Xem mẫu

  1. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Cô Gái Mãn Châu Tác giả: Độc Cô Hồng Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012 Trang 1/1.048 http://motsach.info
  2. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Chương 1 - Viên ngọc Mãn Châu Cách một ngày sau, trên con đường lớn trong thành, tại tiệm cầm đồ ở đầu đường phát sinh một chuyện. Tiệm cầm đồ rất lớn, chỉ bằng vào hai chữ “Cầm đồ” trên tấm bảng trước cửa tiệm, người ta cũng biết được sự làm ăn lớn lao của chủ nhân. Bất cứ một cửa hiệu buôn lớn nào giữa thị thành, thường thường là những hiệu buôn nhiều thế lực. Bằng vào thông lệ đó, chủ nhân tiệm cầm đồ này nhất định là người có thế lực nhất trong vùng. Đúng ngọ, thường thường là giờ vắng khách nhất trong ngày, nhưng ngay trước cửa tiệm cầm đồ lại có một người xâm xúi đi vào. Hắn là một thanh niên khoảng hai mươi, da mặt hắn xạm nắng, quần áo hắn vá khá nhiều, hắn bước vào tiệm cầm đồ, một tay buông ra ngoài, một tay thu trong túi áo. Gã thanh niên áo rách này trông vạm vỡ, tướng mạo hắn thật hiên ngang. Giá như đổi cho hắn một bộ đồ khá hơn thì chắc chắn sẽ có người bảo hắn, nếu không phải bậc công tử nhà quan thì chắc cũng là con phú hộ. Chỉ tiếc một điều là bây giờ hắn rách quá nhiều. Bước vào tiệm cầm đồ là đúng ngay quầy hàng cao nghệu gã thanh niên áo rách đập tay lên dó: - Có khách nghe. Từ phía sau quầy hàng cao nghệu đó ló lên cái đầu bóng loáng, một lão già phún phính, có lẽ là quản lý của tiệm cầm đồ, lão nhướng mắt nhìn gã thanh niên: - Cái gì thế? Gã thanh niên cười: - Hỏi chi mà đâm họng thế? Đến tiệm cầm đồ, hỗng lẽ lại là đi...xem hát? Lão quản lý him híp mắt: - Cầm đồ à? Lão đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn gã thanh niên từ đầu tới chân, hình như lão thấy qua chiếc áo rách tả tơi của gã, chỉ còn nước đem chính cái thân gã ra cầm chứ không còn gì đáng giá. Như đoán được ý nghĩ của quản lý, gã thanh niên cười: - Ông thường nhìn người qua... kẹt vách, vì thế con người dầu mập, qua con mắt “kẹt vách” của ông cũng trở thành ốm tong teo. Trang 2/1.048 http://motsach.info
  3. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Bàn tay trái của gã rút ra khỏi túi áo vừa lúc ra trước mặt quản lý: - Sao? Vật này có thể cầm tạm được chứ? Một viên ngọc to gần bằng quả trứng pha ánh hồng choá mắt trong lòng bàn tay gã thanh niên. Đôi mắt ti hí của lão quản lý vụt như có cây chống rộng ra, lão chỉ viên ngọc: - Cầm...cầm cái... ấy à? Gã thanh niên áo rách cười: - Chứ không lẽ cầm tôi? Sao? Có cầm không? Lão quản lý hơi đổi sắc, lão lại nhìn gã thanh niên qua một lượt nữa. - Viên ngọc này ở đâu anh có thế? Gã thanh niên nói: - Ông không phải quan nha, ở đây là cầm đồ, tôi hỏi có cầm hay không thì nói? Lão quản lý cau mặt: - Anh bạn nè, viên ngọc này có phải là của “đen” không? Gã thanh niên gật đầu: - Đúng đấy, kể ra thì cặp mắt của ông khá sáng. Gan nhỉ, gã công nhiên nhìn nhận, viên ngọc là của trộm. Lão quản lý lườm gã và lắc đầu: - Anh nên biết đây là tiệm cầm đồ có môn bài hẳn hỏi, chứ không phải là nơi oa trữ đồ gian, đi đi, đi mau đi. Gã thanh niên nhướng mắt: - Sao? Không cầm à? Lão quản lý lắc đầu: - Không, đây là nơi làm ăn lương thiện, nếu là của cướp thì cho dầu là ngọc Liên Thành ta cũng chẳng ham. Gã thanh niên nhồi ngồi viên ngọc trên tay: - Nhìn viên ngọc quý như thế này mà không khoái? Lão quản lý nói: - Không phải là không khoái, nhưng không dám khoái, anh hãy mau đi đi, coi chừng ta gọi sai nha đấy. Trang 3/1.048 http://motsach.info
  4. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng - Sai nha à? Cha, cái thứ đầy đường đầy sá ấy ai chẳng biết mà lại mang ra hù nhau làm chi thế? Hẳn chầm chậm quay ra và nói lơ đảng: - Nghe nói trong thành này không phải chỉ có nơi đây là tiệm cầm đồ duy nhất, nghe nói có nhiều tiệm nữa mà... Hổng cầm thì cho đem đi chỗ khác, hăm doa. thì làm chi? Nghe nói viên ngọc này là thứ ngọc San Hô của một vị công tử Mãn Châu. Hổng cầm uổng dữ... Lão quản lý như giạt mình, lão gọi: - Này, anh này. Gã thanh niên quay lại: - Sao? Không gọi sai nha đấy chứ? Lão quản lý chỉ viên ngọc: - Cái đó ở đâu thế? Gã thanh niên háy háy mắt: - Thôi mà, biết rồi còn làm bộ hỏi hoài. Lão quản lý nói: - Không phải, ta muốn hỏi anh cái chuyện anh vừa nói đấy mà. Gã thanh niên nói: - Viên ngọc này của một Công tử có hạng Mãn Châu, không tin ông cứ xem kỹ đi. Gã với tay đặt viên ngọc lên mặt quầy hàng. Y như sợ viên ngọc “chớp cánh” thình lình, quản lý thò tay chụp lấy thật nhanh. Lão đưa tận vào mắt rọi qua rọi lại và hỏi gã thanh niên: - Anh bảo đây là viên ngọc San Hô của một vị công tử Mãn Châu? Gã thanh niên tỏ ra hơi bất mãn: - Không tin thì ông cứ hỏi những ai rành về ngọc thử xem? Mà thôi, đâu phải ở đây chỉ mỗi một tiệm cầm đồ. Đưa đây. Lão quản lý nở một nụ cười trên vành môi mỏng dính, lão nhìn gã đăm đăm: - Nếu quả là ngọc San Hô của vị công tử Mãn Châu thì ta cầm. Sao? Định cầm bao nhiêu? Gã thanh niên dựng đứng năm ngón tay đưa lên trước mặt. Lão quản lý hỏi: - Năm? Năm mươi lượng à? Gã thanh niên bĩu môi: Trang 4/1.048 http://motsach.info
  5. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng - Đúng là ngươi không biết gì về ngọc cả, đưa đây, không cầm. Hắn chìa ta đòi viên ngọc. Lão quản lý rụt tay về: - Chứ anh muốn bao nhiêu? Năm trăm lượng chứ? Gã thanh niên tặc lưỡi: - Năm trăm lượng không đủ cho tôi thua một ván, đưa đây, không cầm. Lão quản lý nắm viên ngọc chặt hơn: - Chứ bao nhiêu, nói đi. Gã thanh niên nói bằng một giọng khinh thường: - Năm vạn lượng, năm vạn lượng vàng ròng, nghe rõ chưa? Năm vạn lượng, không được thiếu một quan. Lão quản lý kêu thảng thốt: - Trời đất, năm vạn lượng? Mẹ Ơi, tôi bán vợ đợ con, bán luôn tài sản của tiệm này cũng không đủ cho anh! Lão nói nhưng vẫn nắm chặt viên ngọc. Gã thanh niên áo rách cười mũi: - Giỡn hoài vậy, bộ tưởng tôi không biết sao? Lão chủ của ông là một đại phú của thành Trường An này, năm vạn lượng không bằng một sợi lông chân của ông ta đấy. Thôi, khỏi cầm thì nói vậy. Lão quản lý cười: - Khá, trước khi đến đây chắc đã điều tra kỹ lưỡng lắm rồi? Rồi, ngồi chờ tý. Đừng có bỏ đi nhe. Gã thanh niên áo rách nhún vai: - Giỡn hoài, ngọc còn trong tay ông mà tôi lại bỏ đi à? Đừng giỡn thế chứ. Nhanh lên. Lão quản lý thụp xuống khỏi quầy hàng. Gã thanh niên nhịp nhịp tay lên mặt quầy, miệng gã cười chúm chím. Qua một lúc khá lâu, gã kêu: - Quản lý trốn rồi à? Không có tiếng trả lời. Trang 5/1.048 http://motsach.info
  6. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Gã thanh niên lớn giọng hơn: - Lão quản lý, mang vàng ra đây chứ. Bên trong vẫn lặng thinh. Hai tay chống lên mặt quầy, gã thanh niên áo rách nhảy phóng lên. Bên trong trống rỗng, không có viên quản lý mà cũng chẳng có một ai. Gã thanh niên nói như thét: - Quản lý đâu, trả viên ngọc lại đây. Một tiếng động sau lưng, gã thanh niên áo rách quay đầu lại... Không biết tự bao giờ, một gã đại hán cao lớn đứng chống nạnh nhìn gã thanh niên áo rách chầm chậm. Tên đại hán cao hớn hất mặt: - Cái gì? Gã thanh niên áo rách đáp: - Gọi tên quản lý. Tên đại hán cao lớn cau mày: - Ngươi không có miệng à? Gọi thì gọi chứ sao lại nhảy lên quầy hàng, bộ tính ăn cướp hả? Gã thanh niên áo rách cười hề hề: - Đâu có đại ca, đi cầm đồ mà. Tên đại hán cao hơn hỏi: - Có phải ngươi đến cầm viên ngọc đòi năm vạn lượng phải đấy không? Gã thanh niên áo rách gật đầu: - Đúng rồi, chà, đại ca cũng là người trong tiệm cầm đồ này à? Làm ơn bảo ông quản lý mang vàng ra đây giùm tôi chớ, làm ơn nghe. Tên đại hán cao lớn chộp ngực gã thanh niên và trầm giọng: - Bộ Ở đây cầm đồ ăn cướp hả? Gã thanh niên áo rách nhướng mắt: - Ủa bộ... bộ đại ca là... thám tử quan nha... Tên đại hán cao hớn nhún vai: - Bây giờ mới biết à? bộ mới tập tễnh vào nghề sao? Ngây thơ quá vậy? Gã thanh niên áo rách nhìn sững tên đại hán, nhưng gã bỗng cười hì hì: - Thôi mà đại ca, đồng đạo với nhau mà tính chuyện phổng tay trên làm chi thế? Trang 6/1.048 http://motsach.info
  7. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Để cho tiểu đệ làm ăn mà. Tên đại hán giật mạnh tay làm cho gã thanh niên áo rách nhủi tới, hắn gằn gằn: - Ngươi bảo ai là đồng đạo? Đi về phủ đường rồi biết. Gã thanh niên đưa tay phủi phủ vào ngực áo, nhưng tên đại hán vụt nghe cánh tay như gãy đoạn, hắn buông xuôi thụt lui... Hắn không thấy tay của gã thanh niên có cầm gì, cũng không thấy đánh, nhưng mu bàn tay của hắn chợt tím xanh sưng lên. Ngay lúc ấy, bên ngoài, lão quản lý đi vô. Theo sau, hai tên đại hán lưng giắt đại đao sáng chói. Như được tiếp sức, tên đại hán cao lớn lao mình nhảy tới... Đúng là “chó cậy hơi đông”. Gã thanh niên áo rách mỉm cười nhích qua nửa bước. Tên đại hán cao lớn chụp trật, thân hình dình dàng của hắn nhủi luôn. - Oâng quản lý, viên ngọc của tôi đâu? Ở đây là tiệm cầm đồ giữa Trường An thành, chứ đâu phải sào huyệt của vùng rừng núi? Vàng đâu? Lão quản lý không trả lời mà lại háy mắt cho hai tên đại hán cầm đao: - Hắn đấy. Hai tên đại hán cầm đao xốc tới. Gã thanh niên làm như không thấy, hắn nói với tên quản lý: - Sáng mai, giờ này, nếu không có năm vạn lượng vàng thì ta sẽ mang “chủ nhân” viên ngọc sang cầm chỗ khác đấy. Lão quản lý và mấy tên đại hán giật mình, họ đưa mắt nhìn nhau thật nhanh. Một trong hai tên đại hán cầm đao trừng mắt: - Thiếu gia của chúng ta đã lọt vào tay ngươi? Gã thanh niên áo rách dửng dưng: - Thiếu gia, đại gia của ai ta không biết, ta chỉ biết đó là một tên công tử Mãn Châu. Mấy tên đại hán đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ nghi ngờ. Gã thanh niên áo rách mỉm cười nói tiếp: - Cái vị công tử Mãn Châu đó kể cũng khá là khôi ngô, hắn chỉ khoảng hai mươi hai tuổi, trông thật y như con gái, khoé miệng hắn lại có một nốt ruồi trên... Tên đại hán cầm đao hỏi: - Thiếu gia của chúng ta ở đâu? Gã thanh niên nhún vai: Trang 7/1.048 http://motsach.info
  8. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng - Sao lại hỏi một câu quá dễ như thế hả bạn? Tên đại hán đặt tay lên cán đao: - Vậy thì ngươi hãy ở Trường An thành này chứ không đi được. Gã thanh niên áo rách gật đầu: - Có thể... nhưng chỉ có điều thiếu gia tôi có dặn phải về trước giờ cơm tối, tôi thì sao cũng được, ở lại đôi ba tháng cũng không sao, chỉ sợ thiếu gia tôi nôn nóng... ông bạn nè, thiếu gia tôi nóng giữ lắm, khi nôn nóng thì... ngọc cũng đập nát luôn. Tên đại hán siết chặt cán đao, trầm giọng: - Ngươi dám? Gã thanh niên áo rách cừơi hề hề: - Tôi thì không dám, nhưng có lẽ thiếu gia tôi thì dám. Tên đại hán thứ hai nhích tới đưa tay ngăn đồng bọn và cười hỏi gã thanh niên: - Chẳng hay các hạ tôn danh quý tánh? Gã thanh niên áo rách gật gù: - Dữ ác, từ lúc đặt chân đến Trường An thành, bây giờ mới nghe được mấy tiếng hơi giống... tiếng người. Không dám, không dám, tại hạ họ Xích. Tên đại hán cầm đao hỏi: - Dám hỏi, chẳng hay các hạ thuộc.... giới nào? Gã thanh niên áo rách hỏi: - Oâng bạn yên lòng, tôi không phải là quan lại nhà Minh, tôi không cần biết vị đại phú hộ Ở nam thành này đang cho ai.... tôi không cần biết vị đại phú hộ đó sẽ là công hầu hay vương tướng... tôi không cần biết gì cả, tôi chỉ biết vàng, năm vạn lượng vàng ròng. Tôi cũng không cần biết vàng đó do ai đưa ra, tôi chỉ biết “tiền trao cháo múc”, tay phải cầm vàng, tay trái buông người, đơn giản thế thôi. Tên đại hán cầm đao gật đầu: - Tôi biết, chỉ có điều giá cả hơi cao... Gã thanh niên nhướng mắt: - Cao? Hừ, đâu có, một vị công tử Mãn Châu mà thấp hơn năm vạn lượng vàng? Hừ, ông bạn đùa chăng? Thôi, thì giờ ít lắm, trả chắc làm chi? Chúa tướng của các ông dùng bảy điều tội tử binh, hiện đang một mất một còn nơi biên cảnh, các ông đến đây hành sự, chắc chắn đâu muốn cho quan quân nhà Minh hay biết, có phải thế không nào? Tên đại hán cầm đao trầm ngâm: - Năm vạn lượng vàng sẽ đưa đến đâu? Trang 8/1.048 http://motsach.info
  9. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Gã thanh niên áo rách nói: - Nếu các vị tình nguyện đưa đi thì còn gì tốt bằng, nhưng nếu không thì tôi sẽ thuê xe đến chở. Còn về chuyện tại đâu thì tôi phải hỏi lại thiếu gia tôi đã. Tên đại hán cầm đầu gặn lại: - Như vậy bây giờ các hạ không cho biết? Gã thanh niên áo rách cười: - Tôi tuy là một tên để cho người ta sai vặt, nhưng tôi thật khùng. Tên đại hán cầm đao hỏi: - Bao giờ có thể trả lời? Gã thanh niên áo rách nói: - Không vội, sau khi hỏi lại thiếu gia tôi rồi sẽ có thư đến trả lời, vả lại bây giờ biết bằng vào mấy người của các anh cũng không phải nhỏ, không phải chúng tôi kéo dài mà chỉ sợ các vị phải kéo dài. Thôi, như thế này đi, chư vị hãy lo thật đầy đủ, thật đúng số năm vạn lượng, khi có đủ thì cho tôi hay, tôi sẽ báo về địa điểm, tiền trao cháo múc là xong. Tên đại hán cầm đao hỏi: - Nhưng lúc đó thì chúng tôi biết ở đâu để báo tin? Gã thanh niên áo rách cười: - Khỏi lo, rất dễ, chư vị cứ đợi trước cửa Khai Nguyên Tự, hỏi một tiếng: “Khoái Thủ Tiêu Xích” ở đâu? Tự nhiên sẽ có người ứng tiếp. Tên đại hán cầm đầu gật gù: - Được rồi, các hạ cứ đi. “Khoái Thủ Tiêu Xích” - Tôi đợi tin đấy nhé. Nhớ, thiếu chủ của tôi là người Aùo Trắng, là Bạch Y Khách nghe. Vừa nói, hắn vừa quay mặt bỏ đi không thèm nói một tiếng chào, đầu cũng không thèm gật. Lão quản lý nhìn theo ngơ ngác... Gã thanh niên đi khuất lão mới giật mình quay lại: - Tại sao lại để cho hắn đi? Tên đại hán cầm đao gặn lại: - Không để hắn đi thì làm gì hắn? Lão quản lý trù trừ: - Vậy bây giờ... phải làm sao? Trang 9/1.048 http://motsach.info
  10. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Tên đại hán cầm đao nói: - Cũng không có gì khó khăn, ông cứ bảo ông chủ trao năm vạn lượng vàng cho hắn. Lão quản lý nhăn mặt: - Trời đất, làm sao có? Lão nói tiếp: - Thật ra thì tiệm cầm đồ làm ăn cũng khá, nhưng chư vị nhớ cho rằng đây chỉ làm một ... vàng đâu có đến con số ấy? Tên đại hán cầm đao lạnh lùng: - Không khó, ông cứ báo tin cho chủ ông biết, cho người chở vàng tới là xong... Hắn nhìn lão quản lý đăm đăm và nói gằn từng tiếng: - Năm vạn lượng vàng, một người rể quý; năm vạn lượng vàng trở thành một Vương Tôn của Mãn Châu Quốc... Chủ của ông sẽ dư sức để lo. Hắn kéo tay động bạn bỏ đi không thèm ngó lại. Lão quản lý đứng ngẩn ngơ. Một tên đầy tớ, theo hắn tự xưng, mà như thế thì chủ hắn Bạch Y Khách sẽ lợi hại đến mức nào? Nhưng “Bạch Y Khách” là ai? Trang 10/1.048 http://motsach.info
  11. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Chương 2 - Bạch Y Khách Mặt trời đã ngã về Tây. Ngày mùa hạ, giờ này là giờ nóng bức nhất. Muốn có chút chút không khí mát, phải đợi đến nửa đêm. Ngày mùa hạ tuy tối chậm, nhưng tại Trường An thành, nhiều nơi đã lên đèn. Bên ngoài ráng chiều hãy còn ửng đỏ cả vùng đất rộng y như tấm thảm lát hoàng kim. Khoảng giữa con đường rộng phía nam thành, bên cạnh Văn Miếu có một toà trang viện. Chỉ cần nhìn vóc dáng hùng vĩ bên ngoài, ngừơi ta đủ thấy chủ nhân toà nhà này thuộc vào hàng quí phái. Chỉ cần nhìn những tên đại hán đứng giữ cổng, người ta cũng có thể đoán chủ nhân là hạng người nào. Trời mùa hạ, gia nhân mặc áo vải mỏng cũng là hạng gia nhân phú hộ, còn những tên giữ cửa của tòa trang viện này đều mặc áo lụa trắng tinh. Ngay lúc đó, một gã thanh niên từ xa đi lại, hắn đi ngay vào cổng. Hắn là một con người mảnh khảnh, da trắng mũi cao, đôi mắt y như hai vì sao dưới đôi mày lưỡi kiếm, chỉ cần nhìn vào dáng sắc, nhất là bộ đồ lụa trắng với cây quạt rê ngọc của hắn, người ta đoán ra ngay được hắn là hạng công tử vương tôn Người áo trắng bước tới trước cổng, bằng cung cách “người trên”, hắn cầm cây quạt ngọc vẫy vẫy tên giữ cửa... Một trong mấy gã áo trắng giữ cửa, cau mặt bước ra. Người áo trắng móc ra một tấm thiếp hồng trao cho gã giữ cửa, hắn nói: - Xin phiền mang thiếp này vào chủ nhân. Tấm thiếp hồng có một hàng chữ như rồng bay phượng múa: “Trung Nguyên Bạch Y Khách bái kiến”. Tên đại hán giữ cửa vội hỏi - Xin cho biết quý danh? Giọng nói của tên giữ cửa đúng là khẩu nói của dân miệt Liêu Đông. Người áo trắng chỉ chỉ tấm thiệp: - Tên trong đó. Tên đại hán giữ cửa nhìn vào tấm thiếp: - Tấm thiếp không có đề tên. Người áo trắng nói: - Có. Ta họ Bạch tên Y Khách. Trang 11/1.048 http://motsach.info
  12. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Tên đại hán do dự: - Các hạ muốn gặp sứ giả của chúng tôi? Người tự xưng là Bạch Y Khách hỏi lại: - Các vị từ Liêu Đông đến? Tên giữ cửa gật đầu: - Đúng như thế! Bạch Y Khách hỏi: - Đây là khách xa của nhà phú hộ họ Tố ở Trường An? Tên giữ cửa gật đầu: - Đúng như thế Bạch Y Khách gật gù: - Như vậy thì gã không lầm?... bằng hữu hãy mang danh thiếp này vào bảo rằng ta muốn gặp Sứ Giả Cúc Hoa Đào Liêu Đông. Tên giữ cửa hơi đổi sắc: - Các hạ biết chúng ta là người của Cúc Hoa Đào Liêu Đông. Bạch Y Khách gật gật: - Chỉ có người của Liêu Đông “Cúc Hoa Đào” là mặc toàn đồ trắng. Tên giữ cửa cau mày: - Các hạ cũng mặc đồ trắng? Bạch Y Khách nhẹ lắc đầu: - Y phục trắng của ta không giống như y phục “Cúc Hoa Đào” Liêu Đông, áo của ta rộng, áo của người Cúc Hoa Đào Liêu Đông chẹt, khuy áo của ta bằng vải, khuy áo của người Cúc Hoa Đào bằng bạc. Tên giữ cửa bất giác nhìn lại áo mình rồi nhìn bộ áo của Bạch Y Khách, hắn thấy quả đúng như lời đã nói. Tên giữ cửa hỏi: - Các hạ muốn gặp sứ giả chúng tôi có chuyện chi? Bạch Y Khách nói: - Ta đến đây không có chuyện gì không thể nói, nghĩa là chuyện rất tầm thường, ta muốn cùng Sứ Giả Cúc Hoa Đào bàn chuyện mua bán làm ăn thế thôi. Tên giữ cửa cười: Trang 12/1.048 http://motsach.info
  13. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng - Sứ Giả của chúng tôi đến Trung Nguyên không phải để mua bán. Bạch Y Khách gật đầu: - Ta biết, Sứ Giả của Cúc Hoa Đào đến Trung Nguyên có một sứ mạng đặc biệt, chuyện đó có quan hệ đến vị họ Tố, bởi vì nếu không thì làm sao lại trú ngụ tại khách xá của nhà họ Tố? Nhưng nếu chuyện “mua bán” của ta mang đến đây mà thành tựu. Tự nhiên nó sẽ có nhiều lợi ích cho sứ giả nói riêng, cho Cúc Hoa Đào nói chung, mà rộng rãi hơn, bất cứ một ai từ Cúc Hoa Đào đến Trung Nguyên cũng thảy đều có lợi, chuyện lớn như thế chắc các hạ biết rồi chứ? Tên giữ của nhìn Bạch Y Khách giọng hắn hơi nghi ngờ: - Chuyện mua bán chi mà lớn lao đến thế? Bạch Y Khách cừơi cười: - Xin lỗi, chuyện phải gặp sứ giả rồi mới bàn được, bởi vì nó có liên quan đến toàn thể những ai trong Cúc Hoa Đào, các hạ cứ mang danh thiếp vào là xong. Tên giữ cửa lộ vẻ khó khăn: - Cứ theo tôi biết thì sứ giả của chúng tôi đến Trung Nguyên lần này, ngoài người họ Tổ ra, không hề tiếp bất cứ một ai. Bạch Y Khách nói: - Chuyện đó không khó, các hạ cứ mang danh thiếp này vào, rồi chuyện tiếp hay không đó là chuyện định đoạt của sứ giả, được không? Tên giữ cửa trầm ngâm: - Được rồi, hãy đợi một chút: - Tên giữ cửa bước vào trong. Bạch Y Khách nhìn theo khẽ mỉm cười. Chỉ độ chừng nguội một chén trà, tên giữ cửa trở ra vẫy tay: - Hãy theo ta. Bạch Y Khách mỉm cười bước lên bậc thềm thẳng vào đại môn. Tiền viện thật huy hoàng, phía trước là khách thỉnh, phía sau là nhà ở sân rộng mênh mông với những tàng cây rậm rạp, sầm khuất, trông vào thật nguy nga. Bạch Y Khách nhìn quanh và gật đầu: - Đúng là phú hộ, vị họ Tổ này đúng là một nhân vật có khí thế tại Trường An... Vào đến cửa phòng khách là đã thấy người nghênh tiếp. Một lão già trên dưới năm mươi, người dong dõng cao có đôi mắt sáng và tự nhiên cũng là áo Trang 13/1.048 http://motsach.info
  14. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng trắng. Bạch Y Khách vòng tay: - Chắc đây là sứ giả của Cúc Hoa Đào? Lão già áo trắng vòng tay đáp lễ, sắc diện ông lạnh băng: - Các hạ đã lầm, lão phu chỉ là người phục dịch cho sứ giả... Ông ta quay hỏi tên giữ cửa: - Có phải vị khách quan trao danh thiếp đây không? Tên giữ cửa cúi mình, hắn đáp lời bằng một dáng cách hết sức cung kính. Lão già áo trắng khoát tay: - Cho ngươi lui. Tên giữ cửa vòng tay mọp mình quay trở ra ngoài. Lão già áo trắng nhìn Bạch Y Khách, mắt ông ta như có điểm cười: - Các hạ họ Bạch, tên Y Khách? Bạch Y Khách gật đầu cười: - Đúng thế. Lão già áo trắng hỏi: - Hình như cái tên đó không phải thật? Bạch Y Khách cười: - Lão tiên sinh quả là con người sáng suốt, sứ giả đến Trung Nguyên mà có được lão tiên sinh bên cạnh làm mưu sĩ thì chắc chắn không bao giờ gặp chuyện khó khăn. Lão già áo trắng không khỏi cảm thấy hứng thú khi nghe tăng bốc ấy, mặt lão bớt lạnh hơn: - Nếu không lầm thì các hạ cũng là một nhân vật võ lâm? Bạch Y Khách thừa nhận bằng một câu nói khéo: - Lão tiên sinh nhãn quang quả có chỗ hơn người. Lão già áo trắng đưa tay mời khách: - Sứ giả đang đợi nơi khách thính, xin mời các hạ vào trong. Bạch Y Khách theo chân lão già áo trắng bước vào. Quả đúng là một phòng khách xá quyền quý. Chỉ cần thấy sự trang hoàng nghiêm cách mà tráng lệ của khách thính là đủ biết sự giàu có của chủ nhân. Ngồi sẵn trong phòng khách lại cũng một lão già. Trang 14/1.048 http://motsach.info
  15. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Lão già này khoảng trên dưới sáu mươi, vóc người lùn mập, ông ta có cái đầu sói có bộ mặt tròn quay, da mặt hồng hào. Cái lạ của lão già này là ngoài sắc mặt hồng hào, còn thì nơi nào khác đều trắng, trắng y như da thịt của một cô gái mười tám đôi mươi. Nhất là hai bàn tay của ông ta, làn da trắng càng lạ lùng hơn nữa, có thể nói trắng như da người chết, trắng không ẩn một tia máu nào cả và nhìn vào đôi bàn tay này, người ta có thể biết ngay chưởng lực công phu của lão nhất định phải khác người. Lão già khi nãy bước tới trước vòng tay: - Khải bẩm sứ giả, người khách họ Bạch đã vào. Bạch Y Khách cũng vòng tay: - Trung Nguyên Bạch Y Khách xin tham kiến sứ giả. Lão già trán sói khẽ nghiêng mình: - Xin mời ngồi. Chờ cho Bạch Y Khách ngồi xuống xong, lão già trán sói vẫy tay về phía lão già áo trắng. Lão già áo trắng vòng tay thi lễ một lần nữa rồi ngồi xuống đối diện với Bạch Y Khách. Vừa ngồi xong là ông ta đã nói: - Khải bẩm sứ giả, vị khách quan đây vốn là nhân vật vang danh của Trung Nguyên võ lâm. Lão già trán sói gật đầu: - Ta đã thấy, bằng vào công lực này có lẽ không dưới Thập Tướng của Ngự Tiền Thị Vệ. Lão già áo trắng nói: - Điều đó thuộc hạ thật chưa xác định. Lão già trán sói nói: - Không phải là nhân vật võ lâm thì không thể thấy được điều đó đâu.... Thật ra tinh hoa của vị khách nhân đây tàng ẩn bất lộ, có thể nhìn ra được đó là nhân vật võ lâm thì cũng đã khá lắm rồi. Một câu nói thật khéo vừa phân định cái thấp của thuộc hạ mà lại cũng vừa có một tiếng khen. Lão già trán sói quả có đủ tư thế của người thủ lãnh. Và Lão già trán sói lại quay nhìn Bạch Y Khách mỉm cười: - Ta nói không sai chứ? Các hạ. Bạch Y Khách cũng mỉm cười: - Tại hạ thật không dám nhận lời khen ấy. Trang 15/1.048 http://motsach.info
  16. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Lão già trán sói xoay chuyện: - Các hạ từ đâu đến? Bạch Y Khách chỉ cây quạt ra ngoài: - Trường An. Lão già trán sói “à” một tiếng ngăn ngắn: - Như vậy các hạ vốn là nhân vật ở Trường An... nhưng không biết dải đất Trường An này nở một ngôi sao sáng bao giờ thế nhỉ? Bạch Y Khách cười: - Đối với đất Trường An hình như sứ giả tinh thông lắm thì phải. Lão già áo trắng đằng hắng hai ba tiếng nhỏ... Lão già trán sói lại xoay câu chuyện: - Hình như ta đã nói hơi xa... vậy có lẽ nên trở về đề tài chính. Aùnh mắt ông ta hơi nhướng lên và nói tiếp: - Nghe nói các hạ cần gặp ta để bàn một chuyện mua bán gì thì phải? Lão già trán sói hỏi: - Các hạ là nhân vật võ lâm thế sao lại nói chuyện mua bán? Bạch Y Khách cười: - Thật chẳng giấu chi, đây là chuyện mua bán... võ lâm. Lão già trán sói lại “À” một tiếng: - Mua bán võ lâm, nhưng chẳng hay... Bạch Y Khách lấy từ trong áo ra một vật trao lên: - Xin xứ giả xem qua. Lão già trán sói ngồi yên, và lão già áo trắng rước lấy trao lên gần hơn chút nữa. Bây giờ Lão già trán sói mới đưa tay. Đó là một thẻ ngọc. Một thứ ngọc thật quý, chỉ cần nhìn qua là biết ngay không phải tầm thường. Bạch Y Khách mỉm cười: - Xin sứ giả hãy xem đằng sau. Lão già trán sói lật lại và hơi sửng sốt: - À... vật của Mãn Châu quốc. Trang 16/1.048 http://motsach.info
  17. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Đằng sau thẻ ngọc khắc toàn chữ Mãn Châu. Bạch Y Khách nói tiếp: - Sứ giả là người hiểu nhiều biết rộng... vâng, đó là ngọc bội Mãn Châu. Lão già trán sói ngẩng mặt: - Các hạ muốn bán ngọc này cho ta? Bạch Y Khách thấp giọng: - Ngọc bội này đối với người khác tuy có quý nhưng đối với sứ giả thì chẳng những là chuyện vô lý mà lại nói chuyện buôn bán này với sứ giả thì chẳng những là chuyện vô lý mà lại còn nhiều bất kính... Lão trán sói cau mặt: - Thế thì chuyện mua bán gì? Bạch Y Khách chận nói: - Phàm có vật là có chủ có phải thế không? Vì thế cái mà tại hạ mang đến cho Sứ giả không phải là ngọc mà là chủ nhân của nó. Lão già trán sói nhướng mắt: - Sao? Các hạ muốn... bán chủ nhân của thẻ ngọc này cho ta? Bạch Y Khách gật đầu: - Đúng thế. Lão già trán sói cười cười: - Các hạ đùa đấy chăng? Ta bỏ tiền ra mua người để làm gì? Bạch Y Khách nói: - Rất là hữu dụng. Lão già trán sói hoi?: - Nhưng chẳng hay chủ của thẻ ngọc này là trai hay gái? Bạch Y Khách nói: - Là một tu mi nam tử. Lão già trán sói lại cười: - Như vậy là vô dụng rồi, có lẽ ta chỉ thu dụng nô tỳ... Lão già áo trắng vụt đằng hắng: - Có lẽ sứ giả cũng nên cho biết chủ của thẻ ngọc là ai? Lão già trán sói tắt nụ cười và quay qua phía Bạch Y Khách. Trang 17/1.048 http://motsach.info
  18. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng Bạch Y Khách mỉm cười: - Cứ nghe chủ nhân của thẻ ngọc này rất có danh vọng, nghe nói đâu là một vị Công tử trong hoàng tộc Mãn Châu. Lão già áo trắng và lão già trán sói cùng sửng sốt... Qua một lúc Lão già trán sói vụt cười ha hả: - Đưa danh thiếp xin gặp ta để nói chuyện mau bán đã là một chuyện chưa từng có, bây giờ vật bán lại là một vị Công tử trong hoàng tộc Mãn Châu lại là một chuyện lạ lùng hơn. Lão già áo trắng cũng đã lấy lại bình tĩnh, lão vuốt râu: - Vâng, thuộc hạ sống đã ngót đời người, chuyện như thế này thật chỉ mới thấy lần thứ nhất. Bạch Y Khách cũng cười, nhưng hắn làm thinh. Lão già trán sói nhìn thẳng vào mặt hắn: - Làm sao các hạ... có được vị hoàng tộc Mãn Châu? Bạch Y Khách nói: - Thật chẳng giấu chi, đấy là chuyện dọc đường, gần đây tại hạ thật cực kỳ túng thiếu, cho nên nghĩ rằng “món hàng” này chắc là được giá, mong nhị vị chẳng chê cười. Lão già trán sói gật đầu: - Thật không ngờ võ lâm Trung Nguyên lại nhờ vào chuyện buôn.... người mà làm giàu, nếu thấy tình hình quả đúng như thế thì lão phu có lẽ sẽ từ quan để dời về Trung Nguyên. Tự nhiên, câu nói đó có tính cách chế nhạo Trung Nguyên võ lâm, một câu chế nhạo khả năng. Bạch Y Khách vẫn cười: - Trung Nguyên là nơi mặt đất đầy vàng chỉ cần khom lưng chút là nhặt bao nhiêu cũng có, chỉ hiềm con người không sáng thế thôi. Lão già trán sói gật gù: - Hay, nói hay... Lão già áo trắng lại đằng hắng: - Chẳng hay các hạ đem vị hoàng tộc Mãn Châu này đến cho sứ giả... Bạch Y Khách cười cười: - Là một tham mưu hầu cận sứ giả, đáng lý ngài không nên hỏi một câu như thế. Lão già áo trắng hơi lúng túng: - Lão phu thật ngu muội, mong các hạ chỉ giáo. Bạch Y Khách nói: - Không dám, nhưng nếu tiên sinh cho phép thì tại hạ cũng xin nói thẳng. Và hắn quay qua phía lão trán sói. Trang 18/1.048 http://motsach.info
  19. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng - Sứ giả Cúc Hoa Đào vâng mạng đến đây, nhất định sứ mạng đó có nhiều liên quan đến vị phú gia họ Tổ. Lão già áo trắng hơi đổi sắc và lão trán sói nhướng nhướng mày: - Đúng. Bạch Y Khách nói: - Cứ theo tại hạ nghe thì vị phú gia họ Tổ đã định kết minh với Mãn Châu, và sứ giả đến đây tự nhiên là cũng có ý định thương nghị về sự kết minh giữa Cúc Hoa Đào và Mãn Châu quốc? Lão già áo trắng càng tái mặt hơn lên... lão trán sói bắn tia mắt như điện: - Đúng, Hải Hoàng Gia của Cúc Hoa Đào quả có ý như thế. Bạch Y Khách nói: - Lời thẳng thắng của Sứ Giả thật đáng bội phục và thế là đủ rồi. Đó là nguyên nhân mà tại hạ muốn đem vị hoàng tộc Mãn Châu bán về cho Sứ Giả đấy. Lão trán sói cau mày: - Nhưng ta vẫn thấy mù mờ, các hạ đã biết Cúc Hoa Đào đã có kết minh với Mãn Châu thế mà lại công nhận đem vị Hoàng Tộc Mãn Châu bán cho Cúc Hoa Đào quả đúng là to gan đấy. Bạch Y Khách điềm đạm mỉm cười: - Đâu có chuyện làm ăn buôn bán nào mà không mạo hiểm? Làm một cách bình thường yên ổn tự nhiên không có gì nhưng cũng là chuyện kiếm rất ít tiền. Những người buôn bán không bao giờ chịu tầm thường như thế. Lão trán sói gặn lại: - Các hạ không sợ “lỗ vốn” à? Bạch Y Khách cười: - Đã tính chuyện làm ăn như thế là phải biết không sợ lỗ... Lão trán sói nhướng mắt: - Các hạ đã nắm chắc như thế ư? Bạch Y Khách đáp: - Không nắm chắc làm sao dám đến đây? Lão trán sói gật gù: - Đó là câu nói thật, nhưng dầu gì, ta vẫn thấy chuyện “mua bán” này các hạ mạo hiểm nhiều quá. Bạch Y Khách cười không nói. Lão già áo trắng chen vào: Trang 19/1.048 http://motsach.info
  20. Cô Gái Mãn Châu Độc Cô Hồng - Các hạ cho rằng chuyện làm của các hạ nhất định thành công sao? Bạch Y Khách nói: - Đây là việc chuyện tâm thành ý, còn chuyện thành hay không cũng còn phải chờ xem thái độ của người mua. Lão già áo trắng nói: - Cúc Hoa Đào đã có ý kết minh với Mãn Châu thì làm sao lại có thể tính chuyện mua bán như thế được? Bạch Y Khách nói: - Chính vì Cúc Hoa Đào muốn kết minh với Mãn Châu cho nên mới càng không do dự tính chuyện mua bán đấy. Lão già áo trắng lắc đầu: Lão phu không hiểu. Bạch Y Khách nói: - Tiên sinh không nên khách sáo, giả như Cúc Hoa Đào mua vị Hoàng Tộc Mãn Châu này đưa về được đến Mãn Châu quốc thì thử hỏi thái độ của Mãn Châu sẽ đối với Cúc Hoa Đào ra sao? Tại hạ nghĩ chắc chắn là tốt lắm Lão trán sói vụt hỏi: - Vị Hoàng Tộc Mãn Châu này cũng là người rể tương lai của nhà họ Tổ phải không? Bạch Y Khách gật đầu: - Đúng như thế. Lão trán sói nói: - Như vậy sự quan hệ giữa nhà họ Tổ thân mật hơn Cúc Hoa Đào tại sao các hạ không tính chuyện này với nhà họ Tổ mà lại đến đây? Bạch Y Khách nói: - Chính vì sự quan hệ mật thiết giữa Mãn Châu và Tổ gia nặng hơn Cúc Hoa Đào cho nên khi chuyện kết minh hình thành, phần Cúc Hoa Đào sẽ không bằng nhà họ Tổ và đó cũng là vấn đề mà tại sao tại hạ lại bàn chuyện này với sứ giả, nhưng nếu Sứ giả không bằng lòng thì chắc tại hạ sẽ phải chuyển sang bàn với nhà họ Tổ vậy. Lão trán sói lắc đầu: - Người ấy Cúc Hoa Đào không cần... Lão già áo trắng vụt đằng hắng: - Thưa, đã tới giờ sứ giả thay y phục... Lão trán sói mỉm cười đứng dậy: - Xin các hạ hãy nán ngồi, lão phu thất lễ trong giây phút. Trang 20/1.048 http://motsach.info
nguon tai.lieu . vn