Xem mẫu
- Phần 5: BÓNG MA BÍ ẨN
Dù không ai nói với ai nhưng cả ba anh chàng nhóm Thủ lĩnh đều quyết định quay
lại ngôi nhà bí ẩn đó một lần nữa. Chiều ngày hôm đó, mọi người cùng đến võ đường
Đồ Sơn giao lưu, đến tận tối mịt mới về đến khách sạn. Đã thế, sau khi về đến khách
sạn, Ngọc lại kéo cả bọn đến phòng nhóm Thủ lĩnh chơi bài đến tận khuya mới chịu
đi ngủ nên kế hoạch quay lại ngôi nhà đó phải lùi lại.
Sang ngày thứ ba, Ó Biển đưa mọi người ra khu du lịch Cát Bà chơi. Cát Bà là một
trong những khu du lịch đẹp và hấp dẫn hàng đầu ở miền Bắc. Buổi sáng, cả bọn dạo
chơi trên biển, thăm những hòn đảo và vịnh nổi tiếng nhất của khu du lịch. Đến trưa,
nhóm đặt chân lên đảo Cát Bà và rủ nhau lên núi chơi. Lịch trình của chuyến đi đều do
Ó Biển vạch sẵn. Mọi người sẽ cắm trại và ăn trưa trên núi, sau đó vào thăm rừng
quốc gia, chơi đến chiều mát sẽ lên tàu về Đồ Sơn.
Trong lúc mọi người trải bạt và chuẩn bị đồ ăn, Quang đứng dậy và đi loanh quanh.
Anh đi ngược lên núi, anh muốn đến một chỗ cao hơn để có thể nhìn thấy biển. Ở đây
khá vắng vẻ và hơi âm u. Thực ra anh chẳng có mấy hứng thú với chuyến đi này. Anh
muốn ở lại Hà Nội, tận dụng mấy ngày nghỉ hiếm hoi để tìm hiểu xem cuốn sách đã
bị cô bé bí ẩn kia đánh cắp là gì? Có vẻ như đó là một cuốn sách viết tay, đã có từ lâu
lắm. Cô bé ấy còn nói nó rất quý, nghĩa là không có trong các sách võ thuật phổ biến
ngày nay.
Quang dừng lại, ngẩng đầu lên. Gió vừa mang đến một hương thơm, hình như là mùi
hương trầm. Đúng là mùi hương thật! Có ai đó đốt hương ở gần đây? Anh đi ngược
hướng gió, mùi hương càng lúc càng đượm hơn. Đưa mắt tìm kiếm, anh dừng lại và
giật mình khi thấy trước mắt anh, cách chừng 30m, có một cô gái đang đứng. Điều
khiến anh giật mình chính là ở cô gái này có một dáng vẻ cực kì quen thuộc. Cô ta
đứng quay lưng về phía anh, gần như là bất động. Trước mặt cô ta là một ngôi mộ đã
xanh cỏ, nén hương trên mộ cháy đã gần tàn. Quang rón rén bước lại gần, nhưng chỉ
tiến lên được chừng mươi bước, anh vô tình dẫm lên một cành cây làm bật ra một
tiếng gãy khô khốc. Cô gái giật mình, quay đầu lại. Quang ngẩng đầu nhìn cô gái và
điếng người kêu lên:
- A... a...
Cô gái nhận ra Quang bèn vội bỏ chạy. Sau khi bị chết đứng trong vài giây, Quang
vội đuổi theo. Nhưng cũng như lần trước, cô bé lại biến mất không để lại chút dấu
tích nào. Đúng là cô bé trong thư viện anh vô tình bắt gặp mấy hôm trước. Tại sao cô
ấy lại có mặt ở đây, một mình giữa núi đồi hiu quạnh này? Một sự trùng hợp ngẫu
nhiên hay do anh hoa mắt?
Quang quay lại, đến gần ngôi mộ mà cô bé vừa đứng thì Nghĩa, Phương và Hiếu-
một thành viên của Ó Biển chạy tới. Thấy anh, Nghĩa vội hỏi:
- Tao nghe tiếng mày vừa kêu phải không? Có chuyện gì thế?
- - Không có gì- Quang lắc đầu đáp và quay vào nhìn ngôi mộ.
- Mộ ai vậy? Mà còn có người vừa thắp hương nữa chứ?- Nghĩa kinh ngạc.
Trước ngôi mộ có một tấm bia nhỏ, trên bia có khắc hàng chữ: “Bạch Minh Huyền
Chân”, phía dưới có khắc hình mặt trăng khuyết, ở giữa có một ngôi sao năm cánh.
Một cái tên kì lạ và một biểu tượng kì lạ. “Người nằm dưới mộ này có liên quan đến
cô bé kia?”- Quang tự nhủ.
- Chắc đây là ngôi mộ hoang mà bác em từng kể.- Hiếu lên tiếng.
- Thế hả?- Nghĩa nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ, thắc mắc- Mộ hoang mà sao lại có
tên vậy?
Cả bốn quay về nơi cắm trại, vừa đi Hiếu vừa kể:
- Bác em là ngư dân sống trên đảo này. Một năm trước, một người đàn ông lạ đã chết
trên đảo này. Một cái chết rất đáng sợ. Mọi người chôn ông ấy ngay trên núi. Đầu
tiên, mọi người nghĩ ông ấy là khách du lịch, nhưng mãi không thấy có ai đăng tin tìm
kiếm, thông báo cũng không thấy có người đến nhận. Mãi đến vài tuần sau mới có
người đến hỏi về ông ấy. Nhưng họ không đưa ông ấy đi mà chỉ lập cho ông ấy một
bia mộ. Em đoán là ngôi mộ này vì nếu là người dân trên đảo thì đã chôn cất ở nghĩa
địa của đảo.
- Thế nào là một cái chết rất đáng sợ?- Phương tỏ vẻ không hiểu.
- Trước khi người ta thấy xác của ông ấy thì ông ấy đã chết được vài ngày rồi. Mọi
người cho rằng những vết thương ngang dọc trên người ông ấy có thể là do nọc độc
của một loại côn trùng nào đó gây ra, trông rất kinh khủng- Hiếu khẽ rùng mình- Bác
em là một trong những người tận tay chôn cất ông ấy mà.
Quang bất chợt lại nghĩ đến cô bé ban nãy. Thực ra con người ấy là ai mà lại tỏ ra
đầy bí ẩn như thế? Và cái biểu tượng trên bia mộ kia nữa, hình như anh đã thấy nó ở
đâu đó?
***
Nghĩa đang nhìn một cách lơ đãng ra ngoài cửa tàu, nghe Quang kể về chuyến viếng
thăm ngôi nhà sáng qua, anh quay ngoắt sang hỏi:
- Nghĩa là mày vẫn nghi ngờ trong ngôi nhà đó vẫn có người ra vào à?
- Tao không dám chắc, nhưng tại sao lại không thử kiểm chứng chứ?- Quang nhún vai.
Anh vừa kể cho hai đứa bạn nghe chuyện mình đã bí mật buộc hai sợi tóc vào cửa
trước cũng như cửa sau của ngôi nhà. Nghĩa lại quay mặt nhìn ra biển, thầm phục
- thằng bạn với cái mẹo nhỏ đó. Anh nhắm mắt lại, cố ngủ một chút trước khi tàu cập
bến. Nhưng vừa mới lim dim được một lúc, anh đã nghe tiếng cô em gái lanh lảnh bên
tai. Từ lúc lên tàu đến giờ nó không ngừng nói. Anh chẳng ngạc nhiên vì bây giờ nó đã
hết người để nói chuyện và bắt đầu làm phiền các ông anh nó:
- Các anh ơi, tối nay bắt xe vào thành phố chơi nhé!
- Dẹp…- Nghĩa đáp thẳng thừng.
- Anh không đi thì thôi, các anh ấy đi hay không đâu do anh quyết định- Ngọc cự lại.
- Cô học đâu cái lối ăn nói ấy thế hả?- Nghĩa nhổm dậy, tức giận hỏi.
- Em học đâu kệ em.- Ngọc cãi ngang.
Nghĩa chưa kịp nói gì thì Quang đã xen vào:
- Trật tự nào, đang ở trên tàu đấy.
Phương tiếp lời:
- Không được đâu. Tối nay bọn anh bận rồi. Vả lại hôm nay leo núi nihều, mọi người
đều mệt cả, các em nên nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi giao lưu đấy, nhớ là không
được để mất mặt MTX đâu đấy. Chúng ta sẽ đi vào dịp khác.
- Các anh định đi đâu à?- Ngọc hạ giọng tò mò.
- Không phải việc của cô.- Nghĩa gạt phắt.
Quang vội vàng nói ngay để tránh làm bùng nổ một cuộc đấu khẩu nữa giữa hai anh
em Nghĩa:
- Ý nó là nơi ấy không thích hợp với con gái.
Ngọc suy nghĩ trong vài giây và khoanh tay, nghiêm giọng:
- Nếu việc bận của các anh là đến mấy sàn nhảy, vũ trường thì sẽ có chuyện với em
đấy.
- Em trông anh bầu trời tư cách thế này mà lại nghĩ bọn anh sẽ đến mấy nơi đó sao?-
Quang bật cười trêu.
- Em trông anh mới khả nghi nhất đấy- Ngọc “hừ” một tiếng rồi quay về chỗ của nó.
Tuy nó chịu đi về chỗ nhưng lời úp úp mở mở của nhóm Thủ lĩnh không khỏi làm nó
tò mò. Nó thường bị cuốn hút vào những chuyện phiêu lưu bí mật của anh nó. Rõ rang
- nhóm Thủ lĩnh đang có bí mật gì đó mà không muốn cho nó biết.
Về đến khách sạn, mọi người ai nấy trở về phòng để nghỉ ngơi sau một ngày đi
chơi mệt mỏi. Thấy Quang về phòng, Nghĩa đang nằm trên giường bật ngay dậy hỏi:
- Bọn nhỏ thế nào?
- Yên tâm, chẳng đứa nào còn đủ sức ra ngoài rong chơi đâu.
- Tao chẳng thấy yên tâm, con Ngọc còn háo hức đi chơi đến thế kia mà.
- Nó mạnh mồm vậy thôi, chứ tao đoán nó rất mệt và đã ngủ ngon lành trên giường
rồi.
Nhưng Quang chỉ đúng có một nửa. Mặc dù có cảm thấy mệt nhưng Ngọc vẫn đủ
tỉnh táo để xem ba ông anh của nó đang có kế hoạch bí mật gì. Nhóm Thủ lĩnh vừa rời
khách sạn là nó lập tức bám theo. Nó giữ một khoảng cách an toàn, đủ để ba người
bọn họ không phát hiện ra và đủ để nghe cả ba nói chuyện. Nhưng nó ngạc nhiên khi
trong suốt quãng đường đi, cả ba chỉ lặp đo lặp lại câu chuyện về những cánh cửa và
những sợi tóc. Nó chẳng hiểu gì và càng tò mò hơn khi thấy ánh sáng của khu phố
biển đã khuất sau lưng, bây giờ bao quanh nó là bóng tối, gió, tiếng côn trùng, tiếng
sóng. Con đường vẫn hun hút ở phía trước. Nó phải dấn bước nhanh hơn để khỏi mất
dấu ba người kia. Ngọc rất sợ bóng tối nên dù biết nhóm Thủ lĩnh đang ở phía trước,
nó bắt đầu thấy nổi da gà khắp người. Họ đang đi đâu vậy? Tại sao họ lại đi về phía
này, con đường không có bóng một ngôi nhà dân nào, một bên là biển, một bên là núi.
Sáng nay, nó đã đi qua con đường này ra cầu tàu, nhưng không nghĩ về đêm lại đáng
sợ đến thế. Ngọc có một yếu điểm mà Nghĩa biết rất rõ đó là nó rất sợ ma. Ngày bé,
mỗi khi bố mẹ vắng nhà, ông anh nghịch ngợm thường thường lôi những câu chuyện
rung rợn làm cô em yêu quý phải khóc thét mới thôi. Dù sau khi lớn lên, biết những câu
chuyện đó chỉ là giả tưởng nhưng đầu óc nó vẫn bị ám ảnh khá sâu sắc. Bây giờ, giữa
trập trùng bong tối, tự dưng nó lại tưởng tượng đến những hình ảnh rung rợn mà anh
nó từng kể.
Đang đi rón rén phía sau, nhóm Thủ lĩnh dừng lại, Ngọc vội vã nhảy sang vệ đường,
ẩn sau một bụi cây dại. Chẳng lẽ nó đã bị phát hiện? Nhưng không, cả ba không hề
ngoái đầu lại, họ đang nói với nhau điều gì đó rất khẽ, rồi quay vào nhìn một cái gì đó
bên đường. Ngọc tò mò ngóc đầu dậy nhìn theo. Dưới ánh sang mờ mờ của bầu trời
đêm u ám, một ngôi biệt thự kiểu cũ nằm tựa lưng vào núi. Ngôi biệt thự kiểu cũ nằm
tựa lưng vào núi im lìm. Ngôi biệt thự có vẻ như đã bị bỏ hoang. Ngay lập tức trong
đầu nó vang lại lời nói của người bán mực nướng trên bãi biển: “Ngôi nhà ma ấy nằm
ngay bên đường, lối ra cầu tàu ấy”. Nghĩ đến đây, nó thấy tóc gáy dựng ngược, một
cơn rung mình chạy dọc sống lưng. Nhóm Thủ lĩnh đang đứng trước ngôi nhà mà
người ta vẫn đồn đại là có ma. Chẳng lẽ họ định vào ngôi nhà đó vào giờ này ư?
Người nó đột nhiên run bắn. Một cơn gió lạnh toát ập đến và ngay lúc đó, nó nghe có
tiếng sột soạt phía sau lưng. Không còn đủ bình tinhc, nó nhảy vọt ra ngoài và lao
thẳng về phía trước.
- Nhóm Thủ lĩnh đang đứng trước cổng ngôi nhà, đua nhau đoán già đoán non về sợi
tóc mà Quang đã buộc lại. Bỗng nhiên có một tiếng hét thật kinh khủng, dường như có
thể xé rách toang màn đêm, làm cả ba giật bắn và quay đầu lại. Có một bóng đen vừa
lao ra từ bên đường và chạy rất nhanh về phía ba người. Đang bối rối trước tình
huống bất ngờ này và không biết xử trí thế nào với kẻ lạ mặt đang chạy đến thì Nghĩa
nhận ra đó chính là em gái mình. Anh túm được nó khi nó chạy qua, sắp đâm sầm vào
Phương. Ngọc ngừng hét, ngẩng đầu nhìn anh nó rồi khóc òa lên một cách ngon lành
hơn. Cả ba anh chàng nhóm Thủ lĩnh lại bị một phen nữa tá hỏa. Chỉ trong chưa đầy
một phút mà đã bị giật mình đến hai lần. Đợi Ngọc lau nước mắt xong, Nghĩa nghiêm
giọng hỏi:
- Con gái con đứa gì mà nửa đêm còn lén ra ngoài làm gì?
Ngọc cúi đầu không đáp, xấu hổ như vừa bị bắt quả tang một việc làm lén lút.
- Em đi theo bọn anh à?- Phương ôn tồn hỏi.
- Dạ…- Ngọc đáp lại bằng giọng lí nhí.
- Thế sao tự dưng còn hét om sòm lên rồi lao ra đây làm gì?- Nghĩa dậm chân vẻ hết
kiên nhẫn.
- Vì…- Nó quay về phía mà vài phút trước nó còn ngồi đó- Ở đó… có ma.
- Ma?- Nghĩa lặp lại.
Ba anh chàng thủ lĩnh nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Ngọc chun mũi:
- Em nói thật mà. Rõ rang lúc đó có một cơn gió lạnh toát ập đến, rồi có tiếng sột soạt
thật to ở phía sau lưng em.
- Và em sợ quá nên mới lao ra đây à?- Quang hỏi bằng giọng chế giễu- Thế thì bọn
anh phải cảm ơn con ma đó rồi. Nếu không có nó thì có kẻ theo dõi lén lút đã không bị
phát hiện.
Trong bong tối nên không ai nhận ra Ngọc đang đỏ mặt. Nghĩa suy nghĩ thật nhanh
rồi nói:
- Khuya lắm rồi… về khách sạn ngay.
- Không- Nó giãy nảy- Các anh phải về cùng em, em sợ lắm.
- Hay nhỉ- Nghĩa hừ giọng- Cô nghĩ bọn tôi là bảo mẫu của cô chắc? Nếu không thích
về thì vào đó chơi một chuyến.
- - Em không…- Ngọc nhìn ngôi nhà, hốt hoảng lùi lại.
- Tùy cô chọn.- Nghĩa vẫn tiếp tục.
- Không- Ngọc sợ sệt- Em không vào đó đâu.
- Thế thì chịu khó về một mình nhé!- Nghĩa buông một câu đầy lạnh lùng.
- Thôi mày- Quang lên tiếng cắt đứt cuộc đối thoại của hai an hem- Đừng dọa nó nữa,
muộn lắm rồi đấy…
Rồi Quang quay sang nhìn Ngọc:
- Cứ vào một lần cho biết đi em, bọn anh vào đó một lần rồi mà có thấy gì đâu.
Ngọc nhìn cả ba người rồi gật đầu:
- Cũng được, nhưng em yếu tim lắm đấy, không ai được hù em đó.
- Ừ.
Thế là nó đi theo nhóm Thủ lĩnh vào ngôi nhà ma. Nó không nghĩ là họ sẽ hù nó, trừ
Nghĩa. Nó đã thấm đủ đòn hù dọa của ông anh đáng ghét của nó rồi nên không nghĩ là
Nghĩa sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như thế này để chọc nó.
Ngọc không có nhiều thời gian để quan sát kĩ ngôi nhà vì nó còn mải bám sát nhóm
Thủ lĩnh. Vừa soi đèn pin vào cánh cửa, Quang đã thốt lên khe khẽ:
- Xem này, rõ rang có người đã mở nó. Tao đoán không sai mà.
- Nhưng rõ rang trong đó không có chút dấu vết nào chứng tỏ rằng có người đang sống
cả.- Nghĩa băn khoăn- Nếu có ai đó đang sống trong này, tại sao người đó phải sống
lén lút như vậy?
- Hoặc là một tên tội phạm, hoặc là một kẻ sống theo kiểu bất hợp pháp chẳng hạn.-
Quang nhún vai.
Cả bốn mở cửa và vào trong căn nhà. Ngọc vẫn không rời ba người đó nửa bước, và
nếu họ tách ra đi riêng thì nó đi theo Phương, vì trong cả ba, Phương là người không
thích trò trêu chọc nó nhất, cũng là người đáng tin cậy nhất.
Không cần kiểm tra cửa sau, Nghĩa quyết định:
- Tao nghĩ cần xem xét kĩ mấy căn phòng trên lầu, vì tao và Phương nhìn thấy ánh đèn
hắt ra từ một trong những căn phòng trên đó.
- Chưa lần nào nhóm Thủ lĩnh ghé hẳn vào các căn phòng trên gác. Hôm qua Nghĩa chỉ
mở cửa và nghía qua khi nhận ra cả 4 căn phòng đều hoàn toàn trống trơn. Nghĩa đi
trước cầm đèn và rọi khắp các ngóc ngách. Căn phòng đầu tiên nằm ngay bên cạnh
cầu thang, không lớn và được dùng làm phòng chứa đồ cũ và hỏng hóc. Khép cánh cửa
phòng chứa đồ lại, Nghĩa tiếp tục dẫn mọi người đến hai căn phòng tiếp theo nằm đối
diện nhau. Hai phòng này có cấu trúc giống hệt nhau, từ vị trí của cửa sổ, nơi gắn cố
định chiếc gương, đến nơi đặt hai chiếc giường bằng gỗ đã lạnh ngắt hơi người từ
nhiều năm nay. Hoàn toàn không có một dấu hiệu khả nghi nào. Hai căn phòng cuối
cùng cũng nằm đối diện nhau và chung một cái ban công nhỏ. Hai căn phòng này cũng
giống hệt nhau về mọi thứ y như hai căn phòng trước. Dừng lại ở căn phòng cuối
cùng, bên trái, Nghĩa nhìn Phương:
- Đây là căn phòng mà tao và mày đã thấy ánh đèn hắt ra đúng không?
- Ừ… qua hai lỗ thoáng kia- Phương gật gù xác nhận.
Nghĩa rọi đèn khắp căn phòng nói bằng giọng băn khoăn:
- Tao có cảm giác rất lạ ở mấy căn phòng này. Có gì đó không được bình thường.
Bốn người đều im lặng và cố tìm xem cái cảm giác bất ổn mà Nghĩa cảm thấy ở chỗ
nào. Đột nhiên, trong cái im lặng đến ghê người đó, có tiếng động đột nhiên vang lên.
- Hết phần 5-
Phần 6: Con ma trong phòng chứa đồ
nguon tai.lieu . vn