Xem mẫu

  1. Phần 10: NHỊ TIỂU THƯ Căn phòng khách lúc này đã được thắp sáng lên bằng hai chiếc đèn bão. Cửa chính căn phòng vẫn khép chặt. Người đàn ông đang nhìn qua ngoài cửa sổ ra bên ngoài. Ông ta trạc ngoài 50, người cân đối, phong thái đĩnh đạc. Hai tay ông chắp sau lưng, có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Ông quay lại khi nghe tiếng ba người bước ra từ sau cánh cửa bí mật. Nghĩa liếc mắt về phía góc phòng, gã đàn ông đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt dường như hoảng sợ không thể nói được câu gì. - Tôi nghe Nguyệt nói hai cậu là bạn của nó? - Thực ra thì...- Nghĩa gãi đầu- Tụi cháu cũng chỉ mới vừa gặp nhau thôi ạ! - Vậy tại sao cậu lại giúp con bé?- Ông ta nghiêng đầu hỏi- Cậu không nghĩ chúng tôi là người xấu sao? Nghĩa đớ người ra trong chốc lát. Đúng là anh đã hành động mà chẳng suy tính đến chuyện gì. Người đàn ông phá lên cười trước sự bối rối của Nghĩa rồi tiếp: - Thực ra muốn làm anh hùng cũng không dễ lắm đâu. Nhưng tôi phải thừa nhận là tôi chưa từng gặp người nào tầm tuổi như cậu mà lại bản lĩnh như thế. Tên tôi là Lăng. Kia đều là đệ tử của tôi. Nguyệt và Lục Bảo là đệ tử của sư huynh tôi. Còn hai cậu? - Tên cháu là Nghĩa, còn bạn cháu là Phương. Người đàn ông đưa mắt sang Phương và lập tức lông mày ông cau lại. Ánh mắt của ông lúc này dừng lại ở cánh tay anh, nơi những vành băng trắng đã ướt sũng bởi nước mưa, và có những vệt màu hồng loang lổ. Không phải là Phương không cảm nhận được cái đau và xót khi nước mưa ngấm vào vết thương, anh chỉ cố không để mọi người nhận ra. Nhưng anh không thể qua khỏi đôi mắt tinh tường của vị võ sư dày dạn kinh nghiệm kia. Ông vẫy tay gọi anh lại gần và nói: - Tay cậu bị thương à? Nếu cứ để vậy không tốt đâu. Để tôi thay băng giúp cậu.
  2. Gọi người đệ tử mang túi hành lý lại, ông lấy ra một túi bông băng và một hộp gỗ nhỏ màu nâu đồng rồi cẩn thận lần cởi băng ra khỏi tay Phương. Phương cắn răng không kêu, nhưng mặt anh tái đi thấy rõ. Nhìn vết thương đang ngoác miệng ra như cười trêu tức, võ sư Lăng ngẩng đầu hỏi: - Cậu bị thương lâu chưa? - Dạ, tối qua... - Có lẽ cậu bị gai của cây tầm xương cọ phải. Loài cây này chỉ sống ở trong rừng, gai của nó có một chút độc tính. - Dạ đúng- Nghĩa vội chen vào- Tối qua bọn cháu có chạy theo hai người kia lên rừng. Nhìn cứ tưởng vết thương xoàng xĩnh lắm, không ngờ nó chẳng chịu khép miệng và rỉ máu mãi. Nó có nguy hiểm không chú? - Nguy hiểm thì không, nhưng nó cũng gây ra nhiều rắc rối lắm đấy. Thứ nhất, nó làm các cơ xung quanh đau nhức, thứ hai, vì nó không chịu khép miệng nên nếu người bị thương không vệ sinh cẩn thận thì rất dễ bị nhiễm trùng... - Nhưng làm sao chú biết đó là cây tầm xương gì đó ạ? Cháu thấy mấy vết thương này cũng có gì đặc biệt lắm đâu. - Mấy thằng cha lang tây cũng nói y hệt cậu. Họ có biết đến mấy loại cây ấy đâu, chỉ lăm lăm tống cho bệnh nhân cả đống thuốc kháng sinh với giá cắt cổ- Võ sư Lăng vừa lau khô vết thương vừa chỉ- Cậu nhìn đi, có phải ở miệng vết thương hơi tấy đỏ và có những mụn mủ nhỏ li ti xung quanh không? Nghĩa ghé sát mắt để nhìn rồi trầm trồ thán phục: - Đúng vậy... cái này phải để thằng Quang "lang băm" nhìn mới đã mắt. Mở cái hộp gỗ nhỏ màu đồng ra, võ sư Lăng lấy ra một lọ thuốc nhỏ, mở nút đậy và cẩn thận rắc lên vết thương một thứ bột màu đỏ gạch. Tay Phương hơi giật giật khi thuốc chạm vào da thịt. Đầu tiên là cảm giác nóng rát, sau đó anh lại thấy tê tê và rồi cuối cùng hoàn toàn không còn cảm giác đau nữa.
  3. - Đó là gì vậy ạ?- Anh ngạc nhiên hỏi- Cháu thấy khá hơn hẳn. - Huyết kê, một loại thuốc phổ biến với những người sống ở vùng núi cao như chúng tôi. Nó sẽ hút chất độc ra và đồng thời cầm máu lại. Sở dĩ cậu thấy có tác dụng nhanh như vậy là vì chất độc của cây tầm xương thuộc loại nhẹ. Chúng tôi thường dùng thuốc này khi bị rắn hoặc các côn trùng độc khác cắn. - Hay thật.- Phương gật gù. - Thuốc nam ta tuyệt vời lắm, nhưng nhiều người vẫn thích dùng thuốc tây cho tiện. Chúng tôi xưa nay quen dùng thuốc lá rồi... - Chú đến từ đâu ạ?- Nghĩa tranh thủ khai thác, không phải là anh không có thắc mắc gì về thân thế những người này. - Trước đây thì tôi ở trong võ quán, trên một đỉnh núi cao giáp biên giới Việt Nam- Lào, có tên là Tây Phong. Võ quán của tôi nói ra các cậu cũng không thể biết được. Chắc hẳn là các cậu chưa bao giờ nghe về Viên Minh phái Mustsu phải không? Nghĩa và Phương lắc đầu nhìn nhau, cái tên này với cả hai hoàn toàn không có chút gì quen thuộc cả. - Tôi đã nói rồi mà... Còn hai cậu chắc hẳn phải thuộc một võ phái danh giá lắm? - Bọn cháu đến từ Hà Nội, bọn cháu sinh hoạt trong nhà văn hóa quận thôi ạ. - À, ra vậy. Ở Hà Nội có mấy lò võ rất nổi tiếng, đặc biệt là Lâm Sơn động và võ quán Thiếu Sinh. Chúng tôi rất hay đến đó giao lưu. - Thế chú làm gì ạ? Võ sư Lăng vừa định nói thì cửa bật mở, một trận gió lùa vào mát rượi. Ngoài trời chỉ còn ánh chớp, mưa đã ngừng hẳn. Xuất hiện nơi ngưỡng cửa là Nguyệt và hai học trò của võ sư Lăng, họ xốc theo một người thứ tư nữa, chính là kẻ đã bỏ chạy khi thấy Nghĩa. Chắc chắn hắn đã gặp
  4. Quang, nhưng tại sao Nguyệt chỉ đem hắn trở lại, còn Quang thì sao? Nghĩa vội hỏi: - Bạn tôi đâu? Nguyệt nhìn anh thản nhiên đến lạnh lùng: - Bạn anh chứ có phải bạn tôi đâu, sao lại hỏi tôi? Nghĩa cứng lưỡi. Đúng là anh đã hỏi một câu ngớ ngẩn. Nguyệt chưa hề gặp Quang, còn Quang chưa chắc đã đuổi theo gã kia vào rừng. Nghĩ đến gã đàn ông quái dị mà anh phải dùng đến Lôi Điểu mới khuất phục được, một giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán anh. Liệu Quang đã đi đâu? Không khi nào Quang lại bỏ về khách sạn trước được. Mặc anh đứng như trời trồng với một mớ những lo âu, Nguyệt đến gần vị tiền bối của mình. - Con ngạc nhiên vì gặp ở đây, con nghĩ chú bận việc lắm chứ. Hai người kia con giao lại cho chú nhé! - Nhận được tin của con ta lên gặp sư huynh rồi ra đây ngay. - Thầy con khoẻ chứ chú? - Ôi dào, cái lão già hay cáu bẳn ấy ngày càng khó tính hơn từ sau bữa tụi con xuống núi. Chú thì chẳng sao, mấy khi về được võ quán, chỉ tội bọn học trò... - Chú hiểu tính thầy mà...- Nguyệt cười và rút từ trong người ra một cuốn sách mỏng- Cái này con giao lại cho chú, trong đó có cả quyền phổ của Lâm Liên chưởng. - Các con thật sự tìm được Lâm Liên chưởng sao?- Võ sư Lăng thốt lên. - Chỉ là do may mắn thôi ạ. Nhưng trong này chỉ là bản sao. Bản chính bọn con phải trả về nơi nó đang được cất giữ. - Được rồi, lão sư huynh ta lại có thêm một phen vênh váo về học trò rồi đây. Mà Lục Bảo đâu? - Nó vẫn ổn- Nguyệt cười- Bọn con tự lo được cho mình mà. Thế bao giờ
  5. chú về trên ấy? - Việc cơ quan chú chẳng dám nghỉ lâu. Ngày mai chú đi thăm sư đệ rồi về luôn, dịp khác đích thân thầy các con sẽ xuống đón cậu ấy về. - Còn bọn họ?- Nguyệt chỉ về phía hai gã đàn ông. - Ngày mai chú sẽ đem giao họ cho công an thành phố này, vụ án của họ sẽ sớm được thụ lý. - Con đã dùng Lâm Liên chưởng đóng huyệt đạo của họ lại, tạm thời họ sẽ không thể dùng Hỏa Xà quyền được nữa. Nghĩa không chú tâm lắm vào câu chuyện giữa hai chú cháu Nguyệt vì thực sự anh đang rất lo cho thằng bạn mình. Thực sự thì hiện nay Quang đang ở đâu? Hết Phần 11: Cuộc gặp gỡ của số phận.
nguon tai.lieu . vn