Xem mẫu
- Biển Hát
Author : TKC
Summary : Có một lần biển và sóng yêu nhau. Người ta nói biển là mối tình đầu
của sóng. Sóng dạt dào ôm bờ cát trưa nóng bỏng , biển vỗ về hát mãi khúc tình ca.
___ ♣ ♣ ♣ ___
TIếng hát của ai đó đâu đây ...
mang một nổi buồn sâu thẩm
Gió cứ hết mình thổi mạnh,
Cuốn theo những cơn sóng vô tình...
Ừ thì có tiếng người đang hát,
Nghe đâu là của một cô gái.
Tiếng hát não lòng , mê hoặc
Gió biển lúc dồn dập , lúc nhẹ nhàng, tha thiết
hòa theo tiếng hát người con gái.
Biển gần , biển xa..
Khúc hát em hát hay quá !
Khiến biển cùng nhiệt tình hát theo em.
..................
Một buổi chiều nhàn hạ , trống rỗng. Tôi dạo bước qua bờ biển dài quen thuộc. Gió
nơi đây sao tự dưng thổi mạnh nhĩ ? Dã tràng đâu hết rồi ? Sao chúng ùa tất ra biển
? Ngoài kia có gì vui , cò gì hay ? Chỉ tôi với.
Hôm nay chẳng phải lễ , cũng ko phải tết, chắc vì thế nên biển ta hôm nay vắng
người. Chỉ có những đợt sóng biển lăn tăn làm bạn cùng gió. Mặn mặn , hương vị
của biển.
Gió lại thổi mạnh nữa rồi , lạnh quá. Gió lạnh hay tâm hồn ai đó đang trở nên băng
giá ?
- ....... “ Ngày xưa , biển không có cát như bây giờ
Ngày xưa , biển không có sóng vỗ bờ, ..
Và gió , gió hát thật êm đềm
Và mây , mây trơi thật hiền
Biển ngây thơ , và biển ko như bây giờ.
Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe
bài hát có đôi câu chuyện buồn
Rồi một ngày anh đến, biển hát em nghe
bài hát có những niềm vui thật vui bờ cát nhớ chân ai, để sóng nhớ hát ru miệt mài
Rồi một ngày anh vắng, làn gió nhớ tóc ai,
Rôì một ngày anh vắng, biển mong ai
biển thức đã bao đêm, biển thấy trong mình có một trái tim...
Ôi ngày xưa ngày xưa, lặng nghe tôi kể chuyện ngày xưa...
Ôi tình yêu tình yêu, tình yêu... lỗi tại tình yêu!
Nếu anh không biết gì về chuyện tình của biển
Nếu thật anh không biết gì, tôi sẽ kể ... anh ... nghe “ .......
Ôi ! Tiếng hát chất đầy nổi niềm thầm kín. Gió ngừng thổi mạnh rồi , chỉ êm êm
thôi. Tôi đưa mắt nhìn xa , tìm kiếm người đã cất tiếng hát đó, tìm người con gái
có khả năng khiến gió e dè ngừng thổi. Em là ai ?
Xa xa , thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng người con gái độ tuổi 20 đang hướng mình ra
biển.
Chẳng dám đến gần , chẳng dám lại chào hỏi em. Sao có gì đó khiến tôi run sợ
trước em. Em chỉ là một cô gái thôi mà . Tôi tự nhủ rồi đánh liều sang đó. VÌ tôi
thích giọng hát của em , thích đc nghe em hát. Vậy thôi !
“ Chào em “
Em chẳng cần nhìn tôi. Em vẫn đứng đó và hát. Đôi nhắm nghiền tiếp tục hướng ra
- biển.
Tôi tiếp tục quan sát em. Em thật xinh trong chiếc váy trắng xỏa dài đến tận gót
chân. Tóc em đen mượt , đôi mắt đen láy , long lanh như chứa nước. Em đang
khóc đấy à ? Dường như em là người con gái đa cảm. Tôi cảm nhận được nó.
Tôi thôi ngắm nhìn em. Em thu hút tôi một cách lạ lùng. Em xoay qua đi nào , để
tôi nói chuyện với em chứ, cô gái !
“ Em hát hay lắm “
GIờ thì em cũng chịu nhìn sang , em đang nhìn tôi, tôi bị cuốn vào ánh mắt em.
Vùng đất đó thật lạ , chẳng có gì ngoài nước biển mênh mông. Một không gian
huyền ảo , đượm buồn đến phát sợ.
“ Chị cũng thích biển chứ ? “
Em nói chuyện với tôi kìa , em đưa tôi về với thực tại. Xém chút , tôi đã lạc bước
vào nơi kì bí đó rồi. May thật .
“ Ừm , chị thích . Sao em lại ra đây ? “
“ Vì em thích biển , biển thật đẹp chỉ nhĩ ? Nếu khi chết , mình đc ở cùng biển thì
thật thích. “
Em luyên thuyên kể chuyện về biển cho tôi nghe. Tôi cũng vô tình bị cuốn theo
những câu chuyện miên man ấy. Mọi thứ về biển , em biết rất rõ nhĩ .
- Gió lại rít lên , từng hồi , từng hồi.
Tôi sợ em cảm , tôi sợ em bệnh, tôi sợ mình không còn đc nghe em hát. Từ lúc nào
, tôi thích em vậy trời ?
“ MÌnh vào trong em nhé , gió biển mạnh không tốt cho em đâu “
Em ngoan ngoãn nghe theo , thôi không hát , thôi tiếp tục những câu chuyện tình
buồn về biển. Tôi dìu em đến nơi ít gió.
Chúng tôi ngồi xuống , em ngồi kế bên tôi. Em dựa đầu vào vai tôi và chợp mắt
một lát.
Tôi không phải là một người con trai mạnh mẽ , không có một bờ vai vững chắt để
người tôi yêu thương dựa vào. Nhưng tôi tin , bớ vai tôi đủ rông để che chở cho
mọi người. Và với người con gái bé nhỏ mới gặp này , tôi vững tin mình đủ khả
năng ấy.
Hoàng hôn dần buông , gió biển càng thổi mạnh hơn trước, sóng cứ cồn cào mỗi
khi thủy triều lên.
Chợt biết đã trễ giờ. Tôi còn cả đống công việc của một cô thư kí văn phòng.
Ngước xuống nhìn em , em còn đang ngủ. Sao tôi nỡ đánh thức em đây ?
Tôi dùng tay mình nhẹ nhàng khẽ vuốt những lọn tóc tinh nghịch chẳng chịu yên
vị, nhẹ nhàng lắm , tại sợ em thức.
- Ớ ! Em thức rồi.
Em vươn vai , hít một hơi thật sâu. Trông em có vẻ tươi tỉnh hơn.
Giấc ngủ khiến ta không mệt mỏi , giấc ngủ luôn mang ta đến những giấc mơ , vậy
nếu giấc ngủ đủ tài năng , nó có khiến ta quên những buồn đau thường ngày ?
“ Em ngủ say quá nhĩ , hìhì. Trễ rồi đấy. Chị cũng nên về đi “
Em đứng dậy và kéo tôi đứng theo.
Tự nhiên tôi chẳng muốn rời em nữa , ở với em , tôi thật yên bình. Về nhà thì sao ?
Lại đối mặt với công việc thôi.
“ Em tên gì ? Chị chưa biết tên em ? “
“ Ngọc Lam “
“ Em ở đâu để chị đưa em về nha ? “
“ Nhà em rộng và lớn lắm. Nó chỉ toàn màu xanh. “
“ Chị không biết nơi đó , em chỉ đường nhé “
“ Không , em muốn tự đi một mình. Có người đang gọi tên em. Em về nha. Chào
chị “
- Rồi theo sự tắt dần của ánh sáng , em đi mất mà tôi chẳng hay.
“ Em tên Ngọc Lam , nhà rất rộng và toàn màu xanh “ – Đó là những gì tôi biết về
em.
Em đi rồi , tôi cũng về theo. Trong tôi có gì đó hụt hẫng và lưu luyến.
Tôi thích em , hay tôi thích biển trong em đây ? Phải chăng tiếng hát của em ,
khiến tôi mê đắm ?
.................................................. .
Mặt trời lại nhô cao sau đêm ngủ , tiếng chim hót líu lo nghe râm ran, tiếng cười
nói của con người cũng nhiều hơn . Sáng rồi ! Tôi lười quá , chẳng muốn dậy chút
nào. Tôi cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông hồi lâu rồi cũng bị những âm thanh
trong cuộc sống đánh thức.
Đánh răng , rửa mặt , ăn sáng. Đó là những công việc quá quen thuộc khi bắt đầu
một ngày mới.
Nhà tôi khá gần biển nên nơi đây cũng nhộn nhịp lắm. Chả buồn tẻ đâu.
Tôi bước ra ban công , nhìn xuống. ÔI những con người miền biển !
Lại tiếng hát buồn thảm của người con gái đó . Tôi như bị thôi miên , lập tức chạy
- xuống nhà và chạy đến nào có tiếng hát đó, bất kì đâu trên hành tinh này. Tôi điên
thật rồi phải không các bạn ?
Tiếng hát em cứ thôi thúc tôi , cứ kéo tôi đi mãi. Rồi thì tôi cũng tới nới hôm qua
mình gặp em.
Vẫn còn tiếng hát , nhưng người đâu rồi ?
Em thì không thấy , những khúc nhạc đó vẫn réo rắt ngân lên.
Tôi hỏi han những người gần đây xem có biết gì về em không ? Thì ra họ biết rất
rõ là đằng khác.
Khi kết thúc cuộc nói chuyện giữa tôi và những người dân chài nơi đây. Tôi chợt
rùng mình, đầu óc quay cuồng. Mọi thứ quanh tôi dường như tối sầm lại.
.................................
“ Đây là đâu ? “ Tôi mở mắt tỉnh dậy , hình như tôi đã ngủ rất lâu, sao đầu tôi nặng
trịch thế này.
“ Chị tỉnh rồi à ? “ – Là em !
Lại cảm giác run sợ trước em , tôi cố lùi mình mặc dù người tôi giờ chẳng còn sức
lực nào cả .
“ Em biết chị đã phát hiện ra thân thế em . Chị đừng sợ , tại chị ngất xỉu nên em
- đưa về đây “
Tôi cố nhìn xung quanh một lần nữa , đây là nhà tôi mà , sao em biết mà đưa về
đây ?
“ Em.. em.. sao em có thể ... ? “ Giọng tôi run rẩy, cả người tôi run rẩy. Tôi chợt
thấy mình thật yếu hèn.
“ Hay Ngọc Lam hát cho chị đỡ sợ nha , em không muốn làm hại chị đâu “
Hình như những gì tôi nói vừa rồi , làm em buồn. Mắt em bắt đầu đỏ ngầu. Tôi vừa
làm em khóc. Mình thật xấu xa . Nhưng sao em trách đc tôi , khi em là ....
“ Cho chị xin lỗi , Ngọc Lam hát đi. Chị thích nghe Ngọc Lam hát “ – tôi cố dỗ
dành.
Em bắt đầu hát , vẫn là tiếng hát đó , khúc hát đó. Tôi bắt đầu xa lánh cái cảm giác
sợ hãi em , nỗi sợ cũng từ đó biến mất từ khi em hát cho tôi nghe.
Em hát thật khẽ , không mãnh liệt như lần em đứng trước biển. Em hát như đưa tôi
vào giấc ngủ ko mộng mị , em cứ như người mẹ trẻ đang hát ru con mình.
Rồi tôi lịm dần trong tiếng hát của em. Trong tiềm thức , tôi vẫn còn nghe được
tiếng hát em quanh quẩn trong căn phòng.
Khúc hát em hát thật hay ! Tôi nghe mà lòng tôi nặng trĩu. Tôi như hóa thân vào
khúc hát, tôi buồn , tôi vui , tôi nếm trải mọi cảm xúc em đg hát. Em hát hay em
đang kể thay cho cuộc đời em ?
“....
- Dòng sông em bắt đầu từ biển của anh.
Có lẽ thế,
Nên lòng sông không phẳng lặng.
Biển của anh
Lúc dịu êm, lúc thâm trầm xa vắng,
Nên sông cứ cồn cào những lúc triều lên.
Dòng sông em bắt đầu từ anh.
Cũng là nơi bắt đầu nỗi nhớ.
Sông mải miết tìm về nơi gặp gỡ
Nơi sông và biển giao hòa.
Dòng sông em chảy về phía biển anh,
Đếm thời gian bằng từng giờ từng phút,
Bằng hơi thở cuộn tràn trong ngực,
Cuốn về phía anh, thành sóng dâng trào.
Biển sẽ cuốn em về tận nơi nao?
Có thể đi đến cùng trời cuối đất?
Biển dữ dội, sôi trào khi gió quất
Hãy cứ hóa em thành muôn sóng bạc đầu. “
---------------------------------
... Văn phòng .. công ty ... Giờ nghỉ trưa.
- Sao nữa , kể tiếp coi con quỷ. Đám người dân đó nói gì mà mày sợ dữ vậy ?
“ ....... “
- Wow , cảm động quá. Người con gái đó thật tội nghiệp.
- Ừm , Thanh biết.
- .....
“ Có phải cô gái hay mặc cái đầm trắng không ? Cô ấy hát hay lắm , nhưng tiếc
thay. Cô ta chết rồi. Đó là hồn cô ấy trở về đó. Cứ chiều là ở đây lại nghe thấy
tiếng hát đau lòng đó. Cô ấy yêu cô bạn thân của mình. Hai bên gia đình ko chấp
nhận. Nhỏ đó tên Ngọc Lam, sống cách đây vài cây số. Nó bị nhốt trong phòng ,
tới lúc nó trốn ra thì biết tin cô bạn của mình trầm mình xuống biển tự vẫn. Thế là
con Lam cũng đi theo luôn. Haizz , nghĩ lại cũng thật là tội nghiệp. Sao nó không
yêu một đứa con trai bình thường đi. “
Ừ , phải rồi. Sao chúng ta không yêu một đứa con trai bình thường đi nhĩ ?
.....
“ Ngọc Lam , em có nghe tôi nói không ? Tôi đang kể cho mọi người nghe cuộc
đời của em, nhưng thật tiếc tôi không hát hay như em , tôi không biết đem cảm xúc
của mình vào lời hát để người ta cảm thông cho số phận của tụi mình. Em sao rồi ,
nhà em đang lặng sóng hay đang cuồn cuộn chảy đây ? Sao những người như mình
lại không bao giờ đc xã hội chấp nhận ? Ai đã khiến cuộc đời chúng ta khốn khổ
thế này ? Hai người cứ yêu nhau mãi nhé , cứ yêu tới khi nào đáy biển không còn
nước thì thôi. Khúc nhạc em hát , sẽ đượcc mọi người nhớ mãi. Bởi vì , giờ này
đây , biển đang tiếp tục hát thay cho em đó. “
Tôi nhớ em !
Ngày .. tháng .. năm
Biển lặng
Kí tên : Người yêu biển ♥
----------- The End -----------------
- May 4 , 2012 , Viet Nam
By : TKC
nguon tai.lieu . vn