Xem mẫu
- Chỗ Giấu Lý Tưởng
Lão nhà giàu nọ có một bà vợ rất là… kết xù, nhưng lại có cô con gái rất
xinh đẹp. Một hôm lão đánh chiếc Mercedes sang trọng đưa cô con gái rượu
đi chơi. Bà vợ năn nỉ xin được đi cùng nhưng lão ta một mực từ chối.
Xe ra khỏi thành phố, ông bố cho xe chạy chậm lại để hai bố con tận hưởng
cái không khí mát mẻ trong lành của buổi chiều tà ở ngoại ô. Bổng đâu một
bọn cướp xuất hiện, chúng chặn xe lại lục soát lấy hết đồ đạc, tiền bạc, tư
trang của hai bố con rồi biến đi cùng với chiếc Mercedes sang trọng kia.
Trong lúc đang bơ vơ giữa đường không một đồng dính túi, ông bố hết sức
lo lắng không biết làm cách nào để về nhà thì cô con gái trấn an:
- Bố đừng lo! Dù sao con cũng còn giấu được chiếc nhẫn hột xoàn quý giá
của con.
- Ôi! Con gái của bố giỏi quá!
Ông bố vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên.
Con giấu ở đâu mà tài thế, bố thấy bọn chúng lục soát kỹ lắm mà.
Cô gái mắc cở đỏ mặt.
Con giấu ở chỗ... Mà thôi không nói với bố được đâu!
Ông bố chợt hiểu ra, liền đét vào mông tiếc rẻ:
Phải chi lúc chiều cho má con theo thì chiếc Mercedes của ba đâu có mất!
- Chờ Gió Thổi
Tại nhà thương điên, một hôm người ta đưa hai bệnh nhân đến xin điều trị.
Vì muốn xem bệnh trạng của hai người ra sao nên vị bác sĩ Giámđdốc để họ
đi lại tự do trong sân bệnh viện và quan sát họ.
Ngày đầu tiên ông thấy hai người trèo lên một cây vú sữa, rồi mỗi ngươì
ngồi vắt vẻo trên một cành cây. Một lát sau họ lại trèo xuống.
Qua ngày sau hai người lại trèo lên cây vú sữa như hôm trước. Nhưng bỗng
một người buông tay rơi đánh bịch xuống đất rồi nằm im bất động.
Vị bác sĩ vô cùng kinh ngạc vội chạy đến hỏi tên điên còn đang ngồi trên
cây.
- Bạn anh làm sao mà té vậy?
- Có gì đâu, vì chúng tôi là hai trái vú sữa, nhưng nó chín trước nên nó rụng
đó mà.
- Thế còn anh?
- Tôi ấy à!... thì cũng chín như nó.
- Vậy sao anh không rụng?
- Thì phải chờ có cơn gió thổi qua tôi mới rụng được chứ!!!
- Cho Khát Nước Chết
Luôn
Một anh hà tiện khác cũng thuộc loại vắt cổ chày ra nước, không bữa cơm
nào mà dám mua thức ăn. Anh ta treo một con cá gỗ lơ lững ở giữa nhà, dặn
các con khi ăn cơm thì nhìn lên cá gỗ, chép miệng một cái rồi và cơm, coi
như là đã được ăn cơm với cá rồi.
Đứa con út mới lên bốn tuổi, háu ăn, nhìn lên con cá gỗ chép miệng luôn
mấy cái mới và cơm. Thằng lên sáu trông thấy liền mách bố:
- Thằng này nó chép miệng mấy cái liền mới và cơm đó bố ạ !
Anh ta mắng:
- Cứ để nó ăn mặn cho khát nước chết luôn !!!
Chọ Lầm Tên
Có anh chàng nọ tên Bắc Bình, tánh tình thật thà như đếm, cưới một cô vợ
lanh lợi tên Thu Đông... Ban đầu hai vợ chồng chung sống hạnh phúc. Dần
dà, nàng Thu Đông khám phá tâm tánh thật thà của chồng, bèn lấn lướt trên
mọi phương diện! Ngày kia chúng bạn của Bắc Bình bàn tán:
- Tụi mình phải rủ Bắc Bình đi học viết Thư Pháp cho vui. Nó cứ một mình
thui thủi trong nhà chịu nhiếc mắng suốt ngày thấy cũng tội!
- Thế là cả bọn kéo tới nhà năn nỉ nàng Thu Đông cho chồng đi học... Sau một
thời gian Bắc Bình theo thầy học nghệ, anh khám phá năng khiếu trời ban...
Trong lớp học, anh là học trò duy nhất viết Thư Pháp với đường nét linh
động, có hồn...
Ngày nọ, cả lớp tập viết chữ Quyền. Thầy đi một vòng, nhìn thấy chữ Quyền
do Bắc Bình viết tấm tắc khen:
- Trò đã thể hiện toàn vẹn chữ Uy trong chữ Quyền! Thật là khéo léo...
Sau giờ tan học, Bắc Bình tất ta tất tưởi về nhà khoe với vợ chút năng khiếu
Trời ban. Về đến nhà. Chàng thấy vợ ngồi xem phim chưỡng, lòng áy náy
không yên. Nàng Thu Đông nhìn thấy chồng tay cầm tờ giấy đỏ có chữ đen
bèn hỏi:
- Ông cầm tờ bùa gì đấy? cho tôi xem với!
- Không phải Bùa. Thư Pháp...
- Thư Pháp gì? Đưa tôi xem.
- Chữ Quyền do tôi viết đấy. Thầy khen tôi chiều nay...
Thu Đông vừa nghe chữ Quyền bèn quát:
- Ngày mai ông ở nhà cho tôi. Nay chữ Quyền... Mai chữ Lộng... Riết rồi
nhà nầy, ai quân ai quan ông sẽ quên tuốt...
Bắc Bình cúi đầu, im lặng, đi lần ra cửa. Một cơn gió chợt thổi qua. Anh
tung tờ giấy đỏ vào trong gió, lẩm bẩm:
- Bố Mẹ ngày xưa đã chọn lầm tên con! Con không phải là Bắc Bình mà là
Bất Bình mới phải!
- Chó Mù
Mấy năm chó giống đắt, vợ chồng ông mới bắt đầu gây chó nái; chó đẻ bốn
con, bà mừng quýnh, bỏ cả công việc đi nấu cháo cho chó mẹ ăn. Ông về
thấy vậy hỏi:
Sao không nấu cơm lại nấu cháo?
Ấy nấu cho chó.
Nó đẻ à?
Đẻ.
Mấy con?
Bốn con,
Quý hóa quá.
Ông vội chạy vào xem:
Ô, chó con đâu?
Bà thở dài:
Vứt xuống ao hết rồi!
Sao lại thế?
Bà buồn lắm:
Vận nhà mình làm ăn chẳng ra gì, từ bé đến giờ mới nuôi được con chó nái,
đẻ ra được mấy con đều mù sạch, chả vứt đi thì để làm gì.
Trời! Chó mới đẻ thì làm gì đã mở mắt?
nguon tai.lieu . vn