Xem mẫu
- Phần 11: CUỘC GẶP GỠ CỦA SỐ PHẬN
Nghĩa bước chầm chậm men theo triền đá, dưới chân anh là biển. Những con
sóng xô đến, đập vào đá ầm ầm. Câu chuyện về Nhị tiểu thư, về Viên Minh
phái, về những người đàn ông tội lỗi đã qua đi. Anh thở phào vì đã không có
sự việc gì đáng tiếc sau cuộc phiêu lưu không ngờ này. Nó nhắc anh một điều
rằng, đừng nên bao giờ coi thường những gì mình chưa biết. Hai cô gái nhỏ đã
cho anh thấy sự đa dạng của thế giới võ thuật, và sự tồn tại của rất nhiều
những nhân tài mà chẳng ai biết đến. Tự nhiên anh thấy mình không xứng với
cái danh hiệu kì tài võ thuật trẻ mà mọi người đặt cho. Anh chỉ là một hạt cát
quá nhỏ bé trong cuộc sống muôn màu này. Đáng lẽ sáng nay anh đã cùng mọi
người trở lại Hà Nội, song Hải Âu sau khi bàng hoàng nhận được tin của
người sư phụ bí ẩn đã khấn khoản để được ra đảo một lần nữa. Thế là cả
đoàn theo võ sư Lăng, cùng chị em Nguyệt, Lục Bảo ra đảo để viếng võ sư
Bạch Minh.
- Anh rất tâm trạng khi đứng trước biển...- Tiếng Nguyệt phía sau làm anh
giật bắn. Anh không nghe thấy bước chân cô đến.
- Sao em nghĩ thế?- Anh cười trừ.
- Thấy thế thôi.- Nguyệt bước đến đứng ngang với anh- Cũng đúng, đứng
trước mênh mông biển cả, người ta thường thấy mình bé nhỏ. Đôi khi nhìn
thấy cả quá khứ của mình nữa.
Nghĩa rùng mình. Lời của Nguyệt như dao cứa vào lòng anh một nhát đau
nhói. Bao nhiêu kỉ niệm trong quá khứ lại ùa về. Cố gạt đi tâm trạng đó, anh
hỏi tiếp:
- Em và Lục Bảo sẽ về Hà Nội đúng không? Đến với chúng tôi nhé!
Nguyệt nhìn anh, lạ lẫm:
- Sao anh lại muốn chúng tôi đến đó?
- Vì tôi nghĩ đó là sân chơi phù hợp của tất cả chúng ta. Chúng tôi cũng muốn
tham khảo Viên Minh phái của các em. Nó là một thể loại võ thuật dân gian
mà tôi nghĩ là nên để mọi người được biết đến nó.
- Việc để mọi người biết đến nó hay không không phải ở những hậu bối như
chúng tôi quyết định.- Nguyệt lắc đầu.
- - Mà tôi vẫn thắc mắc một chuyện...- Nghĩa bất giác thốt lên- Đây là lần đầu
tiên tôi gặp em, tại sao em lại biết rõ về tôi như vậy?
- Tôi đâu biết gì về anh.- Nguyệt nhún vai.
- Ý tôi là làm sao em biết đến bài võ truyền môn của gia đình tôi? Làm sao em
biết đến Lôi Điểu, đặc biệt là biết tôi có thể thi triển nó? Điều này là bí mật
mà.
Nguyệt bật cười:
- Gì chứ võ thuật gia tộc anh tôi nghiên cứu từ nhỏ. Đừng hỏi sao tôi biết vì
đó là bí mật môn phái. Nhưng tôi không biết là anh có thể thi triển Lôi Điểu
hay không? Tôi nghĩ là đã là võ thuật trong gia tộc thì anh phải biết hết chứ?
- Không đâu- Nghĩa lắc đầu- Nhưng cũng may là em nhắc đúng người. Chứ
em gái tôi thì chẳng thể làm nổi đâu. Dù sao đây cũng là một chuyện hết sức
mạo hiểm với con gái bọn em.
Im lặng một lúc, anh nghiêng đầu nhìn cô gặng hỏi:
- Sao, đồng ý đến sinh hoạt với chúng tôi chứ?
- Cái đó để sau. Chúng tôi phải trở lại môn phái để chào thầy và giải quyết
một số công việc. Dù sao cũng rất vui khi được hội ngộ với các anh, đâu phải
lúc nào cũng có duyên với những anh tài của Hà Nội chứ.
- Hà Nội chỉ là địa điểm để chúng ta hội tụ mà thôi. Chúng tôi hoan nghênh tất
cả những người có tấm lòng mà. Chừng nào về đến nơi hãy liên lạc với
chúng tôi nhé.
- Mong là sẽ được gặp lại mọi người.
***
Đang ngoáy li cafe với một thái độ chậm rãi, nghe Quang nói chuyện, Tự
nhổm dậy phá lên cười:
- Hóa ra chính cô bé Lục Bảo đó kéo Ngọc vào phòng chứa đồ à? Thú vị đấy.
Sao tao lại bỏ qua chuyến đi thú vị thế được nhỉ?
- - Mấy phen thót tim đấy chứ- Nghĩa xen vào- May mà tất cả đều bình an.
Nhưng không biết họ có nhận lời gia nhập với chúng ta không?
- Khéo lo chuyện đó- Phương cười đầy ẩn í- Cô bé Lục Bảo có mà chạy lên
trời với thằng Quang.
- Her...- Quang gãi đầu- Tao quên chưa báo là họ sẽ đến tham gia sinh hoạt
với chúng ta vào buối sinh hoạt đầu tiên của năm học mới à? Hì. Họ đang
hoàn tất thủ tục chuyển trường để chuyển về Hà Nội. Câu chuyện của họ dài
lắm.
- Mày ghê nhỉ, đã khai thác được hết rồi cơ đấy.- Tự nheo mắt.
- Ờ thì đại khái là biết thêm một số chuyện. Tao nghe Lục Bảo kể thì Nguyệt
là con của một người quen của sư phụ cô ấy, hình như là ân nhân. Sau khi bố
mẹ cô ấy qua đời trong một vụ lở núi thì ông ấy mang Nguyệt về nuôi.
Còn Lục Bảo là trẻ mồ côi được nhặt về từ bờ suối. Ông ấy nuôi nấng
họ đến giờ. Nhưng muốn họ có một tương lai tốt hơn nên ông ấy đã gửi họ
về Hà Nội cho một người quen nhờ họ giúp đỡ.
- Tội nghiệp vậy sao?- Phương băn khoăn- Cả hai đều là trẻ mồ côi à?
- Ừ...Nên không thể trách họ nếu như họ có gì đó hơi xa cách.- Quang gật gù.
- Cơ cấu MTX như thế là tạm ổn- Nghĩa đột ngột chuyển chủ đề. Công việc
cuối cùng là phân bổ địa bàn cho hợp lý thôi. Mục đích cuối cùng vẫn là sự an
toàn tuyệt đối của các thành viên, tạo cho mọi người sân chơi lành mạnh. Còn
việc giúp đỡ lực lượng công an chỉ là thứ yếu, không nên quá coi trọng nó mà
nảy sinh ra những điều không an toàn. Chúng ta phải nhắc lại điều này cho
các thành viên nhớ. Sau vụ việc vừa rồi, tao nhận ra một điều là trong xã hội
có quá nhiều người nguy hiểm mà chúng ta không lường trước được.
- Hiểu rồi- Tự gật đầu và tủm tỉm cười- Mày càng ngày càng giống Đại Thủ
Lĩnh của MTX rồi đấy.
- Thôi, tao về trước- Phương đứng dậy- Còn bản thiết kế đang đợi tao ở nhà.
Chào cả bọn rồi Phương đi ra ngoài và bắt xe về nhà. Mặc dù có xe nhưng đôi
khi anh vẫn có cái thú của cuộc sống sinh viên đó là đi xe bus. Có lúc anh ao
ước được quay lại cuộc sống sinh viên như chúng bạn. Anh xuống trước một
bến và quyết định đi dạo một chút ra bờ hồ rồi mới về nhà. Đường Thanh
- Niên, con đường tình yêu của Hà Nội chẳng khi nào vắng bóng các đôi tình
nhân. Anh ít khi dừng chân ở đây vì cảm thấy lạc lõng giữa những đôi tình
nhân. Anh đứng quay mặt ra hồ, nghĩ về cuộc sống của mình và chợt cảm
thấy muốn có một ai đó để san sẻ cuộc sống và cùng anh đi chơi những lúc
rảnh rỗi. Có tin nhắn đến. Hiền chỉ nhắn có đúng một câu: "Anh ơi, em
nhớ anh." Anh thấy rung động lạ lùng. Bấm gọi đi, anh muốn gọi cho Hiền
quá! Nhưng đầu dây bên kia chưa kịp đổ chuông thì có tiếng hét lên rồi ai đó
xô mạnh vào anh. Cúi xuống, anh đỡ cô gái dậy. Đúng lúc đó một cô gái nữa
xông đến túm tóc cô gái tội nghiệp còn chưa hoàn hồn sau cú ngã, kéo ra và
đẩy mạnh xuống đất. Cách đó không xa, một anh chàng mặt cắt không còn
hột máu đang bị hai tên to con giữ chặt. Đó chính là đôi tình nhân vừa rồi còn
đang âu yếm thì thầm to nhỏ bên cạnh anh. Cô gái bị túm tóc lôi ra xa Phương
một đoạn và cứ thế cô nàng kia vừa cào cấu, vừa tát, vừa đấm, vừa hét lên:
- Ai cho mày dụ dỗ người yêu tao hả con đĩ kia? Này thì dụ dỗ này... Dụ dỗ
này...
Sau mỗi câu chửi ngoa ngoắt, cô ta lại đánh tới tấp làm cô gái không còn
đường nào chống đỡ. Chiếc áo sơ mi mỏng manh bị xé đứt toạc hàng cúc và
bung ra, để lộ ra phần cơ thể phía trên của cô gái tội nghiệp. Người qua
đường túm lại xem và bàn tán. Sau khi bị tối tăm mặt mũi và bình tĩnh trở lại,
đặc biệt là khi thấy cô gái đã bị xé rách áo, Phương định tiến lên nhưng đã bị
một gã to con ngáng tay ra ngăn lại, ý nói rằng anh không nên xen vào chuyện
này mà vạ lây. Đang định phản ứng lại thì đã có người xen vào trước anh. Một
anh chàng không hiểu từ đâu xông ngay lên lôi cô gái dữ dằn dậy và bẻ ngoặt
cánh tay của cô ta ra phía sau làm cô ta rú lên đau đớn. Hai tên to con định xông
lên thì lại tiếp tục có bốn người nữa bước ra chặn đường làm cả hai tên có vẻ
chần chừ. Cả năm người này hình như đi cùng nhau. Họ đều cao lớn và rất
trẻ, gương mặt cương nghị và đầy nghiêm khắc. Cô gái được giải vây chỉ
biết ngồi thu mình lại và khóc thút thít. Anh chàng người yêu nãy giờ bị giữ rịt
rón rén tiến lại chỗ cô. Nhưng lại có tiếng vang lên:
- Anh không xứng đáng để động vào người chị ấy đâu.
Tiếng con gái, miền Nam nghe rất trong và lạnh. Phương đưa mắt tìm người
vừa nói thì thấy từ phía sau lưng anh chàng đang giữ cô gái đánh ghen, cô gái
ấy bước lên. Anh giật thót mình và tự nhiên thấy tim đập mạnh, cũng không
hiểu vì sao nữa. Cô gái này còn trẻ, độ tuổi Nguyệt hay Ngọc là cùng, mắt to,
sáng và lạnh như băng. Hơn nữa cô gái lại rất đẹp, anh phải thừa nhận như
thế. Cô mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, tóc để xõa đầy nữ tính, gương mặt
thanh tú, một vẻ đẹp không khỏi làm người khác phải rung động. Cô nhìn anh
ở phía sau không quá 3 giây rồi cúi xuống, trùm một chiếc áo sơ mi nam lên
- người cô gái tội nghiệp và đỡ cô gái dậy. Tách đám đông ra, cô gái gọi một
người đi xe ôm. Trước khi đi, cô quay lại nói:
- Em đi trước. Xong việc đến tìm em.
Đầu tiên Phương không hiểu cô gái nói với ai nhưng thấy anh chàng đang giữ
tay cô nàng đang la hét gật đầu thì anh hiểu họ là một nhóm. Nhìn theo chiếc
xe ôm, lòng anh cảm thấy hẫng hụt một cách kì lạ. Cuộc gặp gỡ trong chốc
lát làm anh có một cảm giác thật kì lạ. Tiếng la hét của cô ả đánh ghen làm
anh sực tỉnh:
- Bỏ tao ra thằng nhãi ranh này. Mày có biết tao là ai không hả? Hai thằng kia
quẳng bọn này xuống hồ cho tao ngay lập tức.
Nhưng hai tên đánh thuê đã lỉnh mất từ khi nào. Thấy hàng trăm cặp mắt đổ
dồn vào mình bàn tán, cô ả vẫn mặt dầy, tiếp tục đe dọa:
- Mày có giỏi cho tao tên tuổi địa chỉ, tao sẽ đến nói chuyện với chúng mày.
Anh chàng đang giữ tay ả cúi xuống nói thầm gì đó vào tai ả rồi buông ra.
Trước khi chui vào chiếc xe audi màu xanh ở bên kia đường, ả cười gằn và
gửi lại một câu đầy đe dọa:
- Tụi mày chờ đấy.
Không để tâm đến điều cô ta nói, anh chàng đó ra hiệu cho 4 người kia và họ
lại tiếp tục đi về phía đường thụy khuê. Anh chàng có người yêu bị đánh ghen
cũng đã lỉnh đi từ bao giờ. Mọi người lại tản ra và con phố lại trở lại với nhịp
độ bình thường. Nhìn theo dáng của 5 anh chàng lạ mặt, Phương bất giác nghĩ
lại đôi mắt lạnh lùng đầy cô độc khi nãy. Anh rút điện thoại, nhắn cho Hiền,
cũng chỉ một câu: "Có lẽ anh đã tìm thấy nửa kia của anh rồi em à."
Hết tập 1
Tập 2: NGŨ HỔ
nguon tai.lieu . vn