Xem mẫu
- Chiếc Phễu Bằng Da – phần 1
Người bạn của tôi là Lionel Dacre cư ngụ ở đại lộ Wagram, thủ đô Paris, trong một
căn nhà nhỏ có hàng rào lưới sắt và một thảm có khiêm nhường nằm trên hè phố bên
trái khi ta đi từ Khải hoàn môn xuống. Tôi cho là căn nhà này đã có từ lâu trước khi đại
lộ được kiến thiết, vì đã có rêu mọc trên các hòn ngói màu xám và những bức tường
mốc meo phai màu. Từ ngoài phố nhìn vào, nó có vẻ nhỏ bé: năm cửa sổ ở mặt tiền,
nếu tôi nhớ đúng; nhưng tại nó kéo dài ra phía sau bằng một căn phòng dài tại đó
Dacre đã xếp đặt bộ sưu tập các sách về khoa học của anh và thu thập những món đồ
vặt vãnh hay những vật kỳ dị vốn là sở thích của anh và là những thứ làm khuây khỏa
các bạn hữu của anh. Là một người giàu có, tao nhã, cổ quái, anh đã giành một phần
đời của anh và tài sản của anh để quy tụ một bộ sưu tập riêng độc nhất vô nhị các tác
phẩm nói về Do Thái Pháp điển và về ma thuật, trong đó có nhiều vật hiếm có và rất
đắt. Các sở thích của anh đã làm cho anh thiên về phía những sự kỳ diệu và quái đản,
người ta đoan chắc với tôi rằng các kinh nghiệm của anh hướng tới thế giới xa xăm
vượt qua mọi ranh giới của nền văn minh và các nghi thức.
Với những be bạn người Anh, anh không hề thốt ra một tiếng về công việc đó
nhưng một người Pháp, người có cùng sở thích với anh xác nhận với tôi rằng những
sự thái quá tệ hại của những buổi lễ quỷ quái đã từng được thực hiện trong văn phòng
lớn này có bày biện sách vở và các tủ kính.
Khía cạnh thể chất của Dacre đã bộc lộ tính chất sự chú tâm mà anh giành cho các
vấn đề tâm linh trước hết là phương diện trí tuệ. Bộ mặt nặng nề của anh không có
một chút gì của con người khổ hạnh cả, nhưng cái hiếm hoi của anh như là một chỏm
núi bên trên một khu rừng thông, đã làm cho ta thấy một sức mạnh đáng kể về tinh
thần. Các kiến thức của anh nhiều hơn sự khôn ngoan của anh một cách rõ rệt, những
con mắt nhỏ, sáng của anh nằm sâu trong bộ mặt nung núc thịt long lánh vẻ thông
minh và một sự tò mò không bao giờ thỏa mãn, nhưng đó là những con mắt của một
kẻ đầy nhục cảm và tự kỷ trung tâm. Nói về anh ta như vậy là khá đủ rồi, vì ngày nay
anh đã chết rồi, cái con quỷ xấu số đó: chết ngay đúng vào lúc mà anh tin rằng cuối
cùng anh đã khám phá ra nước thuốc trường sinh, ngoài ra tôi không có ý định nói với
các bạn về tính tình phức tạp của anh; tôi muốn kể lại với các bạn một sự việc không
thể giải thích được đã xảy ra trong một lần tôi đến thăm anh hồi đầu xuân năm 1882.
Tôi biết Dacre ở Anh quốc vì tôi đã bắt đầu các việc sưu tầm của tôi trong căn
phòng về Assyrie tại viện bảo tang Anh quốc vào thời kỳ mà anh đang cố gắng gán
một ý nghĩa thần kỳ và bí truyền cho các biển của Babylon và sự cùng chung quan tâm
này đã đưa chúng tôi lại gần nhau, những ý kiến ngẫu nhiên đã đưa tới những cuộc
tranh luận hàng ngày và rút lại chúng tôi đã kết bạn với nhau. Tôi hứa với anh rằng tôi
sẽ tới thăm anh trong chuyến qua Paris sắp tới của tôi, ngay cả khi tôi sắp thực hiện
lời hứa, tôi cũng ở trọ tại Fontainebleau, vì thường không có các chuyến xe lửa buổi
chiều nên anh mời tôi ngủ lại đêm ở nhà anh.
- Tôi chỉ có cái giường này để mời anh, anh nói với tôi trong khi chỉ một cái đi-văng
lớn trong căn phòng rộng của anh. Tôi hy vọng rằng dù sao anh cũng sẽ có thể ngủ
một cách thoải mái ở đó.
Thật là một căn phòng đặc biệt để người ta nằm ngủ, căn phòng với những bức
tường cao được che phủ khắp nơi bằng những cuốn sách màu nâu! Nhưng với một
người ham mê sách cũ như tôi, lối trang trí này rất thích thú và tôi quý trọng cái mùi
- thanh thoát bốc ra từ một cuốn sách cũ. Tôi trả lời anh rằng tôi không ước muốn một
căn phòng nào vui mắt hơn thế này cũng không mong ước một khung cảnh nào có
nhiều cảm tình hơn thế này.
- Nếu sự thiết trí này cũng kém vẻ thực tế như kém tính chất ước lệ. Ít nhất nó
cũng bắt tôi phải trả một cái giá đắt, anh nói với tôi trong khi đảo mắt nhìn một vòng
trên các ô tủ của anh. Tôi đã tiêu tốn tới một phần tư triệu để có được tất cả những
thứ ở chung quanh anh. Những quyển sách, những khí giới những viên đã quý và
những bức điêu khắc, những tấm thảm, những bức họa… mỗi vật đều có lịch sử riêng
của nó và thường là một lịch sử thú vị.
Anh ngồi ở một bên lò sưởi và tôi ngồi một bên khác cái bàn mà anh dung làm mắt
giấy thì ở về mạn tay phải của anh, trên bàn là một ngọn đèn rất mạnh tở ra một vòng
ánh sáng vàng óng, một tấm da mới trải ra một nửa nằm ở giữa bàn, vây quanh bởi
những thứ linh tinh chỉ đáng làm đồ lạc soong. Trong đám những đồ này nọ có một cái
phễu như là thứ phễu mà ta thường dung để đổ rượu vang vào đầy các thùng, nó có vẻ
như bằng gỗ đen và nó được đánh đai chung quanh bằng một khoạn trên bằng đồng đã
phai màu.
Tôi nói với anh:
- Đây là một vật kỳ dị. Lịch sử của nó ra thế nào?
- A! đó chính là câu hỏi mà tôi đã nêu lên nhiều lần, xin anh hãy cầm lấy nó trong
bàn tay và xem xét nó…
Tôi làm theo những gì anh bảo và tôi thấy rằng cái phễu không phải bằng gỗ mà
bằng da nhưng bị thời gian là cho khô đi tới một mức đô quá thái. Nó khá lớn; khi đổ
đầy nó phải chứa được một lít chất lỏng. Chiếc khoen đồng bao quanh cái phần lớn
nhất nhưng phía dưới cổ phễu cũng có một vòng kim loại.
- …Anh nghĩ sao về cái phễu này? Dacre hỏi tôi
- Tôi cho là nó thuộc về một anh hàng rượu hoặc một anh làm kẹp mạch nha thời
trung cổ, ở Anh quốc, tôi đã nhìn thấy những cái chai phình bụng rất lớn bằng da có từ
thế kỷ thứ mười bảy: người ta gọi chúng là những cái “roi bọc da”, những cái vồ đập
chết trâu chúng cũng cùng một màu và cùng một sức to bền như cai phễu này.
- Tôi nghĩ rằng cái phễu này chắc cũng có vào khoảng cùng một thời kỳ đó, người
chủ của cái phễu trả lời tôi và chăc chắn là nó được dung để đổ đầy một cái lọ.
Nhưng trừ khi có sự lầm lẫn về phần tôi, đây là một nhà buôn rất đặc biệt đã dung cái
phễu này để đổ đầy một cái thùng cũng không kém phần đặc biệt. Anh không nhận
thấy gì khác thường ở phía dưới cổ phễu à?
Tôi nhìn cái phễu dưới ánh sáng của cây đèn và lúc đó tôi nhận thấy ở một chỗ phía
trên cái khoen đồng nhỏ độ mười phân, cỏ phễu bị sây sát, có rạch, như đã bị một
người nào cắt khía với một con dao cùn, chỉ có tại chỗ đó cái bề mặt đen mới mất vẻ
xù xì
- Một người nào đó định cắt cái cổ phễu
- Cắt nó, anh nghĩ vậy à?
- Hình như nó bị xé rách ra. Bất kể người ta dùng một khí cụ nào, phải có sức mạnh
mới gây được các vết tích này lên một vật cứng như vậy! Nhưng về phần anh, ý kiến
anh ra sao? Tôi tin rằng anh đã biết nhiều hơn là điều mà anh đã nói.
Decre mỉm cười và cặp mắ nhỏ ranh mãnh của anh ta đã tiết lộ cho tôi thấy là tôi
không lầm.
Anh hỏi tôi:
- - Trong các cuộc nghiên cứu về triết học của anh , anh có quan tâm tới môn tâm lý
học về các giấc mơ không?
- Tôi không biết là đã có một khoa tâm lý học về loại này.
- Quan ngài quý mến của tôi, anh có trông thấy cái ngăn ở phía trên tủ kính đựng các
đá quý không? Nó chứa đầy ắp các sách từ thời Albert le Grand (một nhà thần học và
triết gia ở thế kỷ thứ mười ba) nói về chủ đề này, môn tâm lý học về các giấc mơ là
một khoa học giống như các môn khoa học khác.
- Một khoa học của các tay phương sĩ ảo thuật!
- Nhà phương sĩ bao giờ cũng là người tiền đạo. Từ nhà chiêm tinhđã nảy sinh ra
nhà thiên văn học, từ nhà luyện đan, nảy sinh ra nhà hóa học, từ nhà chữa bệnh bằng
khoa thôi miên nhân điện nảy sinh ra nhà tâm lý học kinh nghiệm, nhà phương sĩ ảo
thuật ngày hôm qua là giáo sư của ngày mai. Sẽ có một ngày mà cả những điều tế vi
không thể sờ mó được mà chúng ta gọi là những giấc mộng sẽ được xếp loại, chia ra
từng bộ, hệ thống hóa. Tới ngày đó, những sự sưu tầm của những người bạn của
chúng ta đang nằm choán tất cả cái ngăn này, sẽ không còn là một đề tài mua vui cho
người thích chuyện thần bí mà sẽ là nền tảng cho một môn khoa học.
- Cho rằng sự việc là như vậy đi thì khoa học về các giấc mơ có dính líu tới một cái
phễu lớn bằng da có đánh đai đồng?
- Tôi sẽ nói với anh về chuyện đó. Anh biết rằng tôi đã trả lương cho một nhân
viên, người này lúc nào cũng theo dõi những đồ hiếm có và kỳ lạ giành cho bộ sưu tập
của tôi, cách đây vài ngày ông ta được biết tin một lái buôn ở các bến tàu mới mua
được một số cổ vật, các cổ vật này được tìm thấy trong tủ tách chén căn nhà cổ tọa
lạc chỗ tận cùng một phố của Khu phố La tinh. Phòng ăn của căn nhà đã được trang
hoàng một tấm biển huy chương với các huy hiệu: những hình chữ V và gạch đỏ trên
nền bạc, một cuộc sưu tra nhanh chóng chứng tỏ rằng đó là huy chương của Nicolas
de la Reynie, một trong những quan chức cao cấp của vua Louis thứ XIV. Không ai
được phép nghi ngờ điêu gì nữa: những cổ vật khác trong tủ tách chén đã có từ lúc
khởi đầu triều đại Đức vua Mặt trời. Do đó, tôi suy đoán rằng tất cả các cổ vật này
đều thuộc về ông Nicolas de la Reynie đó, ông là sĩ quan cảnh sát trưởng do đó phụ
trách sự áp dụng và đôn đốc việc thi hành các luật lệ khắc nghiệt của thời đó.
- Và sao nữa?
- Bây giờ xin anh hãy cầm lấy cái phễu và xem kỹ cái khoen đồng ở phía trên. Anh
không nhìn thấy một cái gì giống như một chữ à?
- Chắc chắn là đã có những bế trầy trên cái khoen bằng đồng, thời gian đã gần như
xóa nhòa chúng. Đúng, xó thể thật sự đã có những chữ, chữ cuối cùng có vẻ phảng
phất giống chữ B.
-... Anh có phân biệt rõ một chữ B không?
- Có.
- Tôi cũng vậy, ngoài ra tôi tin chắc đó là một chữ B.
- Nhưng quý nhân mà anh nói tới đã có một cái tên bắt đầu bằng chũ R?
- Đúng thế! Đó là chỗ ly kỳ của câu chuyện. Ông ấy sở hữu vật kỳ lạ này, vậy mà
vật đó lại mang những chữ bắt đầu bằng tên của một người nào khác, tại sao?
- Tôi không biết chút gì về việc này cả. Còn anh?
- Chúng ta hãy cố đoán xem, ở xa hơn một chút trên cái khoen đồng, anh không nhìn
thấy một thứ hình vẽ à?
- Có một cái mũ phải không?
- - Đó là một cái mũ, không chối cãi được, nhưng nếu anh nhìn nó lúc ban ngày, anh
sẽ thấy đó không phải là một cái mũ thường. Đó là một cái mũ có huy hiệu, biểu trưng
cho một địa vị xã hội, nó được cấu tạo bằng sự xen kẽ của bốn viên ngọc trai và
những lá dâu, đó là mũ của một vị hầu tước. Do đó, chúng ta có thể suy luận ra rằng
người mà chữ tắt cuối cùng là một chữ B đã có quyền đặt cái mũ nhỏ này.
- Vậy là cái phễu da vô tích sự này đã thuộc về một vị hầu tước à?
Decre mỉm cười.
- Hay thuộc về một người trong gia đình một hầu tước, chúng ta đã suy diễn tất cả
mọi việc đó từ chiếc khoen được chạm trổ này.
- Nhưng một lần nữa, có liên quan gì với những giấc mơ? Liệu tôi có nên gán một
cảm giác đột ngột của sự ghê tởm, sự kinh hãi vô lý đang xâm chiếm người tôi, lúc đó
cho một cái nhìn mà tôi tưởng là tôi đã phát hiện ra ở Decre hoặc cho một cái gì mà tôi
không biết rõ đã ngấm ngầm trong thái độ của anh.
- Đã hơn một lần, tôi nhận được những thông tin rất quan trọng qua một giấc mơ,
anh bạn trả lời tôi với cái giọng thầy giáo mà anh ưa thích. Bây giờ tôi đã đặt thành
quy luật là mỗi khi tôi ngần ngại về một chi tiết vật chất thì tôi đặt cái vật đó bên
cạnh tôi trong khi tôi ngủ và nhất quyết hy vọng một sự thiên khải. Đối với tôi,
phương pháp này không có vẻ tối tăm lắm, mặc dù nó không được sự tán thưởng của
khoa học chính thức vào thời buổi này, theo giả thuyết của tôi, bất kể vật nào có liên
hệ mật thiết với bất kỳ một sự xúc động cao độ nào đó của con người, dù vui vẻ hay
đau khổ, đều lưu giữ được một không khí hay một sự thấm nhiễm có thể truyền thông
cho một tâm hồn bén nhạy và dễ cảm thụ. Với những tâm hồn bén nhạy, tôi tuyệt
nhiên không có ý định nói tới một tâm hồn bình thường, tôi chỉ nói tới một tâm hồn có
rèn luyện và có học vấn, như anh hay tôi là những người đã có một tâm hồn như vậy.
- Thí dụ ý anh muốn nói là nếu tôi nằm ngủ bên cạnh thanh gươm cổ treo ở trên
tường này thì tôi có thể nằm mộng thấy một vụ đổ máu mà thanh gươm đã tham dự
vào à?
- Anh đã rất khéo chọn ví dụ của anh! Quả thật tôi đã dùng phương pháp mà tôi vừa
nói với anh đối với thanh gươm này và trong một cơn mộng tôi đã chứng kiến cái chết
của người chủ của nó; ông ta đã chết trong một cuộc giao tranh nhỏ mà tôi không thể
biểt rõ rệt là ở nơi nào, nhưng nó đã xảy ra vào thời chiến tranh “Bắn nhau bằng các
hòn đá”. Nếu muốn suy ngẫm kỹ càng, một vài tín ngưỡng trong dân gian đã chứng tỏ
rằng tổ tiên chúng ta cũng đã nhìn nhận sự thật này, mà với sự khôn ngoan của chúng
ta, nay chúng ta đã liệt vào loại các dị đoan.
- Thí dụ?
- Chẳng hạn khi người ta đặt chiếc bánh hôn lễ bên dưới gối để cho người ngủ có
được những giấc mơ vui thích. Anh sẽ tìm thấy nhiều trường hợp tương tự khác trong
một tập sách nhỏ mà tôi đang viết. Nhưng xin quay về với vấn đề lớn của chúng ta,
một đêm tôi đã nằm ngủ với cái phễu này ở bên cạnh mình và tôi đã có một cơn mộng
chiếu một ánh sáng kỳ lạ vào nguồn gốc và công dụng của nó.
- Anh đã nằm mộng thấy gì?
- Tôi đã mộng thấy...
Anh ngừng lại và anh đột nhiên có vẻ rất chú tâm.
-...Lạy Chúa, đây là một ý kiến mà tôi tin là tốt, anh nói tiếp, thật sự đây là một
cuộc thí nghiệm rất bổ ích. Anh là một người thiên về tâm linh, anh có những giây
thần kinh phản ứng cấp kỳ được với bất cứ một cảm giác nào...
- - Tôi chưa bao giờ thực hiện những cuộc thử nghiệm kể trên.
- Được, chúng ta sẽ thử nghiệm anh tối hôm nay! Liệu tôi có thể yêu cầu anh coi
như anh giúp tôi một việc lớn, vì anh sẽ ngủ ở đây tối hôm nay, nằm ngủ với chiếc
phễu cũ kỹ này để bên cạnh gối của anh không?
Đối với tôi, lời thỉnh cầu có vẻ vô lý, buồn cười, nhưng một trong những mặc cảm
của tôi là sự khao khát vô biên về tất cả những gì liên quan tới sự kinh dị và kỳ lạ. Tôi
không tin ở thuyết của Decre tí nào và tôi không nghĩ gì tới sự thành công trong cuộc
thí nghiệm của anh, tuy nhiên không co gì làm tôi bực bội khi đem làm thử cuộc thí
nghiệm này. Với vẻ nghiêm trọng, Decre đem tới đầu đi-văng của tôi một cái ghế đẩu
trên đó được đặt cái phễu. Chúng tôi còn truyện trò ba hoa một lúc, rồi anh chúc tôi
ngủ ngon và để tôi một mình.
nguon tai.lieu . vn