Xem mẫu
- Phần 2: ĐỒ PHÁP LIÊN HOÀN TRẬN
Đồ Sơn. 9h30' sáng. Ngọc nhảy tót xuống xe, reo lên đầy thích thú. Nó
định chạy ào ngay ra biển nhưng đã bị Nghĩa túm lại và nói với nó bằng
giọng ra lệnh:
- Đi đâu bây giờ? Mang đồ lên phòng mau.
Nó chưa kịp nghĩ ra một câu thật hợp lý để thoái thác nhiệm vụ, Quang đã
xen vào câu chuyện giữa hai anh em:
- Thôi, cứ để đó anh mang lên cho, cứ đi đi.
Ngọc hếch mặt nhìn anh nó bằng cái nhìn thách thức và chạy vụt về phía
bãi biển. Nghĩa định nói gì đó nhưng Quang đã đập nhẹ vào vai anh nhắc
nhở:
- Mày đừng có quá nghiêm khắc và chặt chẽ với nó như vậy chứ. Tuổi nó
đứa nào mà không ham chơi.
- Mày thấy tao chặt chẽ mà có ăn thua gì với nó đâu. Nó mà đã mải chơi
thì chẳng còn biết trời đất gì nữa, không làm vậy sao quản lý nổi nó.
Nhóm thủ lĩnh và Hải Âu được dành cho ba phòng kề nhau ở tầng ba.
Khách sạn này của gia đình Nguyên Anh- một trong những thành viên của
Ó Biển. Khách sạn nhìn thẳng ra biển nên lúc nào cũng chật cứng khách
du lịch. Lần này, nhóm kết hợp đi giao lưu với việc xả hơi sau cả năm
đầy mệt mỏi. Mọi người sẽ nghỉ ở đây năm ngày, Hải Âu đến giao lưu
với võ đường Đồ Sơn hai ngày, nơi Ó Biển, một nhóm thành viên của
MTX đang trực tiếp sinh hoạt. Còn nhóm Thủ lĩnh và Ngọc chỉ đến đây
với mục đích du lịch là chủ yếu. Mọi người cũng không nghĩ là có thể ở
đây được quá năm ngày vì Đồ Sơn chỉ phù hợp cho một kì nghỉ ngắn mà
thôi.
Chiều, nắng dịu xuống và không còn gay gắt như lúc trưa. Ngọc đã ào
xuống tắm từ sớm. Nhóm Thủ lĩnh vẫn nhốt mình trong phòng. Hải Âu
sau cả buổi trưa quanh quẩn trong khách sạn một cách buồn chán, bây giờ
mới rủ nhau ra bãi biển ngồi hóng gió. Chẳng phải tụi nó ra đây chỉ để
ngồi hóng gió không, mà còn để bàn về việc sẽ giao lưu với Ó Biển thế
nào? Không thể để MTX mất mặt được! Rõ ràng Hải Âu chưa hoàn toàn
- tự tin vào khả năng của mình. Tụi nó cũng không quên sự phản đối của
O5 khi biết MTX cử Hải Âu đi giao lưu. Dù ít tuổi hơn nhưng O5 và Tứ
Long cứng tay hơn Hải Âu rất nhiều nên tụi nhỏ có ít nhiều thắc mắc về
sự sắp xếp này cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Đại thủ lĩnh đã nói, vì Hải
Âu còn non tay nên muốn nhóm được cọ xát nhiều hơn nữa. Tụi nó không
muốn phụ lòng tin của Nghĩa cũng như của toàn đội.
Thủy cắt ngang sự im lặng của cả nhóm bằng một câu hỏi gợi ý:
- Mọi người nghĩ sao nếu chúng ta sử dụng Liên hoàn trận?
- Thủy quên rồi à?- Tuấn lắc đầu- Sư phụ đã dặn nếu chưa hoàn thành
bài học thì không được mang nó ra sử dụng.
- Nhưng sư phụ...- Thủy định nói tiếp, nhưng rồi nó bỏ lửng câu nói đó.
Tất cả im lặng, cố kìm nén những xao động đang chực trào ra trong
lòng. Kí ức một năm trước lại ùa về, đó là một buổi chiều giữa tháng 7,
Tuấn đạp xe đến nhà bà ngoại. Trời nắng gay gắt. Vừa tập võ ở võ
đường xong, lại đạp xe thêm 12 cây số nữa nên mồ hôi nó vỗ ra như tắm.
Phía trước mặt nó, trên con đường gồ ghề đầy gạch đá có một người đàn
ông đang gò lưng đạp xe. Đằng sau lưng người đàn ông là hai sọt hàng
nặng, toàn đồ gốm sứ. Chiếc xe đang ì ạch bon trên đường, đột nhiên rơi
tọt xuống một ổ gà. Có lẽ do đã quá mệt nên người đàn ông không còn
làm chủ được tay lái. Chiếc xe nghiêng đi làm ông ta vội chống chân rồi
nhảy xuống. Tiếng đồ gốm sứ va vào nhau lạo xạo. Ông ta lại gò lưng,
cố hết sức đẩy nó lên nhưng không ăn thua. Tuấn dừng lại, dựng xe vào
một gốc cây bên đường, quay lại và đề nghị được giúp ông ta. Đẩy một
hồi cuối cùng chiếc xe cũng thoát khỏi ổ gà. Dựng xe, người đàn ông phủi
tay và bảo nó vào gốc cây ngồi nghỉ. Đưa nước cho nó, ông ta lấy khăn lau
mồ hôi vã ra đầm đìa khắp mặt, cổ. Một lúc sau, ông hỏi Tuấn:
- Cháu đi học võ đấy à?
Tuấn nhìn bộ võ phục được gấp gọn để trong giỏ xe, gật đầu:
- Vâng. Cháu vừa tan học. Bây giờ cháu đến nhà bà ngoại.
Người đàn ông chìa bàn tay chai sạn, thô kệch ra tiếp:
- Chú cũng đã từng là một võ sĩ đấy. Nhưng vì phải mưu sinh mà lâu ngày
- cũng chẳng luyện tập nữa. Bây giờ đẩy được một xe hàng chú cũng chật
vật lắm.
- Thế ạ?- Tuấn reo lên đầy thích thú- Cháu học Teakwondo, còn chú?
- Cháu biết Viên Minh phái chứ?
Tuấn lắc đầu. Đây là lần đầu tiên nó nghe nói đến cái tên đó. Người đàn
ông mỉm cười:
- Chắc chú hỏi khó cháu rồi. Viên Minh phái đã gần như biến mất từ hơn
100 năm nay. Hiện nay chỉ có một bộ phận rất nhỏ còn tồn tại, nhưng
cũng không ra mặt trước giới võ thuật. Truyền nhân cuối cùng của Mustsu
Viên Minh phái, tức sư phụ chú đã mất tích nhiều năm rồi. Viên Minh phái
nổi tiếng với một thế võ bất khả chiến bại là Liên Hoàn trận. Chú theo sư
phụ từ năm 10 tuổi, nhưng phải 15 năm sau, chú và 4 huynh đệ khác mới
học được Liên Hoàn trận. Tiếc là sau đó, 5 người bọn chú mỗi người một
nơi, bặt tin nhau từ nhiều năm nay rồi. Phải là người thật có duyên mới
lĩnh hội được hết thảy mọi huyền diệu trong thế võ này.
Người đàn ông còn kể cho Tuấn nghe rất nhiều về Liên Hoàn trận.
Thậm chí khi biết Tuấn quá say mê với nó, ông đã đồng ý nhận Hải Âu
làm đệ tử và truyền thụ lại cho chúng tinh hoa của Mustsu Viên Minh
phái. Ông luôn mong mỏi một ngày nào đó Viên Minh phái sẽ lại nổi danh
trở lại như trước đây. Thế nhưng dạy cả nhóm không được bao lâu thì sư
phụ của Hải Âu đột nhiên biến mất. Không ai biết ông đi đâu, và cả xóm
lao động nghèo nơi ông ở cũng không biết ông từ đâu đến. Từ ngày đó,
Hải Âu tự học với bài học dang dở về Liên Hoàn trận.
Đang mải đuổi theo dòng kí ức một năm trước, Tuấn bị giật mình bởi
một bàn tay vỗ nhẹ vào vai. Nó quay lại, một cậu bé bán hàng rong trên
bờ biển chìa ra một hộp được bọc bằng giấy báo cẩn thận, kích cỡ không
lớn hơn cuốn vở học sinh. Cậu bé nói với Tuấn:
- Có người gửi cho anh cái này.
- Ai?- Tuấn cầm lấy hộp quà và ngạc nhiên hỏi lại.
- Hai chị nào ấy. Các chị ấy vừa ngồi ở đằng kia nhưng đi rồi.
- Thằng bé đáp và quay người bỏ đi. Long giật lấy, cười phá lên:
- Chết đại ca nhé! Vừa đến mà đã có hai em nào gửi quà cho thế này.
Không ngờ đại ca bén duyên đất Hải Phòng thế.
Long cười khoái trá và bóc vội hộp quà ra. Long rút từ bên trong chiếc
hộp ra một cuốn sách cũ, không khỏi ngạc nhiên:
- Sách gì vậy?
Long lật lật vài trang rồi đưa cho Nga. Mọi người chuyền tay nhau, cuối
cùng dừng lại ở trước mặt Tuấn. Tuấn lật giở mấy trang sách đầu tiên ra.
Là một cuốn sách chép tay, bên trong có vẽ các thế võ rất lạ mắt. Tuấn
nhìn chăm chú một hồi rồi hỏi Thủy:
- Thủy là người có cảm giác nhất với các thế võ. Thủy có nhận ra gì
không?
- Thế võ này rất quen.- Thủy gật đầu thừa nhận- Thủy có cảm giác nó
giống với Liên Hoàn trận của sư phụ? Mọi người thấy thế không?
- Tuấn cũng nghĩ vậy.- Tuấn gật đầu đồng tình- Các thế võ trong đây rất
giống các thế võ của Liên Hoàn trận.
Đúng là đồ pháp Liên Hoàn trận thật. Có nó, Hải Âu có thể hoàn thành
nốt những mảnh ghép còn thiếu của thế võ này. Cả bọn đều đứng dậy,
nhìn quanh nhưng không thể đoán được hai người con gái kia là ai trong
hàng trăm du khách đang có mặt trên bãi biển lúc này. Cũng có thể họ đã
đi khỏi bãi tắm như lời cậu bé bán hàng rong nói. Họ là ai? Tại sao họ lại
gửi cho cả nhóm cuốn sách này? Phải chăng họ có quan hệ mật thiết với
sư phụ của cả bọn?
- Hết phần 2-
Phần 3: Ngôi nhà bí ẩn
nguon tai.lieu . vn