Xem mẫu

  1. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN PHẦN 5 T rang Nhi thắp nén nhang lên bàn thờ và đứng lặng im nhìn di ảnh của cha mình. Đôi mắt của cô sưng húp, đỏ mọng. Cô nhìn ảnh cha lẩm bẩm: - Cha ở nhà một mình, con vào viện trông vú Năm đây. Vú ấy vẫn chưa tỉnh lại đó. Không có vú thì con biết làm giỗ bốn chín ngày cho ba như thế nào đây? Cả... hai người đều rất là độc ác với con đó, biết không? Nói rồi cô lại bật khóc tức tưởi. Hai Nhân đứng sau, anh ta dể yên cho cô khóc lóc chán chê rồi lủi thủi xách túi ra khỏi nhà. Anh chở cô đến thẳng bệnh viện và chỉ đứng ở góc phòng nhìn cô ngồi bên giường của bà vú vẫn nằm lịm trong cơn hôn mê. Ngôi nhà chìm trong bóng tối và im lặng. Hai cánh cổng sắt khép kín có loáng thoáng vài bóng người tiến sát lại gần. Lát sau, trong nhà có những ánh đèn sáng lướt qua lướt lại: - Sao? Có thấy gì không? - Bật đèn lên! Giọng khàn khàn đầy uy quyền vừa vang lên, tức khắc đèn điện được bật sáng choang cả ngôi nhà. Một thân hình béo ục ìch ngồi xuống ghế và nhìn cả hai thằng thanh niên đang đúng khúm núm ở ngay gần đó. - Tụi mày đã tìm kỹ chưa? - Dạ, hôm dó hai thằng kia bảo tìm kỹ rồi ạ. - Hừ! Lũ ăn hại. Tìm lại! Lão ra lệnh, tức khầc hai lên thanh niên liền tìm kiếm. Còn lão chủ béo ị mặc áo màu xanh có hoa văn chim cò ngồi hút xì gà và nhìn quanh. Chừng tới khi phát hiện ra cánh cửa phòng thí nghiệm, lão đứng lên đi về phía đó. Lão đeo găng tay bằng nhựa trong có in hình vân tay. Bấm số trên bàn phím, áp tay vào màn hình tinh thể lỏng. Cánh cửa tử từ mở ra, hắn ung dung đi vào trong phòng thí nghiệm để tìm kiếm. Lão chmh là Chu Thông, người bạn thân thuở sinh viên của giáo sư Lê Trung. Lão nhặt một khung ảnh gần tủ tài liệu lên xem, trong ảnh là một nhóm ba chàng trai đứng khoác vai nhau thân mật. Trong đó có Chu Thông và ông Lê Trung. www.vuilen.com 67
  2. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Nhìn cả hai lúc đó còn trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi: - Chúng ta từng là bạn dấy, lão giáo sư gàn dở! - Đúng thế! Có tiếng đáp lại phía sau lưng, Chu Thông giật mình quay lại nhìn quanh. Không có ai ngoài lão ta trong phòng thí nghiệm, lão chau mày lại vẻ khó hiểu. - Không lẽ mình nghe nhầm? Rồi ông ta nhìn ra ngoài cửa và gọi lớn: - Tám rô, Thắng còi. Tụi bay vào đây! - Dạ. Hai tên vừa được gọi tên vội vàng chạy vào trong phòng. Chúng ngạc nhiên khi nhìn thấy phòng thí nghiệm đổ vỡ lung tung vẫn chưa được dọn dẹp. Có lẽ là sau đám tang của giáo sư Lê Trung, người nhà đã không muốn vào đây để dọn dẹp cái nơi đã chiếm hết cả thời gian cuộc đời của ông ta. Lần này không đứng hút xì gà nữa, lão ta đã bắt tay vào tìm cùng với hai tên tay chân. Lục tung cả đống ngổn ngang trong phòng thí nghiệm, Chu Thông cũng không tìm thấy gì ngoài một đống tro tàn còn vài miếng giấy chưa kịp cháy hết ở một cái máy huỷ giấy tờ. Chu Thông đấm vào cái máy và chửi thề: - Mẹ kiếp! Chẳng lẽ lão ta đã kịp tiêu huỷ mọi tài liệu có liên quan đến công trình của mình sao? Hai tên tay chân đứng rúm ró vào nhau. - Chúng mày đã xử lý hai thằng đó chưa? - Dạ... em đã làm ngay sau hôm đó. Chúng đã nói là không tìm thấy gì... Lão Chu Thông hừ một tiếng rồi bỏ ra ngoài. Không về vội, lão đi về phía cầu thang, vừa đi vừa lẩm bẩm: - Tao không tin lão lại huỷ toàn bộ. Chắc chắn là phải cất giấu ở đâu đó trong ngôi nhà này. Lão đi phăm phăm tìm kiếm ở khắp các phòng trong ngôi nhà. Tới phòng thờ, lão dừng lại nhìn vào ảnh của ông Lê Trung. www.vuilen.com 68
  3. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Thằng bạn gàn dở của tao, mày cất tài liệu ở đâu vậy hả? - Tất nhiên là ở một nơi mà ông sẽ không bao giờ tìm thấy, cho dù có đánh bom cho sập cả toà nhà này. Giọng nói lại vang lên đột ngột khiến Chu Thông phải giật mình. Lão ta nhìn quanh, phòng thờ không có gì ngoài tủ thờ đặt đầy những bát nhang cùng những tấm ảnh đã cũ mốc theo thời gian. Một cái bàn kê bên cạnh tủ thờ bày biện nến, trái cây và cả ảnh của Lê Trung. Phòng chỉ có một mình lão! - Ông tay trắng sẽ hoàn tay trắng thôi. Dù dùng thủ đoạn bỉ ổi đến đâu thì cũng không thể nào cướp đi công trình XNO đâu. Chu Thông toát mồ hôi. Rõ ràng vừa rồi lão nghe thấy giọng của Lê Trung chứ không phải là lão lầm lẫn nữa. Những câu nói vang lên cùng với nỗi hận thù sâu sắc: - Ông... ông chưa chết đúng không, Lê Trung? Đang đứng ở đâu ra đi, quân tử gì cái kiểu đứng trong bóng tối như thế? - Tôi có đứng trong bóng tối đâu? - Cái... cái... Lão Chu Thông không kịp quay người đã thấy Lê Trung đứng trước mặt mình. Lão cứng cả lưỡi, không thốt nên lời nào. - Tôi đã cảnh báo từ trước mà ông không chịu nghe lời tôi. - Ông... - Tôi không còn giữ lại thói quen lưu giữ tài liệu nữa đâu. Giấy tờ càng nhiều thì càng rắc rối. Ông vẫn chẳng nói như thế với tôi hồi chúng ta học chung trường đại học sao? - Ông... chưa chết thật hả? - Những kẻ ông thuê đã biết cách sử dụng loại thuốc do ông chế tạo ra. Loại thuốc mà ông đã nói dối tôi là đã tiêu huỷ. - Đúng thế! Đó là thành quả mà tôi có được, tại sao phải tiêu huỷ chứ? - Đó là loại thuốc độc! - Cũng được gọi là thuốc đó thôi. www.vuilen.com 69
  4. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Chu Thông lấy khăn tay lau mồ hôi và lấy lại vẻ bình lĩnh của mình. Lão lôi xì gà ra châm lửa hút với vẻ ung dung. - Được! Ông bày ra màn kịch này cũng tốt đấy, đánh lừa được cả tôi thì không tệ chút nào, chỉ khổ cho con gái ông thôi. Lê Trung xót xa khi nghe nhắc đến con gái, giọng ông trầm xuống: - Ông đừng lôi con bé vào đây. - E là tôi không thể chiều theo ý ông được rồi, ông bạn. Chu Thông đứng lại trước mặt ông Lê Trung, lão nhếch mép cười: - Bây giờ chúng ta chơi bài ngửa với nhau nhé, chúng ta đã biết nhau quá rõ rồi. Tôi không thể để các công ty đối thủ chiếm mất công trình này, và cũng không muốn ông giữ nó. - Không có ai có được XNO ngoài tôi! - Thật thế sao? - Đúng thế! Chu Thông rít một hơi loại xì gà hảo hạng, lão ung dung phả khói lên trần nhà: - Tôi hy vọng câu trả lời của ông vẫn là đúng thế... Lê Trung nhìn xoáy vào khuôn mặt núng nính mỡ của Chu Thông. Lão già này không phải là con người đơn giản và có tấm lòng của một người có lòng nhân đạo chứ đừng nói tới việc gì đó tử tế. Dám cho người đột nhập vào nhà ông đánh cắp được dấu vân tay để đánh lừa cái máy kiểm tra cài đặt ở ngoài cửa và dám cả gan tiêm thuốc độc để giết bạn, chiếm đoạt công trình nghiên cứu mà bạn mình đã dày công nghiên cứu cả cuộc đời, đã đánh đổi luôn cả hạnh phúc, mất vợ và không thể chăm sóc cho đứa con gái nhỏ bé bỏng được. Chu Thông dừng lại, lão nhếch mép có hàng ria đáng ghét của mình: - XNO quan trọng với ông hơn cả cô con gái bé nhỏ đang ở trong bệnh viện chứ? - Không! - Vậy chúng ta đánh đổi nhé? Chu Thông nhướng mắt nói rõ ý đồ xấu xa của mình: www.vuilen.com 70
  5. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Tôi sẽ bảo toàn tính mạng và nhan sắc của con gái ông, đổi lại ông phải giao toàn bộ những tài liệu cũng như sản phẩm XNO cho tôi. - Nếu tôi không đồng ý? - Một hoặc hai ngón tay của con bé sẽ phải chào tạm biệt bàn tay của nó. Lê Trung nhìn Chu Thông bằng ánh mắt lạnh tanh. Giọng ông không thay đổi và cũng không thấy chút nao núng nào biểu hiện trong ánh mắt của ông. Có lẽ đứng trước một con người thủ đoạn như Chu Thông thì không nên để sự mềm yếu của mình ra mặt. Bởi thực sự có yếu đuối hay tử tế thì cũng chỉ là cái cớ để cho con người như lão cười đầy hả hê khoái trá mà thôi. Chu Thông nheo mắt đầy mưu mô, cuộc đấu cân não lão cho mình đang đứng trên thế thượng phong. - Hay ông muốn gương mặt của nó nếm vài lưỡi dao? Lê Trung gằn từng tiếng: - Chỉ cần ông làm đau một cọng tóc của Tiểu Nhi, tôi đảm bảo ông sẽ phải hối hận đấy. - Hối hận là hai từ mà Chu Thông này không bao giờ nghĩ tới. Không lẽ ông lại quên những tính cách của người bạn năm xưa của mình rồi sao? - Tôi rất muốn quên đi đấy. Lê Trung nãy giờ vẫn đứng bất động mặc cho Chu Thông đi đi lại lại với những toan tính và cú chơi bài ngửa của lão. - Chúng ta sẽ trao đổi như thế nhé? Tôi chúa ghét cái kiểu làm việc của đàn bà, lề mề chậm chạp! - Tôi không trao đổi gì cả! Lê Trung trả lời một cách rành mạch. Dứt câu nói của mình, ông khẽ thổi một cái, điếu xì gà đang cháy dở trên lay của Chu Thông tắt ngúm. Mùi thơm của loại xì gà cao cấp cũng bay đâu mất tiêu. Chu Thông hết nhìn điếu xì gà của mình rồi lại nhìn Lê Trung. Rõ ràng Lê Trung không còn là con người yếu mềm và khờ khạo trước cuộc đời nữa. Chu Thông ném điếu xì gà xuống dưới nền nhà rồi dùng chân di nát nó. Lão cười khùng khục trong cổ họng: - Giá như năm xưa ông có được cái dũng khí như bây giờ thì có phải đã giữ được vợ rồi phải không? www.vuilen.com 71
  6. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Lê Trung lặng người trước điều mà Chu Thông vừa nói. Nhìn gương mặt nhăn nhúm lại có thể thấy người đàn bà được gọi là vợ trong quá khứ của Lê Trung đã gây ra cho ông nỗi đau khôn nguôi. Ánh mắt của ông trở nên dữ lợn, vằn đỏ như mắt của một chú bò tót. - Đừng mong lôi những điều không hay đã xảy ra để có thể đánh gục được tôi. Cuộc sống thay đổi, và tôi không chỉ đứng mãi một chỗ trong phòng thí nghiệm đâu. - Ồ! Tôi rất mong thấy được cậu bạn năm xưa của mình thay đổi đấy. Lê Trung im lặng không nói nhưng ánh mắt của ông đã nói thay rất nhiều. Ông không hề chấp nhận lời thách thức của Chu Thông nhưng ông cũng không để lão muốn làm gì cũng được. Nhất là trong ngôi nhà của ông và với người thân yêu duy nhất của ông. Vợ bỏ đi theo người bạn thân đã khiến ông phải đau đớn suốt cả quãng đường đã trôi lại sau lưng. Nỗi đau đó không liền miệng nên lúc nào cũng nhức nhối. Tuy nhiên không phải vì thế mà ông lại khuỵu ngã trước bất kỳ kẻ xấu xa nào. Ông còn cô con gái nhỏ đáng yêu đã ở cái tuổi lớn, đã ra dáng một thiếu nữ rực rỡ sức sống. Ông yêu con gái mình hơn tất thảy. Hơn cả tình yêu mà ông đã từng dành cho người đàn bà không có tấm chung tình. - Hai thằng mày nghe rõ chưa? - Sao kia ạ? Cả thằng Tám rô và Thắng còi đều trợn mắt, ngây người ra nhìn Chu Thông. Chúng không hiểu ông ta đang làm gì trong cái phòng thờ người chết sặc mùi nhang khói. - Tao nói chúng mày tới bệnh viện và bắt con nhỏ con của lão già gàn dở này. - Nhưng... - Bệnh viện đông người lắm, đại ca. - Tụi bây không biết cách để dụ nó ra ngoài sao? Hay để tự tay tao làm luôn? - Dạ... Chu Thông quay sang nhìn Lê Trung cười nửa miệng: - Lũ đàn em của tôi tuy hơi chậm phát triển về trí não thật nhưng tôi rất thích chúng. Bởi dù bất cứ việc gì thì chúng cũng đều làm rất tốt. www.vuilen.com 72
  7. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Thắng còi và Tám rô đứng đờ người. Tới khi Chu Thông quát tướng lên chúng mới ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới nhà dưới, phóng ào ra khỏi nhà của giáo sư Lê Trung. Chúng phi xe bừa trên đường và chẳng biết có tới được nơi mà lão Chu Thông nói hay không nữa. Chúng chỉ thấy vừa rồi hai con mắt của đại ca mình nhìn như mắt của con sói dại. - Rồi ông sẽ phải làm theo những gì tôi muốn thôi. Chu Thông cười hình hịch rồi đủng đỉnh đi ra ngoài cửa. Nhưng lão chợt đứng khựng lại, mắt trợn ngược lên khi vừa đi qua, lão cố tình huých vào người của Lê Trung. Lê Trung không những không hề ngã hay dịch chuyển dù chỉ một tí xíu, ngược lại Chu Thông thấy tay chân mình tê dại, người như có luồng khí lạnh chạy từ dưới gót chân lên đến đỉnh đầu nghe choáng váng. Lão quay phắt lại nhìn Lê Trung: - Lê Trung... Lê Trung xoay người lại nhìn lão, ánh mắt của giáo sư vẫn ánh lên những tia nhìn lạnh lùng. Đôi mắt của người biết trước kẻ khác không thể làm hại gì đến mình được. - Tôi có cần nhắc cho ông nhớ không Chu Thông? Ông nên dừng lại và đừng có động vào con gái tôi. - Ông... Chu Thông không để ý đến lời nói của Lê Trung, lão đang bận nhìn chằm chằm vào người của giáo sư như muốn kiểm chứng điều gì đó. Lão thận trọng đưa bàn tay của mình tới chạm vào người của giáo sư Lê Trung. Bàn tay của lão chạm vào khoảng không mang hình hài của Lê Trung, bàn tay lão đi xuyên qua cả người của giáo sư. - Trời! - Tôi nhắc lại lần cuối, tôi sẽ bỏ qua khi ông không chạm vào con gái tôi. Chu Thông nuốt nước miếng một cách khó khăn. Lão nhìn xoáy vào Lê Trung như để khẳng định lại nhận định của mình một lần nữa. Đôi mắt này đúng là đôi mắt của Lê Trung. Một sự cương quyết khó ai có thể lay chuyển được. - Tôi sẽ làm theo ý của ông, nếu như... ông đưa XNO cho tôi. - Đó là công trình của tôi, không ai có thể lấy nó ra khỏi tay tôi. - Lê Trung gằn giọng - Cũng như việc không ai có thể làm hại đến con gái của tôi. www.vuilen.com 73
  8. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Tôi sẽ làm điều đó! Tôi làm mọi việc để có được công trình nghiên cứu đó. Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để chờ đợi rồi. - Không ai bắt ông làm việc đó. - Có chứ, lợi nhuận chính là điều khiến tôi chờ đến giây phút này đấy. Hãy suy nghĩ kỹ đi! Một là con, hai là sản phẩm của ông! Nói rồi Chu Thông đi ra khỏi phòng, hình như bước chân của lão không vững vàng và có vẻ huênh hoang như trước nữa. Lê Trung đứng nhìn theo cái dáng mập ú của Chu Thông ra khỏi phòng thờ. H ồng Ngọc và Phượng Đoan ríu rít kéo nhau đi trên hành lang. Hai cô bé không khỏi lo lắng trước hành lang vắng vẻ và thiếu ánh sáng của đèn điện. Phượng Đoan cằn nhằn: - Mới có tám giờ tối mà họ đã tắt hết cả đèn rồi sao? Tiết kiệm gì mà dữ vậy? - Chắc bóng điện hỏng đó. Hồng Ngọc vừa trấn an bạn vừa nhìn lên con số ở các dãy phòng. Cô bỗng dừng lại và la lên: - A... - Á... Phượng Đoan chẳng hiểu chuyện gì cũng kêu toáng lên và nhảy tới ôm chầm lấy bạn mình. Hồng Ngọc nhăn mặt, cô càu nhàu: - Trời ơi! Có gì đâu mà bồ hét như cháy nhà vậy? - Tại bồ hét nên mình mới hét theo chứ bộ. Mà có gì đâu mà hét dữ vậy ta? - Mình hét mà còn nói ai nữa? Tới phòng của vú Năm rồi đó. Hồng Ngọc nói rồi kéo cánh cửa phòng bệnh, đi thẳng vào trong. Phượng Đoan lót tót chạy theo sau cô bạn. Từ nhỏ tới lớn giờ cô chưa vô bệnh viện để www.vuilen.com 74
  9. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN thăm nom ai hết, lại càng không phải khám bệnh tại đây. Có bệnh gì bao giờ cô cũng được bác sĩ tới tận nhà để khám chữa. Còn từ khi vú Năm nằm ở đây, cô có tới ba lần nhưng toàn vào ban ngày. Hôm nay tự nhiên cái con nhỏ Hồng Ngọc lại trở chứng đòi vào chơi với Trang Nhi vào buổi tối. Thật là hết biết... Trong phòng chỉ có mình vú Năm đang nằm thiêm thiếp trên giường với một đống các thiết bị máy móc phụ trợ cho sức khoẻ, không thấy Trang Nhi đâu cả. Hồng Ngọc nhìn quanh, cô kêu lên ngạc nhiên. - Trời ơi! Lại tới con nhỏ này nữa, nó đi đâu rồi ta? - Chắc chạy đâu đó thôi. Hồng Ngọc đến bên giường cầm tay vú Năm bóp nhẹ và nói chuyện hệt như vú Năm đang tỉnh: - Vú à, con là Hồng Ngọc nè. Con tới thăm vú, vú mau khoẻ lại nghen. Trang Nhi nó mong vú tỉnh lại lắm! - Vú Năm hổng biết mày nói gì dâu. Ngồi xuống đi! Phượng Đoan ngồi xuống cái ghế nhỏ kê sát cạnh bàn nước ở trong phòng bệnh. Hồng Ngọc vẫn ngồi im trên giường, cô chặc lưỡi: - Vú mà hổng tỉnh lại là nhỏ Trang Nhi hổng biết phải làm gì hết trơn đó. Mai là bốn mươi chín ngày bác Lê Trung mất. Nhỏ Nhi khóc hoài không dứt! - Thôi, thôi. Mày lẩm bẩm giống hệt bị khùng. Phượng Đoan xua tay, cô không phải không muốn trò chuyện với vú Năm nhưng lúc này, nhìn cảnh vú nằm im lìm trên giường bệnh trong khi Trang Nhi thì chìm ngập trong nỗi đau đớn khi ông Lê Trung không còn. Cô thấy sốt ruột ghê gớm... Trong lúc hai cô nhỏ ngồi trong phòng bệnh của vú Năm thì phía ngoài sân bệnh viện, Trang Nhi đang lững thững đi vào. Vừa đi vừa đưa tay che miệng trong khi đang ngáp. Hai mắt cô muốn nhíu xuống, cơ thể mệt mỏi rã rời. Đã hơn tháng nay cô vừa đi học, vừa phải vô bệnh viện chăm sóc cho vú Năm nên cô cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Thực ra là công việc chăm sóc cho vú Năm đã có y bác sĩ, cô chỉ việc ngồi nhìn và buồn rầu. Cô muốn ở cạnh vú Năm vì giờ đây ngôi nhà nhỏ của cô sao bỗng nhiên rộng thênh thang và chỉ còn lại di ảnh của cha cô trên bàn thờ. www.vuilen.com 75
  10. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Trang Nhi đi một mình, không có Hai Nhân đi cùng. Hình như cô cũng không để ý đến điều đó nên mặc nhiên đi về phía khu nhà hồi sức cấp cứu. Đột nhiên từ ghế đá có hai thanh niên đứng lên đi về phía Trang Nhi. Đó chính là chàng giám đốc trẻ Bảo Phong và trợ lý Đinh Toàn của mình. Họ định nói gì đó nhưng Trang Nhi đã hốt hoảng lùi về sau và kêu toáng lên. - Nè, mấy người đừng có làm bậy nghen. Tôi la lên là mấy người bị bảo vệ tống cổ vào trong Phòng ướp xác đó. Bảo Phong xua tay: - Nè, cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn nói chuyện... - Nói chuyện sao chặn đường chặn xá người ta kỳ vậy. Bộ hết lúc để nói chuyện rồi sao? - Không... không phải. Mà là... tôi tới nhà nhưng không gặp cô nên đành phải tới đây để kiếm đó. - Rồi! Anh nói đi, kiếm tôi có chuyện gì? Nói trước là tôi và anh chưa có gặp nhau bao giờ đâu đó. Trang Nhi khoanh tay trước ngực như thủ thế trong khi cô nói rõ to để có thể gây sự chú ý của người khác. Nhưng xui cho cô bé là khoảng khuôn viên bệnh viện này không có ai ngoài cô và hai người đàn ông đang đứng trước mặt. - Tôi được biết cô là người thừa kế toàn bộ tài sản của giáo sư Lê Trung. Trong đó có công trình nghiên cứu XNO. - Anh muốn mua lại chúng? - Trang Nhi quắc mắt. - Hay anh chính là người đã giết hại ba tôi để chiếm đoạt công trình đó? Bảo Phong gãi đầu. Đúng là nói chuyện với mấy cô con gái cứng đầu thật khó chịu, không biết nói sao để cô nhỏ hiểu và không phản bác lại anh bằng những câu hỏi oái oăm như thế. - Cậu ta không dám ra tay giết hại ông giáo sư gàn dở ấy đâu! Giọng nói vang lên khiến Trang Nhi giật thót người. Cô quay phắt sang phía vừa phát ra tiếng nói. Cô thấy người đàn ông mập ú mà ăn mặc như tay chơi đứng đó từ đời nào. Lão chính là Chu Thông. - Ông... ông nói vậy có nghĩa ông biết thủ phạm giết chết ba tôi? - Đúng thế, cô nhỏ! www.vuilen.com 76
  11. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Vậy kẻ đó là ai vậy? Ông làm ơn nói ra để tôi bỏ tù hắn. Trang Nhi lao đến chộp tay của Chu Thông và hỏi luôn. Giọng của cô chứa đựng sự nôn nóng và căm hận. Chu Thông bật cười khoái chí. Lão sờ hàng ria mép của mình: - Đúng là con gái của Lê Trung, giống y như lão ta! Trang Nhi khựng người, cô buông tay mình ra khỏi tay lão già mập ú và thối lui lại phía sau. Cô nhìn lão không chớp mắt, trí thông minh của cô hoạt động rầm rầm và đưa ngay ra kết quả. - Ông chính là kẻ đấy! - Thông minh y như lão giáo sư gàn dở ấy. Được rồi - Lão cho tay vào túi quần và lên giọng kẻ cả - chúng ta thẳng thắn nhé. Cô giao cho tôi công trình của lão giáo sư ngỏm củ tỏi ấy, tôi sẽ trả cô tiền. Bao nhiêu tuỳ theo cô muốn. - T'ôi không muốn tiền! - Vậy cô nhóc gàn dở muốn gì? - Ba tôi! - Trang Nhi gằn giọng. - Tôi muốn ông trả lại mạng sống cho ba tôi. Chu Thông bật cười lớn: - Nếu làm cho người chết sống lại được thì tôi đã làm rồi. - Vậy thì nếu đưa được công trình nghiên cứu của ba tôi thì tôi sẽ đưa cho người khác chứ không phải là ông. Đừng có mơ! Chu Thông dừng lại nhìn Trang Nhi, hoá ra con nhỏ không khờ khạo và dễ bị lung lạc như cha của nó. Lão nhếch mép: - Vậy thì mày sẽ phải hối hận, ranh con ạ! Bảo Phong đứng im nhìn Chu Thông. Anh không thể ngờ được rằng Chu Thông dám ra tay hạ sát ông Lê Trung để chiếm đoạt công trình nghiên cứu ấy. Anh cũng muốn có công trình ấy nhưng không phải bằng cách hèn hạ và đê tiện như vậy. Anh đến đây hôm nay là để thương thảo với Trang Nhi chu cấp và tài trợ toàn bộ cuộc sống của cô, của vú Năm và cho cô theo học bất kỳ trường đại học danh tiếng nào trên thế giới nếu như cô muốn. Và công trình đó thuộc về anh nhưng anh không tước bỏ tên người đã tạo nên công trình ấy. Lúc này, Chu Thông nhếch mép cười: www.vuilen.com 77
  12. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Cậu nên về đi thì hơn. Tôi sẽ là chủ của XNO. - Không dễ dàng như thế đâu, ông Chu Thông. - Không có gì khó khăn đối với Chu Thông này cả. Bảo Phong cười, anh quay sang Trang Nhi, giọng từ tốn: - Cô Trang Nhi cứ suy nghĩ cho kỹ nhé. Tôi đã thảo những điều khoản và hợp đồng để cô đứng tên quản lý công trình của cha cô và những khoản mà công ty tôi sẽ ưu ái cho cô. Đinh Toàn mở cặp táp lấy ra một xấp hồ sơ và đưa cho Trang Nhi. Trang Nhi cầm nhưng không nhìn tới xấp hồ sơ ấy, cô nói thẳng luôn: - Ba tôi đã huỷ tất cả những gì có liên quan tới công trình nghiên cứu của mình rồi. Anh đừng trông chờ điều gì ở tôi, chỉ hoài công mà thôi. - Tất cả những gì thuộc về con vẫn là của con, giống như tình cảm của ba dành cho con đó, con gái. Giọng nói của ông Lê Trưng vang lên khiến Trang Nhi như không muốn tin vào tai của mình nữa. Cô lắc mạnh đầu: - Không! Có lẽ do mình quá nhớ ba mà thôi. - Giáo sư... Bảo Phong trợn mắt, anh không thể tin được giáo sư Lê Trung với đám tang đơn giản của bốn mươi tám ngày trước bây giờ lại đứng trước mặt anh như không hề nằm vào quan tài bao giờ. - Phải! Là tôi. Và giờ tôi ở đây để đảm bảo rằng không ai có thể làm hại được con gái của tôi. - Ai? Bảo Phong nhìn sang Chu Thông, anh không tin rằng Chu Thông lại dám có mưu mô gì với Trang Nhi. Bởi lão ta biết, cho dù có làm cách nào thì chắc chắn Lê Trung cũng sẽ không để lão nắm bắt được cơ hội có được công trình nghiên cứu của cha mình, cũng như không thể để lão làm hại đến cô con gái. Trang Nhi cứng đờ người, cô không hiểu mình đang gặp phải chuyện gì nữa. Ba cô, giáo sư Lê Trung đã mất cách đây bốn mươi tám ngày, chính cô đã đặt bông hoa cuối cùng lên quan tài của ông, trước khi người ta hạ nó xuống huyệt mộ. Vậy mà giờ đây... www.vuilen.com 78
  13. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Trang Nhi lắc đầu: - Không! Các người đừng hòng lừa được tôi. Ba tôi đã mất và không ai có quyền được làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại đến thanh danh của ông. Trang Nhi chỉ tay vào mặt từng người, đôi mắt hằn lên sự giận dữ. Đến Chu Thông cũng phải rúng động và thấy tim mình thót lại. - Không bao giờ các người có được XNO, dù tôi có phải nằm dưới mồ sâu. Nói xong, cô quay người bỏ đi. Để mặc mấy người đàn ông đứng trơ ra giữa khuôn viên không rõ ánh sáng của bệnh viện. Bảo Phong quay sang nhìn giáo sư Lê Trung, anh lên tiếng hỏi, thấy giọng của mình cũng không chắc chắn lắm trong khi Đinh Toàn hối hả nhặt lại bản hợp đồng mà Trang Nhi vừa vứt xuống dưới đất trước khi cô bỏ đi. - Giáo sư! Có thật là ông đấy không? - Đúng! Là tôi. - Nhưng... Giáo sư Lê Trung mỉm cười. Ông quay sang Chu Thông, giọng lạnh tanh: - Ông đã thấy quyết định của con bé rồi đấy, nó mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều. - Tôi không chịu thua một đứa nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch đâu! Chu Thông bỏ đi, chỉ còn lại Lê Trung đối diện với Bảo Phong. Anh vẫn chưa hết ngạc nhiên. Và khi ông Lê Trung chìa bàn tay của mình ra, anh còn ngạc nhiên hơn nữa: - Rất vui khi gặp được cậu, Bảo Phong! Bảo Phong choáng váng và không thể tin vào mắt cũng như cảm giác của mình khi anh giơ tay ra bắt tay của giáo sư Lê Trung. Bàn tay anh xuyên qua bàn tay của giáo sư. - Bác... - Ngày mai đúng là giỗ bốn mươi chín ngày của tôi, cậu Bảo Phong. Giảo sư Lê Trung đặt bàn tay của mình lên vai của Bảo Phong. Anh nghe hơi lạnh ngấm vào vai mình và bắt đầu lan toả khắp cơ thể. Tuy nhiên chỉ là hơi lạnh của sương đêm. Không có cái buốt giá khi người ta đối diện với điều gì đó không thật và đem lại cảm giác sợ hãi. www.vuilen.com 79
  14. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Tôi rất mừng là cậu đã nhận được lá thư của tôi. Bây giờ tôi muốn nhờ cậu một việc! B ắt kịp Trang Nhi khi cô vừa mở cánh cửa vào phòng bệnh của bà vú Năm, Chu Thông túm lấy vai áo của cô: - Chúng ta chưa nói xong chuyện cần nói! Trang Nhi hất tay của lão ra, cô khó chịu: - Ông đừng chạm vào tôi. Tôi muốn ông bị đày xuống địa ngục vì những tội lỗi mà ông đã gây ra! Tiếng của Trang Nhi khiến cả hai người còn đang tỉnh táo ngồi trong phòng bệnh phải quay ra nhìn. Và cả hai đều tròn mắt nhìn Trang Nhi đứng cạnh Chu Thông ngoài cửa phòng. Hồng Ngọc đứng phắt dậy, cô bật kêu lên ngạc nhiên: - Ba... - Trang Nhi, có chuyện gì vậy? Phượng Đoan không hay Hồng Ngọc vừa gọi Chu Thông bằng ba nên mới bật ra câu hỏi đó. Còn Trang Nhi thì nghe rất rõ và cô thấy ngạc nhiên đến tột độ. Còn hơn cả việc nhìn thấy hồn ma của ông Lê Trung vừa trước đó. Và dĩ nhiên thì cô không tin đó là sự thật. Trang Nhi chỉ vào Chu Thông: - Đây là ba của cậu sao, Hồng Ngọc? Hồng Ngọc gật đầu trong khi nhìn lão Chu Thông với vẻ sợ hãi. Cô co rúm người lại và dần dần dịch sang, núp sau lưng của Phượng Đoan. - Con làm gì ở đây vậy? Hỏi xong tự lão trả lời cho mình, lão mỉm cười đầy ma lanh. Nếu biết trước hai đứa con gái là bạn thân của nhau thì lão đâu cần phải nhọc công sai người theo dõi và làm đủ mọi cách để có thể lọt được vào trong phòng thí nghiệm của lão giáo sư gàn dở ấy và lão giáo sư cũng đâu nhất thiết phải mất mạng mình. www.vuilen.com 80
  15. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Lão khẽ đặt tay lên túi áo ngực. Trong này còn một vật nhỏ bé nhưng có lẽ rất hữu ích, điều mà chẳng ai có thể ngờ tới được. - Mày có biết cuộc sống của bạn mày như thế nào không? Nó không muốn nhìn nhận tao là ba nó. Và nó cũng không thể thoát ra khỏi cuộc sống đấy trừ phi chết đi. Trang Nhi mở lớn mắt nhìn kẻ đang đứng trước mắt mình. Ánh mắt độc ác đó đã khiến cô gạt bỏ ý nghĩ rằng tâm thần lão không ổn định nên mới nói ra những điều mà cô vừa nghe được. Chu Thông nhếch mép cười: - Mày không phải ngạc nhiên. Ngay cả con em gái tao, Hoàng Lan cũng không thể chống cự được tao. Nó đã yêu cha của mày - lão giáo sư gàn dở ấy - khi mà vợ lão bỏ đi. Nhưng tao không thể chấp nhận cho em gái cao sang của mình lại làm vợ hai của kẻ không ra gì nên ta đã giam hãm nó trong ngôi nhà đầy đủ tiện nghi mà bạn của mày, con nhỏ Hồng Ngọc kia đang sống. Chu Thông chỉ tay về phía Hồng Ngọc. Lúc này cô đang đứng run như trúng phải nước đá lạnh ngắt sau lưng của Phượng Đoan. Chu Thông sẵn sàng nói rõ hoàn cảnh sống của con gái mình mà không thấy sự kinh hoàng trên khuôn mặt của hai cô gái khác: - Bây giờ mày có muốn cứu nó không? Trang Nhi hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi của lão già mập ú độc ác, cô lắp bắp: - Ông... ông đúng là loại độc ác. - Đúng thế! Ngay ngày mai tao có thể giam lỏng và không cho con nhỏ Hồng Ngọc bạn mày bước chân ra khỏi nhà để đi học và đàn đúm cùng chúng mày nữa. - Ông không có quyền làm thế! Phượng Đoan bực tức lên tiếng, cô quắc mắt: - Đừng quên rằng bây giờ có nhiều điều luật bảo vệ chúng tôi. - Được! Vậy mày cứ lấy nó ra mà bảo vệ bạn mày xem có được không. Tao là ba nó và tao có quyền làm bất cứ điều gì tao muốn. - Đồ độc ác! www.vuilen.com 81
  16. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Trang Nhi không tin trước mắt mình có một kẻ đang làm cha và dám đối xử với con gái mình không khác gì kẻ thù. - Ông muốn tôi làm gì? Gọi cho cảnh sát? - Tuỳ mày! Nhưng trước hết hãy nghĩ ra một tội danh nào cho tao nhé. - Ông đã giết ba tôi! - Đúng thế! Tao đã giết lão già ấy nhưng mày cần phải có bằng chứng thì những người khác mới tin lời của một đứa hỉ mũi chưa sạch như mày. Lão chỉ vào mũi của mình với giọng đắc thắng: - Đối với xã hội, tao là một người từ tâm và nhiều uy tín tốt lắm đấy. - Ông... Chu Thông chỉ về phía Hồng Ngọc: - Mày muốn cứu bạn mày không? Trang Nhi hiểu Chu Thông đang muốn ra điều kiện với mình. Có lẽ việc phát hiện ra Hồng Ngọc là bạn thân của cô chính là điều lão già này cảm thấy thú vị nhất. Và nói ra cuộc sống thật sự khốn khổ không khác gì tù đày của bạn cô chính là để thử tâm lý và làm áp lực để cô làm những điều mà lão muốn. Có điều từ trước tới giờ Hồng Ngọc luôn vô tư nên cô không thể hình dung nổi cuộc sống lại khó khăn và ngột ngạt với Hồng Ngọc đến thế. Nếu bây giờ cô làm theo ý của lão để đánh đổi cuộc sống tự do cho bạn mình, cô sẽ lấy đâu ra những tài liệu của ba để đưa cho lão? Cô đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thể tìm ra nơi ba cất tài liệu. Căn phòng bí mật chính là nơi ba để những thứ quan trọng với ba. Những kỷ vật, từ mẫu giấy ghi lại lời nhắn của người đã từng là mẹ của cô tới những thứ khác như giấy tờ về những nghiên cứu của mình. Tuy nhiên cô không thể thấy được tài liệu nào có liên quan tới XNO. - Ông muốn gì? - Mày giao XNO cho tao! - Đổi lại? - Tao sẽ lập một tài khoản có một tỉ đồng và mua một ngôi nhà để con gái tao, bạn của mày sống tự do ở đó. www.vuilen.com 82
  17. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Nhưng tôi không có tài liệu nào liên quan tới XNO cả. Ông đừng làm những điều vô ích. - Không! Ba vẫn giữ lại XNO. Giọng ông Lê Trung vang lên khiến Trang Nhi giật mình. Mà không chỉ mình cô, cả Phượng Đoan và Hồng Ngọc cũng thế. Khi thấy ông Lê Trung xuất hiện giữa căn phòng đột nhiên đèn điện yếu dần đến mức nhìn mờ mờ ảo ảo thì cả hai cô gái lăn đùng ra té xỉu. Hai Nhân ở đâu loạng choạng đi về. Anh thở khò khè và nói một cách rất khó khăn: - Cô chủ! Tôi cần cô đưa tôi trở về nhà, tôi không đủ sức để đi một mình. - Anh... anh làm sao vậy? Hãy ngồi xuống ghế và tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh. - Không! Bác sĩ không giúp gì được cho tôi. Tôi cần cô giúp! - Anh cứ ngồi đây đã. Trang Nhi dìu Hai Nhân lại ghế ngồi. Cô luống cuống hết nhìn anh rồi lại nhìn hai cô bạn đang nằm dài trên đất. Chu Thông nhảy đến bên Hồng Ngọc, lão lôi xệch cô lên như lôi một cái bịch bông. - Nghe đây! Tao sẽ làm cho con bé này nhắm mắt mãi mãi. Lão rút trong túi ra một ống kim tiêm có chứa thứ dịch như nước lọc và dí mũi kim vào cổ của Hồng Ngọc: - Lê Trung, lão biết chính xác đây là cái gì đúng không? - Loại thuốc ông đã dùng để giết tôi! - Đúng thế! Và giờ tao sẽ dùng để giết con nhỏ này. - Đó là con gái ông mà? Trang Nhi gào lên, cô định lao tới nhưng Chu Thông dí sát mũi kim vào cổ của Hồng Ngọc: - Mày tiến thêm bước nào là tao ấn ngay mũi kim à. - Con đừng lại gần, lão sẽ làm thật đó! Ông Lê Trung lên tiếng, Trang Nhi nhìn ông lắc đầu: www.vuilen.com 83
  18. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Không! Các người đừng bày trò để lừa gạt tôi! Tôi không dễ bị gạt đâu. Ông không phải là ba tôi! - Ba đã chết thật sự, con yêu. Ba chỉ về để đảm bảo con được an toàn. Ngày mai là ba phải đi rồi. - Ba... Trang Nhi không muốn tin vào tai mình. Nhưng người mà cô tưởng là đóng giả ba cô để lừa bịp vừa giơ ra một vật khiến cô không thể nào không tin tưởng được đó chính là ba của mình. Vết sẹo nơi lòng bàn tay phải của ông. - Đây là vết sẹo do ba bất cẩn gây nên. Và đây... Ông chạm tay vào bức tường, tức khắc cánh tay ông chìm lút trong bức tường. Một vài động tác nữa để cho Trang Nhi thấy ông chính là một vong hồn. - Ba không muốn con bị hại, nhưng sau ngày mai là ba không thể ở bên con được nữa! Giọng ông nghe buồn bã. Ông chỉ tay vào người thanh niên vừa xuất hiện nơi cửa, đó chính là Bảo Phong. - Ba đã ký bản uỷ thác cho cậu Bảo Phong. Cậu ấy sẽ là người đại diện cho ba với sản phẩm XNO. Mọi điều khoản về cuộc sống của con và vú Năm ba đã thảo sẵn trong bản hợp đồng. Bảo Phong gật đầu xác nhận lời ông Lê Trung nói. Điều này khiến lão Chu Thông gần như điên loạn. Lão gầm lên tức tối: - Lão già kia! Ta phải có dược XNO, hãy giao ngay nếu không ta sẽ chích mũi thuốc độc này cho con gái tao. - Ông không làm được điều đó đâu. Tôi ở đây để ngăn cản ông làm những điều xấu xa đó. Chu Thông như điên loạn, lão nghiến răng ấn mũi kim vào sâu trong cổ của Hồng Ngọc. Trang Nhi bịt miệng và kêu lên kinh hoàng, còn ông Lê Trung thì đứng im như tượng. Bảo Phong khi hiểu rõ ra chuyện gì thì anh cũng không thể có phản ứng nào hơn là đứng im một chỗ. Đột nhiên cánh tay cầm mũi tim kiêm của lão Chu Thông run run. Rồi mũi kim từ từ được kéo ra khỏi cổ của Hồng Ngọc. Hệt một pha gay cấn và hồi hộp trên phim kinh dị, lão Chu Thông trợn mắt nhìn mũi kim khi chính tay mình đang từ từ đưa lên và dí sát vào cổ của chính bản thân mình. www.vuilen.com 84
  19. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN Lão gào lớn: - Không! Nhưng đã quá trễ, mũi kim đã cắm phập vào cổ lão và thứ dịch trong suốt trong ống kim đã truyền hết vào cơ thể mập ú của lão. - Đây là cái giá mà ông phải nhận! Ông đã làm quá nhiều điều tội lỗi, ngay cả với em gái và đứa con ruột của mình. Chu Thông đổ vật xuống sàn nhà như một cây chuối bị chặt gốc. Ông Lê Trung quay sang con gái: - Trong căn phòng đó có cuốn băng ghi hình Chu Thông cho người vào sát hại cha. Con hãy đem nó cho cảnh sát. Lão chỉ bất tỉnh lúc này chứ không chết đâu. - Nhưng... - Cha đã thay đổi cấu trúc và thứ thuốc đó chỉ có thể làm lão ngủ một giấc thôi chứ không chết được. Đột nhiên ông Lê Trung lảo đảo, thân hình ông mờ dần đi. Ông cố nói trong khi mình còn có thể vì vừa rồi ông đã sử dụng sức của mình để ngăn Chu Thông không làm điều xấu với Hồng Ngọc nên ông không còn đủ mạnh để có thể hiện rõ hình hài của mình. - Con hãy can đảm lên! Cố gắng học hỏi để hoàn thành nốt những điều mà ba đã làm. Hai Nhân chính là XNO... Trang Nhi hét lớn: - Không... ba ơi... Dáng ông Lê Trung tan đi tựa mây khói hư vô. Trang Nhi chỉ kịp nhìn thấy nụ cười như động viên, khích lệ của ba dành cho mình. Cô bật khóc tức tưởi bởi khi vừa nhận diện được cha đang ở bên cạnh mình thì ông lại biến mất như ảo ảnh vậy. - Giáo sư đã nói... - Anh không cần nói nhiều. Ba tôi đã tin tưởng và giao cho anh quyền giám hộ XNO cũng như cuộc sống của tôi rồi, thì anh cứ thế mà làm. Trang Nhi nín khóc, cô quệt nước mắt trên má mình: - Đó là di nguyện của ba tôi! www.vuilen.com 85
  20. Tác Giả: Nam Thanh BỘ XƯƠNG NỔI GIẬN - Còn... XNO? - Đó chính là công trình nghiên cứu của ba tôi. Vừa rồi, khi ba tôi nói thì tôi đã nhận ra tất cả. Cô chỉ tay vào Hai Nhân đang ngồi thở một cách khó khăn ở ghế. Trong khi Bảo Phong còn chưa hiểu chuyện gì thì cô đến bên Hai Nhân và vạch ngực áo của anh ra. Trong đó có một bảng nhỏ như bàn phím điện thoại. Cô bấm những dãy số và từ ngực của Hai Nhân, một màn hình nhỏ tách khỏi lớp da ngực của anh và hiện lên những thông số cũng như toàn bộ dữ liệu có liên quan đến XNO. - Tôi đã được ba cho thử vài lần nhưng chỉ là trên máy tính thôi. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi Hai Nhân chính là thành quả nghiên cứu của ba tôi. Bảo Phong không thể ngờ được rằng phát minh của ông Lê Trung lại hoàn hảo đến vậy. Một người máy có dáng vẻ và chức năng hoàn hảo gần như là một người bình thường. Nhưng đột nhiên Hai Nhân thở khò khè, màn hình dao động và một giọng nói nam rè rè vang lên: - Báo động! Mạch điện không xử lý được thông tin. Mạch điện không xử lý được thông tin... Xin nhận lệnh tự huỷ, xin nhận lệnh tự huỷ... Đầu Hai Nhân bốc khói rồi anh ta đổ gục xuống đúng như một cỗ máy hết pin. Màn hình nơi ngực anh tắt ngúm và bốc mùi khét lẹt. Trang Nhi nhìn thành quả của ba mình như thế, cô xót xa vội sờ soạng khắp người Hai Nhân để mong cứu vãn được tình thế. - Không... hãy tỉnh lại nào Hai Nhân. Anh không thể đối xử với tôi như thế này được. - Trang Nhi... Bảo Phong giữ tay Trang Nhi lại. Anh nhẹ nhàng lên tiếng nhưng khuôn mặt anh lại đầy luyến tiếc: - Cô có thể khôi phục lại XNO sau khi học tập theo ngành mà ba cô đã từng theo học mà. - Nhưng... - Tôi tin chắc cô sẽ làm được vì cô là con gái của giáo sư Lê Trung mà. www.vuilen.com 86
nguon tai.lieu . vn