Xem mẫu

  1. Cái đầu con rối (Phần 3) (MegaFun) - Tuy thế, sự rắc rối bắt đầu xảy ra từ năm ngoái, khi người giúp việc trong đoàn chết trước cửa phòng của tôi. Mọi người cho đó là tai nạn, còn tôi, trong thâm tâm nghĩ là vì tình cờ bà này nghe hoặc thấy được cái đầu trần truồng không che đậy với cái thân hình giả tạo phía dưới đang nói chuyện với tôi trong phòng lúc bà tới kiếm. Nhưng rồi theo thời gian lương tâm tôi cũng bớt cắn rứt. Cho tới hôm tôi nhận được lá thư của cô Lan, thì rắc rối bắt đầu xảy ra giữa tôi và cái đầu em tôi. Ngày ấy là một bước rẽ lớn làm thay đổi cả đời tôi. Suốt cuộc đời hai mươi mấy năm nay tôi chỉ sống cô độc với đứa em quái dị của mình. Trao đổi tâm sự với nó, chia sẻ vui buồn với nhau. Tôi chưa hề biết đến phụ nữ. Thỉnh thoảng vui miệng tôi có đề cập đến vấn đề này, nó không vui và giận dữ ngắt ngang đi. Nó không muốn tôi vì đàn bà mà bỏ rơi nó. Nó coi tôi như thân thể của nó vậy. Thương em tôi chiều ý nó và vẫn cu ki cho đến bây giờ. Nhưng với Lan, hình như tôi với nàng đã có duyên nợ từ kiếp nào. Đọc thư và nhìn ảnh tôi đã yêu nàng ngay. Trong vài lần gặp gỡ đầu đều có sự hiện diện của em tôi.
  2. Cái đầu con rối. Không ai phát hiện ra cả vì họ cho tôi là có thói quen luôn kè kè con rối theo mình khắp mọi nơi. Nhưng khi về nhà thì chiến tranh mới bùng ra. Tôi và nó cãi nhau vì Lan rất nhiều lần. Nó bắt tôi chấm dứt mối tình và cắt đứt sự giao du với nàng. Tôi tìm đủ cách để biện hộ cho mình, từ nói lý rồi đến cả năn nỉ mà nó chẳng từ bỏ ý định của mình. Ngay cả việc tôi nói là sẽ tìm cách cho Lan biết sự thật, và xin nàng chấp nhận tình trạng giữa anh em chúng tôi, và nếu nàng không đồng ý tôi sẽ chiều theo ý em tôi để đau đớn đơn phương chấm dứt cuộc tình của mình. Nhưng nó nằng nặng bác bỏ. Có lẽ nó nhận ra tình cảm giữa tôi và Lan đã quá thắm thiết không có gì có thể ngăn cản được nữa rồi. Sau cùng tôi đưa đến một quyết định cho riêng mình. Tôi không thể bỏ tình yêu của mình được. Tôi đã yêu Lan quá sâu đậm rồi. Sau một buổi trình diễn, trong khi mọi người đang dọn dẹp và ăn uống, tôi viện cớ nhức đầu và lẻn vào phòng y tế để lấy thuốc uống. Tôi lén lấy một bình xịt thuốc mê bỏ vào túi không cho em tôi thấy. Y tá dùng thuốc này gây mê các con thú nhỏ khi muốn khám bệnh hay chích ngừa cho chúng. Vì mỗi lần đi chơi với Lan tôi đều phải mang theo đứa em mình và mỗi lần về là có tranh cãi. Nó cũng không chịu để tôi đi một mình với Lan. Nó sợ sau này sẽ bị chia cách với tôi. Và nhiều khi tỏ ra như là ghen tuông với nàng. Cho nên mấy lần sau này trước khi đến nhà Lan, tôi thường lén xịt hơi mê vào đứa em mình, làm nó mê đi và tôi gỡ nó ra khỏi bàn tay mình để được tự do đi chơi với Lan. Thuốc mê có hiệu nghiệm khoảng ba giờ đồng hồ. Tôi luôn sắp xếp cuộc đi chơi để về nhà trước khi thuốc hết công hiệu. Tôi gắn nó trở lại tay tôi và lên giường nằm ngủ cùng với nó như không có gì xảy ra cả. Những ngày đi chơi lâu tôi phải xịt nhiều hơn vào mũi nó để nó không thể tỉnh dậy trước khi tôi về được. Nhưng
  3. hôm qua, mồng Hai Tết, tôi và Lan vui chơi quá lâu. Tôi quên mất là em mình có thể tỉnh lại ở nhà. Khi về đến nhà thì cái đầu em tôi đã biến đi đâu mất rồi. Tôi về trể hơn hai tiếng. Nó đã tỉnh dậy và biết được sự ma mãnh của tôi. Nó đã biết tôi lừa nó trong thời gian gần đây. Tôi lo ngại cho nó và cố tìm nó vòng vòng chung quanh gánh xiếc, nhưng không thấy đâu. Tôi phải xin phép ông bầu huỷ bỏ tiết mục của tôi, việc cớ là bị bệnh. Thật ra, tôi làm sao diễn được mà không có nó đây. Tìm kiếm nó khắp các phòng, các chuồng thú, các xe chở đồ nghề cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Tôi mệt mỏi về phòng nằm nghỉ. Tôi tự trấn an mình là nó sẽ trở về, nó không thể sống mà không có tôi. Nó cần máu tôi để sống mà. Nó không cho tôi liên hệ với phụ nữ nhưng nó vẫn yêu thương tôi lắm. Quá mệt mỏi tôi thiếp đi lúc nào không biết. Sáng dậy tôi vẫn chưa thấy nó trở về. Tôi mặc quần áo định sang nhà Lan để đưa nàng đi Thủ Đức chơi và quyết định cho nàng biết sự thật. Sau đó chúng tôi sẽ kiếm em tôi để trình bày với nó. Chưa kịp đi thì các anh tới bắt tôi về tội giết Lan. Tôi nghe mà như chừng trời sụp xuống trên đầu. Người yêu dấu mà tôi nguyện suốt đời gắn bó đã không còn mà tôi còn bị nghi can là kẻ đã ra tay. Đứa em mà tôi không rời nửa bước cũng bặt hơi tăm cá. Tôi thật sự không biết điều gì đã xảy ra cho Lan. Ai giết nàng tôi thật tình không biết. Tôi đã vỡ hết các mộng ước mà tôi xây trong đầu mấy tuần nay rồi. Tôi quá chán cho cái đời vô phước của tôi lắm rồi. Các anh cứ việc điều tra và hỏi các điều mà anh muốn tôi sẽ trả lời thêm cho các anh để làm nhiệm vụ." Họ hỏi thêm vài chi tiết khác như lúc nào anh về nhà, có ai làm chứng cho anh không. Và tuy bán tín bán nghi về câu chuyện cái đầu con rối họ cũng hỏi thêm một số chi tiết của nó, ghi vào hồ sơ để điều tra sau này. Trong khi chờ đợi cuộc điều tra tiến hành, cảnh sát nhốt Tuấn Đăng trong nhà giam tạm tại Ty Cảnh Sát
  4. Gia Định để chờ kết quả và ngày ra toà. Đêm đó anh cảnh sát viên trẻ ngồi canh gác phòng giam. Anh ta mới gia nhập cảnh sát được vài tháng thôi, mặt vẫn còn nét của một anh học sinh trung học. Anh ta có nghe đến chuyện cái đầu con rối truyền ra từ các người điều tra. Họ cho đó là điều diễu cợt, và cho là Tuấn Đăng đặt ra để chạy tội thôi. Nhưng với anh cảnh sát trẻ tuổi này thì đó có thể có thật lắm. Anh là một trong những kẻ ái mộ Tuấn Đăng từ lâu. Anh ta kéo ghế ngồi trước song sắt nói chuyện với thần tượng của mình, dù bây giờ thần tượng đó chỉ là một tù nhân. Anh chẳng coi đó là quan trọng. Đến nửa đêm, Tuấn Đăng về nằm trên cái giường bố trong phòng giam, còn anh cảnh sát ra ngồi gác trên ghế ở phòng ngoài. Anh ta ngủ gà ngủ gật trên ghế. Nằm nhìn lên trần nhà nghĩ về tình trạng của mình, đến cái chết của người yêu dấu, về đứa em thân thuộc của mình. Chợt Tuấn Đăng nghe tiếng gọi nhè nhẹ của người em mình. Nhìn ra song sắt chàng thấy nó đang bám trèo lên các song sắt cửa. Miệng nó ngậm một chùm chìa khoá. Nó cố lách vào trong phòng nhưng không thể được vì các kẻ giữa các song sắt quá hẹp. Nó gọi chàng giúp nó vào trong. Mắt nó nhợt nhạt và mệt mỏi, da mặt hơi xậm màu tím. Nó sắp kiệt lực vì thiếu máu tươi và năng lượng mà thường ngày nó được tiếp qua máu của chàng. Tuấn Đăng bước tới gần nhìn nó với ánh mắt như đặt câu hỏi "có phải em là kẻ giết Lan không?." Cái đầu nhìn chàng và hiểu cái gì Tuấn Đăng muốn biết. Nó thì thào "Anh tha tội cho em. Em đã gây tổn thương cho anh. Em rất hối lỗi về việc làm của em. Hãy cầm cái chìa khoá này, em lấy được của anh cảnh sát ngủ gục ngoài kia. Hãy mở cửa rồi anh em mình trốn đi một nơi nào đó để sống nghe anh." Tuấn Đăng ôm đầu bật khóc nức nở. Điều mà chàng nghi ngờ đã thành sự thật rồi. Đứa em mình vì quá ích kỷ mà trở thành kẻ sát nhân. Chàng còn có thể nào sống và gắn bó với nó được nữa không?.?. Mà có trốn đi nữa, thì suốt đời chàng sẽ mang tiếng giết người và là kẻ đào vong suốt kiếp. Cũng chẳng biết có được lâu
  5. không vì trên đất nước này chẳng mấy ai mà không biết đến mặt chàng _nghệ sĩ lừng danh Tuấn Đăng của đoàn xiệc "ĐẠI THẾ GIỚI" này..
nguon tai.lieu . vn