Xem mẫu
- THÔNG TIN EBOOK
Tên truyện: Chiếc Khăn
Định Mệnh
Chuyện Không Kể Lúc
Nửa Đêm
Tác giả: Người Khăn
Trắng
Thể loại: Kinh dị - Ma
quái
Nhà xuất bản: Thanh
Niên
Năm xuất bản: 2007
- Số trang: 168
Kích thước: 13,5 x 20,5
cm
Trọng lượng: 185 gr
Số quyển / 1 bộ: 1
Hình thức bìa: Bìa mềm
Giá bìa: 20.000 VNĐ
--------------------------------
--
Nguồn:
http://vietmessenger.com
Chuyển sang ebook
(TVE): santseiya
- Ngày hoàn thành:
26/03/2010
Nơi hoàn thành: Việt Trì
- Phú Thọ
http://www.thuvien-
ebook.com
- MỤC LỤC
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
- Phần 1
Một bóng đen bay vút
qua cửa sổ, rồi mất hút
trong lùm cây vú sữa cạnh
nhà bên.
Lâm Giang đưa tay dụi mắt,
lắc mạnh đầu lẩm nhẩm:
"Mình vừa thấy gì vậy? Một
con chim ư? Không phải,
chim gì mà to thế. Một con
- người ư...? Người sao biết
bay...?"
- Giang à! - Tiếng gọi từ
phía sau làm cô giật bắn cả
người, xoay nhanh lại, thấy
mẹ đang bước vào, trên tay
cầm ly sữa.
- Mẹ! Mẹ làm con hết cả
hồn.
Bà Lâm Ngọc đặt ly sữa
- xuống bàn, thoáng nhìn qua
mặt con gái, nét mặt bà chợt
lo lắng.
- Lâm Giang! Sao mặt con
tái xanh vậy? - Rồi bà liếc
nhìn qua cánh cửa sổ đang
mở tung, bước lại thò tay ra
ngoài kéo cửa đóng mạnh
vào, bà nói giọng đầy trách
cứ.- Đã bảo bị bệnh thì phải
nằm trên giường, sao lại mở
toang cửa thế này mà đứng,
- gió lạnh vào cảm nặng cho
coi.
Lâm Giang vừa nghe mẹ nói
vừa đưa mắt nhìn qua cây
vú sữa nhà bên cạnh.
Bà Lâm Ngọc thấy lời nói
của mình dường như không
lọt vào lỗ tai con gái, Lâm
Giang đang chú ý vào một
điều gì đó bên ngoài. Bà
Lâm Ngọc bước tới gần con
- rồi cùng nhìn về hướng con
đang nhìn. Có thấy gì đâu,
ngoài kia trời tối như mực.
Gió chỉ có gió lao xao lay
động những cành cây trước
mặt.
- Lâm Giang! Con đang nhìn
gì vậy? - Bà Lâm Ngọc lên
tiếng hỏi con.
- Mẹ ơi! Hình như con vừa
thấy một điều gì đó.
- - Con nhìn thấy gì hả?
Trông con thật căng thẳng.
- Con thấy một vật gì đó
vừa bay qua trước mặt con.
- Chắc là một con dơi ăn
đêm...
- Không! Không phải là con
dơi.
- Bà Lâm Ngọc kéo tay Lâm
Giang ấn con gái ngồi
xuống giường.
- Nếu không phải là dơi thì
là một con chim nào đó thôi
mà.
Lâm Giang khẽ lắc đầu,
giọng thì thào:
- Không phải dơi, không
phải chim mà giống như
- một con người vậy. Con
thấy bóng đen ấy bay ào
xuống rồi mất dạng sau lùm
cây vú sữa nhà cạnh bên.
Bà Lâm Ngọc đặt tay lên
trán con:
- Con sốt rồi. Chắc con hoa
mắt nên nhìn nhầm đó thôi.
Con người làm sao biết bay
được. Nào! Thôi uống thuốc
đi rồi ngủ. Ngủ một giấc
- dậy sẽ tỉnh táo thôi.
Vừa nói bà vừa trao ly sữa
cho con gái, vừa đặt vào tay
kia mấy viên thuốc tây.
Lâm Giang khẽ lắc nhẹ đầu:
- Ừ nhỉ! Có lẽ con hoa mắt
thật. Chứ làm gì ó người
biết bay hả mẹ.
- Ừ! Con nghĩ vậy là đúng.
- Nào uống đi.
Lâm Giang ngoan ngoãn
cho thuốc vào miệng, rồi
bưng ly sữa uống một hơi.
Bà Lâm Ngọc rót một cốc
nước đưa cho con. Lâm
Giang uống một ngụm rồi
trả lại cho mẹ.
Bà Ngọc cẩn thận đặt Lâm
Giang nằm ngay ngắn lên
gối. Kéo chăn bông đắp
- ngang người cho con. Rồi
hôn nhẹ lên mắt con gái.
- Chúc con ngủ ngon.
- Chúc mẹ ngủ ngon. - Lâm
Giang âu yếm vòng tay qua
cổ, kéo đầu mẹ xuống hôn
thật kêu lên hai má của à.
Hạnh phúc ngập tràn trong
đôi mắt người mẹ. Bà Lâm
Ngọc vỗ yêu lên má con
- trước khi với tay tắt đèn.
Màu hồng của chiếc đèn ngủ
toả ra một vùng ánh sáng
dìu dịu ấm cúng.
- Ngủ đi con. Mẹ về phòng
đây.
Bà Lâm Ngọc bước đến
bưng ly sữa ra cửa, chợt
Lâm Giang gọi giật giọng.
- Mẹ ơi.
nguon tai.lieu . vn