Xem mẫu

  1. Cái đầu con rối (Phần 2) Mùa xuân 1966, như thường lệ đoàn đang diễn Tết tại vùng chợ Bà Chiểu. Tuấn Đăng nhận được một lá thư của một cô gái sống ngay tại nơi này, trong thư nàng tự giới thiệu là một người ái mộ tài năng của chàng và muốn được hân hạnh làm quen nếu chàng đồng ý. Lá thư khá dài với nét chữ tròn trịa mềm mại trên nền giấy xanh. Đặc biệt trong thư có kèm theo một tấm ảnh của nàng. Trong hình là một cô gái chừng 18, da trắng với đôi mắt bồ câu, mũi dọc dừa, và cái miệng nho nhỏ với đôi môi trái tim cùng nằm cân đối trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Sống cô độc đã lâu, Tuấn Đăng tưởng chừng tâm hồn mình đã thành sỏi đá. Mà thiên hạ cũng đồn là chàng quá khô khan nguội lạnh vì chẳng ai thấy chàng có bồ hay nói chuyện về việc này cả. Tuấn Đăng cảm thấy như mình đã có duyên nợ với người trong ảnh từ kiếp nào rồi. Vừa đọc thư xong và nhìn hình nàng chàng đã bị tiếng sét ái tình đánh ngay vào tim. Đây không phải là lần tiên Tuấn Đăng nhận được thư tỏ tình hay làm quen. Hàng ngàn cô gái ái mộ đã gửi thư cho chàng, nhưng chàng vẫn thờ ơ không trả lời. Đây là lần đầu tiên chàng thấy lòng bồn chồn, xao xuyến vì một lá thư và một tấm ảnh. Địa chỉ trên bao thư cho biết nhà Lan cách chỗ chàng diễn chẳng bao xa. Nhà ở trên đường Hoàng Hoa Thám gần ngã ba chợ Cây Quéo. Tuấn Đăng biết nơi ấy vì chàng đã có lần ghé thăm đền thờ Hai Bà Trưng nằm trên con đường này.
  2. Cái đầu con rối. Tuấn Đăng viết mấy dòng trả lời, chàng nhận lời làm quen của Lan và hẹn đến chơi tại nhà nàng vào trưa Thứ Hai. Chàng cũng nhờ nàng báo trước cho cha mẹ nàng về điều này. Tuấn Đăng đến thăm Lan như lời hẹn, chàng nói chuyện và ăn cơm gia đình với mọi người trong nhà . Chàng còn biểu diễn vài câu với con rối mà chàng mang theo để làm hài lòng hai cậu em trai của Lan. Cuộc gặp gỡ rất tốt đẹp. Người nhà Lan đều mến mộ, và yêu mến cách cư xử lịch sự cũng như lời nói nhả nhặn của một nghệ nhân nổi danh như chàng.
  3. Sau vài lần gặp gở, sau đó người ta lấy làm ngạc nhiên khi thấy Tuấn Đăng tới nhà Lan một mình. Chàng bỏ con rối ở nhà. Một điều chưa ai từng gặp trước đây. Chàng đeo đôi bao tay màu da người mỏng, nhìn từ xa không ai biết là chàng có bao tay cả. Người ta xì xào là tình yêu làm chàng thay đổi các thói quen của mình. Thật thế, Tuấn Đăng tươi cười hơn, gương mặt luôn tươi vui, và chào hỏi mọi người niềm nở hơn. Cái Tết năm đó là cái Tết vui nhất trong đời chàng. Chàng đã xin phép ông bầu chỉ diễn vào các xuất đêm trong ba ngày Tết thôi. Tuấn Đăng đến nhà Lan dự cúng giao thừa. Mồng Một chúc Tết cha mẹ Lan, lì xì cho các cậu em trai , rồi cùng Lan đi dạo phố Xuân. Họ đến Lăng Ông xin xăm và khấn nguyện cho cuộc tình của lứa đôi. Tuấn Đăng chưa bao giờ có được niềm vui và hạnh phúc lớn lao như thế. Hôm Mồng Hai họ đi lên Sài Gòn, thăm Thảo Cầm Viên (Sở Thú), dạo dọc Bến Chương Dương và vài nơi khác. Chiều tối chàng đưa nàng về và hẹn sẽ cùng nhau đi Thủ Đức ngày mai. Sáng Mồng Ba, khi Tuấn Đăng đang sửa soạn đi đến nhà nàng thì nghe xe cảnh sát hú còi trước liều rạp. Bốn vị cảnh sát ùa vào văn phòng, sau đó họ tiến đến cabin của Tuấn Đăng và đưa trát toà bắt chàng vì tội sát nhân. Mọi người trong đoàn hết sức ngạc nhiên vì Tuấn Đăng là một người hiền hậu, tốt với tất cả mọi người thì lẽ đâu lại là một tên sát nhân cho được. Cảnh sát chở chàng về bốt. Rồi tin được đồn ra, Tuấn Đăng bị tình nghi là giết chết người tình trong đêm qua. Cảnh sát cho biết Lan bị giết trong đêm qua. Trên người có nhiều vết cắn và dấu bầm tím trên mặt. Cổ tay nàng bị cắn đứt động mạch và do ra máu quá nhiều mà chết. Dù là Mồng Ba Tết, cảnh sát không bỏ phí thì giờ và mở ngay cuộc điều tra tại nhà Lan và thẩm tra Tuấn Đăng tại văn phòng cảnh sát Bà Chiểu. Tuấn Đăng với gương mặt thiểu não, đau khổ ngồi trầm ngâm trước mặt nhân viên điều tra. Chàng từ tốn trả lời từng câu hỏi do người này đặt ra, rồi cuối cùng chàng đưa lòng bàn tay phải cho anh ta xem và chậm rãi kể cho điều tra viên về cuộc đời
  4. chàng: "Anh xem lòng bàn tay phải của tôi và có thể tin những điều tôi sắp nói ra là sự thật từ thâm tâm mà tôi đã giữ kín trong lòng suốt hai mươi mấy năm nay." viên cảnh sát nhìn trong lòng bàn tay Tuấn Đăng thấy có 9 vết dài hằn sâu vào da như những cái thẹo do vết thương để lại, nhưng lằn hằn đỏ vẫn còn tươi rói trên những vết thẹo này. Trên cổ tay chàng có dán một miếng băng keo như che đi một vết thương nào đó. Tuấn Đăng tháo miếng băng ra để lộ 2 lỗ như kim đâm vào chỗ động mạch và tĩnh mạch trên cổ tay. Điều tra viên buột miệng hỏi: "anh chích xì ke phải không ?" "Không!" Tuấn Đăng trả lời rồi với giọng trầm trầm chàng tiếp: "Cha mẹ tôi là người khá giả ở miệt vườn Lái Thiêu, nên khi sinh tôi cha tôi cho mời bà mụ đến tận nhà để đỡ đẻ. Tôi từ lúc mới sinh ra đã không phải là một đứa trẻ bình thường. Bà mụ khi đỡ tôi ra đã té xỉu và rơi vào hôn mê rồi qua đời vài ngày sau đó ở nhà thương. Cái bí mật của tôi vì thế chẳng ai biết đến cả. Thật ra mẹ tôi đã sinh đôi. Tôi và người em trai. Nhưng cái làm cho ba mẹ tôi đau buồn và cũng là nguyên nhân gây ra cái chết của bà mụ, đó là, em của tôi. Nó giống tôi như hai giọt nước. Nhưng than ôi. nó là một quái thai không mình. Nó chỉ có mỗi cái đầu thôi. Dưới đầu là một chùm tua như những ngón tay của con bạch tuột. Tôi với nó sinh ra cùng một lượt với nhau. Vì nó bám vào lòng bàn tay phải của tôi. Chúng tôi tuy hai mà như một. Đầu em tôi có đầy đủ cơ phận như một cái đầu bình thường. Cổ nó có một trái tim nhỏ xíu đủ để bơm máu nuôi dưỡng cái đầu nó trong vài ba bữa. Vì không có phần dưới nó cần có máu của tôi để cung cấp năng lượng và dưỡng khí cho nó. Không có tôi nó chỉ đủ sức sống trong ba ngày là cùng vì kiệt sức và thán khí tích tụ trong máu. Anh thấy đó em tôi dùng bàn chân chín ngón của nó để sống bám vào tôi. Chín cái thẹo trên lòng bàn tay tôi là do vết bám của chân nó trong hai mươi mấy năm mà thành. Ở cái chân thứ 9 chín của nó - mà ta có thể gọi là vòi cũng được - có mọc thêm hai sợi gân cứng như hai cái kim. Nó dùng những cái kim này để luân chuyển
  5. máu đỏ từ tôi sang nó và máu đen từ nó sang tôi. Nó như là con ký sinh trùng sống bám vào tôi. Không có tôi nó sẽ chết. Nhưng dù nó có là quái vật đi chăng nữa thì nó vẫn là em của tôi. Tôi vẫn thương nó với tình thương của anh dành cho em. Có lẽ còn hơn thế nữa vì nó còn rất đáng thương mà. Tuy nó có thể rời khỏi tay tôi và nhảy đi bằng các cái chân của nó như những con nhện, nhưng nó thích bám dính trong lòng tay tôi. Nó khóc lóc, năn nỉ, than thở rất thảm thương mỗi khi tôi muốn nó rời tay tôi để cho tôi được tự do một lúc. Vì thương em tôi cũng chiều ý nó. Và cứ thế cuộc đời chúng tôi gắn liền với nhau. Tôi với nó thường đối thoại với nhau. Nó rất linh lợi và thông minh. Cả hai chúng tôi thích nói chuyện tếu và dùng đề tài này để đối đáp nhau. Rồi thành thói quen hằng ngày. Tài đối đáp giữa tôi và nó phát triển từ những câu đối đáp dí dỏm này. Năm 18 tuổi chúng tôi xin phép ba mẹ để tìm việc làm ở các đoàn xiệc để đúng với khả năng mình. Và cũng đáp ứng với khát vọng được chu du khắp miền đất nước của hai anh em chúng tôi. Chúng tôi đồng ý với nhau để diễn trò con rối. Tôi là người điều khiển còn em tôi đóng vai con rối để cùng thủ diễn với nhau. Tôi đến xin việc tại đoàn "ĐẠI THẾ GIỚI" và được đón nhận ngay vì tài diễn xuất của mình. Mọi người đều lầm tưởng em tôi là con rối thật, ngay cả anh chị em nghệ sĩ trong đoàn cũng không biết được sự bí mật này. Chúng tôi không phụ lòng tin của ông bầu và cũng đã làm hài lòng khán giả mộ điệu khắp nơi.
nguon tai.lieu . vn