Xem mẫu

  1. Cái đầu con rối (Phần 4) (MegaFun) - Quá đau khổ vì sự thật phũ phàng, chàng khóc rống lên to hơn trước. Tiếng khóc làm anh cảnh sát tỉnh thức và bước lẹp xẹp vào xem việc gì xảy ra. Cái đầu nghe tiếng chân vào vội thả chân rơi xuống nền nhà, chùm chìa khoá chạm xuống nền xi măng kêu loảng xoảng. Nó nhún chân phóng như nhện ra ngoài với chùm chìa khoá vẫn cắn chặt trong miệng. Anh cảnh sát chạy vội vào chỉ thoáng thấy một bóng nhỏ vọt qua khe cửa ra ngoài và tiếng leng keng của chùm chìa khoá . Anh ta soát lại túi quần thì chùm chìa khoá các cửa đã biến mất tiêu rồi. Lúc này anh ta thật tin tưởng vào câu chuyện cái đầu con rối của Tuấn Đăng rồi. Vì trong đêm khuya và trong giờ anh gác, anh ta không giám đi về văn phòng để báo cáo vì nhà giam cách phòng của sĩ quan trực khoảng hơn 300 mét, và anh sợ cái đầu sẽ lợi dụng thời gian anh vắng mặt để giải cứu Tuấn Đăng. Nếu tù nhân trốn mất chắc anh sẽ bị kỷ tù tội cũng nên. Anh quyết định khoá cửa phòng và ngồi trước song phòng giam để gác và chờ sáng. Không khí trong phòng thật căng thẳng. Tuấn Đăng vẫn ngồi ôm đầu âm ỉ khóc. Anh cảnh sát mắt nhìn đăm đăm ra cửa phòng. Không ai nói với ai một lời.
  2. Cái đầu con rối. Chừng hai tiếng đồng hồ sau, anh cảnh sát nghe tiếng lịch kịch phía ngoài cửa, tiếng cào cào vào cánh cửa, tiếng chạm leng keng của chùm chìa khoá. Rồi cái nắm vặn nhúc nhích. Tuấn Đăng cũng tỉnh hẳn người. Cả hai chăm chú nhìn vào tay nắm cửa. Anh cảnh sát trẻ còn quá non nớt trong nghề, thần kinh anh căng thẳng quá độ, như kẻ mất hồn tay anh rút cây súng ra, bật khoá an toàn, nhắm về hướng cửa. Tuấn Đăng la lên "Đừng. Đừng. Đừng bắn. Em ơi, hãy chạy đi. chạy đi em ơi. Trời ơi. Cứu chúng tôi với." Tiếng cái đầu vọng vào yếu ớt hơn "Không. Không. Em không đi đâu hết. Em vào tạ tội với anh. Xin anh tha tội cho em." Và tiếng chìa khoá đút vào ổ, vặn lắc cắc, và tay nắm xoay vòng. Anh cảnh sát nhắm mắt bắn về phía ấy cả 6 viên đạn trong băng. Khi tiếng súng yên một hai phút, có tiếng một vật rụng xuống sàn. Rồi có tiếng la hét, tiếng kẻng báo động, và tiếng chân rầm rập của người chạy đến. Tiếng la hoảng sợ của vài người phía ngoài. Khi anh cảnh sát mở cửa ra, đã thấy cả chục người đang vây quanh một chiếc đầu nằm hấp hối trên sàn, một viên đạn xuyên xéo qua má nó. Nó thì thào "Xin mang tôi vào gặp mặt anh tôi lần cuối. Xin các ông làm phước."
  3. Tiếng khóc rống thảm thiết của Tuấn Đăng vang lên làm xốn động lòng mọi người. Không ai lên tiếng, một phần vì sợ hãi, một phần vì kinh hoàng trước sự kiện trước mặt mình. Rồi một người cảnh sát trung niên, có lẽ là sĩ quan trực, cúi xuống bưng cái đầu trên tay, mang vào trước phòng giam. Cái đầu thều thào "Anh tha tội cho em. Xin anh hãy tha tội cho em. Xin anh hãy nói lên lời thứ tội trước khi em nhắm mắt lìa bỏ cõi đời này…" Tuấn Đăng cầm lòng không đậu nữa. Chàng thò tay ra ôm lấy cái đầu, hôn lên mái tóc xơ xác của nó, nói qua tiếng nức "Anh không bao giờ bắt tội em đâu. Em là em của anh mà. Đừng bỏ anh mà đi. Có tù tội gì thì anh em ta cùng gánh em ơi. Đừng bỏ anh nghe em." Cái đầu thủ thỉ "Anh tha tội là em mãn nguyện rồi. Em chúc anh gặp may mắn trong quảng đời còn lại." Quay sang viên sĩ quan cảnh sát nó nói "Mọi việc đều do lòng ích kỷ của tôi mà ra. Tôi đã giết chết cô Lan. Tối Mồng Hai tôi lẻn vào phòng cô ta đợi đến khuya mới lộ diện, cô ấy thấy cái đầu tôi liền ngất xỉu. Tôi, với sự ganh tị đầy đầu, đã cắn đứt mạch máu tay để cô mất máu mà chết. Chưa hả lòng tôi còn cắn, và đập nhiều chỗ trên thân thể cô cho hả lòng thù hận. Tôi nhận hết mọi tội lỗi. Anh tôi hoàn toàn vô tội trong vụ này. Hãy thả người vô tội." Cái đầu quá kiệt sức vì vết thương ở đầu, máu chảy ra nhiều quá. nó nhắm mắt lại. Tuấn Đăng gào lên "Đừng bỏ anh nghe em. Mở mắt ra đi. Đừng bỏ anh mà." Chàng cuống quít gắn các vòi của người em vào bàn tay phải mình. Gắn cái vòi có kim vào mạch máu mình với hy vọng cứu được người em khốn khổ của mình. Cái đầu mở mắt ra nói lời cuối "Trễ quá rồi. Em không sống nổi nữa đâu anh. Em thương anh lắm. Vẫn thương như ngày chúng ta còn vui vẻ bên nhau. Nay hết rồi. Em vĩnh biệt anh." Nó nhắm đôi mắt đã mất thần lại. Tuấn Đăng rống to lên và ngất đi.
  4. Ngày hôm đó, cảnh sát duyệt lại hồ sơ. Kêu các cảnh sát viên lên lấy lời chứng rồi làm biên bản kết thúc cuộc điều tra. Chiều tối họ đến thả Tuấn Đăng ra với vài lời xin lỗi và an ủi. Tuấn Đăng trở về đoàn xiếc, thu xếp hành trang. Hôm sau chàng xin xác cái đầu em mình, bỏ vào một cái hộp gỗ. Sau đó chàng xin phép giã từ đồng nghiệp rồi ra đi. Với số tiền chàng dành dụm được trong 8 năm qua cũng đủ cho chàng lập nghiệp ở một nơi nào đó. Từ đó không ai biết chàng đi đâu, làm việc gì. Có lẽ Tuấn Đăng đã kiếm một nơi hoang vắng nào đó để sống cho qua quảng đời đau khổ này, để tưởng nhớ đến cuộc tình ngắn ngủi của mình, và cũng có khi để thương xót đến người em xấu số và bạc mệnh. Cũng có thể chàng đã lập gia đình với một người phụ nữ nào đó và sống một cuộc đời bình thường như những người bình thường trên thế gian này. Nếu tình cờ bạn thấy một người đàn ông nào có chín cái thẹo dài trên lòng bàn tay phải. Người đó chính là nghệ sĩ Tuấn Đăng, người đã từng nức tiếng một thời. Hy vọng bạn là người đầu tiên may mắn gặp chàng, và bạn có thể hỏi chàng chi tiết hơn về cuộc đời mà con người nghệ sĩ đáng thương đó đã trải qua. Chúc bạn may mắn.
nguon tai.lieu . vn