Xem mẫu
- Cầm Đế - Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 1: Thiên Sinh Bát Chỉ - Phần ba
Địch Á Lạp rất sửng sốt, phải biết rằng, ở thế giới này, hài tử
đầy tháng có thể nhận được chúc phúc của ma pháp sư đã là
chuyện không dễ dàng rồi, chứ không cần phải nói do một vị tử
cấp đại ma đạo sư tiến hành. Chỉ có vương tử, công chúa của
đại quốc mới có thể có được đãi ngộ như vậy!
" Điều này……" Địch Á Lạp nhìn về phía Mai Anh,lão năm nay đã
sáu mươi tuổi, nên tự nhiên nhận ra Tần Thương sau khi nhìn
thấy hài tử của Mai Anh , thần sắc có biến hóa, cho nên lão
không nhịn được có chút do dự. Lão và phu thê Mai Anh có quan
hệ từ lâu, nếu hài tử của bọn họ ở đây mà phải chịu bất cứ
thương tổn gì, lão làm sao có thể thanh minh đây?
Trong ánh mắt của Mai Anh lộ ra vẻ băng lãnh nhè nhẹ, khiến
ngạo ý trong cốt cách của nàng lại càng biểu lộ rõ ràng hơn.
"Hội trưởng các hạ, ta muốn biết lí do vì sao."
Vẻ bình thản trong mắt Tần Thương sớm đã hoàn toàn biến mất
sau khi trông thấy cặp tiểu thủ kia, trong song nhãn lộ ra chút
tình cảm sâu lắng, đến ngay cả thanh âm cũng có thêm vài
phần hiền từ, " Bởi vì bàn tay của nó, đây là song thủ hoàn mỹ
nhất mà ta từng nhìn thấy trên thế gian này. Mai Anh nữ sĩ, ta
không hề có ác ý đâu."
Vẻ băng lãnh của Mai Anh đã dần dần biến mất, quả thật, vị đại
pháp sư Tần Thương ở trước mặt này , mặc dù trong mắt lão
tràn ngập quang mang sốt sắng, nhưng khí tức phát ra từ trên
người lão lại không có chút ác ý, mà ngược lại lại tràn ngập cảm
giác thân thiết, cho nên, khi nghe thấy Tần Thương nhắc tới bàn
tay của nhi tử mình, sắc mặt không nhịn được trở nên khó coi dị
thường, "Tần Thương đại sư, ngài vì sao lại nói như vậy, song
thủ của nhi tử ta là hoàn mỹ nhất trên thế gian này ư? Ngài
đang châm chọc ta sao?"
Cầm Đế
- Song thủ của con người, đều có năm ngón tay, đối với một vị võ
sĩ mà nói, thì mỗi một ngón tay đều cực kỳ trọng yếu. Mặc dù
hài tử trong lòng Mai Anh chỉ mất đi ngón út, nhưng đối với việc
cầm vũ khí lại có ảnh hưởng cực lớn. Thậm chí còn không thể
nắm chặt trường kiếm, làm gì có phụ mẫu nào lại không hy
vọng hài tử của mình là hoàn mỹ đây? Mai Anh cũng không
ngoại lệ, cho nên, hài tử của nàng khi sinh ra hết thảy đều bình
thường, chỉ có mỗi việc trời sanh tám ngón khiến nàng thương
tâm muốn chết ,đã được định sẵn chỉ có tám ngón, hài tử của
nàng thật không còn khả năng trở thành một vị đại sư về kiếm
thuật,mà điều này lại chính là mong ước của vợ chồng nàng!
"Ồ, không, không, ca ngợi Pháp Lam, ta lấy danh nghĩa Pháp
Lam xin thề ta tuyệt đối không có ý tứ muốn châm chọc cô."
Song nhãn của Tần Thương tràn ngập cảm tình nhìn hài tử vẫn
đang giãy dụa khóc lóc, trên mặt lão lộ ra vẻ nhu hòa đến kỳ lạ,
" Có lẽ, đối với người khác mà nói, song thủ này không phải
hoàn hảo, nhưng, với một người như ta, nó lại tuyệt đối hoàn
mỹ. Chờ thêm một chút, cô sẽ hiểu được."
Khi Mai Anh, Địch Á Lạp và Bì Nhĩ Lạc nhìn kỹ, Tần Thương
chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, quang mang trên hữu thủ
chợt lóe , Mai Anh mơ hồ nhìn thấy, trên ngón út của hữu thủ
Tần Thương có một khoả giới chỉ ( nhẫn), không gian giới chỉ
đối với ma pháp sư mà nói là một trong những pháp khí trọng
yếu nhất.
Một cây cổ cầm mầu đỏ đồng lặng yên xuất hiện, được đặt nằm
ngang trên đầu gối của lão , đó là một cây huyền cầm có bảy
dây, loé ra ngân sắc quang thải yếu ớt, song thủ của Tần
Thương khi đặt trên dây đàn, thần sắc của lão đã xuất hiện biến
hoá long trời lở đất.
Khuôn mặt già nua của lão bỗng trở nên bình thản mà khiêm
hòa, khắp toàn thân, đều tràn ngập sinh mệnh khí tức, phảng
phất như đã từ rất xa xưa,lão đã ngồi ở đó rồi, vẫn bảo trì tư
thế như vậy, bạch y, ngân phát ( mái tóc bạc), cổ cầm, chỉ trong
nháy mắt khi song thủ của lão tiếp xúc với dây đàn, toàn thân
dường như đã hoàn toàn dung hợp với tất cả mọi thứ trong đại
sảnh của ma pháp sư công hội. Không tự giác, ánh mắt của mỗi
người đều tập trung trên người của lão.
Tả thủ hơi nhấc lên , đặt phía trên của dây đàn, không hề tiếp
xúc với đàn, ngón cái của hữu thủ và ngón trỏ chụm vào nhau ,
Cầm Đế
- ngón giữa và ngón vô danh nhẹ nhàng đặt trên năm dây đàn,
ngón cái buông ra, ngón trỏ phía bên trên bảy dây đàn hơi gảy
nhẹ , tạo thành một tiếng vi vu, thanh âm thâm trầm nhưng
hùng hậu, dư âm du dương , trong phút chốc, không khí tựa hồ
như ngưng đọng lại, tiếng khóc lóc của hài tử cũng dừng lại.
Trong cái địu, một đôi mắt to đen láy, nhìn về phương hướng
phát ra âm thanh, miệng còn phát ra vài tiếng ú ớt yếu ớt . Bất
luận là cao cấp ma pháp sư Bì Nhĩ Lạc, hay là ma đạo sĩ Địch Á
Lạp, hoặc chiến sĩ Mai Anh, sau khi nghe được thanh âm này,
phảng phất như tất cả tạp chất trong cơ thể chỉ trong nháy mắt
đã được thanh trừ, thân tâm có cảm giác thoải mái ,huyết mạch
thông suốt , cảm giác thoải mái thật khó nói thành lời .
" Khô Mộc Long Ngâm, ngài là……" Địch ý luôn ẩn dấu trong
mắt của Mai Anh thời khắc này đột nhiên không tồn tại nữa ,
nàng nhìn Tần Thương, lộ ra vài phần kinh ngạc, vài phần hân
hoan. Tần Thương không trả lời, lão chỉ mỉm cười, song thủ của
lão đồng thời chuyển động, tả thủ hơi ấn nhẹ, hữu thủ gẩy nhẹ
tạo thành một giai điệu hệ nhàng mà du dương động lòng người
, tiếng đàn tinh tế hàm súc, chỉ pháp không tạo nên một chút
âm thanh khống chế tiết tấu, lúc nhẹ nhàng chậm rãi, khi thì
gấp gáp mạnh mẽ, mang theo chút cảm giác lưu luyến với dĩ
vãng, gợi lên một loại tưởng nhớ về những chuyện đã qua. Tử
sắc quang mang yếu ớt, theo tiết tấu chuyển động của song thủ
lão từ từ phát ra trên ngân sắc cầm huyền ( dây đàn màu bạc),
một vòng sáng màu tím nhạt, bao trùm toàn bộ đại sảnh, nhưng
không hề khuếch tán ra ngoài.
Tinh thần lực của những ma pháp sư, không còn nghi ngờ mạnh
hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng là, Bì Nhĩ Lạc và
Địch Á Lạp lúc này đều rơi vào trong cầm khúc động lòng người
này, trong mắt tràn ngập vẻ hân hoan và mơ màng, hoàn toàn
quên đi bản thân mình đang ở chỗ nào.
Chỉ có duy nhất Mai Anh là vẫn còn thanh tĩnh, nàng cũng
không biết vì sao tầng cấp tinh thần lực của nàng còn kém rất
xa ma pháp sư, nhưng vẫn bảo trì được thanh tĩnh như lúc
trước, nàng rõ ràng nhìn thấy, tử quang yếu ớt kia đang hướng
về phương hướng của Hối Long, cũng chính là về phương hướng
của cái địu trong lòng nàng.
Hài tử này sớm chẳng còn khóc lóc nữa, khi Mai Anh cúi đầu
nhìn bảo bối của nàng, thì kinh ngạc phát hiện , không biết từ
Cầm Đế
- lúc nào, nhi tử của nàng đang mỉm cười, cặp tiểu thủ nhỏ bé mà
mỗi bên chỉ có bốn ngón đang nhẹ nhàng huy động trong không
trung ,trong tiếng đàn hàm súc tinh tế kia, quy luật huy động
song thủ của nó, không ngờ lại hoàn toàn trùng hợp với tiết tấu
của cầm khúc, tử sắc quang mang yếu ớt, cũng yên lặng xâm
nhập vào nội thể của nó, khiến cho nó bắt đầu phát sinh vài
biến hóa kỳ lạ.
Đây thực sự là điều gì? Mai Anh có loại cảm giác giống như xa
rời khỏi trần thế, mãi cho đến khi tiếng đàn chấm dứt , vẫn
không thể nào khôi phục lại trạng thái ban đầu nữa.
" Uyển chuyển triền đầu cẩm ,lâm li trám giáp thương, huyền
tùng điều bảo trụ , sanh yết chích ngân hoàng . Với Xuân Lôi
Cầm, tấu lên khúc ' Lục Thuý ' ( nước biếc) này , đối với việc tẩy
rửa thân tâm của hài tử này là thích hợp nhất." Thanh âm của
Tần Thương đã kéo Mai Anh rời khỏi mộng ảo. Ngẩng đầu nhìn
lên, chỉ thấy trong mắt Tần Thương lóe lên ngân quang nhiếp
nhân ( khiến người ta sợ ), cổ cầm đặt trên đầu gối đã chẳng
còn thấy đâu nữa. Lại nhìn bảo bối trong lòng nàng, nó đã ngủ
rồi, tiếng hít thở vẫn đều đều như thế. Là da của bảo bối tựa hồ
trở nên càng thêm trong trẻo sáng hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh xắn của nó nở một nụ cười đầy ngọt ngào.
" Thiên tài, nó tuyệt đối là thiên tài, phán đoán của ta không hề
sai, cho dù nó mới chỉ đầy tháng, nhưng lại có thể cảm nhận
được sự tuyệt diệu chân chính trong tiếng đàn của ta, thật sự
hâm mộ Trúc tông các ngươi a! Vì sao lại không phải là ta chứ?
Bây giờ cô chắc hiểu được vì sao ta lại than thở rằng đôi tiểu
thủ của nó thật hoàn mỹ rồi chứ. Đối với một vị cầm sư mà nói,
ngón út trên ngón tay, là cấm chỉ ( ngón tay kiêng kỵ), vốn
không có chút tác dụng, sau này khi tu luyện cầm pháp, ngón út
dư thừa này nhất định sẽ gây nên không ít phiền phức. Là một
Thần Âm sư, hiểu biết của ta với vấn đề này rất rộng. Trước kia
cũng từng có truyền thuyết, có người mà song thủ chỉ có sáu
ngón, là Lục Chỉ Cầm Ma, điều này thuần túy chỉ là tưởng tượng
mà thôi, song thủ có tám ngón đã đủ lắm rồi. Thiên sinh bát chỉ,
mới thật sự hoàn mỹ a!" Tần Thương có chút cảm thán nói.
"Đại sư, cuối cùng thì ngài là……" Mai Anh dò hỏi,ngạo ý trong
lời nói sớm đã biến mất, cũng không phải vì trên người đối
phương phóng thích ra tử sắc quang mang, mà bởi vì giai điệu
trước khúc " Lục Thuý", bởi vì âm thanh của Khô Mộc Long
Ngâm.
Cầm Đế
- Tần Thương đáp: " Ta đến từ Pháp Lam, nếu không phải bởi vì
Bích Không Hải, thì vì sao ta phải tới đây chứ? Vốn định kiếm
một đệ tử để truyện lại y bát của ta, nhưng không nghĩ được,
thiên tài mà ta vẫn tìm kiếm không ngờ lại là người của Trúc
tông các ngươi. Đi nào, mau đưa ta đi gặp công công ( bố
chồng) của ngươi. Diệp Li à Diệp Li, chúng ta cũng đã hơn mười
năm rồi không gặp nhau, không biết thân thể ngươi có còn
cường tráng như xưa không."
Mai Anh đột nhiên bừng tỉnh, " Họ của ngài là Tần, Khô Mộc
Long Ngâm, ngài chắc là người của Cầm Tông……"
Chương 1: Thiên sinh bát chỉ( phần bốn)
Tần Thương mỉm cười, tay làm thành một thủ thế bảo nàng giữ
im lặng, "Xem ra hơn hai mươi năm không gặp, lần này ta thật
sự phải trò chuyện thật lâu cùng lão Diệp Li mới được."
Mai Anh nhìn về phía Bì Nhĩ Lạc và Địch Á Lạp, ở bên cạnh hỏi
nhỏ: " Đại sư, vậy bọn họ phải làm sao?"
Tần Thương ho khẽ một tiếng, trong mắt lão hiện lên một đạo
tử khí, hai người Địch Á Lạp bị rơi vào mê võng bây giờ mới tỉnh
lại, thở dài một hơi, Địch Á Lạp than thở: " Quá mỹ diệu mà,
thật sự là quá mỹ diệu a, ca ngợi Pháp Lam, đây là lần đầu tiên
mà ta biết được sự cường đại của Thần Âm sư . Hội trưởng, từ
nay về sau còn phải thỉnh giáo ngài nhiều hơn."
Cầm Đế
- Tần Thương lắc lắc đầu, đạo: " Điều mà ngươi cảm nhận được,
chỉ là sự cường đại của tinh thần ma pháp,mà không hiểu được
việc hân thưởng âm luật. Khác biệt giữa tinh thần hệ và nguyên
tố hệ thực quá lớn." Vừa nói, lão dùng thân thể ngăn cản tầm
nhìn của Địch Á Lạp và Bì Nhĩ Lạc, nháy mắt một cái với Mai
Anh.
Mai Anh hiểu ý, " Đa tạ Tần Thương đại sư đã tiến hành ma
pháp chúc phúc cho tiểu nhi, đại sư nếu có thời gian rỗi, ta
muốn thỉnh đại sư tới du ngoạn Bích Không Hải một chuyến,
cũng để cho vợ chồng ta để làm tròn vai trò của chủ nhân , thế
nào ?"
Tần Thương gật gật đầu, đáp: " Vậy ta không khách khí nữa."
Địch Á Lạp có chút giật mình nói: " Ca ngợi Pháp Lam, Mai
Anh,ta hình như còn chưa được hưởng đãi ngộ như vậy a !"
Mai Anh mỉm cười đáp: " Về sau sẽ có cơ hội mà. Tần Thương
đại sư, mời."
Bích Không Hải lấy cái ý của hải dương trong không trung, trúc,
không phải có màu bích lục ( xanh như ngọc bích)sao? Cho nên,
Bích Không Hải muốn nói tới một mảng trúc lâm rậm rạp tươi
tốt.
Vị trí của Bích Không Hải, ở phía tây của Lộ Na thành hơn ba
mươi dặm. Bích lục trường trúc với đủ muôn hình vạn trạng tạo
thành một phong cảnh rất khác biệt, khi quang mang yếu ớt lóe
ra, có thể thấy được,là một mảng lục sắc nhu quang , mỗi một
cây bích trúc ở đây, đều ngạo nghễ vươn lên cao vút.
Đối với những người đến từ A Tạp Địch Á mà nói, Bích Không
Hải là một địa phương kỳ dị, nơi này sảm xuất ra một lượng rất
lớn măng tươi, nhưng, chưa bao giờ có người có thể xâm nhập
vào bên trong Bích Không Hải. cũng không ai biết cuối cùng thì
Bích Không Hải rộng lớn thế nào, nó lần lượt tiếp giáp với biên
giới của A Tạp Địch Á vương quốc và phiá tây của A Tạp Địch Á -
Lam Địch Á Tư vương quốc. Mỗi một người sau khi tiến vào Bích
Không Hải, sau khi xâm nhập vào địa phương này đều nhận ra
một điều khá ngạc nhiên, không ai biết vì sao, trong phiến trúc
lâm này ngoại trừ măng tre ra, thì đặc sản chẳng có gì phong
phú ,cho nên, không ai chú ý tới nó, quấy nhiễu nó.
Cầm Đế
- Nhiệt độ bên trong Bích Không Hải và Lộ Na thành khác biệt rất
lớn,nguyên nhân có lẽ bởi vì nơi này có rất nhiều thuý trúc sinh
trưởng, chỉ cần tiến vào phạm vi của Bích Không Hải, bầu không
khí nóng rực tự nhiên tiêu tán đi rất nhiều.
Mai Anh ôm ái tử và Tần Thương cùng đi trong trúc hải, nàng
than thở: "Tiền bối,thể lực của ngài thật tốt. Đi một quãng
đường xa như vậy, mà chưa từng lộ ra chút thần thái mệt mỏi ,
ma pháp sư giống như ngày,vãn bối mới lần đầu gặp được."
Ba mươi dặm đường đối với một chiến sĩ mà nói thì tự nhiên
chẳng đáng gì, nhưng đối với một ma pháp sư, đã là một lộ
trình rất xa xôi rồi. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ra xung quanh
cái địu trong lòng Mai Hương đang được bao phủ bởi một vòng
khí lưu yếu ớt, đó chính là đấu khí của Mai Anh, bảo vệ nhi tử
bảo bối của nàng, tránh nó bị ảnh hưởng bởi bầu không khí
nóng rực.
Tần Thương cười khổ một tiếng, " Cô chắc chưa từng nghe nói
tới câu này sao? Bách vô nhất dụng thị thần âm ( Trong trăm
thứ chỉ có thể dùng thần âm). Là một thần âm sư, ta không
thuộc bất cứ một hệ nguyên tố ma pháp sư nào để có thể thi
triển gia tốc thuật , mà ta cũng không muốn có tùy tùng đi
theo, bất luận đi tới địa phương nào trên đại lục, đều phải dựa
vào song thoái của mình, lâu rồi thành quen, tự nhiên có thể đi
xa hơn người thường một chút, thể lực so với ma pháp sư các hệ
khác cũng mạnh hơn một chút."
Đang lúc nói chuyện, Tần Thương phát hiện, trúc lâm phía trước
mặt đột nhiên trở nên hư ảo hơn vài phần, trên mặt nở một nụ
cười thấu hiểu, tiện tay ngắt một cành trúc, vừa đi tới phía
trước, thanh trúc trên tay tiện điểm ra, tốc độ điểm lúc nhanh
lúc chậm sinh ra một dao động âm thanh đặc thù, không cần
Mai Anh phải dẫn đường, mà trực tiếp đi vào sâu bên trong của
trúc lâm. Đối với người thường mà nói thì vĩnh viễn không có
khả năng vượt qua Bích Không Hải, nhưng với một vị cố nhân
như lão, sao có thể làm khó được?
Mai Anh tựa hồ sớm đoán được điều này, nên nàng cũng không
kinh ngạc, cước bộ cũng trở nên hư ảo hơn một chút, tựa chậm
mà lại nhanh bám theo theo phía sau của Tần Thương, tiến vào
bên trong trúc lâm.
Càng tiếp cận trung tâm của Bích Không Hải, một loạt những
Cầm Đế
- gian trúc ốc được bố trí rất trật tự bao quanh quần thể trúc lâm
hiện ra , lớn nhỏ cả thảy có mười gian,bóng trúc khẽ đu đưa , bố
trí phía bên ngoài trông thật tao nhã. Không đợi Mai Anh và Tần
Thương đi tới phía trước của trúc ốc, một thanh âm khàn khàn
từ trong một gian trúc ốc truyền tới, "Anh nhi, con thế nào lại
đưa người ngoài tới đây, chẳng lẽ, con đã quên những lời ta đã
nói với con rồi hay sao?"
Không đợi Mai Anh lên tiếng, Tần Thương đã cất tiếng cười
mắng: "Giỏi cho Diệp Li nhà ngươi, ngay cả lão bằng hữu đến
thăm cũng không tiếp sao?"
Cửa gian trúc ốc ở giữa mở ra, một đạo thân ảnh nhanh như
thiểm điện , cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Mai
Anh và Tần Thương. Mặc dù động tác cực nhanh, nhưng lại
giống như nước chảy mây trôi, không khiến người ta có cảm
giác đột ngột.
Thân hình của Diệp Li nếu so với Tần Thương còn phải cao hơn
vài phần, mái tóc dài màu xám trắng tung bay phía sau lưng,
những nếp nhăn trên khuôn mặt so với Tần Thương cũng ít hơn
rất nhiều, nhìn qua hình dạng cũng chỉ mới hơn năm mươi tuổi,
bờ lưng thẳng tắp, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía , mang
theo vài phần khí tức nhiếp nhân, cảm giác tang thương của
một nam nhân đã giãi dầu sương gió trên người lão bộc lộ rõ
nét không thể nào nghi ngờ. Vừa nhìn thấy Tần Thương, đại thủ
thô dày của lão vươn về phía trước , Tần Thương không né
tránh, tùy ý để song thủ của lão nắm lấy vai mình .
"Lão hoả kế ( bạn già), ngươi sao lại tới đây? Chúng ta cũng
phải hơn hai mươi năm rồi chưa gặp nhau." Diệp Li hưng phấn
nói.
Khí chất trầm ồn của Tần thương ở trước mặt Diệp Li đột nhiên
chẳng còn tồn tại nữa, vẻ mặt có chút hoạt kê ( khôi hài) , nói :
" Đến thăm ngươi chứ đâu ! Ngươi vẫn trẻ như vậy, chỉ có ta là
già đi. Cũng chỉ tu luyện đấu khí là tốt a! Ma pháp dễ khiến
người ta già đi . Ta nhớ rất rõ, ngươi chỉ lớn hơn ta có một tuổi."
Diệp Li không hề tức giận nói: " Trẻ cái gì chứ? Ngươi không
thấy mái tóc ta đã bạc trắng rồi sao? Đi nào, vào nhà rồi nói."
Vừa nói lão vừa kéo Tần Thương vào bên trong, trong lúc ấy
cũng liếc mắt ngắm tôn tử ( cháu) của mình trong lòng Mai
Anh.
Cầm Đế
- Bố trí trong gian nhà trúc rất đơn giản,giường tre, bàn tre , ghế
tre ,chỉ có như vậy mà thôi.
Cầm Đế
nguon tai.lieu . vn