Xem mẫu

  1. Chữa Bệnh Một chàng trai có tính cả thẹn, có người yêu đã lâu rồi mà chưa biết... hôn là gì. Anh chàng than thở với bạn và được bày kế: - Thế này nhé, cậu rủ cô ấy đi chơi, đưa vào chỗ văng vắng. Tới lúc nào muốn hôn thì cậu nói: "Em ơi! Trăng đêm nay cao quá!", khi cô ấy ngước mắt lên thì tiếp: "Anh hôn em vào má". Tối đó, y lời người bạn, chàng rủ nàng đi chơi nơi vắng người. Đến thời khắc quan trọng nhất thì đột nhiên chàng run và câu thơ biến thành: "Em ơi! Trăng đêm nay cao tít...". Chưa Biết Hôn Cô gái nọ vừa khóc vừa nói với anh chàng gia sư trong tiếng nấc: - Hôm qua... thằng bạn trai em nó rủ em đi xem phim "tỉnh củm" rồi nó... nó... - Rồi nó làm sao? Bình tĩnh kể anh nghe nào. - Em ngượng lắm, không kể được đâu. - Thế có phải đầu tiên nó nắm tay em như thế này không? - Dạ phải rồi! Anh giỏi quá! Đoán trúng phóc! - Thế có phải nó quàng tay ra ôm em như thế này không? – Gã gia sư bắt đầu “thả dê”. - Dạ đúng rồi.
  2. - Thế có phải nó...kề miệng và hôn lên má em như thế này không? - Phải ạ! - Có phải tiếp theo nó... làm như thế này không? ... Đúng rùi. Bùm bùm..... - E...... m sao đá anh mạnh thế???? Em chưa nói hết là: nó vừa định giở trờ thì em thẳng cẳng đá nó 1 cái...... nó vừa ôm dưới bụng , vừa khóc rồi nói: Bye bye em luôn Chừa Cái Tội Dê Tại một làng nọ có một vị sư rất là đức độ. Ông luôn giúp đỡ mọi người, ai cũng rất cảm mến. Ông tu tại một ngôi chùa tuy không lớn như Thiếu Lâm Tự bên Trung Quốc nhưng nói chung là khá lớn và nổi tiếng. Ngôi chùa có sân, có vườn cây ăn trái. Một ngày kia có một thằng nhỏ trong làng lén vào chùa hái trộm xoài bị nhà sư bắt được, không cho hái nữa. Thằng nhỏ tức lắm mới về mách ba nó, nói rằng sư đã chửi nó, đánh nó. Nghe vậy, ông bố nổi giận chạy lên chùa kiếm sư. - Thưa Sư, lâu nay con rất kính trọng Sư và xem Sư như là cha mẹ. Thế sao Sư lại chửi con tui vậy? Nhà sư rất từ tốn, lui lại 3 bước và nói: - Adiđà Phật, bần tăng chưa chửi ai bao giờ. Ông bố đang trong cơn nóng giận, nói tiếp:
  3. - Sư chửi nó thì thôi chứ, sao Sư lại đánh nó, nó là con nít mà. Vị sư cũng rất hiền hòa, từ tốn lui lại 3 bước, chắp tay trước ngực, Sư nói: - Mô Phật, bần tăng chưa đánh ai bao giờ. Ông bố tức qua, quát vào mặt sư: - Sao Sư chối hoài thế, Sư dám đánh con tui, sao Sư không dám nhận. Có ngon thì đánh tui luôn nè. Vị sư vẫn lui lại 3 bước và nói: - Thiện tai, thiện tai. Bần tăng chưa ngán ai bao giờ! Chúa Liễu Mắc Lỡm Trúc Quỳnh còn là học trò nhà nghèo, phải ra đền Sòng xin cấy rẽ. Đền Sòng quê ông là nơi thờ Bà Chúa Liễu nổi tiếng rất linh thiên, không ai là không kinh sợ. Chúa Liễu có nhiều ruộng và bà cũng cho cấy rẽ để lấy lợi. Lần ấy, Quỳnh vào đền khấn mượn đất xong thì khấn quẻ âm dương hỏi Chúa là bà lấy gốc hay lấy ngọn trong vụ thu hoạch tới. Lần đầu Chúa bảo lấy ngọn, thế là vụ ấy Quỳnh trồng khoai lang. Đến khi khoai đã có củ, đào khoai xong, Quỳnh đem hết củ về nhà còn bao nhiêu dây khoai Quỳnh đem để đền bà chúa. Lần thứ hai, xin âm dương, Chúa đòi lấy gốc để ngọn cho Quỳnh. Mùa ấy Quỳnh liền trồng lúa. Đến mùa gặt, Quỳnh cắt hết bông và đem gốc rạ trả cho Bà Chúa!
  4. Chúa Liễu hai lần bị Quỳnh lừa, tức giận lắm xong đã trót hứa rồi, không biết làm thế nào được. Lần thứ ba, Quỳnh đến xin thì Chúa bảo lấy cả gốc lẫn ngọn, còn khúc giữa cho Quỳnh, Quỳnh giả vờ kêu ca: - Chị lấy thế em còn gì được nữa ! Khấn đi khấn lại mãi, Chúa nhất định không nghe, Quỳnh về trồng ngô, đến kỳ bẻ ngô bao nhiêu bắp Quỳnh giữ lại, còn ngọn với gốc Quỳnh đem nộp cho Chúa. Chúa mắc mưu Quỳnh ba lần, đòi lại ruộng, song trong ba vụ ấy, Quỳnh đã kiếm cũng được cái vốn kha khá rồi. Chưa Ngán Ai Một buổi trưa, Quỳnh vào hầu Chúa, không thấy Chúa ở cung, hỏi thị vệ, thì ra Chúa đương giấc. Quỳnh không được tiếp, sẵn bút nghiên, đề ngay hai chữ vào tường rồi giở ra về. Lúc Chúa dậy ra công đường, thấy ở tường có hai chữ "ngọa sơn" nét mực hãy còn ướt, không biết ai đề và cũng không biết nghĩa làm sao, hỏi thị vệ mới hay Quỳnh đề. Đến buổi hầu chiều, đông đủ các quan, Chúa hỏi, không ai tán được, phải triệu Quỳnh đến. Quỳnh đến, Chủa hỏi. Quỳnh thưa: - Hai chữ ấy có nghĩa gì sâu sắc đâu, hạ thần cứ lấy nghĩa đen mà viết, không dám có ý tứ gì hiểm hóc cả. - Cứ cắt nghĩa cho ta nghe, không hề chi mà ngại.
  5. Quỳnh ngập ngừng mãi, mới nói: - Chữ "ngọa" nghĩa là "nằm", "nằm" hẳn khong ai nằm không, tất phải ngáy, chữ "sơn" nghĩa là "núi", "núi" ắt phải có đèo, vậy hợp hai chữ làm một thì nghĩa là "ngáy đèo". Cả triều thần ai cũng cười. Chúa cũng bật cười. Tan hầu, các quan trách Quỳnh: - May mà Chúa rộng lượng, chứ không thì hôm nay ông mất đầu! Quỳnh cười không nói gì.
nguon tai.lieu . vn