Xem mẫu

  1. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU CHƯƠNG IV (PHẦN BA) Đ êm qua Phát lại lừa Thư. Anh lại bỏ đi trước lúc trời tối. Thư định giữ Phát lại bằng cách giả bệnh. Cô thấy ánh mắt anh nhìn cô như van nài, cầu khẩn. Phát bảo: - Anh đã lỡ hẹn với người ta, nếu mà anh không đến họ sẽ tìm đến đây, kỳ lắm. - Anh hẹn với ai? Người đó quan trọng hơn em sao? - Không phải quan trọng nhưng anh sợ họ đến đây trông thấy em, anh biết giải thích như thế nào? Khó khăn lắm anh mới có nơi kín đáo. Em gắng lên đừng giận anh tội nghiệp. Sáng sớm anh sẽ về với em. Màn đêm ập xuống. Phát càng vội vàng nôn nao. Thư thấy anh ta nôn nóng bồn chồn. Thư chưa quyết định. Bỗng cô thấy Phát bước nhanh ra cửa đá. Cô gọi với theo: - Phát... Anh Phát trở lại đi... Nhưng Phát không trả lời, bóng anh đã khuất vào màn đêm cô tịch âm u trước mặt. Cả một khối đen khổng lồ ập xuống núi rừng. Rừng đêm lại yên lặng. Thư trở vào không tài nào ngủ được. Đ ây là đêm thứ ba Thư sống một mình trong hang đá. Hình như Phát đã lăn hòn đá che cửa hang cho cô. Cô không buồn gọi anh dù một tiếng nhỏ, nhưng không gian lại yên lặng đáng sợ. Ban ngày cô thấy vui vẻ bao nhiêu thì đêm về cô càng lo lắng bấy nhiêu. Nỗi lo chồng chất. Kim Thư bật khóc, cô lại trăn trở với bao nhiêu câu hỏi day dứt trong đầu mà chưa có ai trả lời hộ cô. Thế là cô không ngủ được. Thư biết rồi đây mình sẽ bệnh lại. Quả nhiên hôm sau Thư thấy trong người nóng ran. Thuốc đem theo Thư đã uống hết mà cô thấy không giảm tí nào. Sốt nhức buốt cái đầu, rét lạnh muốn trùm lên người mấy cái chăn mà vẫn còn run. Vả lại chỉ có cái chăn mỏng tăng làm gì xóa được cơn buốt thấu xương kia. Thư rên ư ư. Phát đã trở về. Anh sợ Thư giận dỗi nên ngồi lặng lẽ trước hang không dám vào vì thế anh không hề biết chuyện Thư bệnh. www.phuonghong.com 71 www.taixiu.com
  2. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Một lúc sau anh thấy Thư nằm im nên rón rén đến xem. Anh gọi nhỏ: - Thư ơi! Anh tạ tội với em. Em muốn quở trách gì anh cũng được, miễn em đừng im lặng làm anh khó xử lắm. Thư khẽ trở mình cô rên giọng, cái chăn run run. Phát lấy tay sờ vào, anh như bị bỏng: - Trời ơi! Em bệnh hả? Lại bệnh nữa rồi, mau mau theo anh. - Không! Tôi không muốn đi. - Em đừng bướng mà Thư. Nếu em bệnh nặng một mình anh làm sao đưa em ra khỏi khu rừng này được. Chúng ta đi mau. Thư ngồi lên thở mệt nhọc: - Em mệt quá, chỉ muốn nằm thôi. - Không được, em đã bị sột rồi. Anh sẽ đưa em đi đến bác sĩ khám. - Gần đây không anh? - Vài cây số. - Phải chúng ta đi ngay, cố gắng rồi còn về lo chuyện khác. Phát dìu Thư anh đưa cô vào bệnh viện... Anh mệt phờ và vất vả mới giúp Thư đến nơi đây. Sau khi khám bệnh, cô nằm lại bệnh viện. Phát lại rối rắm vì trong tay anh không còn một đồng bạc nào cả. Anh biết nhờ cậy ai bây giờ. Ngồi trên ghế đá bệnh viện chờ gọi tên, Phát giật mình: - Cô ấy bệnh rất nguy hiểm, bác sĩ đang theo dõi điều trị. Anh nên ra ngoài ngồi chờ. Phát sợ điếng người, trong giây phút này anh phải lo cho Thư. Vả lại ở đây cô ấy theo mình, bây giờ mình phải bảo bộc cho Thư mới đúng. Nhưng tìm đâu ra tiền để lo cho Thư bây giờ. Đang vò đầu bứt tai chợt anh nhớ đến Vĩnh, cậu ấy có thể giúp mình vượt qua cơn gian nan này. Đêm nay mình lại đi. Ai ở nơi đây với cô ấy. Thật gay go. Phát tìm đến Vĩnh dáng rụt rè: - Vĩnh ơi có chuyện này mình nhờ cậu giúp đỡ đây? - Rồi sẵn sàng, nào nói đi tùy theo chuyện mà mình giúp. Vĩnh hỏi nhanh. - Vĩnh à. Kim Thư bị bệnh mình đưa cô ấy vào bệnh viện. Bây giờ mình không có tiền, không đồ đạc, không ai lo. Mình muốn nhờ cậu. - Vậy còn cậu đi đâu mà không lo cho cô ấy? Vĩnh hỏi lại, anh cũng thắc mắc. Phát giảng giải cho Vĩnh nghe hoàn cảnh của mình. Anh ngại: - Cậu Vĩnh, cậu cho tôi mượn một số tiền để tôi lo cho Thư rồi ít ngày nữa tôi hoàn trả ngay. Và đêm nay cậu đến đó trông chừng Thư giùm. www.phuonghong.com 72 www.taixiu.com
  3. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Vĩnh ngơ ngẩn người một lát vì đề nghị của Phát: - Thế ban đêm cậu đi đâu? Cậu nghĩ một buổi để lo cho người yêu mình không được hả? Nghe Vĩnh nói có ý dò la. Phát cảnh giác: - Mình đi làm để kiếm tiền. - Chà! Cậu giỏi quá hen. Nhưng hiện giờ cậu ở đâu, tại sao cậu bí mật với tất cả bạn bè. Phát hơi buồn lắc đều ly nước trong tay: - Mình không bí mật nhưng những điều mình nói ra chẳng ai tin nổi đâu. Và bây giờ mình cũng chưa hiểu hết tại sao nó xảy ra như vậy. Cậu biết mình rất khổ sở để chống lại bản thân yếu đuối của mình. Có lúc mình đã nghĩ đến cái chết. Vĩnh giật mình khi nghe bạn nói đến cái chết. Anh nghĩ chắc Phát đang gặp rắc rối lớn từ con đười ươi ấy, nhưng hỏi Phát lại không nói làm sao giúp được Phát. Việc này mình làm thư thả mới được. Nghĩ mãi một lúc Vĩnh đồng ý giúp Thư. Anh giả vờ vui vẻ: - Được rồi, mình biết cậu khó khăn. Nào đưa mình đi thăm Thư đi, rồi cậu cứ về mà đi lo việc của cậu. Bao giờ rảnh thì đến. Hai người vào bệnh viện. Thư vẫn sốt mê man, cô lảm nhảm luôn miệng: - Anh Phát, về đi anh, đừng bỏ em một mình em sợ lắm. Phát... Phát ơi... Á... cứu... cứu tôi... Anh Phát đừng đi... dừng lại... sao anh đi hoài... Em sợ... sợ... Thư kêu lên tay chân quơ đập trên giường miệng không ngớt kêu lên. Vĩnh hỏi Phát: - Cậu đưa cô ấy vào rừng hả? Tự lúc nào thật là... Cô ấy bệnh tự lúc nào... Sao cậu không tìm mình để mua thuốc mà uống để như thế... Cô ấy có mệnh hệ nào, cậu ăn nói làm sao với chị cô ấy. Phát cúi đầu yên lặng vì lỗi lầm của mình đã gây ra. Thật ra anh yêu Thư hay làm khổ Thư. Anh không hiểu nổi mình. Anh đang làm khổ người thân của mình ngay cả Vĩnh nữa, nhưng Phát biết làm gì bây giờ. Anh không còn có lối thoát. Mặc cho Vĩnh kêu ca. Phát vẫn im lặng gục đầu. Cái gục đầu của người biết lỗi ân hận. Vĩnh đâu thể trách kẻ biết hối lỗi. Nhìn dáng điệu của Phát anh vừa tức vừa giận lại vừa thương một thằng bạn xông xáo thấy chuyện bất bình không tha. Vậy mà giờ đáng thương hơn đáng giận. Phát đứng dậy bỏ ra ngoài. Vĩnh vẫn gọi với theo: - Phát cậu đi à? Đợi mình với www.phuonghong.com 73 www.taixiu.com
  4. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Bên ngoài mưa lất phất rồi đổ mưa ào ào như trút. Vĩnh định chạy theo Phát. Mọi người chạy tìm chỗ núp mưa. Chỉ có Phát vẫn bước đi như người lẫn trong mưa gió bão bùng. Nhìn dáng anh trông thật tội nghiệp. Vĩnh ngồi đây đã lâu. Tự dưng anh phải canh người bệnh. Vĩnh hơi khó chịu về mùi thuốc cồn bốc lên. Anh bước ra ngoài, đêm nay bầu trời đen kịt, các vì sao trốn tận nơi nào. Xa xa lóe lên những ánh sáng dài nhằng như đe dọa trời lại sắp đổ mưa. Những cơn mưa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đã nửa hè rồi, Vĩnh thấy công việc quá nhiều. Từ khi anh bắt tay mình phụ giúp cha mình, Vĩnh thấy đỡ đau khổ ấy náy về cái chết của Nguyệt. Thỉnh thoảng cô ấy vẫn về réo gọi anh trong những lúc ấy anh vô cùng hoảng loạn. Vĩnh đã chống lại nỗi lo sợ bằng cách tìm công ăn việc làm. Còn Phát đã lao vào chuyện không đâu rồi lãnh hậu quả. Việc tìm ra thủ phạm không phải là việc của mình. Phát đã làm theo ý anh ta nên... Mưa bắt đầu rơi bắn cả vào người Vĩnh, anh đành cắt ngang dòng suy nghĩ lúc nào. Bước đến giường, Vĩnh ngỡ ngàng, Thư đang mở mắt nhìn mình. Sau sáu giờ mê man thư đã tỉnh dậy, cô ngơ ngác hỏi Vĩnh: - Anh Vĩnh đến tự bao giờ? Đây là đâu hở anh? Phát đâu? Tại sao em lại ở nơi đây? Vĩnh nhắc chiếc ghế ngồi sát bên giường: - Thư à! Cô khỏe chưa? Nhìn đôi mắt lo lắng của Vĩnh, Thư cười để anh yên tâm: - Thật ra thì em bệnh... Em chỉ nhớ là đầu em đau như búa bổ. Có phải Phát đưa em đến đây không? Vĩnh gật đầu: - Phát đã đưa em đến đây. Nơi đây là bệnh viện. Em đã sốt hơn mấy giờ rồi nói nhảm luôn miệng. Cô nhìn quanh đảo tìm cái gì, Vĩnh nhìn theo: - Phát đâu rồi? - Anh ta đi rồi. Thư bỗng ôm mặt khóc hu hu: - Vĩnh ơi em bệnh thế này mà anh ấy vẫn bỏ đi, có cái gì đó ở trong rừng mà nó hơn cả em, nó réo gọi anh ấy, anh ấy bỏ đi mặc cho em sợ hãi lo âu và bệnh hoạn. Vĩnh nhăn nhó dỗ Thư: - Cô nín đi! Phát đã nói gì với Thư. Thế anh ta đưa cô đi đâu mà cô bị bệnh sốt cao như vậy. www.phuonghong.com 74 www.taixiu.com
  5. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Thư bình tĩnh hơn, cô kể lại việc Vĩnh đưa Thư đến gặp Phát rồi Phát bảo với cô là gia đình ép anh ta cưới vợ nên anh Phát trốn vào rừng, Phát rủ Thư đi với anh ấy. Nhưng cứ đến đêm là anh ta vội vã đi ngay. Vĩnh lắng tai nghe anh hiểu những điều Phát nói với Thư và mình đều là dối trá. Anh ta chối quanh. Vậy là xung quanh Phát có bao điều bí ẩn. Anh ta làm gì? Có liên quan gì vụ bắt cốc gần đi không? Đang sống ở đâu? Tại sao Phát lại giấu mọi người việc anh ta làm ngay cả người thân của anh ta. Suy nghĩ phân vân, Vĩnh hỏi Thư: - Cô bảo là ban ngày thì vui vẻ ở nhà còn đêm đêm thì anh ấy vội vã đi ngay. Kỳ lạ thật đó Thư. À! Tôi nhớ ra rồi... - Anh biết chuyện của Phát à? - Này cô có để ý đúng là tới tối là Phát đi không, để tôi tìm cách giúp hắn. Chuyện này kỳ dị lắm, nó xảy ra cách đây nửa tháng rồi, nhưng tôi không để tâm nên... - Em hiểu... anh phải giúp em tìm ra sự thật. Tại sao anh ấy vào rừng vào chỗ không nhà cửa. Đêm đến không biết đi đâu, mặc cho em réo gọi vẫn không động lòng, thương xót. - Cô đã biết chỗ ở của hắn? - Dạ biết. Anh ta ở trong một hang đá, ban ngày ở đây rất vui, anh ấy còn đi chợ xa mua những đồ cần dùng. - Cô còn nhớ rõ đường đến hang chứ. - Nhớ! Anh đến suối mơ rồi đi khoảng một đoạn khá xa. Đoạn đường hôm rồi chúng ta đuổi theo anh ấy, qua rừng phong lan đến một cái dốc đá khá cao trong đó có cái hang rộng. Đó là nơi của Phát ban ngày. Còn ban đêm đi đâu thì em không rõ. - Được rồi, chiều nay cô cố giữ hắn lại xem thái độ Phát thế nào rồi chúng ta tính sau. - Dạ... Cám ơn nha anh Vĩnh... Cả Phát và em đều làm phiền anh. Em biết lấy gì đền đáp. Vĩnh cười thật tươi, nụ cười quyến rũ: - Không cần chi, chỉ cần mai mốt em mai mối cho anh một cô bé gì bạn của em đó là được rồi. - Vậy ư? Thư bật cười. - Con bé đó khó tính lắm, anh chìu được không? - Sẵn sàng, khó tính cỡ nào anh cũng chìu được, miễn là em giới thêịu cho anh làm quen. Cô bé đó tên gì? - Tú Mai. www.phuonghong.com 75 www.taixiu.com
  6. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU - Tú Mai, ôi tên đẹp thật. - Không phải tên đẹp mà người cũng đẹp như đóa hoa mai. Còn bí mật nữa anh không thể ngờ... - Là gì? EM làm anh hồi hộp quá! - Tú Mai là em ruột của anh Vĩnh Hưng, anh công an hôm ấy đi chung với em đến khách sạn, anh nhớ chứ? - Ôi! Đúng là bất ngờ. Vĩnh kêu lên: - Anh sợ anh công an không? - Làm gì mà sợ. Ai phạm tội mới sợ công an. Mình làm ăn lương thiện thì công an là bạn của dân mà. Cả hai cùng cười. Vĩnh nói nhỏ nhẹ: - Thôi Thư khỏe rồi. Cô ăn chút gì rồi ngủ đi cho mau chóng hết bệnh. Chúng ta còn lo cho Phát nữa. Thư ngoan ngoãn nghe lời. Vĩnh nằm nghỉ. Ai cũng có niềm vui và hy vọng riêng. Vĩnh mỉm cười một mình, hình ảnh Tú Mai như chập chờn trong giấc ngủ của anh đưa anh vào giấc mơ dài tuyệt đẹp. B uổi sáng ở bệnh viện người ta ra vào tấp nập, Vĩnh giật mình thức giấc. Thư đã trở dậy từ bao giờ. Còn hơi mệt nhưng cô tự lo liệu cho mình được. Cơn sốt đã bớt vừa cắt cữ. Vĩnh vội vàng ngồi dậy dọn dẹp chỗ ngủ. Anh từ biệt Thư về nhà. Đúng lúc ấy Phát cũng vừa đến. Phát vui vẻ chào Vĩnh: - Mình cám ơn cậu đã giúp mình nhiều quá. Ơn này mà làm sao tớ trả hết cho cậu được. Vĩnh làm ngơ: - Cậu đâu cần phải trả ơn. Miễn cậu đừng làm chuyện gì bậy bạ là mình vui rồi. Phát cười vui tìm cách lờ sang chuyện khác: - Cậu có thể về, chiều nay lại đến giùm mình. Vĩnh kéo Phát lại nhìn thẳng vào mặt anh: - Phát này, cậu nói thật đi. Cậu đang làm gì? Ở đâu? Mình rất muốn biết. Phát gỡ tay anh ra: www.phuonghong.com 76 www.taixiu.com
  7. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU - Nếu cậu xem mình là bạn thì yêu cầu cậu đừng xen vào chuyện riêng của mình. Vĩnh hơi phật ý nhưng anh cũng giả vờ vui vẻ: - Thì thôi chuyện của cậu mình để cậu giải quyết, sau này cậu đừng trách bạn bè chẳng quan tâm gì cả. - À! Thư đã khỏe chưa? - Cậu vào mà hỏi cô ấy. Mình về kẻo trưa. Hai người từ biệt nhau. Phát vội vã tìm Thư. Chiều đến, Thư giả vờ bệnh nặng. Cô muốn Phát ở lại. Phát nôn nao ngóng chờ Vĩnh đến. Một chốc sau Vĩnh vào. Vĩnh kéo Phát lại: - Đêm nay anh phải ở lại trực bệnh viện. Tôi có chuyện gấp không thể ở lại bệnh viện được. Vĩnh nói lớn cho Thư cùng nghe. Thư hỏi Phát trong khi nét mặt anh biến sắc: - Anh Phát ở lại với em chứ. Em cảm thấy khó thở quá. Mệt và tim đập mạnh, chân tay em bủn rủn. Vĩnh tỏ vẻ lo lắng: - Này cậu có lòng nhân không Phát, cô ấy trở bệnh vì cậu. Sao cậu không thể ở lại với cô ấy một đêm. - Ừ... Mình xem... nhưng... không được... không được Thư à... Vĩnh ơi... cậu ráng giúp mình đi mà. Bên ngoài màn đêm đã ập xuống. Hai người lén trao đổi nhau bằng anh mắt tìm cách giữ anh ta lại. Bỗng Phát rùng mình, anh nhìn nhớn nhác, nhìn ra ngoài trời, rồi nhìn Thư với anh mắt van nài: - Thư hãy cố gắng, anh không thể ở lại. Nói xong Phát vụt chạy đi. Vĩnh vội đuổi theo anh cố gắng theo dõi Phát. Phát chạy vào bìa rừng đến bên một hốc đá. Anh ta ngồi xuống. Vĩnh rón rén đi theo đến cửa hốc đá, anh nép mình sát vách, nhìn vào trong. Bỗng anh ngạc nhiên đến chết sững, trong hang không thấy Phát nữa mà là một con đười ươi khệnh khạng đi ra. Vĩnh hoảng hồn, anh co chân chạy về nhà. Đến cổng khách sạn anh đứng lại thở dốc. Thì ra là sự thật, anh không nổi tin vào mắt mình. Tại sao chỉ trong thoáng chốc người mất tăm để rồi thú xuất hiện. Chẳng lẽ người lại biến thành thú. Quái lạ, thật kinh khủng. Đêm về thao thức, Vĩnh quyết định ngày mai mới gặp Phát phải tra hỏi cho ra chuyện này kẻo đầu óc anh bị mụ đi mất. Vĩnh không thể tìm ra nguyên do, chắc anh sẽ bị điên mất vì Phát. Lại một đêm dài vì Phát anh không ngủ yên. www.phuonghong.com 77 www.taixiu.com
  8. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU V ĩnh gọi Hoàng Lan, anh chỉ nghe "tít tít" không có tín hiệu trả lời. Vĩnh bực nhọc đặt máy xuống bàn. Anh ngồi thừ ra, việc Phát biến thành đười ươi làm anh suy nghĩ. Thì ra trước đây Phát kể cho mình nghe là sự thật. Đêm đó Phát đã thành đười ươi, mình đã đánh đuổi anh ta. Chắc vì thế mà anh ta không dám kể với mình. Tại mình hay tại Phát. Câu chuyện này mình cũng có một phần trách nhiệm Đêm nay Thư phải ở một mình trong bệnh viện, mình phải báo ngay cho Hoàng Lan để chị ấy lo cho Thư. Mình phải theo dõi hành động của Phát. Hắn biến thành đười ươi để làm gì. Có nên cho anh Vĩnh Hưng biết chuyện này không? Vĩnh lại với lấy điện thoại. Anh bấm số... - Alô... Chị Hoàng Lan phải không vậy? Có tiếng đáp nhỏ: - Hoàng Lan đây xin lỗi ai đó? Vĩnh mừng quýnh: - Vĩnh đây chị à? Chị mau đến bệnh viện đón Thư. - Em nói sao? Thư làm sao rồi? Giọng Hoàng Lan rối rít. - Cô ấy sốt nặng đã đi qua rồi. Chị đến ngay sáng ngày mai nghen. Hoàng Lan hỏi thêm: - Vĩnh đang ở đâu vậy? Còn Phát? Sao lại gọi cho chị mà Phát... - Cậu ấy không có ở bệnh viện. Gặp nhau em sẽ nói nhiều, ở đây không tiện. Thôi chào chị. Vĩnh thay đồ anh chạy ngay đến bệnh viện, đã hơn bảy giờ sáng Phát đang đứng tựa vào lan can ở hành lang bệnh viện nhìn đoàn người qua lại, anh nhỏ từng ngụm khói ưu tư. Vĩnh đến sau lưng anh nhẹ nhàng hỏi: - Đã gặp Thư chưa? Phát lắc đâu: - Mình không dám gặp cô ấy. - Tại sao? - Bởi mình đã dối cô ấy. Cô ấy không tha thứ cho mình đâu Vĩnh ơi! Có lẽ đêm nay mình đến đây để chào biệt Thư. Mình không thể làm khổ mọi người kể cả cậu nữa Vĩnh ạ. Nỗi khổ của mình, mình tự chịu. www.phuonghong.com 78 www.taixiu.com
  9. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU - Vĩnh kéo tay Phát: - Chúng ta đi tìm chỗ nói chuyện đi. Cô ấy chắc đang mong cậu lắm đó, cậu đừng lo. Hai người bước đến một chiếc ghế đá gần cửa ra vào cổng bệnh viện. Nơi ấy qua mọi người qua lại nhưng có thể thấy từng người vào đây. Vĩnh có ý chờ Hoàng Lan nên nhìn ra cổng. Chờ Phát ngồi xuống Vĩnh bắt ngay vào cậu chuyện: - Chiều hôm qua cậu chạy đi đâu vậy? Phát giật mình nhìn Vĩnh: - Thì mình đi về chứ đi đâu. - Này Phát đừng dối mình nữa. Cậu đã làm gì bên suối. - Vĩnh cậu đã theo dõi mình à? Cậu thấy gì chưa? - Mình thấy gì đó là chuyện của mình. Còn cậu có nhiệm vụ phải nói hết sự thật ngay hôm nay. Tại sao cứ đêm đến là cậu đi, đi đâu? Phát chép miệng thở dài: - Từ hôm mình và cậu gặp con đười ươi, mình đã đánh nhau với nó. Mình cầm cự đến sáng thì nó biến thành ông già. Ông già sắp chết ông ta quyền rủa mình. Ông ta bảo mình sẽ biến thành đười ươi thay thế ông ta suốt đời. Vĩnh chen ngang lời anh: - Cậu đã kể cho mình nghe rồi. Sau đó thế nào? Mình muốn biết cậu làm gì sau khi biến thành đười ươi. Phát ra hiệu Vĩnh: - Cậu đừng nôn nóng. Hôm ấy mình buồn, lo đau khổ vì lỡ giết người, dù biết rằng mình không giết nó thì nó sẽ giết mình, mình vẫn ray rứt không yên. Hai ngày sau lời nói của lão già có hiệu nghiệm. Mình trăn trở nên vào bờ suối ngồi lì ở đó. Bỗng nhìn xuống nước, từ tay chân ngứa ngáy cả mặt đều mọc lông lá, mình sợ hãi bỏ chạy về khách sạn của cậu. Dọc đường gặp ai cũng sợ bỏ chạy. Mình không thể nói. Đêm ấy đói , lạnh lẫn sợ hãi dày vò mình. Cậu không thể hiểu đâu. Rồi chuyện gì xảy ra cậu biết rồi. Mặc dù đoán mơ hồ. Vĩnh cũng không khỏi kinh hoàng: - Nghĩa là cậu bị mình và mấy nhân viên đánh đuổi... Phát gật đầu buồn bã: - Đêm đó mình đi lang thang tận trong rừng sâu và đã tìm cho mình một chỗ ở. Phát nhìn sừng sững vào mấy vị bác sĩ đang đi trên đường. Anh níu chặt tay Vĩnh nép người vào. Vĩnh ngạc nhiên trước thái độ của Phát liền hỏi: www.phuonghong.com 79 www.taixiu.com
  10. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU - Cậu làm gì thế này? Phát thì thầm: - Cậu cứ ngồi im. Mình sợ họ thấy... - Ai? Mấy ông bác sĩ đó có gì mà sợ họ, trị bệnh thôi mà. - Không! Mình thấy quen lắm hay đã gặp ở đâu, sợ họ nhận ra mình. Vĩnh cười - Có một ông bác sĩ già còn tất cả đều lớn hơn chúng ta không có gặp đâu mà sợ. Phát đứng dậy theo sau đoàn bác sĩ, vẻ mặt anh thật kỳ lạ. Vĩnh nhìn ra cổng. Một cô gái trẻ đang ngơ ngác nhìn vào bệnh viện, cô ấy tim người. Cô ấy mặc bộ đồ màu xám đi với chàng thanh niên. Bên cạnh có một cô gái trẻ, tim Vĩnh đập rộn ràng. Vĩnh chạy ra cổng vẫy tay: - Chị Hoàng Lan... tôi đây nè! Hoàng Lan giới thiệu: - Vĩnh Hưng, đây là Vĩnh bạn của Phát. Vĩnh Hưng chào Vĩnh bằng nụ cười thân thiện: - À. Cậu Vĩnh chúng ta đã hân hạnh gặp nhau rồi mà. Hoàng Lan đùa rồi quay sang với cô gái: - Vậy là em giới thiệu thừa rồi, anh Vĩnh Hưng giới thiệu cô bé này thay em đi. Tú Mai vân vê tà áo: - Lại đây đi em. Cậu Vĩnh biết cô bé này chứ? Cô ấy học chung trường với cậu. Chắc không cần giới thiệu họ cũng biết nhau rồi mà. Tú Mai lí nhí: - Em chưa biết. Vĩnh Hưng cười to: - Vậy cậu Vĩnh giới thiệu to lên cho cô ấy biết. Em thật lém lỉnh. Mọi người cùng cười: - Anh chị đi theo em. Lời Vĩnh ngọt ngào làm Tú mai chú ý chàng trai có gương mặt điển trai, trắng trẻo như con gái. Cô dáo dác nhìn quanh. Tú Mai gọi lớn: - Anh Phát, anh Phát, anh làm gì ở đó. www.phuonghong.com 80 www.taixiu.com
  11. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Phát giật mình quay lại, cả bọn đều trố mắt vì vẻ tiều tụy của Phát. Hoàng Lan hỏi dồn: - Cậu Phát tại sao Thư bệnh cậu không cho tôi hay. Thật ra nó lo cho cậu hết mình còn cậu không lo cho Thư, tôi buồn thật đó. Phát khựng lại: - Chị Lan hiểu lầm em rồi. Em... em... - Anh Phát, Kim Thư đâu. Nó bị bệnh gì? Vĩnh ngăn lời Tú Mai gạn hỏi làm Phát lúng túng thấy tội: - Thôi ta vào thăm cô ấy. Thư đang trông mọi người đó. Phát cùng vào với mọi người vẻ mặt không vui. Anh kéo Vĩnh lại: - Sao chị ấy biết mà đến đây. Lại có anh Vĩnh Hưng nữa. Có phải cậu gọi anh ta đến? - Không có. Chắc anh ấy đi theo Hoàng Lan thôi. Chúng ta đi thôi kẻo bọn họ chú ý. Vĩnh thúc giục Phát làm Phát hoảng hồn: - Ê, lúc nãy cậu đi đâu vậy? Tìm người quen à? Gặp không? Phát trả lời nhát gừng: - Ừ! Gặp mà không gặp... Kim Thư đang soạn đồ đạc. Cô định trưa nay rời khỏi bệnh viện về nhà, không ngờ mọi người lại kéo đến thật bất ngờ. Hoàng Lan chạy đến bên Thư: - Em bệnh thế nào tại sao không gọi cho chị? Thư chào mọi người. Tú Mai sà đến bên cô ríu rít: - Ôi! Bạn đi rồi ở nàh buồn chết được. Mình biết chơi với ai? Thư hết bệnh chưa? Bọn mình đến rước nàng về đó, chịu hôn? Thư cười: - Em làm phiền nhiều người quá. Thật áy náy cho em xin lỗi chị nghe Hoàng Lan, anh Vĩnh Hưng. Rồi cô quay sang Vĩnh chớp nhẹ đôi mắt: - Cám ơn anh, em đã có những người bạn thật tốt. Cô nhìn Phát nhưng không nói gì. Phát rất đau khổ. Hoàng Lan chợt hỏi: - Phát về với chúng tôi một thể. Cậu đưa Thư về chứ? Phát bối rối khi nghe Hoàng Lan hỏi bất ngờ, anh vội nói: - Dạ... Em bận nhiều việc nhờ chị chăm sóc Thư giùm. www.phuonghong.com 81 www.taixiu.com
  12. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU - Kể cũng lạ. Nó xin tôi đến chăm sóc cho cậu vì bệnh. Trong khi nó bệnh thì cậu lại bỏ mặc. Có phải vậy không Thư, em nói thật đi? Phát của em như thế à? Thư giận Phát nhưng trước giờ phút chia tay cô lại chạnh lòng nên thấy người yêu đau khổ cô không nỡ. Thư vội đỡ lời: - Chị hiểu lầm anh ấy rồi. Phát mới hết bệnh lại tới em bệnh. Anh ấy vất vả đưa em đến đây. Chị đừng trách anh ấy tội nghiệp. - Vậy à! Thôi chúng ta sửa soạn về. Anh Vĩnh Hưng có đi không? Tú Mai phụ chị một tay: Nãy giờ Tú Mai và Vĩnh lén nhìn nhau. Ánh mắt họ chạm nhau vội vàng quay lơ chỗ khác. Tú Mai tủm tỉm cười một mình, cô vừa nghĩ ra một trò chơi vui nên nói: - Này chị đưa anh Vĩnh Hưng đi ăn sáng rồi quay lại đây chúng ta cùng về. Anh ấy xấu tính đói lắm. Vĩnh Hưng lừ mắt nhìn Tú Mai: - Em định giở trò gì nữa đó hả cô bé. Dám nói xấu anh hả? - Anh sao không tâm lý gì hết. - Ừ thì đi. Còn Vĩnh và em làm gì? - Bọn em theo anh ngay mà. - Thôi chúng ta đi Hoàng Lan. Nhớ đến rồi về nghen. Vĩnh bước ra ngoài. Thư vội gọi: - Anh Vĩnh mơ gì gặp nấy anh thấy chưa? - Thôi, lo mà từ biệt với Phát... Ở đó chọc ghẹo người khác. - Tú Mai tiếp bạn giùm mình nghe. Í, anh Vĩnh lo cho cô bạn của em, cô ấy khó tính lắm, nhớ đừng làm cô ấy giận nha. Tú Mai cùng Vĩnh xuống căn tin của bệnh viện. Tú Mai hỏi Vĩnh: - Anh Vĩnh, Phát là gì? Ở đâu! Anh biết không? Em nghe nói mấy tháng nay ở gần khách sạn của anh xảy ra nhiều vụ giết người mà thủ phạm chưa tìm ra hở anh? Vĩnh cười lộ hàm răng trắng đều: - Ôi! Đúng là em của công an. Mới gặp đã điều tra rồi. Bao giờ em tốt nghiệp vậy cô bé? Nhớ cho anh ăn mừng với. Tú Mai ngạc nhiên không hiểu: - Tốt nghiệp gì chứ anh? www.phuonghong.com 82 www.taixiu.com
  13. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU - Thì tốt nghiệp trường thăm hỏi đối tượng hình sự... Trường công an ấy mà... Tú Mai bật cười trước lời dí dỏm của Vĩnh: - Hỏi chơi với anh vậy thôi, chứ em biết hết rồi. Lúc trước em có đến khách sạn của anh. Hôm ấy chính em phát hiện ra cô gái chết thảm nên em mới quan tâm. Chứ em không có học trường công an làm gì? - Ô! Nói giỡn thôi chứ anh biết anh Vĩnh Hưng đang lo vụ án ở đây. Anh sẽ giúp anh Vĩnh Hưng tìm ra thủ phạm. - Bằng cách nào? - Bí mật? Bao giờ bắt được thủ phạm rồi em về rừng Trúc Phương nhé, anh sẽ đưa em ngắm những danh lam thắng cảnh. Hai người nhìn thấy Hoàng Lan, Vĩnh Hưng đang ngồi ở một bàn trong góc, họ tiến đến. Vĩnh rụt rè mỗi lần anh nhìn thấy Vĩnh Hưng anh lại sợ: - Cậu ngồi đi. Tôi muốn gặp cậu lâu rồi, nhưng không tiện. Hôm nay anh em mình tâm sự một chút được không Vĩnh? Lời lẽ ôn tồn vui vẻ của Vĩnh Hưng làm Vĩnh đỡ lo. Anh vẫn rụt rè: - Dạ, anh cứ tự nhiên. Vĩnh Hưng quan sát dáng vẻ thư sinh của chàng trai ngồi đối diện một cách kín đáo. Vĩnh không biết nên ngồi yên: - Cậu Vĩnh, cậu có gặp đười ươi bao giờ chưa? Hình thù nó ra sao? Cậu kể lại cho tôi nghe chuyện bên bờ suối hôm đó... Tôi muốn biết hình thù của nó có giống lời ông lão gần nhà Mai Loan thấy không? Vĩnh sợ sệt nhưng hỏi ngay: - Ông già ấy kể như thế nào hả anh. - Đêm ấy đi tìm Loan cùng với mẹ và bà ngoại. Ông già Tư phát hiện ra con đười ươi bóp cổ Mai Loan. Nó chạy mất vì ông phải lo bảo vệ mẹ và bà của cô ấy đang bị ngất. Một con đười ươi to lớn. - Đúng là con đười ươi to lớn. Nó có sức mạnh kinh khủng, các cô gái làm sao chống lại nó nổi. Em đã hai lần giáp mặt với nó. - Vậy ư? Sao lúc đầu cậu không báo cho chúng tôi để nhiều người lại bị chết oan vì nó. - Dạ em không dám, vì em sợ liên lụy. - Đúng là cậu có ý nghĩ sai lầm. Ai lại bắt người vô tội. Cậu đã vô tình bao che thủ phạm gây thêm nhiều tội ác. Cậu biết không? Vĩnh sợ hãi. Anh sợ lời lẽ của Vĩnh Hưng nên lắp bắp: www.phuonghong.com 83 www.taixiu.com
  14. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU - Dạ em đâu có làm gì? Em không báo với anh nhưng em kể cho bạn em nghe vì em thấy chuyện này khó tin. Bạn em có máu anh hùng, nó định đến rừng Trúc Phương tự tìm hiểu và trừng trị kẻ gian ác. Vĩnh Hưng lắc đầu: - Lại thêm mắc sai lầm thứ hai. Cậu có cảm thấy như vậy là được không? Bạn của cậu đã lập được thành tích gì chưa? - Dạ, anh ta đã vật lộn với con đười ươi ấy. - Kết quả như thế nào hả Vĩnh? Tú Mai nôn nóng. - Con đười ươi bị cậu ta giết chết. Vĩnh Hưng đứng lên: - Tự bao giờ? - Dạ cách đây nửa tháng. - Nhưng trong nửa tháng nay lại xảy ra hai vụ mất tích nữa. Không lẽ có con đười ươi khác xuất hiện. Vĩnh im lặng suy nghĩ. Thật ra anh cũng đang muốn tìm hiểu chuyện này. Bỗng anh đâm ra nghi ngờ những gì Phát nói, một con đười ươi chết rồi lại sống lại... Chuyện thật phi lý. Nói ra mọi người không chừng sẽ nghĩ anh bao che cho Phát. Nhất là đang có mặt Tú Mai. Thế là anh nói lấp lửng: - Em không biết chuyện đó có liên quan với nhau không, có lẽ còn phải... Vĩnh Hưng nhìn Vĩnh chăm chú. Hình như anh nghi hoặc một điều gì đó. Nhưng thấy Vĩnh có vẻ lơ mơ, nên anh quyết định tự điều tra. Vĩnh và Phát ra về. Trời đã quá trưa, từ biệt Thư trở về thành phố anh buồn bã vô cùng. Phát chợt thấy hồn mình cô đơn lạ. Vĩnh chợt lên tiếng: - Cậu phải nói thật, những chuyện cậu đã kể là có thật phải không? - Mình còn tinh thần đâu mà đùa với cậu, chuyện bí mật này mình chỉ dám nói cho cậu mà thôi. Vĩnh thốt lên: - Thật không thể nào ngờ, nó như chuyện hoang đường vậy, như vậy khi thành đười ươi, cậu đã... Anh im bặt, bị chấn động vì ý nghĩ lóe lên trong đầu. Phát trừng trừng nhìn anh: - Có phải cậu nghĩ mình đã hại người phải không? Vĩnh nói thận trọng: www.phuonghong.com 84 www.taixiu.com
  15. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU - Mình không tin cậu độc ác, nhưng những gì đã xảy ra buộc mình nghi ngờ. Có thể cậu làm việc đó ngoài ý muốn. - Mình tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ hại một ai, nhất là người ấy là các cô gái! Cậu hiểu không? Vĩnh khoát tay, nói dè dặt; - Chuyện này sẽ tìm hiểu sau. Đừng nói nữa. Anh im lặng một lát, rồi nói qua chuyện khác. Vĩnh chợt lên tiếng: - Bây giờ cậu định làm gì? Chẳng lẽ suốt hết kiếp này ở trong rừng ư? Cậu còn có Thư kia mà? Thư không thể sống với một người nửa người nửa thú được. Nếu biết chuyện này mình chắc cô ấy sẽ đau khổ tột cùng. - Nhưng đâu có cách nào chữa được cái bệnh của mình. - Có đấy, cậu phải chịu khó tìm ra nguyên nhân. Nếu ai đó biến được, đã biến cậu thành thú ban đêm thì người đó có cách chữa trị cho cậu lành bệnh. Cậu biết chứ? - Nhưng lão ta là quái thú. Một lão già độc ác. Lúc lão ta quyền rủa mình không nghe lão ta nói điều kiện gì thêm. Chỉ biết lão bắt mình làm thú đời đời kiếp kiếp. - Câu có đến nơi lão không? - Thỉnh thoảng... - Đến để làm gì? - Mình không biết. Cứ đêm xuống là mình bị sức hút không gì cưỡng lại được. Sức hút đó buộc mình đi tìm hắn. Mỗi lần tỉnh táo mình lại đau khổ, ân hận, hứa sẽ không đến đó nữa, nhưng cứ tối đến là không thể cưỡng lại được. - Tại sao vậy? Đêm nay cậu thử xem. Vĩnh thật lòng khuyên bạn. Phát đồng ý với Vĩnh. - Mình đã thử nhưng làm không được. Vĩnh khẳng định: - Mình sẽ giúp cậu làm được mà. - Ừ! Sẽ làm được. - Cậu đừng nghe theo hắn. - Nhưng bên tai mình luôn văng vẳng tiếng nói của hắn. Mình muốn giết chết lão nhưng lúc lão hiện ra mình chẳng làm nổi gì cả mà còn răm rắp theo lệnh lão ta. Đến bây giờ mình vẫn không hiểu lão già ấy có ma lực gì mà lão ta có thể sai khiến được người khác. www.phuonghong.com 85 www.taixiu.com
  16. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Vĩnh nghe Phát kể anh đâm lo: - Cậu có thể chỉ chỗ ở của lão được chứ. Phát lắc đầu: - Mình không nhớ. - Nếu không nhớ sao cậu đến đó được. - Mình đi theo sự hướng dẫn của một người. - Thế à? Tôi hiểu rồi, chỉ cần cậu thành thật thì sẽ có nhiều người giúp cậu trở về kiếp sống bình thường cậu muốn chứ. - Muốn... muốn lắm. Phát u sầu, sống lặng lẽ chịu đựng cả tháng rồi. Có lúc anh hoang mang không tin vào cuộc sống hiện tại. Anh chán nản cùng cực, muốn tự vẫn cho rồi. Nhưng cái thế lực quyền bí kia nó chế ngự anh, buộc anh phải làm một điều gì đó vô đạo mà anh không hề muốn. Nó cũng không cho anh chết một cách dễ dàng. Đúng như lời của lão nói trước đây: Anh sẽ phải chịu hậu quả suốt đời không còn đường nào trở lại với con người? - Không anh sẽ trở lại thành người. Tiếng của Vĩnh dõng dạc vang lên làm cho Phát vững vàng hơn. Cả hai trở về khách sạn để chờ đến một đêm mới bắt đầu. Một đêm chiến đấu với bản thân mình, thật gay go. Đêm lại buông xuống rừng núi Trúc Phương bạc màu vì cái màu đen sẫm muôn đời ấy. Phát lại lo sợ, Vĩnh đóng chặt cửa phòng lại, anh theo dõi Phát qua kẻ hở. Chỉ trong thoáng chốc Phát đã biến thành con đười ươi gớm ghiếc. Con đười ươi hung dữ đi tới đi lui trong phòng cất tiếng khẹt khẹt. Nó phá phách trong phòng làm đồ đạc rơi loảng xoảng. Vĩnh lo lắng. Anh sợ cái nhân viên nghe thấy hoặc cha anh đi kiểm tra phòng thì nguy. Vĩnh ngồi lặng lẽ bên ngoài. Một giờ sau con đười ươi bớt hung dữ. Tiếng va chạm im dần. Anh lại nhìn vào kẹ nhỏ. Phát đã ngủ. Anh rón rén trở vào phòng mình kế bên. Thế là anh giúp Phát chống lại được kẻ thù trong một đêm. Một đêm thật gian nan, còn nhiều đêm nữa. Sáng sớm khi ánh mặt trời vừa ló dạng. Vĩnh mở cửa phòng. Anh rất ngạc nhiên, Phát đã dậy và đi từ lúc nào, trên bàn có mảnh giấy nhỏ. - Cám ơn cậu đã giúp mình nhưng mình không thể chống lại hắn. Mình đi đây, mình trở về chỗ ở của mình. Đừng tìm vô ích. Phát! Một người bạn đáng thương. ... Vĩnh vào phòng của cha anh chọn một khẩu súng săn còn mới và đẹp của ông Tùng rồi ra đi. www.phuonghong.com 86 www.taixiu.com
  17. Tác Giả: Thùy Loan BƯỚC CHÂN KẺ LÃNG DU Bóng nắng đã ngả về chiều. Vĩnh nhắm đường cũ mà đi. Anh vượt qua suối mơ theo con đường cùng với Thư đi hôm trước, qua bao lớp cây cối um tùm chen ngang đầu đến rừng lan thơm ngát. Hoa lan nở rộ, Vĩnh ngước lên chòm cây che kín mặt trời. Hàng ngàn đóa hoa lan bừng sáng, lạ lẫm thơm ngát trong buổi chiều tà như hương của người con gái. Hương lan rừng quyến rũ. Vĩnh băng qua đây anh còn tiếc ngẩn ngơ. Kìa dốc đá ở bên phải hiện ra sừng sững. Vĩnh phải men theo rừng cây sợ Phát phát hiện ra mình. Anh núp vào bụi rậm tìm cửa hang. Cửa hang nhỏ nhưng đủ người vào trong. Anh thấy bóng Phát ngồi bên hang đá cô đơn, thui thủi. Vĩnh hoàn toàn không biết có một cặp mắt đang theo dõi mình. Khi anh vô tình quay ra phía sau, thì bòng người đó biến mất. Trời chập choạng tối, trong ánh sáng mờ mờ. Vĩnh phải căng mắt theo dõi Phát. Anh tiến gần về phía hang đá. Phát đã rời khỏi hang đi nhanh về phía cửa rừng. Phát đã biến thành đười ươi. Con đười ươi bước đi khệnh khạng cất tiếng khẹt khẹt. Vĩnh cố bước theo, anh vẫn giữ khoảng cách vừa tầm để con đười ươi không nhìn ra anh. Con đười ươi vẫn tiến nhanh về phía trước. www.phuonghong.com 87 www.taixiu.com
nguon tai.lieu . vn