Xem mẫu
- Phần 6: CON MA TRONG PHÒNG CHỨA
ĐỒ
Đó là tiếng bước chân ở ngay bên ngoài hành lang. Nghĩa là người có phản ứng
nhanh nhất, anh dúi cây đèn vào tay Quang:
- Mày và Ngọc ở đây, tao và Phương sẽ đuổi theo hắn.
Rồi không để Quang và Ngọc kịp có phản ứng gì, Nghĩa và Phương lao ra ngoài như
tên bắn. Ngay sau đó có tiếng chân chạy huỳnh huỵch ở cầu thang rồi tắt hẳn. 5’ trôi
qua trong yên lặng và đối với cả Quang và Ngọc, nó dài lê thê. Ngọc run bắn người lên
vì sợ và hồi hộp. Cuối cùng, có lẽ không đủ kiên nhẫn để đợi nữa, Quang đưa đèn cho
Ngọc, dặn:
- Em đợi anh ở đây nhé! Anh đi tìm hai đứa nó rồi quay lại ngay.
- Không…- Nó túm lấy áo Quang thật chặt- Cho em theo với.
- Đừng lo- Quang vỗ vai nó trấn an- Anh sẽ quay lại ngay mà. Không sao đâu, em cứ
khóa trái cửa lại cho đến khi bọn anh quay về, được chứ?
Ngọc ngần ngừ nhìn Quang. Anh lại tiếp:
- Dũng cảm lên. Em là Hoàng Long cơ mà, không ai làm gì được em đâu.
Nó nhìn thẳng vào mắt anh rồi gật đầu. Quang mỉm cười hài long và ra khỏi phòng.
Ngọc cầm đèn, còn lại mình nó trong căn phòng trống trải. Tự nhiên nó lại nghĩ đến
lời người bán hàng: “Người chủ đầu tiên, anh con trai của ông ta, người chủ tiếp theo
đều đã chết trong cùng một căn phòng. Biết đâu nó đang ở trong chính là căn phòng đó?
Rồi người ta còn đồn thổi về bóng ma áo trắng thường xuất hiện ở ban công. Đó
chính là cô gái đã chết do bị ngã từ ban công xuống; cứ vào những đêm trăng sang là
người ta lại thấy bóng một người con gái mặc váy trắng, ngồi vắt vẻo trên ban công
chải tóc. Căn phòng này nằm ngay cạnh ban công, nếu không phải phòng của những
người đàn ông đã chết thì cũng rất có thể là phòng của cô gái đó? Tự dưng Ngọc thấy
lạnh hết người. Quang, anh Phương và anh nó đi đã được bao lâu rồi? Nó run rẩy vặn
- cửa bước ra ngoài. Hành lang hoàn toàn yên ắng, không một tiếng động. Nó nghe tiếng
Quang vang lên trong đầu: “Em là Hoàng Long cơ mà, không ai làm gì được em đâu”,
và thế là nó lại dũng cảm bước lên trước. Đến gần cầu thang, đang định lên tiếng gọi
thì nó nghr thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang. Tiếng bước chân nặng nề nên nó
biết ngay không phải của ba người trong nhóm Thủ lĩnh. Đúng lúc này thì chân nó như
muốn chôn chặt xuống nền nhà, không tài nào nhấc lên được. Nó muốn co giò bỏ chạy
về căn phòng kia nhưng lại không thể cất bước lên được. Nó tắt đèn pin và lung túng
trong bóng tối, tiếng bước chân đang đến rất gần. Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau
thò ra và lôi tuột nó vào căn phòng nhỏ ngay cạnh cầu thang. Điều này còn làm Ngọc
kinh hoàng hơn cả việc nó nghe thấy tiếng bước chân. Nó giằng mạnh, định hét lên thì
cánh tay bịt chặt lấy miệng nó và “suỵt” nhẹ. Đúng là Quang rồi, vì nó biết Quang có
đôi bàn tay rất nhỏ và đẹp. Nó chịu đứng im. Tiếng bước chân nặng nề đi qua và xa
dần cho đến khi tắt hẳn. Quang buông tay, nó định nói một câu thì anh đã vội vàng mở
cửa và lao nhanh ra ngoài, có lẽ là đuổi theo kẻ vừa đi qua đó. Nó cũng chạy ra nhưng
không thấy anh đâu. Hành lang và cầu thang lại yên ắng trở lại như không có chuyện
gì xảy ra. Nó lò dò cầu thang. Đến giữa chừng, nó nghe thấy tiếng nói chuyện của
Nghĩa và Phương ở phía dưới. Nghe thấy tiếng bước chân, Nghĩa cảnh giác hỏi:
- Ai vậy?
- Em…- Ngọc đáp ngắn gọn và bước xuống một cách mạnh dạn hơn.
- Ngọc à? Sao lại đi một mình? Quang đâu?- Tiếng Phương tiếp.
- Các anh đi được một lúc thì anh ấy cũng đi theo luôn. Vừa rồi em còn gặp anh ấy mà.
Thế hai anh chưa gặp à?
Cả hai lắc đầu. Đúng lúc đó lại có tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Nghĩa lại
hỏi:
- Mày hả Quang?
- Tao đây- Quang đáp lại bằng giọng cáu kỉnh. Anh vừa đi xuống vừa lấy tay xoa đầu,
mặt nhăn nhó. Thấy cả ba người, anh nói tiếp- Tất cả ở đây rồi, chúng ta ra khỏi ngôi
nhà chết tiệt này đã.
- Ừ, tao cũng định nói vậy đấy- Nghĩa gật đầu và quay người đi trước.
- Về đến khách sạn đã khá khuya nhưng Ngọc không về phòng ngay mà chui vào
phòng anh nó để tham gia cho hết cuộc phiêu lưu tối nay. Ngồi khoanh chân trên
giường, nó hết nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Nghĩa lại quay sang bộ mặt cau có của
Quang, không ai nói một lời bình luận nào về ngôi nhà cho đến tận lúc này. Cuối cùng
nó nhìn sang Phương và giật mình kêu lên:
- Anh Phương, tay anh chảy máu kìa, anh bị ngã à?
- Không phải bị ngã- Phương lắc đầu- Vừa rồi chạy vào rừng anh bị cành cây có gai
nhọn đâm phải, không việc gì đâu.
- Các anh đuổi theo hắn vào tận trong rừng cơ à? Thảo nào lâu khiếp.
- Ừ- Nghĩa đáp mà Ngọc nghe giống tiếng “hừ” hơn- Hắn chạy lối cửa sau rồi nhảy
vào khu rừng phía sau ngôi nhà. Bọn anh đuổi theo được một đoạn thì mất dấu, trời lại
tối nên mãi mới mò về được.
- Nghĩa là trong ngôi nhà vẫn còn một kẻ khác ngoài gã đó.
Tất cả quay sang nhìn Quang, anh nhún vai giải thích:
- Vì lúc ra đến hành lang tao đã bị tấn công, hắn đánh vào đầu làm tao choáng phải đến
một lúc. Rõ ràng là vẫn có kẻ thứ hai trong căn nhà đó.
- Đúng thế mà anh- Ngọc sốt ruột ngắt lời Quang- Anh quên lúc hắn lên cầu thang,
chính anh đã kéo em vào phòng chứa đồ à?
Quang đang uống dở cốc nước, nghe vậy liền bị sặc và ho sặc sụa. Một lát sau, anh
ngẩng đầu lên, lắp bắp không thành câu:
- Anh?... Hồi… nào đâu?
- Thế không phải anh kéo em vào đó à?- Ngọc tái mặt.
- - Dĩ nhiên là không- Quang phủ nhận- Anh bị choáng mất một lúc, rồi khi tỉnh lại, anh
vội chạy xuống cầu thang và gặp mọi người mà. Ừ, mà tại sao anh nói em ở yên trong
phòng đó em còn ra ngoài?
Ngay từ đầu Ngọc vẫn đinh ninh người kéo nó vào phòng chứa đồ là Quang chứ
không phải ai khác nên nó thấy yên tâm và không hỏi gì nữa. Nhưng ngay lúc này, khi
Quang phủ nhận việc đó, nó thấy sức lực như biến đâu hết. Nó không dám nghĩ đến
việc có một “con ma” sống trong phòng chứa đồ đã kéo nó vào đó, vì muốn nó vào đó
chứ không phải vì cứu nó. Phải rồi, rõ ràng sau khi nó lao ra theo thì hành lang hoàn
toàn vắng lặng, làm sao một con người bằng xương bằng thịt lại có thể biến mất
nhanh như vậy? Nó quay sang Nghĩa và Phương, giọng lạc đi, ngay sau đó nó cũng
chẳng nhớ là nó hỏi gì nữa:
- Vậy cũng không phải một trong hai anh chứ?
Cả hai đều lắc đầu, ánh mắt không thể thật thà hơn.
- Vậy… vậy thì ai?- Nó hỏi bằng giọng gần như là khóc.
Không ai nói gì, nhưng sau đó khoảng một phút, khi nỗi sợ hãi của nó dường như đã
lên đến đỉnh điểm cùng với những suy nghĩ khủng khiếp thì Quang bất ngờ cười lớn:
- Ha ha… thế mới biết Hoàng Long sợ ma đến mức nào. Anh mới chỉ nghe, hôm nay
thì tin rồi. Chính anh kéo em vào đó, ai bảo không ở yên trong phòng còn bày đặt đi
lang thang làm gì? Lần sau phải nhớ nghe lời người lớn đấy. Thôi, về ngủ đi, có thế
mà cũng khóc nhè…
Ngọc ngay lập tức đứng phắt dậy, chuyển sang vẻ mặt giận dữ, nó hét lên với một
giọng kinh khủng nhất mà nó có thể phát ra lúc này:
- Các anh quá đáng lắm!
Và nó đùng đùng ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại rồi, Nghĩa quay sang nhìn Quang
nói bằng giọng khâm phục:
- - Tao phục mày sát đất rồi. Mày cao tay hơn tao nhiều.
Quang lập tức thay đổi nét mặt, anh nhìn vẻ mặt của Nghĩa, cau mày:
- Mày không phải ngớ ngẩn thật đấy chứ? Đừng nói với tao là đầu óc mày cũng chỉ
bằng em mày đó. Tao không có hứng với ma quỷ như mày đâu.
Nghĩa nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Quang, ngạc nhiên:
- Vậy nghĩa là ngay từ đầu mày nói thật.
- Tất nhiên.
- Vậy nghĩa là mày không phải là người kéo con Ngọc vào phòng chứa đồ, mà là một
“con ma” nào đó thật?
- Đừng nói đùa nữa, rõ ràng là ngôi nhà này không phải chỉ có hai người như tụi mình
tưởng.- Quang trở lại vẻ mặt đăm chiêu- Nhưng kẻ thứ ba này chắc không phải là
cùng phe với hai tên kia, vì hắn đã giúp Ngọc thoát khỏi bọn kia trong đường tơ kẽ tóc.
- Mai tụi mình lại đến đó, bây giờ đi ngủ đi. Phương, có cần tao kiếm cho mày ít bong
băng không?- Nghĩa quay sang nhìn thằng bạn đang nhăn nhó với vết thương trên cánh
tay.
- Ừ, tao nghĩ là cần đấy. Tao cứ tưởng nó cầm máu ngay, nhưng có vẻ nghiêm trọng
hơn đây.
Nghĩa uể oải đứng dậy rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
***
Ngày thứ 4 ở khu du lịch Đồ Sơn, Hải Âu, nhóm Thủ Lĩnh và Ngọc không có thời
gian đi chơi riêng vì đã có hẹn gặp với các thành viên của võ đường Đồ Sơn đến thăm
- nhà tình thương của thành phố và giao lưu cùng một nhóm trẻ bụi đời được võ đường
đỡ đầu. Việc này chiếm gần hết thời gian của ngày hôm đó. Chiều mai nhóm sẽ lên xe
về Hà Nội. Nhưng cả ngày hôm đó, Nghĩa không thể tập trung được vào mọi việc vì
mải nghĩ đến ngôi nhà kì lạ kia. Anh vẫn không thể luận ra được cảm giác kì lạ của
mình về ngôi nhà đó là ở điểm nào. Tối nay là cơ hội cuối cùng của nhóm Thủ lĩnh và
anh muốn khám phá cho bằng được bí mật của ngôi nhà.
Tối hôm ấy, trời âm u, gió biển thổi mạnh, có lẽ sẽ có một trận mưa lớn. Nghĩa cho
phép bọn nhỏ đi chơi cùng Ó Biển, như thế nhóm Thủ lĩnh cũng không sợ có cái đuôi
như hôm qua. Hải Âu và Ngọc rời khỏi khách sạn rồi nhưng Nhóm Thủ lĩnh không thể
lên đường ngay được. Vết thương của Phương vẫn không liền lại được như mọi
người vẫn nghĩ, cứ hễ bị chạm mạnh là nó lại chảy máu. Tuy máu ra không nhiều
nhưng vẫn làm Phương khó chịu vì phải quấn băng suốt.
Lần này đến ngôi nhà bí ẩn, cả ba có vẻ cảnh giác hơn và chú ý đến xung quanh
hơn. Bây giờ ba người đã chắc chắn về sự có mặt của các nhân vật bí ẩn trong ngôi
nhà này. Họ là ai? Tại sao họ lại phải sống lén lút ở đây? Tại sao họ lại bỏ chạy và
tấn công Quang? Người đã cứu Ngọc là ai? Trong đầu ba người chỉ quanh quẩn với
những câu hỏi đó. Để không ai dễ dàng thoát ra ngoài được, Nghĩa cài thật chắc chốt
trong hai cửa trước và sau ngôi nhà. Sau đó cả ba lại bắt đầu lặp lại việc của hai lần
đến trước đây, xem xét thật kĩ ngôi nhà xem liệu có bỏ qua chi tiết nào không? Lên
đến gác hai, khi đứng ngoài hành lang, Nghĩa nói bằng giọng băn khoăn:
- Tao đã suy nghĩ và có một thắc mắc. Tụi mày thử đoán xem diện tích của những căn
phòng này có bằng nhau không?
- Hai dãy phòng thì dài bằng nhau- Quang rọi đèn dọc theo hành lang- Nhưng không
biết diện tích có bằng nhau không nữa?
- Vậy chúng ta làm thử một bài toán nhé!- Nghĩa vẫn tiếp tục bằng giọng úp úp mở
mở rất khó hiểu.
- Đây đâu phải lúc làm toán đâu.- Quang nhăn mặt sốt ruột.
- Cứ thử nghe nó nói đã.- Phương có vẻ bình tĩnh hơn.- Mày nói đi, làm toán gì nào?
- Đo đạc… - Nghĩa thản nhiên đáp và rút từ trong túi quần ra một cuộn dây dù.
- - Làm gì?- Quang nhăn nhó- Mày không thể nói luôn ra ý định của mày à?
- Tao muốn chắc chắn là hai căn phòng bên tay trái tụi mình lớn hơn hai căn phòng bên
tay phải này.
- Làm sao mà chắc chắn là lớn hơn trong khi nhìn bằng mắt thường thấy nó gần như
bằng nhau chứ.- Quang lắc đầu.
- Nếu nó không bằng nhau thì đó là điều hiển nhiên, nó bằng nhau mới là bất bình
thường.- Nghĩa vẫn kiên trì giải thích ý định của mình.
- Mày nói gì tao không hiểu.- Quang bắt đầu mất kiên nhẫn- Bất bình thường ở chỗ
nào?
- Tao hiểu rồi.- Phương nói gần như reo- Tại sao tụi mình không nhận ra ngay từ đầu
nhỉ?
- Chuyện gì?- Quang tiếp tục đặt những câu hỏi và anh bắt đầu cho là mình ngớ ngẩn
theo những câu hỏi đó.
- Này nhé…- Phương giảng giải- Mày nhìn đi, ở hành lang bên trái chỉ có hai căn
phòng, còn bên này có ba…
- A…- Quang reo lên ngắt lời Phương- Nếu diện tích bốn phòng ngủ bằng nhau thì có
nghĩa là còn một khoảng trống ở hành lang bên trái đúng bằng phòng chứa đồ, ý mày là
vậy đúng không?
- Hiểu rồi thì đứng yên đây, tao và Phương sẽ vào đo lại cho chắc ăn.
- Ừ, nếu có gì… hiểu chứ… tao sẽ gọi- Quang gật đầu.
Nghĩa và Phương không nói gì nữa, cả hai đi vào căn phòng đầu tiên cạnh phòng
chứa đồ. Còn mình Quang đứng lại cùng với chiếc đèn nơi hành lang tối om. Bất chợt
anh thấy cửa phòng chứa đồ hé mở. Có lẽ hôm qua Ngọc đã quên không khép nó. Anh
- tiến đến và đẩy cửa vào. Căn phòng nhỏ và toàn mùi bụi mốc. Đang định khép nó lại,
anh giật mình vì hình như ánh đèn pin của anh vừa lia qua một vật gì đó, và chắc chắn
là nó đã ánh lên một tia sáng. Một vật sáng lấp lánh.
- Hết phần 6 -
Phần 7: Những kẻ giấu mặt
nguon tai.lieu . vn