Xem mẫu

  1. Buổi dạ tiệc, số 1 và số 2 Kết thúc dạ tiệc, ở một góc sân trường, Ngọc ngập ngừng nói với số 1 “Tớ định nói với ấy là…”, ở góc khác, Tú bối rối với số 2: “Anh rất…”. Nhưng rồi, số 1 và số 2 lại cùng đi về trên một con đường. 1221 Suốt những tuần sau đó, sau giờ học, số 2 và số 1 không về cùng nhau nữa vì đều bận tập để chuẩn bị cho đêm dạ hội. Đó là hai tiết mục xuất sắc mà bất cứ ai xem đều không thể đoán được tiết mục nào sẽ giành giải Nhất . Số 2 thường nhìn số 0 mải mê đàn những khi nghỉ tập. Nó cũng quan sát thấy cả Trâm cũng đang chăm chú ngắm nhìn như nó. Từ lâu số 2 đã múôn học đàn, nhưng chẳng có ai dạy nó cả. Và giờ khi nghe tiếng đàn này, cảm giác của lần đầu tiên gặp lại xuất hiện trong nó, vẹn nguyên không sứt mẻ, một niềm cảm mến bình dị thân thương đến lạ! Nó và số 0 vẫn không nói chuyện với nhau là mấy. Chúng nó đều nhờ có Trâm làm phiên dịch viên. Cho đến một lần: Chị ơi chị bảo là đoạn ấy đánh trầm quá em không xuống được. Số 2 lí nhí.  Cậu bảo là đoạn ấy không thể đánh khác được, em ấy đành phải xuống trầm thôi. -  Số 0 dứt khoát. Tớ đến phát điên với hai người mất. Hai người thích thì tự nói với nhau đi. Tại  sao cứ bắt tớ làm chân gỗ thế??!! Nói rồi Trâm bỏ đi. Cô bé bỏ đi với vẻ mặt tức giận hết cỡ. Nhưng bước ra khỏi cửa phòng học, cô bé nhìn về phía sau và mỉm cười thanh thản. Cô bé đã hết sứ mệnh ở đây rồi… Ơ chị ấy đi rồi…  Để anh đi…Nói đến đó Số 0 nhận được tin nhắn của Trâm “Không cần xin lỗi”.  Anh sẽ xin lỗi sau. Tập nốt đoạn này nhé. Ừ cũng được.  Chúng nó tập một lúc lâu. Rồi chúng nó cũng quyết định nghỉ và về. Số 2 hỏi: Khát không?- Số 2 hỏi, dịu dàng đến bất ngờ…  Cũng hơi hơi…  Đứng yên ở đây nhé…- Số 2 nói rồi vụt chạy đi đến cửa hang ngô luộc gần đó xin  2 túi nước ngô…
  2. Sao lại là nước ngô?  Vì nó ngọt, thơm dễ uống và không mất tiền. Số 2 cười lém lỉnh. Trông cô bé thật  dễ thương. Đúng là ki bo. Số 0 nhếch mép cười đểu.  Anh nên cảm ơn chứ.  Ừ, được rồi, cảm ơn… em… Số 0 ngập ngừng  Suốt quãng đường về nhà chúng nó chỉ uống nước ngô mà không nói gì nữa. Khi không có chiến tranh mọi thứ lại trở về yên bình. Số 2 không còn thấy cảm giác khinh ghét dâng tràn nữa. Nó đang dần dần, từng bước một, chấp nhận những con người mới bước vào thế giới lâu nay không thay đổi của nó… ______________________________ ___________ Số 1 và Ngọc cũng tập luyện hăng say. Chúng nó trở nên thoải mái hơn, không còn ngượng ngùng nữa, và có những giờ phút thật vui vẻ. Ấy là khi Ngọc hát sai nhạc, hay lúc số 1 xuống không tới thành ra hết hơi. Hay là lúc hai đứa cùng nhau ra về… Ngọc đã thích số 1 thật sự rồi. Đó là một con người ấm áp và chân thành. Ngọc chợt hiểu những cảm xúc mà Ngọc dành cho số 0 là những cảm xúc thoáng qua, chợt đến, rồi chợt đi… Còn những cảm xúc mà số 1 đem lại cho nó thật đặc biệt. Ngọc cảm thấy thanh thản mỗi khi cậu ấy mỉm cười. Và cậu ấy luôn nói chuyện rất thẳng thắn, không hoa lá cành kiểu cách như nhiều đứa con trai bây giờ… ______________________________ ____________ Ngày duyệt chọn tiết mục… Lớp nào cũng chuẩn bị tiết mục của lớp mình thật công phu và hoành tráng. Cả năm mới có một lần mà. Đây quả là dịp để hoá giải những bất đồng, bởi lẽ cái phải đặt lên trên tất thảy là tinh thần đoàn kết… Có điều trong một cái list dài khoảng hơn 60 tiết mục, chỉ được chọn có 24 để biểu diễn thôi. Vì vậy không khí có phần căng thẳng. Và trong thứ tự duyệt, số 1 và Ngọc duyệt đầu tiên. Còn số 2 và số 0 duyệt gần cuối. Số 0 và số 2 phải đợi rất lâu mới đến lượt mình lên duyệt . Số 2 có vẻ mệt. Nó mừng là tiết mục của thằng bạn nó rất xuất sắc “ Vậy mới xứng đáng làm bạn tao !” Nhưng vì bận đi học nên số 1 về trước rồi, và giờ chỉ còn số 2 ngồi đợi mòn mỏi ở chỗ này. Nó thực sự thấy mệt và có chút gì đó bất an nữa. Có lẽ nó và số 0 không có duyên với nhau lắm. Vì với cảm giác tâm trạng này làm sao mà nó hát hò hay hớm được. Mà nó xem duyệt nãy giờ, tiết mục nào cũng thật hay… Nó đang ngồi buồn thiu thì… … bỗng có ai đội lên đầu nó một cái mũ. Trong một giây mọi thứ có vẻ tối đi vì nó bị đội sụp xuống mà. Khi nó định thần lại và ngước lên thì thấy số 0 đang tươi cười với nó, và nhét vào tay nó một mảnh giấy: “Em bảo là đội mũ sẽ làm em cảm thấy an toàn và bình tĩnh phải không?
  3. From now on, I’ll be your cap J ” Nó ngạc nhiên đến sững sờ và số 0 đã ngồi bên cạnh nó, cười với nó với cái vẻ tin cẩn của một… ông anh trai đích thực. Nó mỉm cười... Nó định nói gì đó nhưng đúng lúc ấy thì có loa gọi chúng nó lên duyệt . Thế là nó, trong tà áo dài trắng thướt tha, chỉnh lại cái mũ lưỡi trai đối-lập-hoàn-toàn-với-trang- phục và cứ thế bước lên. Nó cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng. Và tất nhiên, nó đã duyệt rất tốt. Chẳng có gì ngạc nhiên khi cả tiết mục của số 1 và Ngọc, số 0 và số 2 đều được biểu diễn ở đêm hội của trường. ______________________________ ______________ Đêm dạ hội… Đó là dịp cả trường mong đợi. Học sinh nô nức, còn thầy cô cũng thoải mái hơn rất nhiều. Không khí lễ hội tràn ngập từng gốc cây ngọn cỏ của trường. Ai cũng trông ngóng những tiết mục đặc sắc của đêm hội, cả việc dựng trại, bán hàng nữa, thật là nhộn nhịp. Đêm dạ hội của trường có rất nhiều người đến dự. Tú trong chiếc áo sơ mi đơn giản và quần hộp mà trông vẫn vô cùng nổi bật. Minh cũng đến với tư cách là học sinh danh dự của trường. Trước khi đi, Minh đã học ở đây vài tháng. Và vì thành tích học tập xuất sắc của mình, Minh được mời làm học sinh danh dự. Hôm nay số 1 và Ngọc trông rất đẹp đôi. Số 1 tỏ ra rất hợp với trang phục thư sinh, và Ngọc trông thật dễ thương với váy xếp li và áo sơ mi. Trông chúng nó đúng là như bước ra từ trong truyện (^^). Còn số 0 vẫn mặc những gì nó thích, quần bò thụng màu đã bạc và áo sơ mi trắng, cũng giống như Tú, dù ăn mặc rất đơn giản, số 0 vẫn rất nổi bật. Và nó vẫn giữ vẻ mặt hơi lành lạnh trước không khí đang rất nóng này. Số 2 đến muộn. Thông thường nó không hay đến muộn. Tất cả cũng chỉ bởi vì cái mũ… …. Đêm dạ hội bắt đầu với những màn nhảy sôi động. Rồi cả không gian như đắm đuối trong giai điệu ngọt ngào của “Xe đạp”. Trên sân khấu, số 1 và Ngọc đã hát thật tình cảm bên cạnh chiếc xe đạp… Trong lúc hát, cả hai đứa đã cùng nhớ về kỉ niệm với chiếc xe đạp của Ngọc. “Nhờ” việc làm đổ xe, Ngọc đã quen số 0, và cũng “nhờ” cái xe gặp tai nạn, cô bé đã biết số 1 là người tuyệt vời như thế nào... “…Ngồi ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười rồi em xao xuyến chợt nghe vu vơ…” “…Và anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi Nụ cười em cho anh ngàn mơ ước…”
  4. Màn biểu diễn kết thúc bằng việc số 1 đèo Ngọc xuống dưới sân khấu. Những tràng vỗ tay không ngớt sau màn biểu diễn của số 1 và Ngọc đã chứng tỏ sự tuyệt vời của màn biểu diễn của hai người… Đến lượt số 0 và số 2. Chúng nó không xuất hiện trên sân khấu với chiếc xe đạp như số 1 và Ngọc, không có những trang phục lấp lánh cầu kì như những tiết mục khác. Số 0 bắt đầu dạo những nốt đầu tiên, cả sân trường như im lặng bởi tiếng đàn như thủ thỉ, như giãi bày của số 0. Và rồi bất ngờ như thành thực, giọng hát của số 2 vang lên: “Dấu phố em qua Một chiều thu nắng vàng Nhẹ nhàng rơi rơi đón lá thu bay Vờn bay …trong gió sương…” Cô bé đi lên từ phía dưới sân khấu trong tà áo dài trắng với quần bò , đầu vẫn đội mũ mà số 0 đã tặng. Cô bé và số 0 nhìn nhau mỉm cười. Một tràng pháo tay nổ ra như sấm. Cô bé vẫn vậy, rạng rỡ trong nụ cười tinh khôi. Bất chợt, số 2 bắt gặp ánh mắt của Minh đang nhìn cô bé. Cô bé mỉm cười rất bình thản… “Dấu phố em qua…một chiều thu cuối mùa… Từng hạt mưa bay nước mắt đam mê… một tình yêu… Ngày yêu dấu đã qua chưa… tình yêu mong manh khói chiều… Ở phía dưới sân khấu, Tú đang ngắm cô bé đã làm nó bối rối suốt nhiều tuần nay. Bất cứ lúc nào cô bé cũng đặc biệt. Như lúc này, trong tà áo dài trắng tinh khôi và chiếc quần bò , dưới cái mũ lưỡi trai đội lệch… Như lúc này… Bài hát kết thúc mà mọi người vẫn lặng đi như còn đang đắm đuối trong giai điệu dìu dặt ấy. Rồi những tràng vỗ tay, rồi những lời ca tụng… Đêm ấy là đêm của những bất ngờ. Chẳng ai có thể so sánh được hai tiết mục tuyệt vời ấy. Làm giám khảo sẽ là cực kì khó khăn. Nhưng đó chưa phải là kết thúc… Mọi người như ngạt thở trong tiếng violon mãnh liệt và da diết , như rực cháy, như dìu dặt vang lên đầy bất ngờ của… Trâm. Bản nhạc ấy không phải là một bản nhạc quen thuộc, nhưng lại vô cùng gần gũi… Ở phía dưới sân khấu , có một người đang vô cùng bối rối và thú vị… Giai điệu ấy, không gì khác là bản nhạc số 0 đã đánh trong lần đầu tiên gặp Trâm. Và bất ngờ không kém, số 0 cầm đàn lên hoà tấu với cô bạn. Chưa hề được tập trước, nhưng hai cây đàn khớp nhau một cách hoàn hảo , như thể, chúng sinh ra là để cho nhau…
  5. ……. Cuối cùng cũng đến lúc công bố giải thưởng. Ban giám khảo đã giải thích một hồi dài dòng về việc khó khăn trong quá trình chọn giải. Và kết quả là:… …. Giải Nhất: Tiết mục Độc tấu Violon của… Cả trường như vỡ oà ra trong tiếng vỗ tay vang dội, át cả những lời cuối của ban giám khảo. Mà thực ra, đó có phải là một tiết mục độc tấu đâu, song tấu đó chứ ^__^. Số 1 và số 2 nhìn nhau phá ra cười: Cái câu “Cứ chờ xem” lẽ ra phải là của bà chị tao nói mới phải…  Ừ, chị mày giỏi thật đấy.  Chị nào em nấy mà lị. À không, em nào chị nấy, hehe…  Và một cách tự nhiên khi số 0 và số 2 chạm nhau ánh mắt, số 2 nói như thể đó là câu nó đã nói quen từ bao lâu nay: Chúc mừng anh nhé, anh trai…  Và số 0 thấy lòng mình ấm áp lạ. ______________________________ ______ Đêm hội đã kết thúc. Ở một góc của sân trường, số 0 và Trâm đang nói chuyện gì đó với nhau. Ở một góc khác của sân trường, số 1 và Ngọc đang nói chuyện với nhau: Về chuyện tớ nói với ấy hôm trước, chuyện tớ bảo tớ thích ấy ý… Số 1 lí nhí mấy  chữ cuối… Ừ, về chuyện ấy, tớ định nói với ấy là…  Không, ấy để tớ nói trước… Bọn mình đã trải qua thật nhiều kỉ niệm đẹp cùng  nhau… Ở một góc khác nữa của sân trường, Tú nói với số 2: Chúc mừng em nhiều. Hôm nay em hát hay lắm… Mặc cũng đẹp nữa. Tú hóm  hỉnh Em cảm ơn anh nhiều. Số 2 nồng nhiệt. Cảm ơn anh nhiều lắm…  Gọi là anh rồi cơ à…  Vẫn gọi là anh mà, nhưng giờ xưng em thôi…  Anh… muốn nói với em là… Tú ngập ngừng.  Sao ạ?  Anh rẩt…. 
  6. ______________________________ ___________ Đêm dạ hội tàn và mọi người về hết. Đó là một đêm trời đầy sao lung linh và không khí mát lạnh đượm hương thơm của đất. Từ phía cổng trường, người ta thấy có hai đôi bạn nắm tay nhau thật chặt, bước đi về hai phía… Số 0 đưa Trâm về nhà, hai đứa sóng bước bên nhau, chưa bao giờ cảm thấy tin tưởng và bình yên hơn thế…Có đôi khi, yêu là phải biết đóng lại một cánh cửa, và mở ra một cánh cửa khác cho trái tim mình… Lúc này, số 0 đã hiểu được điều đó… Rồi lại như những ngày khác, số 1 đưa số 2 về nhà… Chúng nó đi bên nhau như từ khi sinh ra vẫn vậy, như là chúng nó vẫn luôn luôn thế, luôn ở bên nhau… Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, dường như chúng nó đều nhận ra một điều đặc biệt… Ngọc vẫn nhìn theo số 1 và số 2 về nhà. Cô bé vẫn nghĩ đến câu nói của số 1 lúc nãy “Bọn mình đã trải qua thật nhiều kỉ niệm đẹp cùng nhau… Và tớ nghĩ chúng mình thực sự sinh ra là để làm những người bạn tốt của nhau…” Tú nhìn theo số 2 đang đi chầm chậm. Lần đầu tiên Tú bị từ chối, Tú chưa kịp ngỏ lời thì cô bé đã nói “Em rất muốn làm em gái anh, anh sẽ là anh trai thứ hai của em nhé, em mới phát hiện ra có anh trai rất là thích ý.” Điều đó càng làm Tú thấy cô bé là một người đặc biệt…Tú sẽ không bỏ cuộc đâu, bởi vì tình yêu sẽ không là thực sự nếu chưa cố gắng hết lòng. Không phải cứ cố gắng là có được tình yêu, nhưng nếu không cố gắng thì chắc chắn không có được tình yêu thực sự. Biết đâu cô bé sẽ chọn Tú, bởi Tú rất chân thành…Và sau khi cố gắng hết sức, nếu Tú vẫn không thành công, thì nó sẽ vui vẻ làm một người bạn của cô bé, ít nhất, nó sẽ không bao giờ phải nuối tiếc. Vìtình yêu thực sự, không phải là sự tiếc nuối… Từ một góc đường Minh cũng đang nhìn theo số 2, nó chợt nhận ra rằng mình đang tiếc nuối…Minh và số 2 không có được một tình yêu trọn vẹn, bởi chính Minh đã tự để cho cơ hội vụt qua. Bởi vì tình yêu thực sự cần phải có sự đón nhận và lòng nhiệt thành, sự tự tin từ cả hai phía, còn Minh, khi nông nổi, đã không nhận ra điều ấy… Anh làm gì mà đơ người ra thế? - Em họ của Minh, người đi cùng nó đến rạp  chiếu phim hôm trước hỏi làm Minh giật mình trở về thực tại. Gió nhẹ lùa qua tai nó, và kỉ niệm, cũng bay cùng gió… nó mỉm cười… Số 2 và số 1 đi về trên con đường đầy lá bay dưới bầu trời sao đầy thơ mộng. Số 2 chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu hơn lúc này. Bây giờ nó sẽ về nhà, cùng mẹ, bố và anh trai nó ăn bữa ăn đêm… Không khí đầm ấm của một gia đình bé nhỏ làm nó chợt cảm thấy hạnh phúc lạ… Phía cuối con đường, nơi ấy là bình yên… ______________________________
  7. Anh đọc hết truyện của cô rồi, sao cô lại kết thúc như thế? – Anh trai hỏi em gái  Bởi vì sự thực là như thế… Cô bé mỉm cười… nhìn ra ngoài cửa sổ của một đêm  đầy gió. Cô bé tin mỗi con người đều là hoàn hảo trong thế giới của mình. Và con người, dù hoàn hảo đến đâu, thì với họ tình yêu cũng thế, tình yêu không phải là sự phiêu lưu, nó…là cảm giác bình yên…
nguon tai.lieu . vn