Xem mẫu
- Bớ Kẻ Lấy Sách Của Bà
Khị học khối D , năm nay chị thi đại học. Chị mới mua một quyển sách văn
rất hay. Chị vừa để nó trên bàn , thế mà nhoáng một cái nó đã biến mất. Chị
đi hỏi khắp bàn dân thiên hạ rồi mà không ai có ý kiến ý cò gì cả. Tiếc của ,
bực mình , chị bèn soạn một bài chửi để mỗi giờ ra chơi chị bèn lôi nó ra
rên.
Bài chửi của chị như sau:
Bớ bàn trên bàn dưới , bớ láng hành láng tỏi , Bớ con Thị Mầu Thị Nở , Bớ
thằng Chí Phổi , Chí Phèo , bớ cả họ cả hàng đứa nào " cầm nhầm " sách của
bà ! Hãy bành cái mắt, vành cái tai mà nhìn mà nghe bà chửi đây này. Bà
mới vừa mua được một cuốn " cẩm nang văn chương " hay ơi là hay , quí ơi
là quí. Bà phải bóp bụng , nhịn ăn sáng vài hôm , nhịn uống tối mấy bữa , ki
cóp mãi mới đủ tiền mua nó. Bà nâng như " éc " , Hứng như hứng " phờ lau
ơ ". Hôm nay , bà mang nó đến lớp , để nó trên bàn làm việc. Ấy thế mà
nhoắng một cái , bà vừa quay sang Đông buôn chuyện một lúc , ngó sang
Tây đàm luận vài câu , lúc quay trở về thì ôi thôi sách đã biến mất tự bao giờ
, chỉ còn mập mờ hình ảnh. Bà đã bấm đốt ngón chân đi , bấm đốt ngón tay
lại , và khẳng định có kẻ đã to gan nâng tay trên , phỗng chân dưới cuốn
sách của bà. Này! Mày đừng có bảo là bà ăn có nói không nhé. Chứ bà hỏi
mày rằng có quyển sách nào tự dưng biến mất nếu không có tác động của
ngoại cảnh? Bà biết cái ông gỉ ông gi ở nước nảo nước nao đã phát biểu rằng
" Một vật không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi ".
- Mày học đến lớp thập nhị (12) ròi mà không biết điều này thì quả thật là hổ
thẹn với con cháu mai sau lắm.
Quyển sách nó ở với bà thì nó là kim sách , ngọc sách , chú nó ở với mày thì
nó chỉ là một tập giấy bản.
Bà đút sách vào bị cói , bị cói sáng trưng.Bà cầm sách trên tay , tay bà là tay
ngọc tay ngà , nõn nà trắng trẻo. Bà đọc sách , khuôn mặt bà rạng ngời ( như
Thuý Kiều Thuý Vân ) , mắt bà tinh hơn mắt cú , kính cận 2 điốp mua là
thừa. Còn mày đút sách vào cặp , cặp mày rách toạc , mày cầm sách trên tay
, tai mày là tay ghẻ tay sài , lở loét bẩn thỉu , mày đọc sách , khuôn mặt mày
nửa đen nửa đỏ ( như Chung Vô Diệm ) , mắt mày bị cận sẽ cận thêm , mắT
mày bị viễn sẽ viễn nặng mà mắt mày bình thường sẽ thành loạn thị. Những
chữ bà đọc là chữ rồng chữ phượng , những trang hoa tờ hoa. Những chữ
mày đọc là chữ gà chữ vịt , những trang hẩm tờ đen. Bà thi văn trường nào ,
điểm thủ khoa , á khoa trường đó. Mày thi văn trường nào , điểm binh nhất
binh nhì , thấp như cây rau má , bì bà bì bẹt.
Đấy là bà chỉ có vài lời vàng ngọc thốt ra với mày thế thôi. Nếu mày là nhân
, ắT sẽ cung kính mang sách trả bà. Bằng không , mày đích thị là loài ưng
giống khuyển. Vì mày mà bà không được nghỉ giải lao 10 phút. Vì mày mà
miệng bà rộng thêm... Phù... mệt quá , có đứa nào rảnh tay rảnh chân quạt
cho bà vài cái. Khi nào đòi được sách bà sẽ cho đọc ké vài trang !
Bố Là Gì Hả Bố?
BỐ CHỞ CON TRAI ĐI CHƠI NGOÀI PHỐ:
- CON TRAI: BỐ ƠI? BỒ LÀ GÌ MÀ CON NGHE ANH KIA GOI CÔ BẠN
KIA LÀ BỒ VẬY BỐ?
BỐ: BỒ CŨNG GIỐNG NHƯ MẸ CON Ở NHÀ ĐÓ.
CON TRAI: VẬY MẸ CŨNG CÓ THỂ GỌI LÀ BỒ HẢ BỐ?
BỐ: KHÔNG!!!!!!!!!KHÔNG ĐƯỢC
CON TRAI: SAO VẬY BỐ?
BỐ: MỖI BUỔI SÁNG NẾU Ở VỚI MẸ THÌ BỐ CÓ LẤY TIỀN ĐI ĂN
SÁNG CÒN NGỦ VỚI BỒ
THÌ BỐ PHẢI DẪN CÔ ẤY ĐI ĂN SÁNG.
CON TRAI??????????????!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bố Mày! Đã Chết Với
Ông Chưa?
Một anh, nhà có giỗ, vợ vừa làm cỗ xong, đặt lên bàn thờ thì một con ruồi
đến đậu ngay lên đĩa thịt. Chị vợ vội kêu lên:
- Thôi chết rồi! Mâm cơm cúng ông bà mà anh không coi cẩn thận để ruồi
nó đậu vào, làm uế tạp mất rồi!
Anh chồng nghe thế, giận con ruồi lắm, nghĩ bụng: Hai vợ chồng lòng thành
làm được mâm cơm mà con ruồi nó làm ô uế, giờ có cúng, ông bà cũng
không về hưởng nữa, liền lên huyện kêu:
- - Bẩm lạy quan lớn, chúng tôi vất vả quanh năm hôm nay mới làm đuợc
mâm cơm cúng ông bà, thế mà con ruồi nó sà vào, làm ô uế cả. Xin quan lớn
xử tội nhờ.
Quan nghe xong bảo:
- Tao cho phép mày từ rày hễ thấy nó bất kỳ ở đâu, cứ đánh cho chết.
Quan vừa buông lời, thì một con ruồi đến đậu ngay trên má quan.
Anh kia trông thấy, mắm môi, giang tay tát bốp vào mặt quan chứi:
- Bố mày! Ðấ chết với ông chưa!
Bố Mà Sợ Mẹ
Hàng ngày Vôva thấy mẹ quát tháo bố, mỗi khi ông quá chén hoặc đôi khi
bố Vôva quên chưa lau nhà, một hôm Vôva hỏi.
Tại sao bố khoẻ mà lại sợ mẹ thế, như con ấy chứ chẳng sợ mẹ tí nào cả.
Bố Vôva nổi cáu:
Mày thì biết gì, nói linh tinh, có những lúc mẹ mày phải quỳ trước mặt tao
hàng tiếng đồng hồ mà tao còn không thèm nói câu nào ấy chứ.
Lúc đó mẹ Vôva đi chợ về:
- E hèm, ông nói lúc nào ấy nhỉ?
- Hì hì àh hôm trước anh chui vào gầm giường tìm cái bút chẳng may bị mắc
kẹt, em lấy cán chổi lùa mãi anh mới ra được đấy!!!! may quá không có em
thì chết.
nguon tai.lieu . vn