhau. - Nhưng đúng là cô ấy sắp già mà lại chưa có chồng! - Chưa có khác với không có! Hơn nữa đấy là đời tư của cô gíáo, mọi người không có quyền phán xét và gọi cô theo cái kiểu thiếu tôn trọng như thế. Và con gọi như thế là xúc phạm đến cô giáo của mình đấy. Tôi đứng trơ mắt nhìn mẹ. Tôi không hiểu điều mẹ đang nói. Mẹ giơ một ngón tay lên và giọng còn nghiêm khắc hơn. - Nếu con còn nói như vậy một lần nữa. Chỉ một lần thôi là mẹ sẽ cho con ăn đòn đấy. Mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi lại. - Con nhớ chưa? - Dạ, con nhớ rồi. www.vuilen.com 66
  4. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Tôi trả lời mẹ như một người bị thôi miên. Gì chứ với uy lực từ đôi mắt của mẹ thì tôi không thể không run sợ và không nghe lời được. Mẹ là người thương tôi nhất trên đời này nhưng mà cũng là người nghiêm khắc nhất mà tôi được biết. - Bây giờ con lên phòng cất cặp sách và cái chậu hoa này. Thay đồ, tắm rửa rồi chuẩn bị xuống ăn tối. - Dạ. - Nếu đó là việc của lớp giao cho con, con phải có trách nhiệm làm cho cẩn thận! - Dạ. - Mẹ không còn điều gì muốn nói nữa! - Dạ... Thấy tôi vẫn còn đứng trơ ra đấy, mẹ liền lên tiếng nhắc nhở. Mẹ luôn là thế. Hết những điều cần phải nói để tôi ghi nhớ thì mẹ luôn nói câu đó để kết thúc cuộc nói chuyện. Có rất nhiều cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con mà tôi chỉ mong sao mẹ nói câu nói đó mà thôi. Tôi ôm chậu hoa và thất thểu đi về phía cầu thang, lối dẫn tôi lên tầng trên. Nơi đó có căn phòng của tôi. Căn phòng do chính tôi chọn ngay từ hôm đầu tiên chạy loăng quăng để thám thính, xem xét ngôi nhà. Bởi nó có cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Căn phòng có một con ma mười ba tuổi và có tên đệm giống tên của tôi. M ang cái chậu cây thủy tiên lên phòng và đặt nó lên cái bàn ngủ. Để ở chỗ này thì tôi thực sự yên tâm. Nhưng đấy là về chậu cây của cô Hoa Quỳnh, cô giáo chủ nhiệm của tôi. Còn về căn phòng thì... tôi biết rằng đêm nay và nhiều đêm sau nữa tôi sẽ phải ngủ trong căn phòng này. Căn phòng có ma! Bởi mẹ tôi cương quyết lắm. Mẹ đã bảo tôi vẫn sẽ ở trong căn phòng này vì đấy là lựa chọn của tôi ngay từ đầu ấy mà. Ngày trước, khi bố tôi còn sống mẹ đã rất cương quyết. Thế nhưng nếu như tôi có bố giúp đỡ, năn nỉ mẹ thì có thể có cơ may là mười phần trăm mẹ sẽ thay đổi quyết định. Thế nhưng từ ngày bố tôi mất, mẹ càng trở nên cứng rắn và cương quyết hơn. Bây giờ mọi việc trong gia đình mẹ là người giải quyết mà. www.vuilen.com 67
  5. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Tôi ngồi trên giường và ngắm nhìn cây thủy tiên. Phải nói thực đây là một cây cảnh đẹp cho dù nó là của cô Hoa Quỳnh luôn cấm cảu, khó đăm đăm vậ chuyên làm tình làm tội tôi. Còn dọa băm viên chiên giòn tôi như bò viên nữa chứ. Qua lớp thủy tinh trong suốt của “cái ly khổng lồ” tôi dễ dàng nhìn thấy những cái rễ nhỏ xíu màu trắng thoải mái ngâm mình trong nước. Những cái rễ đó bám lấy củ của cây thủy tiên. Cái củ hình tròn cũng có một màu trắng nhìn giống như củ hành tây đã được bóc đi cái lớp vỏ khô màu nâu nhạt ở phía ngoài. Phía trên củ hoa là cái thân màu xanh to bằng bốn ngón tay của tôi chụm lại. Cái thân ấy dài dễ chừng 30cm và trên đầu chụm lại, chỉ có một phiến lá nhỏ xíu nhô ra, báo hiệu cho những chùm hoa sắp nở trong nay mai. Tôi đã thấy hoa thủy tiên ở chợ hoa tết. Chúng là những bông hoa nhỏ rất đẹp. Và tôi biết chắc là nếu cây thủy tiên của cô giáo Hoa Quỳnh trổ bông thì nó cũng sẽ rất đẹp. - Thủy tiên soi mình bóng nước, nó có ý nghĩa trong trắng, tinh khôi. Tôi lẩm nhẩm câu nói của mẹ. Câu nói mà tôi nghe mẹ nói trong lần nhìn thấy hoa thủy tiên ở chợ hoa ngày tết ấy. Nói xong tôi mới chợt nhớ ra rằng đã có lần tôi nghe cô giáo chủ nhiệm nói như vậy với lũ học trò chúng tôi. Tôi nhìn lại chậu hoa và đứng dậy, bê nó vào trong toilet, nhấc cây hoa ra khỏi chậu và đổ nước cũ đi. Một tay cầm cây hoa một cách cẩn thận, tay kia tôi cầm cái “ly khổng lồ” hứng dưới vòi nước, làm cho cái ly khổng lồ ấy sạch sẽ rồi hứng một lượng nước mà tôi cho là vừa đủ với cây thủy tiên, rồi tôi đặt lại cây thủy tiên vào trong cái chậu ấy. Xong, tôi bê chậu cây cảnh ấy quay trở ra và đặt lên cái bàn ngủ của mình. Dẫu sao thì tôi không muốn cái cây này bị chết vì nước bẩn, lại chết ngay trong phòng của tôi nữa chứ. Căn phòng đã có tới hai người chết và hiện tại có một con ma đang ẩn mình ở đây. Nghĩ đến con ma còn ẩn mình ở đây, tôi đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm. Ngoài giường, bàn ngủ, kệ sách gắn liền với bàn học, tủ quần áo bằng gỗ xà cừ được đánh véc-ni màu nâu sậm có dán hình Superman với bộ quần áo màu xanh phù hợp với ngoại hình điển trai và khỏe mạnh thì không còn thứ gì khác trong phòng cả. Tôi đứng lên, kiểm tra gầm giường, lật nệm xem xét tỉ mỉ, tới bên tủ mở ra để kiểm tra kỹ càng. Không có ai nấp trong đó cả. Gầm giường và dưới đệm cũng thế. Chắc có lẽ là con ma thấy tôi chuyển đến ở trong căn phòng này nên nó tự giác chuyển đi nơi khác ở rồi cũng nên. Thế là tôi yên tâm ăn bữa tối cùng với mẹ. Hôm nay mẹ làm món trứng với thịt băm, canh khoai sọ nấu với xương và món sa-lát rau mà tôi ưa thích. Chúng ngon tuyệt! www.vuilen.com 68
  6. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC H ọc bài xong, theo đúng trình tự của thói quen, tôi làm vệ sinh cá nhân xong là lên giường. Sau khi đặt chuông báo thức vào lúc sáu giờ sáng hôm sau, tôi ngủ một cách ngon lành. Và cái chuyện tôi tưởng hồi chiều khiến tôi yên tâm là cái con ma tên Hải Phi ấy đã tự động chuyển đi nơi khác ấy, thật ra không phải. Bởi vì vào lúc nửa đêm tôi đã nhìn thấy cậu ta. Hải Phi là một con ma nhỏ bé, có gương mặt nhỏ nhắn buồn rười rượi. Lúc ấy chẳng hiểu sao tôi cảm thấy trong phòng của mình có người ngay cả khi tôi đang say ngủ. Tôi cảm thấy có ai đó ở trong phòng. Quả thực thì đang lúc ngon giấc nên tôi cũng chẳng muốn biết đích xác cái người đang ở trong phòng của tôi – theo cảm giác lúc đấy ấy. Nhưng rồi tôi vẫn cứ mở hé mắt ra và tôi nhìn thấy con ma. Đó là một cậu bé trạc tuổi tôi, mặt buồn bã hết sức đang đứng bên cửa sổ. Cậu bé ma đứng đó và nhìn tôi chằm chằm. Tôi hoảng hồn la tướng lên: - Mẹ ơi. Ma... ma... Con ma hoàn toàn tỏ ra không ngạc nhiên trước phản ứng của tôi. Nó lắc đầu. Hình như nó thở dài nữa. Kiểu thở dài như thể là nó đã biết trước sự phản ứng của tôi thế nào cũng sẽ diễn ra. Mẹ chạy vào phòng của tôi với bộ đồ ngủ màu xanh ở trên người. Mẹ kêu lên với vẻ lo lắng. - Gì thế con? Con vừa trải qua một cơn ác mộng có đúng không? Chỉ là ác mộng thôi, con trai của mẹ. Tôi vẫn ngồi dí sát vào thành giường, tay chỉ về phía con ma. Mẹ nhìn theo tay tôi và hỏi: - Gì hả con? Cửa sổ đóng rồi mà! Tôi sợ hãi, giọng run rẩy. - Một con ma đang đứng ở đó. Ở cạnh cửa sổ đấy mẹ ơi. Mẹ tôi nhìn về phía cửa sổ, sau đó nhìn khắp phòng rồi lại nhìn về phía cửa sổ lần nữa. Lần này mẹ nhìn đúng vào mặt của con ma Hải Phi đầy buồn bã. - Mẹ không thấy gì cả. Con đã mơ thấy gì kinh khủng lắm phải không? Mẹ ngồi xuống giường và vuốt tóc tôi. Giọng mẹ dịu dàng. www.vuilen.com 69
  7. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC - Giấc mơ dữ thôi con à. Ngủ tiếp đi, con trai của mẹ. Tôi lắc đầu. - Không. Con không mơ gì cả. Đúng là nó. Nó đang đứng cạnh cửa sổ kia kìa... Mẹ đứng dậy đi ra phía cửa sổ, đi xuyên qua người con ma. Nếu tôi bảo là đi vào người nó là tôi nói đúng như thế, đi vào người nó. Mẹ đang đứng trong lòng con ma. Dường như nó không phải là thân hình hoàn toàn như người. Nó giống hệt một áng mây hoặc một hình ảnh ba chiều. Mẹ đang đứng trong nó thế mà mẹ lại không hề biết gì. Tôi cảm thấy nôn nao, bồn chồn. Ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Người tôi rã rời. Tay tôi chỉ vào con ma mà run lên bần bật. - Mẹ đang đứng trong người nó đấy! Mẹ bước ra khỏi người con ma Hải Phi và đi về phía giường. Mẹ xoa đầu tôi và nói bằng giọng dịu dàng, nựng nịu. - Con trai của mẹ vẫn còn mơ rồi. Không có gì trong căn phòng này cả. Con ngủ tiếp đi. Mẹ sẽ để đèn ngủ cho con. Mẹ để đèn ngủ, rồi đi về phía cửa. Mẹ khép cửa phòng lại và đi về phòng của mình. Còn con ma Hải Phi vẫn còn đứng đó. Bây giờ thì tôi có thể hiểu ra là người ta chỉ có thể nhìn thấy ma nếu như con ma ấy muốn. Tôi có thể nhìn thấy Hải Phi còn mẹ thì không. Còn lại hai chúng tôi, con ma nhỏ bé mà buồn rười rượi ấy liền ngoắc tay ra hiệu cho tôi đi theo nó. Nó lướt ra cửa và chỉ tay về phía tôi. Tôi lắc đầu. Giọng run rẩy. Tôi sợ chết khiếp khi thấy nó ra hiệu như thế. - Đừng hòng tao đi theo mày. Tao sẽ chỉ ở trong phòng của tao mà thôi. Nó có vẻ sốt ruột và lại ra hiệu cho tôi lần nữa. Lần này nó dùng cả cánh tay để ra hiệu. Vẻ mặt nó như van nài tôi đi theo nó. Hình như con ma Hải Phi này không biết nói! Tôi hét lên: - Mẹ nói đúng! Mày chỉ có trong mơ. Trong cơn ác mộng của tao mà thôi. Mày không hề có trong thực tế. Thôi, tao ngủ đây! Tôi vùi đầu vào gối, kéo mền lên tới tận vai, và nhắm chặt mắt lại trong khi đầu óc thì đang tự nhủ là chẳng có con ma nào hết. Hình như con ma Hải Phi cũng không chịu thua tôi. Tôi thề là tôi nói thật! Nó đến bên giường và chui cả vào trong chăn của tôi, và nó thò ngón tay nhỏ gầy guộc đầy lạnh giá của nó cù vào gan bàn chân tôi. Mà cái kiểu cù của nó cũng thật là lạ. Giống hệt như là một làn gió thoảng, hay như một sợi lông lả lướt, mơn man. Tôi lấy tay gạt tay nó đi. Nhưng tay tôi không chạm vào tay nó, chỉ chui qua tay nó mà thôi. www.vuilen.com 70
  8. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Tôi phì cười dù muốn hay không. Càng lúc tôi càng cười to vì không chịu được cơn buồn cứ đến dồn dập. Tôi kêu lên: - Thôi, thôi. Thôi đi nào. Nhưng Hải Phi không chịu thôi. Nó làm cho tôi cười mỗi lúc một to và rồi không chịu được nữa, tôi cười lăn cười lộn trên giường khiến cho ga giường nhăn nhúm và tụt cả ra. Tôi vừa thở hổn hển trong khi lăn, vừa cố gắng hét lên giữa những cơn cười. - Thôi đi, tao không đùa nữa đâu. Tôi nói đến thế nhưng nó vẫn không hề buông tha cho tôi. Tôi buộc phải tránh nó bằng cánh chạy khắp phòng, vừa chạy vừa cười lại còn lôi theo cả khăn trải giường nữa. Điều tôi không ngờ tới là tấm khăn trải giường khiến tôi vấp té, lao thẳng vào cái bàn ngủ. Chậu cây thủy tiên đặt trên bàn chao đảo rồi rơi xuống dưới sàn nhà. Cái “ly khổng lồ” làm bằng thủy tinh hết sức tinh xảo vở tan thành nhiều mảnh. Nước chảy ra sàn lênh láng thấm cả vào tấm khăn trải giường của tôi. Thế là xong! Tôi đứng như trời trồng nhìn cây thủy tiên nằm lăn lóc trên sàn, giữa những mảnh thủy tinh vở. Tôi không còn quan tâm tới con ma nữa nếu như nó chỉ biết làm mỗi việc là cù tôi khiến cho tôi cười lăn lộn như thế. Toàn bộ sự sợ hãi của tôi lúc này dồn vào việc tôi sẽ phải đối mặt với cô Hoa Quỳnh vào ngày mai. Cô giáo chưa chồng đầy khó tính của tôi có thể còn gây ra nhiều điều kinh hoàng còn hơn cả con ma có bộ mặt buồn thảm này. Chỉ một cái lườm của cô thôi cũng đủ làm cho máu trong người tôi đông cứng lại rồi. Tôi gào lên với con ma. - Tại mày! Tất cả là tại mày đấy! Mày làm nó vỡ tan ra cả rồi! Tôi vừa sợ hãi, vừa tức điên lên được. Còn con ma thì lướt về phía cửa sổ. Nhìn bộ dạng của nó lúc này thật đau khổ. Nó là con ma bất hạnh nhất địa ngục còn cái thằng tôi là đứa bất hạnh nhất trên thế gian này. Đằng nào thì cũng không thể hàn gắn được cái chậu hoa bằng thủy tinh ấy nữa, tôi đi xuông bếp và tìm cái gì đó có thể thay thế cái chậu hoa ấy. Tôi thấy mỗi cái cà-mèn bằng nhựa màu xanh là có thể để được cây hoa nên cầm lên phòng. Tôi đổ nước vào lưng cái cà-mèn và để cây thủy tiên vào trong đó. Tôi yên tâm là với sự sống là nước này thì cây hoa sẽ không bị làm sao hết. Trong khi tôi bận bịu với cái cây thì thằng Hải Phi lẽo đẽo theo tôi khắp nơi. Khi tôi làm xong mọi việc thì nó lại ngoắc ngón tay để ra hiệu cho tôi đi theo nó. Tôi điên tiết quát tướng lên. - Mày không đùa đấy chứ? Sau tất cả những gì mày gây ra cho tao. www.vuilen.com 71
  9. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Tôi nói và quẳng cái gối về phía nó. Cái gối bay xuyên qua người nó. Lúc này trông nó càng buồn thảm hơn. Và nó bắt đầu khóc. Nước mắt của nó cũng trong suốt hệt như thân người nó vậy. Vừa khóc nó vừa giơ nắm đấm ra dọa tôi. Tôi lắc đầu rồi nằm xuống, vùi đầu vào gối và tiếp tục giấc ngủ bị phá bĩnh. Tôi hy vọng ngày mai khi tỉnh dậy thì con ma Hải Phi đã biến mất và thấy rằng những việc này đúng là một cơn ác mộng mà thôi. Thế nhưng sáng hôm sau, khi vừa mở mắt ra tôi đã thấy nó. Nó vẫn đứng bên cửa sổ. Và cái cà-mèn có cây thủy tiên thì nằm lăn lóc trên sàn. Chẳng còn giọt nước nào trong cái cà-mèn hoặc ở trên sàn nhà. Cây thủy tiên nằm gần đó, đã héo khô lại. Tôi rùng mình kinh hãi. Chắc khi bị cô Hoa Quỳnh xử lý vì đã để cây thủy tiên chết thì trông tôi cũng sẽ giống cái cây đó vào lúc này. Tôi thất thểu cầm cái cà-mèn đi ra sân để tìm một cây gì đó cũng sống trong nước để thay thế cho cây thủy tiên. Nhưng tìm mãi cũng chẳng có cây nào. Vì mới chuyển về đây nên mẹ chưa kịp trồng cây gì trong vườn. Tìm mãi cuối cùng tôi phát hiện ra cây hoa cúc vạn thọ ở cuối vườn. Tôi chặc lưỡi. Nó sống được cả bằng nước và đất. Thế là tôi nhổ cây hoa vạn thọ lên và cho vào trong cái cà-mèn bằng nhựa màu xanh. C on ma Hải Phi cùng ngồi ăn sáng với tôi. Tất nhiên là mẹ vẫn không thể thấy nó được. Còn nó thì tỏ ra đăm chiêu lo lắng trong khi nhìn tôi ăn tô bún mà mẹ nấu. Sau tất cả những gì mà nó đã gây ra cho tôi, tôi thấy mừng không có gì mà phải thương xót nó cả. Tôi biết là cây thủy tiên chết khô như vậy cũng là do nó làm. Và tôi nghĩ ngay đến cái chết ngắc ngoải đang đến gần. Đã đến lúc tôi phải đến trường. Nó lẽo đẽo đi theo tôi đến trường. Sự sợ hãi, lo lắng mà nó gây ra cho khiến tôi cáu tiết lên quay lại và quát tướng vào mặt nó. - Mày cút ngay! Xéo ngay! Xui xẻo cho tôi. Cô phụ trách nề nếp đang đi đằng sau tôi là người hứng trọn câu nói đó. Bởi cô giống như mẹ, đều không nhìn thấy con ma Hải Phi. Cô sững lại ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang giận dữ. Cô quát: - Đồ hỗn xược! Tôi sẽ nói với cô Hoa Quỳnh về việc này. Tại sao lại có một học trò ăn nói láo lếu với giáo viên như thế? www.vuilen.com 72
  10. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Tôi thấy nỗi khiếp sợ của mình nhích thêm một tí. Việc làm chết cây thủy tiên, làm vỡ chậu hoa đẹp quí giá của cô Hoa Quỳnh đã lớn tội rồi. Lại thêm tội… bị hiểu nhầm này nữa thì đúng là tôi sắp bị lên giá treo cổ tới nơi rồi. Tôi ôm cái cà-mèn có cây hoa cúc vạn thọ ở bên hông và đi vào lớp. Ngồi vào chỗ của mình. Con ma Hải Phi ngồi vắt vẻo trên thành ghế phía trước và nhìn tôi. Cô Hoa Quỳnh đi vào lớp, thấy trên bàn giáo viên của mình trống trơn, cô liền đi xuống chỗ tôi và hỏi bằng giọng bực bội. - Hải Thiên, chậu cây thủy tiên đâu? Tôi cúi gằm mặt khi đưa cái cà-mèn có đựng cây cúc vạn thọ ra trước mặt cô. Cô Hoa Quỳnh nhìn nó trong vòng một giây, sau đó hai đầu lông mày của cô dính sát vào nhau. Cô hét lên. - Thế này là thế nào hả? Tôi lí nhí lên tiếng: - Thưa cô... đây là cái cây... bông. Bụng dạ tôi như có hàng nghìn con kiến đang cắn xé cào cấu, tim tôi đập thình thình và tôi cảm giác mình sắp xỉu đến nơi. Tiếng của cô Hoa Quỳnh nghe như tiếng gió rít, lạnh buốt cả đầu óc. - Cái gì hả? Chậu hoa của tôi đâu rồi? Tôi trả lời, giọng run rẩy. - Thưa... cô. Nó bị vỡ rối ạ. Con ma đã cù léc em khiến em ngã vào cái bàn ngủ, nơi em đặt chậu thủy tiên. Chính con ma đã làm vỡ nó. Cô Hoa Quỳnh hét lên: - Con ma? Tôi chỉ tay vào con ma đang ngồi trên thành ghế phía trước dòm cả tôi và cô Hoa Quỳnh. - Thưa cô, nó đang ngồi trên thành ghế này đấy. Những đứa có mặt trong lớp và cả cô Hoa Quỳnh nữa đều đổ dồn mắt vào cái ghế mà tôi chỉ. Nhưng khốn thay, tôi là người duy nhất nhìn thấy con ma có bộ mặt buồn khổ đó. Con ma liền nhảy tót lên bàn và cầm lấy tay tôi. Nó định cù vào lòng bàn tay của tôi. Tôi liền giật phắt tay lại và kêu lên. - Không. Đừng. Đừng làm như thế! Cô Hoa Quỳnh nhìn tôi hằm hằm trong khi mặt cô mỗi lúc một đỏ bừng lên. www.vuilen.com 73
  11. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Con ma Hải Phi chẳng thèm cù vào tay tôi nữa. Nó thò tay vào cổ và bắt đầu cù tôi. Tôi cắn chặt môi, gồng người lên để không cười. Một tiếng “phì” rất khẽ buột ra khỏi người tôi. Rất khẽ nhưng mà tôi thấy trong tai tôi là tiếng rống của cả một đàn bò. Không ai hiểu được là tại sao tôi lại cười như lên cơn ấy. Cô Hoa Quỳnh liền túm lấy tay tôi và lôi tôi xềnh xệch ra phía cửa lớp. - Mi tưởng đấy là chuyện đùa hả? Mi đúng là đồ mi... mi... Cô Hoa Quỳnh giận đến điên người. Cô lôi tôi đi mà không để ý đến việc cạnh cửa lớp có gắn một cái móc áo để dành cho giáo viên treo nón, treo dù. Đầu cô chạm vào đấy và khi cô cố bước đi, mái tóc của cô vướng vào cái móc mà cô không hay biết. Lúc này, đầu cô không còn tóc. Nó trọc lóc trông không khác gì quả trứng. Hóa ra cô Hoa Quỳnh luôn đội tóc giả! Cả lớp im lặng như tờ. Không ai dám nhìn vào cô Hoa Quỳnh. Còn cô Hoa Quỳnh lúc này mặt đỏ lựng như mặt trời, mắt cô hằn lên những tia màu đỏ của tức giận pha lẫn với sự đau khổ. Đôi mắt ấy chiếu khắp lớp. Đứa nào bây giờ mà nhìn cô và chỉ cần hơi nhếch mép một cái là toi. Mặc dù tôi biết là sẽ chẳng có ai cười. Vì cái thị trấn này có ai cười bao giờ đâu. Nhưng quả là có thấy thương cô Hoa Quỳnh thật nhưng phải nói là nhìn cô bởi cái đầu trọc lóc thì... rất là buồn cười. Mà đứa nào cười thì kể như đi đời nhà ma luôn. Thế nên đứa nào cũng cúi gằm mặt, chân tay run lẩy bẩy đứng không muốn vững nữa. Cái ngón tay lạnh giá mà nhẹ tựa cọng lông của thằng Hải Phi lại bắt đầu ngọ nguậy trên cổ tôi. Tôi cố gắng nhịn cười, cố nghiến răng trong khi gầm gào trong cổ họng với thằng Hải Phi. - Không! Nhưng rồi tôi cười phá lên. Cười mỗi lúc một to và rũ rượi. Cười đến mức phát ra những âm thanh hô hô, hi hi, hí hí... Cơn cười của tôi giống hệt bệnh sởi dễ lây lan. Cả lớp cười ầm ĩ, cười lăn, cười lộn, cười đến chảy cả nước mắt. Có một đứa không cười. Đấy là con nhỏ Hoán Vân. Nó nhảy lên và túm lấy mái tóc giả của cô Hoa Quỳnh vẫn mắc ở móc áo gắn trên tường. Nó nhào đến và đội lại mái tóc lên đầu của cô giáo chủ nhiệm. Chính cú nhào đến vội vàng của nó khiến mái tóc dội ngược, từ phía sau chuyển lên phía trước. Thế là che mất cả mặt của cô Hoa Quỳnh khiến cô luống cuống vội vàng chụp mái tóc để xoay ngược trở lại. Còn con nhỏ Hoán Vân hoảng hồn cũng vội chụp lấy mái tóc để xoay giúp cô giáo. Ai dè người xoay ngược, người xoay xuôi khiến mái tóc mãi vẫn chưa trở lại đúng vị trí của nó. Hành động của cả hai khiến cả lớp được trận cười lớn hơn. www.vuilen.com 74
  12. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Trong lúc mọi người mãi cười, tôi vội vàng tách ra khỏi lớp. Nếu ở lại, chắc chắn tôi sẽ bị cô Hoa Quỳnh đưa lên ban giám hiệu mất. T ôi đã cúp học! Điều mà tôi chưa từng làm bao giờ. Và cúp học nên tôi không biết làm gì. Tôi đi lang thang trong công viên nhỏ tí của thị trấn. Bởi vì tôi không thể về nhà vào giờ này được. Như thế mẹ sẽ biết hết mọi chuyện và lúc đó có trời mới biết tôi sẽ lãnh cơn giận dữ của mẹ như thế nào. Đang đi bỗng nhiên tôi thấy một cái ống cao su đang chảy nước. Tôi liền túm lấy và chĩa về phía con ma Hải Phi nãy giờ vẫn lẽo đẽo theo sau tôi. Tôi hét lên: - Mày biến đi! Xéo cho nhanh, đồ khốn. Mày muốn hành hạ ai cũng được nhưng trừ tao ra. Vòi nước xuyên qua người nó. Nó đứng trân trân nhìn tôi rầu rĩ. Ngón tay của nó cong lại và khẽ động đậy. Nó ra hiệu cho tôi đi theo nó. Tôi không có vẻ gì là muốn đi theo nó cả. Hướng nó đang đi là phía bên kia đường. Bên đó là nghĩa địa. Bỗng nhiên tôi nghĩ tới việc nếu đi sang nghĩa địa thì biết đâu con ma này lại chẳng tìm thấy một cái mộ nào đó thích hợp cho nó thì sao. Dù sao thì cũng thử xem, có mất mát gì dâu. Thế là tôi đi theo nó. Cả hai đứa chúng tôi đi giữa những ngôi mộ. Chắc người ta vẫn thường nghĩ rằng ở trong nghĩa địa thì các hồn ma thoải mái dễ chịu. Nhưng đó là sự lầm tưởng bởi nhìn con ma Hải Phi lúc này càng buồn bã hơn. Nhìn nó thật thê thảm! Không xa chỗ chúng tôi có một đám ma. Đó là đám ma của một người theo đạo Thiên chúa. Thân nhân của người quá cố đều mặc màu đen. Gương mặt ai cũng rầu rĩ hệt như mặt của thằng ma nhỏ bé tội nghiệp Hải Phi. Mọi người đang chú ý đến cái quan tài đang được đưa xuống huyệt mộ một cách chầm chậm, từ từ. Tôi lặng lẽ đi qua và tránh không gây tiếng động làm ảnh hưởng đến nghi thức của đám tang. Ông cha cố đang cầm cuốn sách nhỏ trên tay và nói bằng giọng trầm buồn. - Với chúng ta đây là một nỗi buồn sâu sắc. Đúng lúc đó, tôi cảm thấy ngón tay gầy guộc nhỏ bé lạnh lẽo của thằng ma Hải Phi lại chạm vào cổ tôi và nó cù. Tôi rên lên khe khẽ: - Mày đừng làm cái trò đó ở đây. Không phải lúc đâu. Dừng lại! Nhưng con ma đáng ghét ấy không dừng lại. Nó khiến tôi lăn đùng lên một ngôi mộ được xây xi-măng có mái vòm khá đẹp. Đúng là một sự tra tấn dã man! www.vuilen.com 75
  13. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Cái trò cù vào cổ tôi của thằng ma Hải Phi thật không đúng chỗ tẹo nào. Phen này thì đúng là tôi chết thật rồi. Nó khiến tôi cười lăn lộn giữa một tang lễ trang nghiêm, trịnh trọng như thế này. Tôi cười lăn cười lóc, cười tới mức chảy cả nước mắt, cười tới mức sặc đến mấy lần. Rồi tôi thấy đôi chân của những người đi đưa ma đứng trước mặt tôi, sừng sững như những hàng cây ở trong rừng. Bỗng nhiên mọi chuyện chấm dứt. Nó không cù tôi nữa. Mọi chuyện diễn ra đột ngột hệt như một cơn giông ào đến quét tung tất cả mọi thứ rồi tan biến thật nhanh. Những người mặc đồ đen cho đám tang nhìn tôi với nét mặt hầm hầm. Tất cả mọi người đều rất tức giận. Không có ai cười ở chỗ tang lễ bao giờ cả. - Đồ quỉ con! Cha sứ lắc đầu và mắng tôi. Có người khác lên tiếng ngay sau đó. - Đúng là một thằng bé nghịch ngợm và láo lếu. - Đánh cho nó một trận cho nó chừa thói hỗn xược đi. - Thôi tha cho nó. Chúng ta đang làm lễ tang mà. Nói thế nhưng có một người đàn ông cao lớn tiến đến và túm lấy tôi. Tôi co người lại, giãy giụa, níu kéo và vùng chạy. Vài người đuổi theo tôi. Tôi chạy bán sống bán chết và cuối cùng họ đành bỏ cuộc. Thằng ma chết tiệt Hải Phi lẽo đẽo chạy theo tôi. Nó còn ngoắc ngón tay ra dấu cho tôi nữa. Tôi thờ dài. - Mày định cù tao cho tới khi nào tao chịu đi theo mày, có phải không? Thằng ma láu cá ấy gật đầu. Tôi giơ cả hai tay lên đầu. - Thôi được. Mày thắng rồi đấy! Bây giờ mày muốn tao đi đâu thì dẫn đường đi. Dù không muốn nhưng tôi đành đi theo nó. Bởi nếu không nó sẽ còn tiếp tục cù tôi, lại vào chính những lúc mà tôi không nên nhe răng ra cười. Nó đã làm tôi điêu đứng từ đêm qua tới giờ. Nó đi trước dẫn đường. Tôi ngạc nhiên khi thấy nó đi về nhà, vòng ra phía sau để vào nhà kho. Nó chỉ vào cái xẻng. Tôi ngạc nhiên hỏi nó. - Mày muốn tao cầm cái xẻng này theo hả? Nó gật đầu và tôi hiểu ra rằng bàn tay trong suốt, gầy guộc và nhẹ tựa lông hồng của nó không thể cầm nổi bất cứ vật gì. Và nó cần một người để làm việc đó. Tôi vác xẻng và đi theo nó vào trong khu rừng nhỏ bên cạnh nghĩa địa. Tới một bãi đất sâu trong rừng, nơi có chút ánh sáng rọi xuống qua khe hở của những tán cây thì nó dừng lại và chỉ xuống đất. Tôi bắt đầu đào mà không cần hỏi xem đấy có phải là ý muốn của nó không. www.vuilen.com 76
  14. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Khoảng gần hai tiếng sau thì cái xẻng của tôi chạm vào một cái gì đó. Tôi moi lên. Đó là một cái bọc, bên trong là một cái hộp bằng da màu đen đã khá cũ. Vẫn cái gương mặt đau khổ, buồn rười rượi ấy, thằng ma Hải Phi gật đầu. Hình như nó giống như những người dân ở dây, không thể cười được thì phải. Cho dù chỉ là một cái cười mỉm. Nó để ngón tay lên miệng và thổi một hơi. Tôi đoán thế vì tôi không nghe thấy tiếng huýt sáo nào cả. Có thể là vừa rồi nó huýt sáo nhưng không thành tiếng. Kiểu huýt sáo của ma! Rồi nó ngồi xuống cạnh tôi, vẻ chờ đợi. Một lúc sau có thêm hai con ma nữa đi tới. Hai con ma bé bỏng nhếch nhác hệt những đứa bụi đời. Chúng cũng có khuôn mặt đau khổ và rầu rĩ giống hệt thằng ma Hải Phi. Tôi không còn ngạc nhiên về điều này nữa. Cả cái thị trấn này có ai cười đâu kia chứ. Là ma có buồn bã hơn cũng khác gì những người đang sống ở đây đâu. Thằng ma đã hành hạ tôi bàng cái trò cù quái đản ấy chỉ vào cái hộp và ra hiệu cho tôi mở ra. Tôi mở cải hộp ra. Trên nấp hộp phía bên trong có đề dòng chữ được mạ vàng “Bàn tay ma thuật bí hiểm”. Cái hộp chất đầy bông. Tôi thò tay vào đống bông tìm kiếm và lôi ra được bốn cái chai nhỏ màu xanh. Ba cái chai có dán nhãn và có đề chữ. Mỗi cái nhãn mác đó có một dòng chữ ngắn gọn. Chai thứ nhất đề: Cười mỉm Chai thứ hai đề: Cười khoái trá Chai thứ ba đề: Cười tủm tỉm Chai thứ tư không đề dòng chữ nào hết. Tôi rất ngạc nhiên nhưng không hiểu vì sao chủ nhân của chiếc hộp này lại không đề gì ở cái chai thứ tư. Tôi thấy ngón tay của thằng ma Hải Phi lại ngoắc ngoắc. T ôi làm theo ý muốn của nó. Mở chai thứ nhất! Không có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau nghe thấy có tiếng xì xì, tiếng xào xạc lạ lùng rói một cụm khói bay ra khỏi cái chai. Cụm khói biến thành một vòng xoáy bay lên cao ngân lên thành tiếng nghe cũng hết sức kỳ lạ và rồi đột nhiên vòng khói ấy bay đến chỗ con ma đứng gần nhất và chui tọt vào trong miệng của nó. Bộ mặt buồn bã, rầu rĩ của nó bỗng nhiên biến mất và trên gương mặt của nó hiện lên một nụ cười mỉm. www.vuilen.com 77
  15. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Tôi mở nút chai thứ hai với sự tò mò. Lại một tiếng xì xì, tiếng xào xạc lạ lùng rồi một cụm khói bay ra. Cụm khói biến thành vòng xoáy, ngân lên những tiếng kỳ lạ rồi bay tới con ma nhếch nhác thứ hai. Lần này cụm khói ấy chui tọt vào tai của con ma nhỏ và ngay lập tức bộ mặt đau khổ, sầu não của nó biến mất. Bộ mặt của nó biến đổi hẳn. Nó cười một cách khoái trá. Tôi chưa từng thấy ai cười hả hê sung sướng như nó. Chai thứ ba với dòng chữ “cười tủm tỉm” cũng diễn ra y hệt như hai chai trước. Tôi vừa mở nút ra là có tiếng xì xì, tiếng xào xạc lạ lùng và rồi một cụm khói bay ra. Nó cuốn thành vòng xoáy, ngân lên những tiếng kỳ lạ rồi sau đó chui vào lỗ tai trái của thằng ma nhỏ Hải Phi. Ngay lập tức, bộ mặt đau khổ buồn rười rượi của nó biến mất. Nó đứng và cười tủm tỉm một mình. Tôi đứng ngắm nhìn cả ba đứa. Chúng nó có vẻ vui thích, hả hê lắm lắm. Tôi nhìn mấy cái chai và chợt hiểu ra tất cả. Cái ông được mệnh danh là “Bàn tay ma thuật bí hiểm” hay mọi người còn gọi ông ta là thầy phù thủy đã chết trong căn phòng của tôi ấy, chính ông ta đã ăn cắp niềm vui, nụ cười của mấy con ma nhỏ. Ông ta giấu nụ cười của chúng trong những cái chai nhỏ này và biết chắc rằng với hình hài và sức lực của những con ma thì chúng sẽ không thể nào đào cái hộp lên được.l Tôi buột miệng nói lên suy nghĩ của mình. - Ông ta đã lầm! Bây giờ các cậu đã lấy lại nụ cười của mình rồi. Ba con ma nhín tôi và gật đầu với những nụ cười vô cùng sảng khoái và vui mừng. Tôi giơ cho chúng thấy cái chai cuối cùng không có dán nhãn mác cũng không đề bất cứ một chữ nào. - Cầm lấy này! Chúng lắc đầu. Tôi nhíu mày hỏi lại. - Tao phải làm gì với cái chai này đây? Chúng là của ai mới được chứ? Thằng ma nhỏ Hải Phi liền chắp hai tay lại với nhau và áp vào má, điệu bộ như người đang ngủ. - Của một người chết hả? Nó lắc đầu. Tôi nhăn trán. - Của một linh hồn đã chết? Nó gật đầu với vẻ vui mừng khiến tôi ngạc nhiên. - Linh hồn mà còn chết được sao? Cả ba đứa cùng gật đầu. Song, không để cho tôi kịp ngạc nhiên chúng từ từ nhập vào nhau và tạo một vòng xoáy. Vòng xoáy mỗi lúc một mờ dần và rồi tan biến mất. Tôi biết là từ nay tôi sẽ không bao giờ gặp lại những con ma www.vuilen.com 78
  16. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC nhỏ bé này nữa. Tôi lê gót về nhà. Tôi đã thoát được thằng ma Hải Phi nhưng ngày mai tôi sẽ bị quở phạt khi đến trường. Mẹ đang chờ tôi ở trước cửa nhà. Nhìn gương mặt của mẹ, tôi biết là mẹ đã biết tất cả. Những việc đã diễn ra ở trường. Và tôi sẽ phải chịu hình phạt do mẹ đưa ra. Ở trường mọi việc còn tồi tệ hơn tôi tưởng. Cả trường tề tựu đông đủ. Tôi bị gọi lên trên bục và đứng trước hàng trăm cặp mắt của những đứa học cùng trường. Cô Hoa Quỳnh nói bằng giọng lạnh lùng. - Trò Hải Thiên đã phụ lòng tin của tất cả chúng ta. Đã trốn khỏi lớp học, đã cười cợt đùa nhả tại một đám tang, đã đập vỡ chậu hoa mang giá trị tinh thần rất cao của tôi, đã làm chết cả một cây hoa đẹp, và còn dám dòi đuổi cô Lê Mai - cô giáo nề nếp của trường. Điều tệ hơn nữa là trò này còn có một thói xấu. Đấy là nói dối! Nói dối như Cuội! Tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm. Các thầy cô giáo, học sinh đều dồn mắt về phía tôi. Tôi thấy xây xẩm mặt mũi, mắt hoa cả lên. Thật là không công bằng. Tôi không cố ý làm tất cả những việc ấy. Là do tôi bị cù mà thôi. Tôi gào lên: - Đó là con ma. Một con ma buồn bã đã cù em. Tôi rút cái chai màu xanh ở trong túi ra và vung lên cao trong khi nói rất to để mọi người đều có thể nghe thấy. Nụ cười của nó bị đánh cắp và chôn ở trong cái chai này. Em đã tìm thấy cái chai và trả lại cho nó nụ cười. Cô Hoa Quỳnh cau mày. Gương mặt cô lúc này trông khó chịu và đầy sự tức giận. Cô quát lên: - Đủ lắm rồi! Im miệng lại ngay! Hình như chưa hết cơn tức giận, cô còn giật luôn cả cái chai trong tay tôi và ném xuống dưới đất. Cái chai vỡ tan. Cả trường im phắc. Bỗng có tiếng xì xì, tiếng xì xào lạ lùng vang lên. Rồi một cụm khói bốc lên tạo thành một vòng tròn, phát ra tiếng ngân nga kỳ lạ rồi chui tọt vào lỗ mũi của cô Hoa Quỳnh đúng lúc cô đang lên tiếng nói trong cơn giận giữ của mình. - Hình phạt xứng đáng với trò này là... www.vuilen.com 79
  17. Tác Giả: Nam Thành CỬA ĐỊA NGỤC Nói chưa hết câu bỗng nhiên cô nín thinh. Gương mặt cau có, hằm hằm với hai hàng lông mày dính sát vào nhau đầy khó chịu bỗng nhiên giãn ra. Lông mày trở lại vị trí của mình, tạo thành hai đường cong mảnh mai dịu dàng tô điểm cho khuôn mặt còn đọng đầy vẻ đẹp của cô Hoa Quỳnh. Môi cô từ từ hé mở và tạo thành một nụ cười hệt một đóa hoa. Cô Hoa Quỳnh mỉm cười. Nụ cười bị nhốt trong chai giờ đã tìm được chỗ ở mới của mình. Cô nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ, độ lượng. - Không có hình phạt nào cho một trò ngoan như em. Tôi đi về chỗ của mình ở phía sau. Và hình như cột khói vừa chui ra từ hai lỗ tai của cô Hoa Quỳnh và bỗng xoáy tròn, mỗi lúc một lớn dần và bao trùm cả khoảng không gian của trường. Cột khói lan tỏa tới đâu, chạm vào ai, người đó đều nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Từ đó trở đi tôi thấy người dân ở thị trấn hiền hòa và luôn mỉm cười. Cả cái chú Hoan bạn của mẹ tôi cũng thế. Chú là bạn thân của bố mẹ tôi từ hồi nhỏ. Và chú cũng chính là bố của con nhỏ Hoán Vân dễ ghét. Tuy nó đã không còn kiếm chuyện để chọc phá tôi nữa nhưng tôi vẫn chưa thấy nó dễ thương tẹo nào. Còn người được mệnh danh là “Bàn tay ma thuật bí hiểm” có lẽ đã phải trả giá đắt cho việc làm của mình là khiến cả thị trấn này và những con ma nhỏ không có nụ cười trong cả thời gian dài. Ông ta đã chết mà không thể nhắm mắt được. Và hôm chôn cất ông ta, trời đang nắng mà có tia sét xẹt ngang bầu trời. Quan tài của ông ta bị sét đánh cho cháy mất một góc ở giữa, làm rụng một bàn tay của ông ta khiến mọi người phải tức tốc thay một cái quan tài mới. Đó là hình phạt cho kẻ có dã tâm. Chính con nhỏ Hoán Vân đã kể cho tôi nghe chuyện đó. Và đã có nhiều lần tôi đứng giữa đường và nhìn kỹ lại ngôi biệt thự của mẹ. Tôi còn làm cho mắt mình lác xệch lác xoạc đi để nhìn ngôi nhà theo kiểu ảo ảnh ba chiều. Tôi không còn thấy ngôi nhà giống gương mặt của một người đàn ông có cái nhếch mép thành nụ cười bí hiểm nữa. Ngôi nhà của mẹ thực sự là một biệt thự đep với những dây leo có những bông hoa thiên lý màu đỏ rất đẹp. Hết. www.vuilen.com 80
nguon tai.lieu . vn