Xem mẫu

  1. Cho Những Cái Không Dùng Có anh chồng sống với vợ đã lâu năm, chán vợ già và xấu, lấy cớ bận làm ăn, đi suốt đêm suốt ngày, thỉnh thoảng mới ghé qua nhà nhưng không hề ngó ngàng gì tới vợ. Bà vợ giận lắm, nhưng vốn tính nhẫn nhục, đành phải tự thân trách phí tuổi xuân. Một hôm, người chồng bất thần về nhà, thấy vợ mình đang nằm với một người đàn ông lạ. Sợ làm ầm ĩ thì tai tiếng, anh ta chờ người đàn ông ra khỏi nhà mới hỏi tội vợ: - Bà giải thích thế nào đây? Bà vợ đáp: - Anh ta nhỡ độ đường, hết tiền, vào xin ăn. Tôi cho anh ta ăn, thức ăn hôm qua để phần anh không về, không thì đổ cũng phí. Ăn xong, thấy quần áo, giày tất cũ của anh ta rách nát, tồi tàn, tôi lấy mấy thứ mà anh chê xấu và cũ, muốn cho đi khỏi chật nhà. Rồi bảo anh ta tắm rửa sạch sẽ, mặc vào… - Thế còn chuyện trên giường? Người chồng nổi máu ghen. Bà vợ lại thủng thẳng đáp: - Tôi chỉ làm đúng như lời anh dặn: Cái gì trong nhà mà lâu ngày không dùng đến thì đem cho người ta dùng, kẻo phí của giời…!!!
  2. Chồng: !!! Cho Nó Một Chút Có một anh học trò nghèo mà thông minh, thuê một căn phòng ở trọ trong phố. Đối diện nhà anh là nhà một bà cụ quay tơ, có cô con út nết na thùy mị, chăm chỉ việc nhà cửa bếp núc. Bà cụ thường đe bọn thanh niên hàng xóm: - Có bà ở đây, tụi bay đừng hòng lúng phúng với con Út. Một ngày kia, lúc cụ đang quay tơ, cô Út nấu ăn dưới bếp, anh trò cầm một cái chén nhỏ xíu sang nhà bà cụ: - Thưa bác, hôm nay cháu quên mua nước mắm, bác cho cháu xin một muỗng. Thấy anh học trò ăn nói dễ thương nên bà cụ cũng dễ dãi: - Ừ, con cứ xuống bếp nói con Út đưa cho. Anh học trò đi xuống bếp, giấu cái chén nói tỉnh bơ: - Cô Út, bác nói cô cho tôi... nắm tay cô một chút. Cô Út sợ quá la toáng lên: - Má ơi, anh này ảnh xin... - Thì mày cho nó xin một chút. Có gì đâu mà kêu quá vậy. Cô Út đành đứng im cho anh ta nắm tay. Mấy hôm sau anh học trò lại sang: - Thưa bác cho cháu xin mấy cọng hành nhỏ. - Con cứ xuống bếp nói con Út đưa cho.
  3. Anh học trò lại xuống bếp: - Cô Út, bác nói cô cho tôi hôn một cái. Cô Út la lớn: - Má ơi anh này đòi... - Thì mày cứ cho nó một chút... Cô Út ngoan ngoãn vâng lời...để cho anh ta hôn. Cứ như thế, khi thì hạt tiêu trái ớt, khi thì muỗng muối hạt đường, cô Út đành phải "cho một chút". Một thời gian sau anh được ở rể nhà bà cụ khó tánh. Cho Trứng Gà Thở Một cô bé dùng kim chọc vào trứng gà để cho gà thở. - Anh cười gì thế? - Tôi cười con bé trong tờ báo này. Anh xem, nó lại đi lấy cái kim chọc vào trứng gà để cho gà thở, ngốc thế không không biết. - Ừ, ngốc thật. - Lẽ ra, nó phải lấy đũa chọc chứ. Cái kim nó nhỏ thế làm sao đủ oxy cho gà thở được. Đúng không. oOo Tóc Vàng Hoe được cho một bể cá vàng nhưng không biết phải cho chúng ăn gì.
  4. Tóc Vàng Hoe liền gọi cho Tóc Nâu kinh nghiệm. Tóc Nâu tình nguyện đến nhà hướng dẫn tận tình. Lúc cho cá ăn xong, Tóc Vàng Hoe hỏi Tóc Nâu: "Nào ăn xong rồi, giờ thì phải cho chúng uống gì?". Chuẩn Bị Gây Cấn Có một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất bình tĩnh. Người ta gọi bà đến đỡ một ca đẻ con so.Tới nhà sản phụ với hòm dụng cụ trong tay, bà ta nói với người chồng: - Mời anh ra ngoài, cần gì tôi sẽ gọi. Sản phụ đã bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà thò đầu ra cửa và nói: - Anh có kìm không? - Hả?! Anh chồng tròn mắt hỏi. - Vâng, kìm, nhanh lên! Không hả hở gì hết, tôi biết việc tôi phải làm. Có kìm rồi, khoảng 5 phút sau, bà lại xuất hiện ở cửa: - Anh có cái cờ lê to không? - Cờ lê à? Lạy chúa, điều gì đã xảy ra với vợ tôi? - À... không sao, nhưng tôi cần một cái cờ lê. Người chồng ngắm cái cờ lê rồi miễn cưỡng đưa nó cho bà ta. Cửa khép lại, tiếng kim loại va chạm nhau xủng xoảng, két... két. Anh chồng ở ngoài nghiến chặt răng, mặt tái dại, chân tay run bần bật. Được một lát, thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi, bà thò đầu ra cửa quát:
  5. - Hãy nghe đây, tìm ngay một cái búa tạ, nếu chậm thì không kịp mất! Đến nước này, anh chồng không chịu nổi nữa, xô cửa xông vào, trước mắt anh là nền nhà ngổn ngang kìm, búa... và hòm dụng cụ chưa mở được. Chưa Bao Giờ Được Hôn Sau khi vị bác sĩ đã khám xong cho bệnh nhân, ông ấy yêu cầu bà ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn giấy và lè lưỡi ra; sau đó ông tiến hành kê hai toa thuốc. Khi xong công việc ấy, ông bảo: A, ổn rồi đấy; bà có thể ngậm miệng lại được rồi. Nói xong ông cảm ơn bà ta đã đến, bảo bà ta rằng bà ta sẽ ổn thôi rồi tiễn bà ta ra cửa. Khi ông ta đóng cửa, cô điều dưỡng hỏi ông ta: Vì sao bác sĩ bảo bà ta ngồi đó lè lưỡi ra đến những năm phút cơ ạ? Thậm chí ông cũng chẳng buồn nhìn vào lưỡi bà ta nữa cơ. Vị bác sĩ bảo: Làm như thế chỉ cốt giữ để bà ta yên lặng để mà tôi có thể tập trung đầu óc trong lúc kê toa thuốc cho bà ta.
nguon tai.lieu . vn