Xem mẫu
- Phần 8: Đại thủ lĩnh MTX
Sau khi bỏ lại Quang một mình dưới phòng khách, Nghĩa và Phương dò dẫm lên tầng
hai với quyết tâm phải tìm cho ra lối vào căn phòng bí mật bên trong. Mở cửa vào căn
phòng đầu tiên, Nghĩa tiến lại ngay phía tấm gương được gắn cố định trên tường.
Tấm gương treo cách mặt đất chừng 20cm, cao khoảng 1,2m và đủ rộng để một
người trưởng thành có thể chui qua. Bụi phủ đầy trên mặt gương. Nghĩa lần tìm tất
cả mọi khe hở, với hy vọng có thể tìm thấy một công tắc bí mật nào đó mở cánh cửa,
như trong những phim giả tưởng vẫn thường có, nhưng anh nhanh chóng thất vọng
với suy đoán đó, mặc cho anh lần tìm, tấm gương vẫn cứ nằm im, trơ lì. Nghĩa nhìn
Phương, có vẻ không còn giữ được vẻ bình thản nữa:
- Theo mày thì tao có nên đập vỡ nó ra không?
- Đừng điên.- Phương vội cản- Bị thương đấy. Huống hồ chưa chắc đập vỡ tấm
gương là có thể vào được trong đó đâu. Nếu còn một cánh cửa nữa sau tấm gương thì
sao?
- Nếu là cửa gỗ thì khoẻ rồi.- Nghĩa đá phốc chân vào tường.
- Mưa to quá, chúng ta nên về thôi.
- Tao sẽ đá vỡ nó.- Không để ý đến lời đề nghị của Phương, Nghĩa quyết định.
Phương đành lặng im, một khi Nghĩa đã quyết tâm thì có trời mới cản nổi. Vả lại anh
cũng tin vào Thạch cước trong võ công Trần gia.
Nghĩa ra hiệu cho bạn đứng lùi lại và bắt đầu vận chân khí hộ thân. Việc này sẽ giúp
anh tránh khỏi bị thương bởi những mảnh gương. Nghĩa xuống tấn, lấy đà chân và lao
thẳng đến. Phương lập tức nhắm chặt mắt lại. Liền sau đó là một tiếng xoảng khô
khốc, giòn tan. Chính tiếng kêu đó đã làm Quang giật mình, nhưng không chỉ có vậy,
chính Nghĩa và Phương cũng bị bất ngờ. Cả hai nhìn nhau ngơ ngác rồi đồng thời như
hiểu ra vấn đề, cả hai xộc ra ngoài hành lang. Bên ngoài hành lang vẫn lặng ngắt sau
tiếng động kinh hoàng đó, chỉ có tiếng mưa bên ngoài và những ánh chớp kèm theo
tiếng nổ rền vang của sấm sét. Nghĩa tiến lên phía trước một cách thận trọng và tiến
dần đến căn phòng bên cạnh. Cánh cửa căn phòng này hé mở, cả hai bèn đứng lại nghe
ngóng. Lẫn trong tiếng mưa, tiếng gió, tiếng sấm sét, đôi tai Nghĩa còn nghe thấy một
âm thanh khác nữa. Dù rất nhỏ nhưng anh chắc chắn đó là tiếng xô xát trong một
không gian tương đối chật hẹp. Anh rọi đèn vào, căn phòng trống không, nhưng tấm
gương treo trên tường đã vỡ tan thành từng mảnh trên sàn nhà. Chỗ treo tấm gương để
lộ ra một lỗ đen trống hốc. Có ai đó đã đập vỡ tấm gương và chui vào trong. Nghĩa
thận trọng tiến đến bên lỗ trống, rọi đèn vào trong xem xét. Căn phòng nhỏ bên trong
trống không, nhưng anh lại thấy một lỗ trên sàn thông xuống bên dưới. Vội vàng chui
vào trong, anh vội vàng nhăn mặt vì cái mùi anh không sao chịu được. Anh nhìn qua lỗ
trên sàn xuống phía dưới, và lập tức một cảnh khủng khiếp hiện ra trong mắt anh.
- Trong căn phòng chật chội và tối tăm, một cô gái đang bị một trong hai gã đàn ông siết
cổ. Một chiếc đèn pin lăn lốc phía dưới chân họ. Thấy có người rọi đèn xuống, hai gã
đàn ông ngẩng đầu lên nhìn. Anh giật mình vì hai gã đàn ông đó một người mắt đỏ
ngầu, còn một lại trắng dã trông rất khiếp sợ. Thấy cô gái có vẻ đuối sức hẳn, anh
không chần chừ, không cần đến những bậc thang bằng sắt gắn cố định trên tường,
anh nhảy thẳng xuống đầu một trong hai tên làm hắn quýnh quáng tấp sang một bên.
Tiếng gã đang siết cổ kêu lên "dừng lại" nhưng không còn kịp nữa, hắn đã lần được
cái chốt, rút ra và mở cánh cửa, lao ra ngoài. Ở ngoài, ngay lập tức hắn đụng đầu với
Quang. Tên còn lại bị đồng bọn bỏ rơi bèn gầm lên một tiếng khủng khiếp rồi đẩy
mạnh cô gái về phía Nghĩa làm cả hai ngã nhào vào nhau. Cú tiếp đất không dễ chịu
cho lắm, cộng với việc phải hứng trọn lấy cô gái lạ từ cú đẩy của gã kia nên Nghĩa
ngã dúi dụi, cô gái theo đó cũng ngã theo. Khi cả hai nhổm dậy thì gã đã biến mất sau
một nắp hầm ở trên nền nhà. Có lẽ còn hẳn một căn hầm nữa ở phía dưới, nhưng nó
dẫn ra chỗ nào đây? Phương đã xuống đến nơi. Vết thương ở tay làm động tác của
anh chậm hẳn lại. Chưa kịp nói câu gì, cả hai đã thấy cô gái cầm theo chiếc đèn pin
dưới sàn và chui tọt xuống hầm. Không còn cách nào khác hơn, cả hai cũng đành đi
theo cô gái dù chưa biết đầu đuôi câu chuyện thế nào? Căn hầm phía dưới khá lớn,
phải gấp ba, bốn lần căn phòng nhỏ ở trên, nhưng lại vô cùng ẩm thấp. Có hẳn một
đường hầm dẫn đến đâu đó và từ đường hầm đó, có tiếng chạy thình thịch vọng lại.
Nghĩa và Phương lập tức đi vào đường hầm tối và thấp đó. Mặc dù được xây bằng
gạch nhưng tường hầm đã tróc lở gần hết, rong rêu mọc nham nhở trên hai bức tường
hai bên. Nghĩa thậm chí không dám đi nhanh vì rêu làm nền hầm khá trơn. Đi được
một quãng thì giầy của hai người đã ướt nhẹp. Nền đường hầm đã bắt đầu ứ nước.
Thêm một quãng nữa, cả hai có thể cảm nhận con đường bắt đầu đi lên cao hơn.
Nước vẫn từ trên chảy xuống thành từng dòng lớn. Những bậc thang bằng đá trơn
tuột. Cuối cùng thì con đường cũng dừng lại, và ngay chỗ đường cụt ấy, một nắp hầm
đang mở làm nước mưa tuôn xuống xối xả. Nghĩa ngó đầu ra và đứng thẳng lên, một
nửa người anh đã ở trên mặt đất, xung quanh đầy cây cối nên anh có thể nhận ra đó là
khu rừng thưa phía sau ngôi nhà. Vừa lên khỏi mặt đất thì người anh đã ướt lướt
thướt. Phương cũng lập tức chui lên sau anh. Vuốt nước mưa trên mặt, Nghĩa đưa mắt
tìm và xác định phương hướng. Không cần phải tìm lây, anh lập tức nhìn thấy ở bãi
đất trống phía xa, hai người đi trước đang đứng đó. Một kẻ muốn tìm đường tháo lui,
còn một người thì ra sức ngăn lại. Vì trời mưa, đất rừng lại trơn nên các động tác của
cô gái dường như bị hạn chế rất nhiều, và còn có phần chệch choạc. Nhưng người
đàn ông cũng không sao thoát khỏi cô gái được, mọi hướng chạy đều bị cô gái nhanh
nhẹn khóa chặt. Linh tính mách bảo Nghĩa rằng anh nên giúp đỡ cô gái kia, và anh
xông đến tách người đàn ông và cô gái ra. Tiếng anh át cả tiếng mưa:
- Hãy để tôi giúp cô...
Người đàn ông rít lên và thẳng tay tấn công anh không do dự. So với người này, sức
anh có phần nhỉnh hơn. Chỉ cần ra vài chiêu qua lại là anh nhận ra ngay điều đó. Hơn
15 năm luyện tập, từ lúc còn là một cậu bé bốn tuổi đã cho anh một nền tảng võ thuật
vô cùng vững chắc. Nắm trong tay tinh hoa của hai loại võ thuật, lại sớm được tiếp
xúc với nhiều môn phái khác nên anh không còn lạ lẫm với những loại võ thuật thông
dụng nữa. Từ Vịnh Xuân quyền, Bình Định Gia, Vovinam, Lâm Sơn động đến những
- môn võ thuật hiện đại có xuất xứ từ bên ngoài như Teakwondo, Nhu đạo, Pencat Silat,
Wushu... anh đều nằm lòng cả. Nghĩa được đánh giá là một trong bốn kì tài võ thuật
trẻ của Việt Nam hiện nay nên rất ít người dám va chạm với anh. Mặc dù không trội
hơn anh, nhưng cách ra đòn của người đàn ông này làm anh có cảm giác vô cùng khó
chịu. Lạ hơn cả là anh không đọc được nó là loại võ thuật gì, của môn phái nào hiện
nay. Trong đó có một chút mềm mại của Vịnh Xuân quyền, một chút quyền cước của
Thiếu Lâm, một chút khéo léo của Bình Định gia và thậm chí có cả một chút biến hóa
của chính võ thuật gia tộc họ Trần- gia tộc của Nghĩa. Hơn hết, cách tấn công của
người này luôn nhằm vào những chỗ hiểm của đối phương để tấn công khiến anh
phải chùn tay. Chỉ cần trúng một đòn thì có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn. Trước nay, với
Nghĩa, anh chỉ thi đấu trong phạm vi sới võ, nghĩa là có lề luật, nguyên tắc hẳn hoi.
Những kẻ thực sự ra đòn hiểm anh gặp không nhiều, và bọn họ thường chỉ tấn công
theo bản năng. Còn những đòn hiểm anh đang đối đầu đây hoàn toàn là một thứ võ
công có bài bản hoàn chỉnh, không thể là loại võ công tạp nham đi lượm nhặt từ những
môn phái khác. Chắc chắn nó là loại võ thuật anh chưa hề biết đến hay thậm chí nghe
nói đến. Suy đoán đó làm anh thấy phấn khích hơn, vì anh là người thích trải nghiệm
với những điều mới mẻ.
Hơn 5 phút trôi qua nhưng Nghĩa vẫn không làm sao khống chế được người đàn ông
với loại võ thuật kì bí này. Anh đã sử dụng hoàn toàn bài quyền số 4, bài quyền lợi hại
nhất trong 18 bài quyền và 92 chiêu thức của võ thuật gia tộc nhưng vẫn không làm gã
này nao núng. Là người thừa kế số 1 của võ thuật dòng họ Trần, những đòn anh tung
ra đều không chỉ chuẩn xác, linh hoạt mà còn phát huy gần như tối đa uy lực vốn có
của nó. 30 chiêu thức trong bài quyền bị gã này tránh và phá dễ như ăn bánh. Nếu
không phải trời mưa thì người ta có thể thấy vài giọt mồ hôi lạnh trên trán anh. Vừa
kinh ngạc, vừa bàng hoàng, sửng sốt, vừa tức giận vì không còn giữ được kiên nhẫn
nữa, Nghĩa càng ra đòn mạnh hơn. Anh chưa bao giờ phải đấu một trận vất vả thế này
trong vòng ba năm nay. Đối thủ duy nhất làm anh phải sợ chính là bác ruột của anh, võ
sư nổi tiếng Trần Trung Nghiêm, cố vấn số 1 cho Tạp chí võ thuật, chủ nhân của lò
võ Thiếu Sơn ở Sơn Tây. Ba năm trước, ông gặp một tai nạn ô tô nên hiện nay ông
không thể đấu với cháu trai mình một trận cân sức được nữa.
- Anh không thắng được ông ta đâu.- Cô gái vẫn đứng bên ngoài theo dõi cuộc đấu, đột
ngột xen vào.
Nghĩa chợt nhận ra, quanh anh và người đàn ông không chỉ có Phương và cô gái nữa
mà phía sau cô gái đã có thêm năm người nữa, họ cũng đang chăm chú theo dõi cuộc
đấu.
- Nó nói đúng đấy nhóc, mày không thắng nổi tao đâu.- Gã đàn ông có vẻ nôn nóng
muốn tháo chạy, có lẽ hắn cũng đã nhận ra những người mới tới góp mặt.
- Người tự mãn sẽ là người thua cuộc...
Mắt gã đàn ông long lên dưới ánh chớp như mắt rắn khiến Nghĩa rùng mình kinh sợ.
Lợi dụng cơ hội đó, với một thân thủ nhanh không ngờ tới, hắn lao vào anh, bàn tay
- chìa ra phía trước. Anh sửng sốt đến độ không kịp phản ứng. Bàn tay hắn vút đến,
hòng chụp lấy cổ anh. Cô gái, với phản xạ nhanh không kém, lao vào và kéo anh lùi
lại, đá vào tay hắn với một lực cực mạnh. Nghĩa giữ thăng bằng cho khỏi ngã và điên
tiết, anh lại lao lên. Cô gái lùi về sau, nói tiếp:
- Đừng để hắn chụp được cổ anh. Nếu muốn thắng người này, anh chỉ có thể dùng
Lôi Điểu mà thôi.
Nghĩa giật thót. Cô gái này thực ra là ai mà thậm chí có thể biết đến Lôi Điểu, một
trong tứ đại tuyệt chiêu của võ thuật dòng họ Trần? Người biết đến Lôi Điểu không
nhiều, ở tuổi của cô gái này càng hiếm, và là một người con gái hoàn toàn xa lạ thì
càng không thể tin được. Còn nữa, anh và cô ta chưa hề gặp nhau, tại sao cô ta biết về
thân thế của anh rõ đến thế? Cô ta còn biết anh chính là người thừa kế võ công Trần
gia, biết anh có thể sử dụng được Lôi Điểu, thứ mà chính bác anh cũng không học
được?
Lôi Điểu, như tên của nó, là một thế võ nhanh, mạnh, uyển chuyển và biến
hóa khôn lường. Nó được tổ tiên dòng họ Trần kì công sáng tạo ra và trở
thành bài võ truyền môn cho những người kế tục của dòng họ. Nhưng không
phải ai cũng có căn duyên học được nó. Trường hợp như bác ruột anh, và em
gái anh là một ví dụ. Chính bản thân anh cũng chưa thể tiếp nhận được toàn
bộ Tứ Đỉnh của gia tộc, đó cũng chẳng phải là điều dễ dàng gì. Nhưng rồi
Nghĩa lấy làm ngạc nhiên vì sự thay đổi này có hiệu quả. Lần đầu tiên anh có
thể buộc gã đàn ông phải lùi lại. Nghĩa thắng thế xông lên, nhưng đúng lúc đó,
cô gái thình lình xuất hiện ngay sau lưng gã, đập nhẹ vào vai hắn làm hắn rú
lên một tiếng khiếp đảm rồi gục xuống. Nghĩa đứng sựng lại, ngơ ngác:
- Cô làm gì vậy?
- Anh định đánh với ông ta đến bao giờ?- Cô gái cúi xuống lục tìm trên người
người đàn ông vật gì đó.
Đột nhiên, cô gái ngẩng lên, một tốp người chạy đến nơi. Họ có năm người,
đều còn trẻ, trừ một người đã đứng tuổi. Họ dừng chân, thở dốc khi gặp
nhóm Nghĩa. Người đàn ông lên tiếng:
- Trời mưa nên ta đến chậm. Các con không sao chứ?
- Sư thúc mau đưa hắn và hai người này trở lại ngôi nhà đi. Họ là bạn con,
một người hình như bị thương. Con đi tìm Lục Bảo.
- Lục Bảo đâu?
- Con sẽ trở lại ngay.
- Trước khi chạy đi, cô quay sang Nghĩa:
- Vết thương của bạn anh chảy máu rồi. Anh hãy dẫn họ quay lại bằng con
đường chúng ta đã ra đây nhé!
Trong lúc Nghĩa còn đang bận tiêu hóa mọi chuyện và cố sắp xếp nó một cách
hợp lý, cũng chẳng cần bận tâm xem câu trả lời của anh là gì, cô gái đã lẫn
vào rừng cây đen ngòm trước mắt. Anh nghe thấy tiếng người đàn ông được
cô gái gọi là sư thúc nói ở phía sau:
- Tâm, Thịnh, hai con chạy theo con bé đi, phải cẩn thận đấy.
Hai người được gọi tên chạy đi rồi, hai người còn lại xốc người đàn ông lên
và cả nhóm quay bước tìm đường trở lại căn nhà.
Lần này, Nghĩa và Phương có thời gian để xem xét căn hầm và hai căn phòng
bí mật hơn. Hầm rộng khoảng 12m2, trần cao 2m, được ốp gạch khá cẩn
thận. Trong hầm chẳng còn gì, ngoài vài thanh gỗ mục và một đống rác rưởi
mà Nghĩa đoán là của hai gã đàn ông xả ra.
- Theo mày thì người ta xây cái hầm này để làm gì nhỉ?- Phương quay lại với
anh sau khi đã đưa những người còn lại ra phòng khách bằng lối đi bí mật qua
chiếc gương lớn trong phòng.
- Tao không cho là nó được xây với bất kì mục đích tốt đẹp nào.- Nghĩa rọi
đèn khắp gian hầm- Nếu đơn thuần chỉ là hầm chứa thực phẩm hay rượu thì
không cần thiết phải có hẳn một lối đi xuống ngoắt ngoéo và một đường
hầm kì dị đến thế.
- Ừ...- Phương gật đầu đồng tình- Có khi nào nó được dùng để chứa hàng
cấm không? Bọn chúng chuyển qua đường hầm trên núi, vừa an toàn, lại bí
mật. Mà nếu đúng như vậy thì đây là một tổ chức làm ăn lớn đấy,vì còn có
đến hai căn phòng nữa cơ mà. Tao thấy phục người đã xây dựng công trình
này. Chắc phải là một người rất giỏi.
Phương là một kiến trúc sư nên anh mới có hứng thú với kiểu xây dựng này
đến thế. Phương bằng tuổi Nghĩa, Quang và Tự nhưng trong khi tụi bạn còn
đang đi học thì anh đã đi làm. Anh đã đi du học Pháp trong một khóa đào tạo 4
năm, nhưng Phương chỉ cần hai năm để hoàn thành khóa học với bằng tốt
nghiệp loại xuất sắc. Phương đã từng trở thành một hiện tượng ở ngôi
trường anh theo học, được liệt vào danh sách 10 sinh viên xuất sắc nhất trong
- lịch sử của trường. Không muốn ở lại nước ngoài để phát triển sự nghiệp
đầy rực rỡ của mình, Phương quyết định về nước và vào làm trong một công
ty hàng đầu về thiết kế nhà ở và nội thất ở Việt Nam với mức lương cao
ngất. Anh thường nhận các project rồi mang về nhà làm, thế nên dù đã đi làm
nhưng thời gian rảnh rỗi anh có không hề ít hơn đám bạn.
Hai người định lên xem xét tiếp hai căn phòng phía trên thì một người đi
xuống. Anh ta tên là Phước, một người thấp, hơi đen, nhưng ánh mắt lanh lợi,
tác phong nhanh nhẹn, đúng phong cách con nhà võ. Anh ta nói sư phụ anh ta
muốn gặp cả hai. Nghĩa và Phương thảo luận bằng mắt rất nhanh và đi theo
anh ta quay trở lên.
Hết phần 8
Phần 9: Bí kíp bị đánh cắ
nguon tai.lieu . vn