Xem mẫu
- Bí mật trong quán NET (Phần 8)
(MegaFun) - Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, trong phòng máy lạnh mở hết ga,
vậy mà 3 người còn thức trong phòng lại đổ mồ hôi hột trong khi 3 người đang ngủ
thì tay chân lạnh cóng như cái xác chết! Là 1 kỹ thuật viên vi tính, Bảo rất rành về
cách thức hoạt động của camera trên điện thoại, theo tính toán camera chỉ có thể
quay chính nó trừ phi quay vào tấm gương, không lẽ âm khí trong phòng cũng
giống như một tấm gương phản chiếu? nếu vậy thì Bảo phải thấy chính mình chứ
không thể thấy được cảnh vật phía trước.
Chuyện quá vô lý nhưng lại xảy ra làm cả 3 người hầu như đều tin rằng căn phòng
này có cái gì đó rất âm u, rất độc địa dù rằng trước đó Thịnh và Linh vẫn còn hoài
nghi. Bảo cố làm ra vẻ bình tĩnh, anh mở phần file manager lên để kiểm tra xem
phim này có gì khác thường, Linh và Thịnh tuy không rành nhưng cũng đưa mắt
nhìn vào cái mobi để dò xét, đột nhiên Bảo đánh rơi cái điện thoại xuống nền gạch,
2 mắt trợn trắng, há hốc mồm như người biết mình sắp chết! Linh và Thịnh không
hiểu gì hết vì nãy giờ có nhìn thấy cái gì kinh dị trong điện thoại ngoài đoạn phim
ấy đâu?
- Bảo bất động gần 1 phút, sau đó mới dần dần định thần lại ngồi xuống ghế, từ từ
mở miệng lắp bắp như em bé đang tập nói: "Chết rồi, chết thật rồi, người chết trả
thù rồi!"
Thịnh rùng mình quay người xung quanh, hai tay nắm chặt để trước ngực như
muốn xô hết làn khí lạnh lẽo xung quanh, Linh đứng kế bên Bảo như muốn được
anh chở che dù biết anh cũng sợ chẳng thua gì mình, cả 2 người đều hành động sợ
sệt như nhau mặc dù họ vẫn chưa biết lý do tại sao Bảo lại nói như vậy.
Tác giả: sưu tầm – Mc: Mạnh Cường – Kĩ thuật: LâmPT – Biên tập: Vampire.
- Bí mật quán NET (Phần 8).
Thịnh hỏi lại: "Nhưng... nhưng mà tại sao anh biết?" Cái điện thoại nãy giờ vẫn
nằm im dưới đất, Linh rất xót cái N72 của mình, vả lại cô cũng không biết nó có gì
ghê gớm mà Bảo quẳng xuống đất nhưng thái độ của anh làm Linh rờn rợn nên
không dám nhặt lên.
Bảo từ từ lượm cái điện thoại lên, Bảo im lặng không nói lời nào kiểm tra lại lần
nữa để xem chuyện mình vừa thấy có đúng không hay chỉ là ảo giác.
"Là thật rồi"
Bảo nói lí nhí trong họng, không biết là do quá sợ hay không muốn làm 2 người
kia lo lắng. Linh từ nãy giờ vẫn bực mình, một phần vì xót cái điện thoại bị Bảo
- quẳng không thương tiếc, một phần vì thất vọng khi thấy Bảo quá nhát gan, nãy
giờ cũng không nói được lý do mình hoảng sợ.
Cô nói 1 cách bực dọc: "Thế bây giờ anh nói cho em biết chuyện gì xảy ra được
chưa? anh cứ lí nhí nói nhảm càng làm cho mọi người vừa sợ vừa bực đây này!"
Bảo nghe Linh gắt gỏng anh mới hoàn hồn, anh nói trong tâm trạng vừa xấu hổ,
vừa lo sợ: "Không phải anh nhát đâu, nhưng mà lạ quá em à! đoạn clip mà mình
vừa quay là dạng 3gp, quay 5 phút mất ít nhất cũng phải 4 đến 5 Mb bộ nhớ, vậy
mà..." nói đến đây, Bảo nghẹn giọng không nói được nữa, anh đưa cái điện thoại
cho Linh.
Linh run run cầm cái điện thoại, cô thấy lời anh chẳng có gì sai, vì bình thường cô
quay phim cũng hay để ý dung lượng của nó mỗi khi gửi qua bluetooth. Liếc vào
phần thông tin của đoạn phim trên điện thoại, Linh giật mình suýt đánh rơi cái điện
thoại, bởi vì trên màn hình xanh biếc, tên tệp tin vừa quay hiện rõ mồn một:
“videoclip2.3gp.51”, dung lượng hiển thị đúng 51Kb không hơn không kém.
"Tại sao lại có đuôi là 51, tại sao dung lượng nó chỉ có 51kb? anh Bảo sao kỳ vậy
anh?"
Linh hỏi dồn dập khiền cho Bảo cũng không biết đường trả lời, chỉ biết lắc đầu thở
dài. Thằng Thịnh đứng kế bên dường như đã hiểu rõ sự việc vừa xảy ra nên nó
cũng không hỏi gì thêm mà chỉ lấm lét nhìn xung quanh. Chờ cho Linh bình tĩnh
lại, Bảo mới phân trần: "Em có biết tại sao anh biết là người chết trả thù không? tại
vì trên tấm hình của ngôi mộ ghi rõ ràng: bà Nguyễn Thị Minh Hải chết lúc 51
tuổi, mà người chết rồi thì vĩnh viễn không bao giờ lớn hơn được 1 tuổi nữa, em
hiểu không!"
Cả 3 lúc này dường như đã hiểu hết lý do mà con số 51 xuất hiện nên cũng không
còn thắc mắc vì sao 51kb mà quay được 1 clip đến gần 300 giây đồng hồ vì đối với
họ chỉ có những gì thuộc về yếu tố tâm linh mới có đủ khả năng làm việc này.
"rầm rầm rầm"
- tiếng đập cửa sắt đều đặn làm cả 3 giật nãy mình, mường tượng đến cảnh gia đình
thằng Tuân bị con quái vật hành hạ trong câu chuyện mà ông "Sáu Quán" kể, Bảo
thót tim quơ lấy cây ma trắc thủ thế rồi la lớn:
"Ai?"
"rầm rầm rầm", Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng đập cửa đều đặn theo từng nhịp
như muốn làm người bên trong kinh sợ. Cả 3 người đồng thanh thét lên: "Ai đó?" 3
thằng game thủ đang ngủ như chết cũng giật mình tỉnh giấc, chúng ngơ ngác không
hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến cho ông bà chủ tiệm la làng lên như vậy.
Thịnh tận dụng cơ hội đó kêu lên: "Thằng Tuấn, thằng Kiến, Thằng Minh, 3 đứa
bay ra xem ai gõ cửa vậy?"
Dù không biết là chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhìn thái độ sợ hãi của ông bà chủ
tiệm net, thách bố nó cũng không dám mở cửa, thằng Tuấn thì cho rằng công an
đến kiểm tra ban đêm, thằng Kiến thì cho rằng giang hồ đến trả thù, thằng Minh thì
cho rằng ông bà chủ sợ cướp... cứ thế Thịnh càng kêu to chừng nào 3 thằng càng
lùi vào trong chừng nấy. Không nhịn được nữa, Bảo rón rén ra cửa từ từ mở cánh
cửa kiếng ra, lần đầu tiên, Linh thật sự khâm phục Bảo và cảm thấy anh không
nhát như mình tưởng mà cũng có lúc rất gan dạ dũng cảm.
Về phần Bảo, anh cho rằng nãy giờ mình thần hồn dọa thần tính, khiến anh mất cả
lý trí và sự sáng suốt, nếu như có ma thật thì trước sau gì cũng phải đối diện với
nó, huống chi bây giờ trong căn phòng lạnh này có đến 6 mạng người chứ anh
không hề cô độc nên nổi sợ cũng vơi đi phần nào. Mở xong cánh cửa kính, Bảo
đưa mắt nhìn vào cái lỗ hổng để xem trước đối tượng mình sắp đối mặt ra sao. Chỉ
thấy một người đàn bà mặt sạm đen...
(Còn nữa...)
nguon tai.lieu . vn