Xem mẫu
- Con nhỏ xinh nhất C3
Về Ngọc – con bé xinh xắn vốn chỉ được nhắc đến như người thứ 3 chen vào
giữa Huy và Như.
Pikayajta
Huy chúi mũi vào màn hình máy tính. Đã từ mấy hôm nay, những khoảng thời gian nó
vẫn dành để chở Như đi dạo phố "chuyển khoản" hết qua game. Ngồi nhiều khiến Huy
đau đầu và mỏi mắt kinh khủng, kiểu này thì chắc Như làm thêm bao nhiêu tháng mắt
Huy tăng thêm bấy nhiêu điốp quá. Huy đưa tay che một cái ngáp dài, lôi mob ra nhắn tin
hẹn Như qua đón cô nhóc. Mà lạ, Như cắm đầu vào đấy làm gì không biết . Cứ làm như
cô nàng rảnh rỗi hay túng thiếu lắm ấy. Mấy thằng bạn thương hoàn cảnh "có người yêu
mà cũng như không" của Huy, nháy mắt cười bí hiểm: "Chắc kết anh chủ quán đẹp giai
rồi"- "Vớ vỉn"- những lúc như thế Huy thường nạt ngang. Đang suy nghĩ, bỗng một cái
buzz dữ dội đến rung cả màn hình :
Ngoc lala ^^: Oh, đang game huh?
Ngoc lala ^^: Nếu thế thì cứ chơi tiếp đi nha ;))
Huy [V]IP: >_<
Huy [V]IP: Đằng nào cũng thoát ra mất rồi
Ngoc lala ^^: vô cùng sorry. kekeke
Ngoc lala ^^: thui không làm phiền nữa
Huy [V]IP: Thoát ra mất rồi còn đâu /:)
Huy [V]IP: Thôi cứ nói chuyện tiếp đi
***
Lớp 7C...
Con bé tóc vểnh cao, chống cằm nhìn ra cửa sổ. Chả biết nó đang suy nghĩ gì, hay chỉ
đơn giản là đếm những chiếc lá si chi chít trên cây, theo kiểu "Chiếc lá cuối cùng" của
O'Henri. Chợt đầu nó bật ngửa ra phía sau, kèm theo đó là một tiếng "Á á á..." to khủng
khiếp. Giọng một thằng con trai... dịu dàng:
- -Này bạn ơi, đây là chỗ của mình!
Ngọc quờ tay ra phía sau, giật lại cái đuôi tóc vẫn đang bị kéo thô bạo , nói cũng dịu dàng
không kém:
-Này bạn ơi, đây là tóc của mình!
Đấy là lần đầu tiên Ngọc nói chuyện với Huy. Nhưng chỉ là nói chuyện thôi, chứ nó thừa
biết Huy từ lâu rồi. Thậm chí nó cũng biết tỏng cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ của cái lớp hàng
xóm này do Huy độc quyền chiếm giữ. Nhưng nó cũng biết là biết thế thôi: biết mặt, biết
tên, biết cái tính nghịch như quỉ luôn đầu têu ra mấy vụ không đâu. Biết thêm chuyện
Huy trêu gan cô giáo chủ nhiệm thế nào mà bị phạt "lao động công ích" ở bồn hoa ngay
trước cửa lớp nó. Thế. Hết!
Ngọc vuốt lại tóc, vênh mặt, lấy tay hất cái đuôi một cái như trêu ngươi, rồi lại nhìn qua
cửa sổ. Lần đầu tiên gặp đối thủ ngang cơ, Huy hơi lúng túng, rồi lại sừng sộ:
-Này, có ra không thì bảo?
-Việc gì tớ phải ra? Ớ ờ ờ...
-Đây là chỗ của tớ cơ mà!
-Ai đến trước thì người đó được ngồi.
-Tớ đã đến từ hôm qua!
-Tớ đã ngồi đây từ năm ngoái!
Cứ thế hai đứa bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi. Cuối cùng, đuối lí, Huy túm tay Ngọc, kéo bay
ra, nhanh chóng thế chỗ. Ngọc lườm Huy, buông "phán xét cuối cùng": "cái đồ bắt nạt
con gái!!", vênh mặt lên lần nữa, rồi đùng đùng đi về lớp.
Huy chả thèm nhìn theo. Cái giống đó mà gọi là con gái sao??
Ghét của nào trời trao của ấy. Mấy bữa đi lao động, hai lớp 7A và 7C cứ đùn đẩy nhau
công việc, thế là lao vào cãi nhau. "Mấu" nhất là Huy với Ngọc, chả đứa nào chịu kém
miếng đứa nào. Thấy thế, tụi bạn ở hai lớp lại hùa nhau gán ghép hai người, coi như là
"lấy hôn nhân làm hoà hữu". Một lần đang gấu ó nhau, Ngọc bật ra tiếng rủa:
- Chó!
Huy ngẩn người, rồi nhe răng:
- Mèo!
- Ngọc đang cay cú bỗng toét miệng cười. "Cãi nhau như chó với mèo" mà ^^. Lớp được
thể, phong cho Huy làm "cún iu" còn Ngọc làm "miu xinh", đi đâu cũng ầm ĩ cả lên. Cứ
nhắc đến Huy là người ta nói đến Ngọc, còn bất cứ câu chuyện nào có tên Ngọc cũng
phải có hình bóng của Huy.
Ngọc không thích Huy, nhưng phải thừa nhận là nó rất thích... cãi nhau với Huy. Huy có
cái kiểu vừa cãi nhau vừa tếu nhắng không chịu được, đảm bảo bất cứ ai hay cãi nhau với
nó cũng phải... sinh nghiện. Hôm sinh nhật Phương, rủ nhau đi leo núi, có cả Huy và
Ngọc. Có một mỏm đá cao, mấy đứa con gái trầy trật mãi không leo lên được. Ngọc đang
đứng lúng búng như gà mắc tóc thì có một bàn tay đưa ra. Nó ngẩng lên, bắt gặp khuôn
mặt của Huy:
-Đưa tay đây nào!
Suy nghĩ đúng nửa giây, rồi nó chìa tay ra cho Huy túm lôi lên. Bàn tay vững chãi và
mạnh mẽ, y như cái lần kéo nó ra khỏi chỗ ngồi bữa nọ , nhưng lần này đem lại cảm giác
khác. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy nôn nao trong lồng ngực. Một cảm giác dịu
dàng lan toả, xem lẫn giữa quí mến và biết ơn. Đến nỗi, Ngọc chả thèm nhận ra là Huy đã
kéo tất cả đám con gái đi cùng hôm đó :).
Mấy hôm sau, nó vẫn chạnh choẹ với Huy như thường, nhưng rồi không hiểu sao Ngọc
có cảm giác Huy đã biết bí mật của nó. Nếu Huy biết, thì chắc chắn là Hiền đã để lộ ra,
mà cũng có thể là Tâm, hay Dung, hay Trang, hay Liên. Trời ơi, sao nó lại đi chia sẻ
chuyện thầm kín với toàn bà t8m thế này? >_<
Và nó chờ... Vì Huy cũng có vẻ thích nó mà... Dạo gần đây nó thấy Huy dịu dàng hơn, dù
như thế có nghĩa là ít "được" cãi nhau hơn. Tất nhiên, "dịu dàng" theo nghĩa của Huy vẫn
bao gồm kéo tóc hay véo má.
Ngọc đâu biết rằng, chỉ là Huy ngại nó hơn, và cố càng ít gây sự với một cô nhóc thích
mình càng tốt.
Rồi lên cấp III... Nó và Huy xa nhau hơn một tí. Vẫn cùng trường, nhưng hai lớp ở hai
dãy đối diện, cách nhau cả một khoảng sân rộng. Ngọc vẫn ngày ngày nuôi lớn trong lòng
tình cảm về Huy, trong khi Huy rất hiếm khi nhớ tới nó , hoặc nếu có, thì chỉ như một
người bạn cũ. Và Ngọc đã không thể nào tin, khi nghe nói Huy thích Như. Nó vẫn cười
cười góp vui khi nghe bạn bè kể những "manh mối" về tình cảm giữa Huy với Như,
nhưng trong lòng nó nghĩ khác. Hẳn Huy và nó cũng phải có một cái gì đó chứ, một cái
gì đó vượt lên thứ tình cảm của một người bạn mới quen như Như. Ừ, hẳn rồi, hẳn là thế
rồi. Nó thật ngốc, cứ đinh ninh như thế đi, người ta đã công khai tình cảm rồi kia kìa.
- Đúng hôm đấy về nhà, Ngọc bắt gặp ngay một ông khách quen với cậu quí tử. Kể ra nó
cũng gặp Nguyên vài lần rồi, nhưng hầu như chả nói chuyện bao giờ. Nó không thích cái
kiểu bí xị lầm lì của cậu ta. Có một lần, Ngọc trêu:
-Nhìn anh rất có phong cách nghệ sĩ đấy!
-Chỗ nào?- Nguyên ngước mắt, hỏi hờ hững.
Nó nhìn qua bố mẹ thăm dò, chả lẽ lại bảo: "ở chỗ rất lập dị!" à, thế thì bất lịch sự quá,
thể nào bố mẹ cũng quạc cho nó một trận. Câu đó nói với Huy thì vô tư, nhưng với
Nguyên thì... Chà, nó chả dám thủ đâu :P.
-Em cũng không biết nữa... Anh có biết chơi ghi-ta không?- Ngọc nhướn mày, đánh trống
lảng.
-Không- Nguyên lắc đầu cộc cằn, nhìn qua chỗ khác.
"Thậm chí anh ta còn chẳng biết chơi ghi-ta!"- Ngọc ngẫm nghĩ-" Nếu biết thì ta đây còn
xem xét cộng cho một điểm. Heehee" Chả biết sao mà từ nhỏ Ngọc đã mê ghi-ta thế
không biết.
Thế là hôm đấy, sẵn bực mình và hoang mang về chuyện của Huy, Ngọc quýnh quáng
chào hai người rồi biến lên nhà. Bỗng mẹ nó gọi:
-Ngọc này...
-Dạ?
-Con thấy Nguyên thế nào?
-Cái thằng... à quên cái anh "trầm cảm" đó ạ?
Câu hỏi thay cho lời nhận xét. Mẹ nó nhăn mặt, nhưng vẫn nói tiếp:
-Nó học hành tử tế, hiền lành lại không chơi bời gì, cũng khá xinh trai nữa. Bố mẹ định...
Năm giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên:
-CON KHÔNG CHỊU ĐÂU!!!
-Này, Ngọc...- mẹ nó gọi với theo.
Nhưng Ngọc đã chạy ra cửa, qua phòng khách, nó nhìn Nguyên một cái không rõ là căm
ghét hay căm thù, rồi chạy ra đường. Đêm hôm đó, mãi một giờ sáng bố mẹ mới xác định
đựơc tung tích con mình ở nhà một đứa bạn thân, đành để nó nghỉ lại đấy tới sáng mới
về, hai mắt sưng húp và đỏ mọng.
- ***
Huy lò dò ra nhà sách, Ngọc vừa rủ nó tới đây kiếm mấy quyển hay hay.
-Đến rồi kìa!- Dung hí hửng nói khẽ, đẩy Ngọc ra.
Chừng như còn ngượng ngập, Ngọc quay lại nhìn Dung. Con bạn giơ tay lên đếm ngược
"3,2,1, ukie!" rồi nháy mắt một cái rất gian manh. Hôm nay, Ngọc mặc váy hoa trắng
điệu điệu, mái tóc thả chấm vai, đeo đôi bông tai dâu tây đỏ mọng. Tất cả là để khoe hết
bản lĩnh của "con nhỏ xinh nhất C3". Nhưng vừa nhìn thấy Huy, tóc nó đã muốn dựng
ngược lên như cũ, bao nhiêu kịch bản Dung nhồi vô đầu giờ quên sạch. Chả hiểu sao giờ
đã thích Huy, mà thấy mặt Huy nó vẫn muốn... cãi nhau thế không biết. :)
Huy đút hai tay vào túi, hờ hững bước qua chỗ Ngọc đang đứng yên như cột điện. Chợt
Huy quay lại , ghé sát vào mặt Ngọc, rồi tháo kính ra kéo vạt áo lau lau, đeo vào, lại ghé
lại lần nữa:
-Có phải "Ngọc la sát" đây không ta? Nhìn không nhận ra nữa. Hay là hồn ma của cậu
hiện về trêu ngươi tớ đấy hả?
Huy cười há há, rồi túm một nắm tóc loà xoà của Ngọc, giật một cái làm đầu nó nghiêng
hẳn sang một bên:
-Sao không cột lại cho dễ kéo?
-Cậu nữa,- giờ Ngọc mới định thần, trả miếng- Sao giờ đầu cậu nhìn như nhím thế kia?
Hay mẹ cậu tống nhầm cậu vào tiệm giặt là hả?
Nói rồi, Ngọc quay người, kiêu hãnh bước đi:
-Chán chả muốn nói chuyện với cậu nữa. Gặp lại bạn cũ mà thế!
-Này này khoan đã, rủ tớ qua đây lại định vứt tớ lại à?
-Ê này!
-Này! Miu xinh!
Lần này thì Ngọc phì cười, quay lại:
-Đâu có, là tớ đang dẫn cậu tới giá truyện ma đấy chứ ! Hay cực kì luôn- Ngọc nháy mắt.
- Hai người cùng ngồi trên ghế đá, cùng hút trà sữa và tranh luận sôi nổi về mấy hiện
tượng kì bí. Điện thoại khẽ rung, Huy reply: "Sr cậu, tớ có việc đột xuất mất rùi :(". Lần
đầu tiên, Huy nói dối Như, và nó cũng tự nhủ đó sẽ là lần cuối cùng .
Bỏ mặc Như một lần cũng có sao, coi như... trả thù Như vứt Huy bơ vơ bao nhiêu lần...
Huy thực sự có hứng thú với Ngọc. Cô nhóc bướng bỉnh, thú vị và vui vẻ. Ngọc có nhiều
nét giống Như, nhưng ngang hơn và hiếu chiến hơn. Ngọc rất thích kể chuyện ma trong
khi Như nhắm tịt mắt ngay khi nhìn một cái hình hơi rùng rợn. Thêm nữa, Ngọc lại rất
hiểu Huy: đó là kết quả của một tình bạn kiểu Tom& Jerry trong suốt những năm cấp II.
Nhưng chẳng phải Huy đã thích Như rồi sao ? Ngọc vẫn chỉ là bạn thân, hoặc đặc biệt hơn
thế một chút. Đi chơi với Ngọc những lúc vắng Như cũng chả ảnh hưởng gì. Nhưng rồi
gần hai tháng, Huy cảm thấy vị trí của Ngọc trong lòng mình dần cao lên, thay dần hình
ảnh của Như. Mỗi lần như thế, Huy lại thảng thốt, vội vã nhắn tin hỏi thăm Như, để nhận
đựơc những tin nhắn vui vẻ và đầy quan tâm, để an tâm rằng Huy và Như vẫn thuộc về
nhau. Sms của Như, cũng như bản thân cô ấy, luôn rất ngọt ngào- một điều mà Ngọc
không bao giờ có được. Và Huy cố đưa ra hết so sánh nọ đến so sánh kia, để chứng minh
Như có rất nhiều điểm hơn Ngọc, để rồi tìm thấy chừng ấy điểm Ngọc hơn Như. Chỉ đơn
giản là Huy đang chạy trốn tình cảm của chính mình.
***
-Huy này- Ngọc nghiêng đầu, cười bí ẩn- hồi xưa tớ thích cậu đấy!
-Thật à? Thế giờ còn thích không?- Huy choàng tay quanh vai Ngọc, như một người bạn
thân hay một chiến hữu- hỏi đùa.
-Hết rồi!- Ngọc nói tỉnh queo.
-Tiếc nhỉ!- Huy cười đểu, buông tay xuống.
Cả hai đều không hề biết sự hiện diện của Như trong một góc tường gần đó.
Ngọc chỉ nhìn theo bóng Huy ra về, khẽ lẩm bẩm:
-Đồ ngốc!
***
Một tuần sau...
Một đôi tay mềm mại bịt mắt Huy.
-Uhm... Ngọc! Đừng đùa nữa!
- Ngọc buông tay, cười, nhưng rồi cô nhóc yên lặng. Ngọc đã nhận ra chút ngập ngừng
trong giọng Huy hồi nãy. Cô nhóc ngồi xuống bên cạnh Huy, duỗi chân, thở dài:
-Cậu vẫn còn nhớ Như đúng không?
Huy quay nhìn Ngọc, định chối, nhưng rồi khẽ gật đầu:
-Một chút.
Ngọc không trách Huy. Mới đột ngột nói thích Ngọc được khoảng một tuần, nếu Huy đã
quên hẳn Như thì cậu ấy đã không đáng để Ngọc yêu quí tới vậy. Ngọc đã chờ đựơc 4
năm, có gì mà không chờ thêm được một thời gian để Huy quên hẳn Như cơ chứ .
Còn Huy, trong một giây, nó đã mong đó là Như, thân thương và vui vẻ như ngày nào.
Nhưng rồi Huy biết chắc chắn, đó là thiên thần xinh xắn vẫn ngày ngày ở bên cạnh cậu .
***
Một năm sau...
-Vừa ra "Dịu" về đấy à?- Huy kéo tóc Ngọc, hỏi.
-Ừ... Bên đó hôm nay bận rộn quá! Mà mấy hôm nữa thể nào tớ cũng phải bắt Như sơn
lại cái quán đó. Nhìn âm u quá đi. Mà không thì tớ cũng xách thùng vào ... sơn trộm.
Huy cười, giơ cả hai tay lên:
-Đồng ý!!
-Chẳng biết cái thằng chủ quán đấy như nào mà để cái quán thế nhỉ, phải cả tá bùa trừ tà
chất vô đó may ra mới hết u ám được. Tự nhiên làm tớ nhớ đến một người...
Ngọc nói vậy, nhưng nếu biết đó là Nguyên, thì cô nhóc cũng sẽ không nhìn Nguyên theo
cái kiểu trẻ con và nông cạn ngày xưa. Tuy nhiên, Ngọc chắc chắn cũng sẽ không thích
Nguyên, chỉ vì nó không hợp với anh.
-Chả biết thằng đó có gì... chỉ tội nghiệp Như. Mong Như sớm tìm được người khác
xứng đáng hơn... Nói thế thôi chứ thể nào mấy bữa nữa Như cũng quên đi thôi, đợi đâu
được mãi mà...-Huy thở dài.
Ngọc quay qua nhìn Huy, vểnh mỏ, mắt lóe lên một ánh nhìn kì lạ rồi mỉm cười bí ẩn:
-Đừng coi thường con gái tụi tớ thế!
Về Ngọc, cô tin chắc chắn rằng Như sẽ đợi được, cho dù là 1 năm, 4 năm hay 10 năm đi
chăng nữa, chỉ cần có một tình cảm chân thành và thực sự sâu đậm. Bởi lẽ, chẳng phải
- chính Ngọc đây đã là một minh chứng tiêu biểu đó sao? Bất chợt, Ngọc nhìn Huy, buông
một câu kì quặc:
-Bốn năm của tớ!!
nguon tai.lieu . vn