Xem mẫu

  1. Phần 7: NHỮNG KẺ GIẤU MẶT Quang rọi đèn lại phía đó một lần nữa và không khó khăn gì để anh phá hiện ra vật sáng đó. Nó nằm ở khoảng trống cách cửa chừng hơn một mét. Quang tiến hẳn vào và nhặt nó lên- một sợi dây chuyền bạc nhỏ xíu, có đính một viên đá nhỏ màu đen, hình trăng lưỡi liềm và một ngôi sao nhỏ. Một loạt các hình ảnh hiện lên trong đầu anh, rất tuần tự và hoàn toàn logic: ngôi mộ hoang, biểu tượng trăng sao khắc trên bia mộ, cô gái bí ẩn thoắt ẩn thoắt hiện như một giấc mơ… Dường như anh đã linh cảm thấy sự có mặt của con người đó đang ở rất gần anh, và cô gái ấy là một phần của câu chuyện anh đang tìm hiểu. Quang cẩn thận cho sợi dây chuyền vào trong túi rồi đi ra và khép cửa lại. Bên ngoài, một tiếng sấm rền vang. Anh lắng tai nghe. Trời bắt đầu mưa, mưa to. Đúng là mùa hè, mưa đến nhanh thật. Phương và Nghĩa vẫn chưa làm xong việc đo đạc. Vài phút sau, họ từ căn phòng cuối cùng bước ra và gọi anh. Hai bên gặp nhau ở ngay đoạn giữa hành lang. Nghĩa sờ soạng lên bữc tường ở hành lang bên trái, đến khi thất vọng nhận ra nó chỉ là một bức tường không khác gì những bữc tường khác, im lìm và nhẵn nhụi, anh quay sang giải thích cho Quang: - Tao nghĩ đúng là còn một khoảng trống ở giữa hai bức tường của hai căn phòng ngủ bên này, lớn đúng bằng phòng chứa đồ, vì bốn căn phòng ngủ này đều bằng nhau. Có lẽ là ở đây… Chắc chắn người ta cố tình xây nó như vậy là có mục đích. Tao đang thắc mắc là bằng cách nào mà người ta vào được trong đó? Quang nhớ lại hành động vừa rồi của thằng bạn mình và cười lớn: - Và mày nghĩ là bức tường này là một cánh cửa xoay bí mật hay có một công tắc nào đó để kéo nó dịch chuyển sang hay sao? Đó là phim ảnh thôi mày. - Cánh cửa xoay thì không có…- Nghĩa không để ý đến lời châm chọc của thằng bạn, vẫn tiếp tục nói- …nhưng công tắc bí mật nào đó để vào căn phòng này thì không thể chắc chắn là không có được.
  2. - Tại sao chúng ta không nghĩ đến hai tấm gương gắn ở hai bức tường trong hai căn phòng này nhỉ? Biết đâu đều là lối vào trong đó thì sao?- Quang gợi ý. - Tao cũng đã nghĩ đến nó rồi, và cũng đã kiểm tra rồi. Hai tấm gương đó rất chắc chắn, có vẻ như cố định thật. Vả lại, chúng chỉ lớn bằng một khung cửa nhỏ…- Phương nhún vai. Nghĩa lẩm bẩm từ gì đó mà anh vừa nghe từ miệng Phương nói ra, rồi đột nhiên anh reo to như một đứa trẻ: - Phải rồi. Nếu nói đến khung cửa, tại sao chúng ta không nghĩ đến tấm gương dưới nhà nhỉ? Nó lớn như một cánh cửa còn gì? Hơn nữa, nếu tao phán đoán không nhầm thì vị trí của nó… Phương và Quang cùng trao đổi với nhau một ánh nhìn. Vị trí của tấm gương lớn dưới nhà là ở ngay chỗ ba người đang đứng. Nếu có một căn phòng ở trên này, thì cũng có thể có một căn phòng như thế ở ngay phía dưới nó. Cả ba quay gót trở xuống lầu một rất nhanh. Ngay khi cả ba vừa khuất sau cầu thang, một bóng đen nhảy vào từ ngoài ban công lẹ làng như một chú mèo nhỏ và nhanh nhẹn bám theo nhóm Thủ lĩnh. Tấm gương dưới phòng khách là tấm gương lớn nhất trong ngôi nhà. Nó (có vẻ như) được gắn cố định vào tường, bức tường ngăn giữa phòng khách và nhà bếp. Do đã lâu ngày không được sử dụng nên mặt gương phủ đầy bụi, và vẫn nguyên vẹn vệt quẹt ngang của Nghĩa trong lần đầu tiên đến đây. Phía trên tấm gương được thiết kế kiểu cổng vòm, và viền xung quanh được ốp gỗ rất cẩn thận. Nếu nhìn kĩ và không để ý đến việc nó là một tấm gương thì đúng là giống y hệt một cánh cửa. Quang rọi đèn khắp xung quanh, đến khi chắc chắn là không hề có một công tắc nào để mở cánh cửa này, anh mới dùng sức cố đẩy nó vào, rồi kéo nó ra, nhưng
  3. tấm gương vẫn không hề dịch chuyển. Sau một hồi cố gắng, anh nhìn hai đứa bạn, giọng ngán ngẩm: - Nếu đây là một cánh cửa có thể mở, thì chỉ có một lý do duy nhất giải thích cho việc chúng ta không thể mở nó ra bằng sức lực, đó là nó bị chốt ở bên trong, trong này chắc chắn đang có người. - Vậy để tao thử tông cho nó một nhát xem sao…- Nghĩa giơ chân lên. - Thôi, xin ông…- Quang gạt chân Nghĩa xuống- Mọi thứ đâu phải lúc nào cũng có thể sử dụng vũ lực. Chắc chắn vẫn có cách vào chứ. Một ánh chớp lại lóe lên làm căn phòng sang bừng trong một tích tắc rồi lại chìm vào bóng tối. Mưa như trút. Những tiếng sấm nổ đì đùng vang cả bầu trời. Mười phút trôi qua trong im lìm của nhóm Thủ lĩnh. Cuối cùng, Nghĩa lên tiếng, giọng dứt khoát: - Cứ đứng thế này không phải là một ý hay. Để tao lên xem lại hai tấm gương ở trên kia. Nếu vẫn không có gì chúng ta sẽ rời khỏi đây. - Ừ, tao sẽ ở đây trông chừng, tụi mày lên đó, có gì đánh động ngay nhé! Phương gật đầu rồi lại đi cùng Nghĩa lên lầu hai. Cả hai đi rồi, Quang đứng chôn chân tại chỗ. Tự dưng tim anh đập rất nhanh và gấp. Cứ mỗi lần linh cảm thấy điều không lành là Quang lại như thế. Ba phút sau, trên lầu có tiếng xoảng lớn. Quang lo lắng định bổ nhào lên, nhưng ngay lúc đó, một ánh chớp lại lóe lên và làm anh giật mình. Quang quay phắt lại đằng sau. Vừa có một cái gì đó xẹt qua phía sau lưng anh, vô tình bị ánh chớp và tấm gương tố cáo. Anh gần như chắc chắn là có một ai đó đang lẩn sau cây cột lớn ở phía sau lưng anh. Quang rọi đèn về phía đó, và tiến lại. Nhưng cũng ngay khi anh vừa quay lưng, trên lầu lại có tiếng “rầm” lớn không kém, kèm theo đó là tiếng “huỵch”, phát ra ngay sau bức tường anh đang đứng. Quang lại rọi đèn vào tấm gương. Có tiếng lách cách tháo
  4. chốt cài một cách vội vã. Quang lùi lại, hồi hộp chờ đợi, tim anh đập loạn lên trong lồng ngực. Ánh chớp lại lóe lên lần nữa, và tấm gương bật tung ra khỏi tường, một bong đen từ bên trong nhảy xồ ra. Dù đã chuẩn bị tinh thần rất kĩ nhưng Quang vẫn có phần nào bị bất ngờ và lung túng. Còn kẻ lạ mặt vừa xông ra kia, đáng lẽ phải bất ngờ hơn thì hắn lại hoàn toàn bình tĩnh và nhanh chóng chiếm thế chủ động. Hắn lao ngay về phía anh và đá phăng cây đèn ra khỏi tay Quang làm nó bắn vào tường và lăn lóc dưới đất. Quang lùi lại trước sự hung hăng thô bạo ấy. Nhờ những ánh chớp mà Quang có thể nhìn nhận người đang đứng trước mặt mình. Ông ta đã có tuổi hoặc cách ăn mặc làm cho ông ta có vẻ già hơn tuổi thật của mình. Người đàn ông này không cao hơn anh, nhưng ngược lại, ông ta phản ứng của ông ta cực kì nhanh nhẹn. Vừa trao đổi với ông ta vài chiêu, Quang đã nhận ra võ công của người này đáng bậc thầy của mình. Do ngay lúc đầu đã bị thụ động, lại cộng thêm khả năng không bằng đối thủ, Quang nhanh chóng bị dồn vào thế yếu. Rồi trong một chiêu thức lạ lung, hắn ta dễ dàng phá đòn tay của anh, nhanh chóng áp sát và bàn tay hắn chộp lấy cổ họng của anh. Một mùi hôi hám bốc ra từ hắn làm Quang rung mình và buồn nôn. Dưới ánh chớp nhập nhằng, gương mặt hắn hiện ra như gương mặt tử thần, cái đầu rối bù, đôi mắt trắng dã vằn lên những tia máu đỏ nanh ác, mặt đen đúa, chằng chịt vết sẹo, hai hàm răng vàng khè. Hắn thở hồng hộc, làm mùi hôi tỏa ra càng làm Quang chết khiếp. Anh giãy giụa cố thoát ra nhưng không hiểu sao tay chân anh cứng đơ, không thể cử động được. Toàn thân anh tự dưng nóng bừng như có ai đốt lửa ở bên trong. Mắt anh bắt đầu mờ dần đi. Đúng lúc này, Quang nghe thấy một tiếng hét kinh hãi của gã đàn ông. Quang thấy dễ thở và nhanh chóng nhận ra hắn đã buông tay ra khỏi cổ anh và lùi lại rất xa. Quang đưa tay lên cổ và thấy ở đó nóng rát. Anh nhìn gã đàn ông như dò hỏi, không biết cái gì đã làm hắn ta sợ hãi đến như thế? Mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chằm một cách khiếp đảm vào một cái gì đó ngay phía sau anh. Bây giờ anh chợt nhận ra mình đang đứng dựa vào cây cột mà trước đó vài phút anh còn nghi ngờ là có người ẩn nấp phía sau. Quang quay phắt lại, một lần nữa anh điếng người vì nhận ra một người đang đứng ngay sau cây cột thật, ngay sát cạnh anh, lạnh lùng nhìn gã đàn ông, một ánh nhìn cực kì uy hiếp. Không còn cảm giác sợ hãi nữa, mà thay vào đó, Quang thấy một niềm vui khôn tả dâng lên trong lòng. Chính là cô gái bí ẩn vẫn thường xuất hiện bất chợt như một giấc mơ trong cuộc sống của anh. Anh nhìn cô gái không chớp mắt, sợ rằng chỉ cần anh chớp mắt, dù chỉ trong một phần nghìn giây, cô bé sẽ lại biến mất như những lần trước. Không hề mảy may để ý đến Quang, cô bé nói với người đàn ông:
  5. - Trái đất quả nhiên rất tròn. Đi kiếm không biết bao nhiêu năm, không ngờ lại gặp ở nơi không ngờ đến này. Người đàn ông lẩm bẩm điều gì đó, và rõ ràng là ông ta hoàn toàn bị mất bình tĩnh trước sự xuất hiện của cô bé này. Rất nhanh, hắn lao về phía cửa sau tìm cách trốn ra ngoài. Nhanh không kém, cô bé bí ẩn cũng cất bước đuổi theo, nhưng đã bị Quang chộp lấy vai giữ lại hỏi: - Chuyện này là thế nào? Em là ai? Cô bé không đáp lại mà vùng thoát ra khỏi tay anh và lao theo gã đàn ông kia. Quang cũng chạy theo với quyết tâm không làm mất dấu con người này thêm một lần nào nữa. Ngoài trời mưa vẫn tầm tã. Những ánh chớp liên tục lóe lên giúp Quang không mất dấu hai người phía trước. Họ đang chạy lên núi. Trận nưa làm đường rừng trơn như bôi mỡ, Quang phải bám vào thân cây để nhích lên từng bước một. Khoảng cách giữa ba người đã dần thu hẹp lại. Một lúc sau thì Quang bắt kịp cô bé bí ẩn, hai người chỉ còn cách gã đàn ông vài bước chân. Đang lầm lũi chạy lên phía trước, hắn bất ngờ quay lại, tung một cú đá vào giữa hai người. Quang né người nhưng bị mất đà, trượt chân ngã ngửa về phía sau. Bằng một phản ứng nhanh như chớp, cô bé bên cạnh giơ tay kéo anh lại. Quang bám được vào một thân cây. Gã đàn ông thấy vậy bèn tung tiếp một đòn vể phía hai người. Quang hét lên. Đòn đá của hắn trúng vào vai cô bé khiến cô mất thăng bằng, ngã về phía sau và lăn xuống dưới vài vòng. Quang quay lại, nhờ ánh chớp mà anh thấy được cô bé hiện đã bất tỉnh, đầu đập vào một gốc cây lớn. Anh lại nhìn lên, gã đàn ông lại ì ạch leo lên cao hơn nữa. Đang bị giằng co trong suy nghĩ thì một bàn tay chạm vào vai anh từ phía sau khiến Quang giật bắn người. Sau đó là một tiếng nói nhẹ như gió thoảng: - Chăm sóc Lục Bảo. Hắn để tôi.
  6. Rồi cô gái đó chạy lên rất nhanh, như thể đường rừng không hề trơn trượt gì cả. Lại thêm một con người bí ẩn nữa xuất hiện trong buổi tối hôm nay. Quang vuốt nước mưa trên mặt và vội vã quay trở xuống. - Hết phần 7- Phần 8: Đại thủ lĩnh MTX
nguon tai.lieu . vn