Xem mẫu
- Phần 3: NGÔI NHÀ BÍ ẨN
Quang tắm xong, không quên lời hẹn đi ăn mực nướng ngoài bãi biển
của Phương nên anh vội vàng rời khỏi khách sạn ngay. Từ khách sạn, chỉ
cần băng qua đường là ra đến bãi biển. Bãi biển về đêm vẫn nhiều người
nhưng Quang có thể dễ dàng tìm ra nhóm của mình vì tiếng cười của
Ngọc và Hải Âu vang lên khá lớn. Tụi nhỏ làm bãi biển ồn ào hẳn lên.
Mọi người đang ngồi quây quần quanh một hàng mực nướng thơm nức.
Thấy Quang đến, Phương vẫy tay gọi, hỏi một câu bông đùa:
- Tưởng mày bị cái cô lễ tân hồi chiều bắt mất rồi chứ?
- Vớ vẩn- Quang kéo ghế ngồi xuống cạnh hai thằng bạn, miệng làu bàu-
Cái xứ này vừa đến mà đã thấy chán ngắt rồi. Chẳng có gì thú vị cả.
- Anh cứ nhốt mình trong khách sạn cả ngày thì làm sao mà không chán
cho được.- Ngọc có vẻ thích thú với nơi này nên nó nói với anh bằng
giọng khá vui thích.
Bỏ qua lời cô bé, Quang tiếp tục cằn nhằn với Phương:
- Biết vậy tao lên Đà Lạt nghỉ với gia đình bà My cho xong. Chí ít thì ở
trên đó còn có mấy ngôi biệt thự ma để mà khám phá.
- Anh ơi, ở đây cũng có nhiều biệt thự mà, biệt thự Bảo Đại chẳng hạn.-
Ngọc lại nhanh nhảu xen ngang câu chuyện của Quang và Phương.
My là chị gái của Quang, lấy chồng trong Sài Gòn. Mấy hôm trước, chị
gọi điện mời Quang lên Đà Lạt chơi vì gia đình chồng chị có một ngôi nhà
trên đó. Nhóc Bi cứ đòi gặp cậu Quang nhưng anh đành thất hẹn với
thằng nhỏ. Trường anh nghỉ hè không nhiều nên Quang không muốn đi
nghỉ xa nhà.
Cô bán hàng đang nướng mực cho cả bọn, thấy vậy bèn lên tiếng:
- Ôi dào, các cô cậu muốn nghe chuyện ma thì đâu cần phải lên tận Đà
Lạt. Ngay ở đây cũng có một ngôi nhà có ma.
- Thế ạ?- Ngọc tròn mắt, có vẻ nó rất tin vào lời người bán hàng.
- - Cô nói dối mấy đứa làm gì- Cô bán hàng vẫn liên tục lật những vẩy mực
nướng trên bếp than hồng- Ngôi nhà ấy nằm ngay bên đường, trên đường
ra cầu tàu ấy.
- Nó có ma thật hả cô?- Ngọc bắt đầu thấy tò mò với câu chuyện này.
- Ôi dào, chuyện đó ở đây ai chẳng biết. Mấy năm trước báo chí còn làm
rùm beng lên cả đấy thôi- Cô bán hàng đổ mực ra đĩa, đưa đến trước mặt
bọn trẻ và thản nhiên đáp lại.
Nhóm Thủ lĩnh có vẻ không hào hứng lắm với câu chuyện này vì đã quá
quen với việc các bà các chị bán hàng hay mổ xẻ, thậm chí thêm thắt
chuyện thế nào rồi. Nhưng Hải Âu, đặc biệt là Ngọc lại có vẻ chăm chú
với câu chuyện của người bán hàng lắm. Bằng chứng là tụi nó vừa nghe
vừa chau mày, thi thoảng còn thốt lên một cách rất sợ hãi.
Ngôi biệt thự được đồn là có ma là một trong những ngôi nhà đầu tiên
xây dựng ngay gần bãi biển. Mãi sau này, khi nơi đây được đầu tư phát
triển thành địa điểm du lịch mới có thêm các nhà nghỉ và khách sạn nằm
men theo con đường đó. Nhưng biệt thự này vẫn nằm riêng một góc, tựa
lưng vào núi. Năm năm sau ngày khánh thành, ông chủ của ngôi nhà qua
đời vì lên cơn đau tim đột ngột. Mấy năm sau, anh con trai cả cũng bị đột
tử trong căn phòng của ông bố quá cố. Sợ hãi, gia đình này vội bán ngôi
nhà và chuyển đi nơi khác. Sau khi chuyển đến ở được hai năm, ông chủ
mới cũng bị người ta sát hại ngay trong phòng ngủ. Rồi vài năm sau, cô
con gái út ông ta ngã từ ban công tầng hai xuống chết. Những người còn
lại trong ngôi nhà lo sợ và bỏ đi. Ngôi nhà không rao bán được đành bỏ
hoang trong nhiều năm. Cách đây ba năm, một tên tội phạm đã ghé vào đây
để tránh sự truy đuổi của cảnh sát. Sáng hôm sau, khi lực lượng cảnh sát
ập đến, họ đã kinh hoàng tột độ khi thấy hắn chỉ còn là một cái xác lạnh
lẽo. Cái chết đó đầy kì quặc và khó hiểu. Hồ sơ vụ án này sau đó đã bị
cho xuống đáy tủ vì không mở được hướng điều tra.
Trên đường đi dạo dọc bãi biển, trong khi bọn nhỏ bàn tán sôi nổi về
ngôi nhà ma đó thì ba anh chàng thủ lĩnh lại yên lặng. Nghĩa bước nhanh,
tách hẳn ra so với mọi người. Anh đang nhớ lại một kỉ niệm rất đau lòng
của mình. Cứ mỗi khi nhìn thấy biển là nỗi đau đó lại trào lên trong lòng
anh. Người con gái anh yêu đã từng cùng anh đi dạo suốt đêm trên bãi biển
này. Phượng là một người yêu đời, sôi nổi và vô cùng sống động so với
cuộc sống buồn tẻ của anh. Những ngày tháng hạnh phúc đó tưởng chừng
- sẽ kéo dài mãi mãi, êm đềm mãi mãi. Một buổi chiều mưa lạnh, Phượng
ra đi. Cõi lòng anh lạnh theo từ chiều hôm đó. Chuyện mới đây mà anh
ngỡ như từ một cõi xa xăm nào vọng lại, đau đớn và day dứt...
Quang cũng yên lặng, trái ngược hoàn toàn với tính cách ồn ào thường
ngày của anh. Cả tuần nay, một hình ảnh cứ giở đi giở lại trong trí nhớ
của anh, chỉ một hình ảnh thôi mà đã làm đảo lộn cuộc sống của anh trong
suốt cả tuần. Anh chẳng làm gì được vì hình ảnh cô bé trong thư viện
ngày hôm đó cứ quanh quẩn trong đầu. Lần đầu tiên có một cô bé đem
đến cho anh nhiều cảm xúc đến vậy: ngạc nhiên, thích thú, hoài nghi...
Quang là chàng trai ít khi có hứng thú đặc biệt với một ai hay một cái gì
đó, nhưng khi đã có thì đó gần như là niềm say mê duy nhất của anh.
Phương thì yên lặng theo một nghĩa khác. Anh không có một ai để hoài
niệm như Nghĩa hay mong nhớ như Quang, anh yên lặng vì biết hai đứa
bạn anh cần điều đó. Đôi khi anh cũng ước có thể dễ dàng thích một ai đó
như Quang, dù tình cảm đó chỉ là trong chốc lát. Quang nói anh là người
cứng nhắc vì anh chẳng bao giờ mảy may để ý đến những cô gái quanh
mình. Anh chưa bao giờ có chút rung động nào với ai cả. Thế nên sau bao
nhiêu lần nỗ lực giới thiệu bạn gái cho Phương không thành, Quang bắt
đầu thấy chán với ý định đó và mặc kệ thằng bạn của mình.
Thấy Nghĩa cắm cúi đi và ngày càng tách xa nhóm, Phương vỗ vai
Quang, nói nhỏ:
- Mày đưa tụi nhỏ về khách sạn trước đi, khuya rồi. Tao và Nghĩa đi thêm
chút nữa rồi về.
Và anh đưa mắt nhìn theo Nghĩa như muốn nói với Quang. Quang đứng
lại, gật đầu:
- Được rồi. Về sớm nhé!
Rồi anh quay lại nói với tụi nhỏ:
- Chúng ta đi quá xa rồi, về thôi.
- Nhưng em còn muốn đi nữa- Ngọc nũng nịu và không chịu dừng lại.
- Đừng bướng với anh- Quang chộp tay nó kéo lại- Về là về.
- Ngọc nhìn Quang vài giây rồi ngoan ngoãn quay lại. Rõ ràng, trong việc
khuất phục nó, Quang vẫn giỏi hơn Nghĩa.
***
Quang đưa bọn nhỏ đi rồi, Phương mới quay gót đuổi theo Nghĩa. Đuổi
kịp rồi, anh vỗ vai thằng bạn ôn tồn hỏi:
- Mày có nghĩ là Phượng không bao giờ muốn nhìn thấy mày như vậy
không?
Nghĩa nhìn ra biển nén một tiếng thở dài rồi đáp:
- Suốt năm qua tao vẫn nghe lời cô ấy. Tao không khóc, sống rất vui vẻ...
Đó chẳng phải là tất cả những gì cô ấy muốn tao làm cho cô ấy hay sao?
- Mày phải quên nó đi, phải chôn vùi nó vào quá khứ. Là anh trai nó, tao
càng không muốn mày cứ ôm mãi cái bóng hình hoàn toàn không còn tồn
tại nữa. Những gì mày làm cho nó đã quá nhiều rồi, đừng gắng gượng
nữa. Phượng đã chết, đó là sự thật mày phải chấp nhận...
Nghĩa không nói gì. Anh nhìn ra phía biển đen ngòm, bắc loa lên miệng
và hét thật to. Sau ba lần như vậy, anh quay sang nói với Phương:
- Tao nhớ Phượng, và cô ấy nói cũng rất nhớ tao.
- Thế thì đừng để nó đau buồn khi thấy mày như vậy- Phương vỗ vai anh-
Về thôi. Có lối lên đường lớn kia rồi.
Con đường phía trên tối om và hoàn toàn vắng lặng. Cả hai đã đi khá xa
khu dân cư mà không nhận ra. Xung quanh chỉ có tiếng gió, tiếng côn
trùng trong khu rừng bên kia đường hòa lẫn tiếng sóng biển rì rào. Nghĩa
vừa bước đi chậm rãi vừa kể:
- Tao và Phượng đã từng đi xa hơn thế này, về tận bãi đá đằng kia. Cảm
giác được nắm tay Phượng đi trên bãi biển mỗi lần nghĩ lại tao lại thấy
ấm lòng. Thật không thể tin rằng cô ấy không còn tồn tại trên cõi đời này.
- Tao hiểu, vì Phượng cũng là em gái tao. Đôi khi tao không muốn về nhà
- vì thấy nó quá trống vắng, không có chút hơi ấm nào của cuộc sống gia
đình. Trước khi đi du học, tao chỉ đối xử với Phượng hết trách nhiệm của
một người anh, rất ít khi tao tiếp xúc và nói chuyện riêng với nó. Tao
không hiểu chút nào về tâm tư của nó. Đến ngay cả chuyện cãi nhau như
mày với Ngọc tụi tao cũng không hề có. Bằng lặng và nhạt nhẽo. Nhưng
khi đi học về, nhận ra mình yêu quý nó thì đã quá muộn. Tao thấy tao
không xứng đáng là một người anh.
- Phượng nói cô ấy rất tự hào vì có một người anh như mày.- Nghĩa nhìn
bạn an ủi.
Nhưng anh im bặt và dừng bước, ánh mắt nhìn trừng trừng sang phía
bên kia đường. Phương thấy lạ quay sang, nhìn theo ánh mắt của thằng
bạn. Phía bên kia đường, hơi lui sâu vào là một ngôi biệt thự kiểu cũ.
Ngôi nhà dựa vào núi và mang dáng vẻ khá hoang vu. Cả hai chưa ai kịp
nói gì thì từ khung cửa sổ đóng kín trên tầng hai loé lên một ánh đèn và vụt
tắt rất nhanh. 30 giây sau, ánh đèn lại vụt sáng. Lần này nó không tắt đi
ngay mà tồn tại khá lâu. Phương giật mình quan sát ngôi nhà rồi quay sang
trao đổi với Nghĩa một cái nhìn. Cả hai đều tin chắc đây chính là ngôi nhà
ma trong câu chuyện của cô bán mực nướng hồi tối. Nó giống hệt trong
miêu tả của người bán hàng đó.
Cả hai bị á khẩu trong gần 5', rồi Nghĩa lại bước đi. Phương nhìn ngôi nhà
lần nữa rồi rảo bước theo. Đi một đoạn khá xa rồi anh mới lên tiếng:
- Sao cô bán hàng nói ngôi nhà này đã bị bỏ hoang lâu rồi cơ mà?
- Có thể là một du khách đến vì tò mò chẳng hạn. Cũng giống như những
ngôi nhà ma ở Đà Lạt thôi, người ta dựng lên càng rùng rợn càng tốt, miễn
sao thu hút được thật nhiều du khách- Nghĩa tặc lưỡi giải thích. Anh vẫn
hoàn toàn không chịu chấp nhận lời đồn rằng ngôi nhà đó có ma.
Nghe Nghĩa nói vậy, Phương lặng im. Cũng có thể Nghĩa nói đúng, đó
cũng là một kiểu quảng cáo để thu hút khách du lịch mà thôi.
- Hết phần 3-
Phần 4: Sự sống âm thầm
nguon tai.lieu . vn