Xem mẫu
- Băng Hoả Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 36: Kim Bối Địa Long Vương
Niệm Băng từ từ mất hết hưng phấn. Trời ạ, sao mà có thể hưng phấn được khi
con quái vật này có khả năng miễn dịch lục giai ma pháp chứ! Đánh thế nào bây
giờ. Nên biết mình chỉ là một ma pháp sư.
Nếu như chỉ có một mình thì bản thân còn có thể dựa vào băng hỏa đồng nguyên
ma pháp làm nhiễu loạn thị tuyến của con thiết bối địa long, rồi sau đó dùng bạo
phong tuyết bỏ chạy. Nhưng hiện tại thì đúng là phiền phức rồi. Vì năng lực của
bạo phong tuyết căn bản không thể mang được hai người phi hành. Bản thân mình
có thể bỏ mặc Miêu Miêu được sao? Trong lòng Niệm Băng vừa chớm nghĩ đã lắc
đầu gạt phắt đi. Tuyệt đối không thể làm được.
Chuẩn bị kỹ càng hỏa tường thuật cùng hỏa diễm chi thần tả thủ, Niệm Băng quay
người lại nói với Miêu Miêu:
“Ngươi mau dẫn đám sủng vật của ngươi chạy càng xa càng tốt. Nơi này cứ giao
lại cho ta”
Tứ giai ma pháp hỏa tường thuật cao hai trượng tức thì hiện ra ngăn lấy thân hình
to lớn của con thiết bối địa long đang từ từ bước tới
Miêu Miêu kinh ngạc nhìn Niệm Băng:
“Niệm Băng ca ca, ngươi là ma pháp sư mà cũng không đánh nổi nó sao”
Niệm Băng nôn nóng nói:
“Nói ngươi chạy thì cứ chạy đi. Mau lên một chút, nơi này có ta rồi. Đánh không
lại thì ta không biết quấy rối nó sao? Mau chạy đi”
Miêu Miêu nhìn ánh mắt đầy lo lắng quan tâm của Niệm Băng, đôi mắt to đen tròn
cùa nàng chợt ẩn hiện tình cảm như rất phức tạp. đáp ứng một tiếng, Miêu Miêu
chạy tới nãi ngưu. Con nãi ngưu Đạm đạm cùng hồ ly ,con nào cũng ra sức chạy
thật nhanh trước đó, trong nháy mắt đã chạy mấy chục mét, thấy Miêu Miêu chạy
lại tứ thì kêu lên một tiếng mừng rỡ.
Băng Hỏa Ma Trù
- Niệm Băng lúc này không có thời gian nhìn Miêu Miêu chạy thế nào, quay người
lại, ánh mắt lộ ra nét nghiêm trọng, trầm giọng ngâm lên chú ngữ mình thiện dùng
nhất:
“Vĩ đại hỏa diễm chi thần! Thỉnh theo lời thỉnh cầu của ta, mượn tả thủ của ngài,
khiến hỏa diễm giàng xuống nhân gian, để hỏa diễm phổ chiếu khắp đại địa, hủy
diệt hết mọi chướng ngại ở trước mắt – hỏa thần đích tả thủ”
Một hắc ảnh thật lớn xuyên thẳng qua hỏa tường thuật lao tới. Đúng như Miêu
Miêu nói, hỏa tường thuật tứ giai không hề có chút hiệu quả với nó. Con thiết bối
địa long nguyên còn chìm đắm trong hương vị ngọt ngào thì tựa hồ như bị hỏa
tường thuật kích nộ, giận dữ gầm lên lao thẳng về phía Niệm Băng.
Bạo phong tuyết quyển trục mang thân thể Niệm Băng bay lên. Cũng bởi vì Niệm
Băng đang phân tâm khống chế hỏa thần đích tả thủ nên không thể bay cao. Thiết
bối địa long tưa như một chút hứng thú với Niệm Băng cũng không có, đột nhiên
tăng tốc chạy thẳng về hướng của Miêu Miêu. Cây cối trước mặt dưới sức mạnh
của nó tựa như không hề có chút tác dụng ngăn cản nào.
Niệm Băng có chút hốt hoảng. Miêu Miêu chạy vốn chưa xa, với tốc độ của con
thiết bối địa long thì chẳng cần mất bao nhiêu thời gian cũng có thể đuổi kịp. Hỏa
thần đích tả thủ dưới sự toàn lực khống chế của Niệm Băng như một ánh lưu tinh
bay vượt qua người con quái thú rồi đột ngột chuyển hướng quay lại đánh thẳng
vào lưng con thiết bối địa long
Hỏa tinh bay tán loạn. Dưới sự hỗ trợ của hỏa diễm thần chi thạch,uy lực của hỏa
thần đích tả thủ cũng đạt tới mức lục giai. Dù cho phòng ngự của thiết bối địa long
mạnh đến thế nào thì dưới sự oanh kích cũng phải dừng lại một chút.
Thiết bối địa long quay đầu lại, con mắt xanh lè tràn ngập sự hung tàn cho thấy
một sự phi thường bất mãn với một đối tượng nhãi nhép như Niệm Băng.
Niệm Băng biết lúc này chỉ có thể nhờ vào băng hỏa đồng nguyên mới có thể đối
phó với con gia hỏa trước mặt. Hít sâu một hơi, giống như khi xưa đối mặt với
Long Trí, hữu thủ cất lấy băng tuyết nữ thần đích thán tức rồi lấy ra Băng Lăng
trượng.
Vĩ đại hỏa diễm chi thần! Thỉnh theo lời thỉnh cầu của ta, mượn tả thủ của ngài,
khiến hỏa diễm giàng xuống nhân gian tiêu diệt hết lực lượng tà ác, để hỏa diễm
phổ chiếu khắp đại địa, hủy diệt hết mọi chướng ngại ở trước mắt – hỏa thần đích
tả thủ.”
Hỏa quang bùng phát, một bàn tay hỏa diễm cực lớn hiện ra bên trái của Niệm
Băng.
Băng Hỏa Ma Trù
- “Vĩ đại băng nguyên tố! Hãy ngưng tụ đi, hóa thành vạn cổ hàn xuyên chi băng,
hóa thành nguyệt hoa chi băng, băng cùng băng dung hợp. Xuất hiện đi, song sắc
băng phong cầu.”
Băng Lăng trượng đưa ra, lam sắc quang điểm không ngừng ngưng tụ tạo thành
một mũi hàn băng rồi từ từ hóa thành một khối băng cầu nửa xanh đậm, nửa xanh
nhạt thật lớn.
Trí tuệ của thiết bối địa long không hề thấp. Nguyên nó muốn tiếp tục truy đuổi
Miêu Miêu thì đột nhiên phát hiện ra một áp lực trầm trọng từ không trung truyền
lại khiến nó bất giác dừng lại một chút. Rồi nó như nhận ra cái gì đó, trầm giọng
gầm lên rồi lại nhanh chân đuổi theo Miêu Miêu.
Niệm Băng thật sự lo lắng. Hắn biết mình không có thời gian để áp súc ma pháp.
Tức thì hét lớn một tiếng, song sắc băng phong cầu cùng hỏa thần đích tả thủ cùng
lúc phóng ra. Hồng lam hai đạo quang mang chia làm hai bên.
Ma pháp chưa áp súc nhiều khiến cho Niệm Băng càng dễ điều khiển, cộng thêm
trước khi rời khỏi băng tuyết thành Niệm Băng thông qua hỏa diễm thần chi thạch
cùng băng tuyết nữ thần chi thạch gia tăng không ít ma pháp lực khiến cho hắn
càng lúc tùy ý khống chế ma pháp . Băng Lăng trượng cùng Chánh Dương đao
nhập lại trước ngực, hét lớn:
“Băng hỏa đồng nguyên.”
Hỏa thần đích tả thủ cùng song sắc băng phong cầu giữa không trung chạm thẳng
vào nhau, dưới sự không chế của Niệm Băng, sức ép nổ cực mạnh tụ lại đánh
thẳng vào thiết bối địa long đang chạy tới.
Thiết bối địa long giận dữ gầm lên, thân thể to lớn đột nhiên cuộn lại, phía sau
lưng đột nhiên chuyển thành màu kim sắc.
Lực nổ do băng hỏa đồng nguyên gây ra quả thật rất mạnh. Tuy nhiên, dưới tính
huống không có dồn nén, uy lực tạo ra cũng chỉ ngang mức thất giai ma pháp đỉnh
phong. Cây cối trong chu vi xung quanh bị sức nổ bay tứ tung, đất cát văng lên
cao gần cả chục mét.
Niệm Băng sắc mặt trắng bệch rơi xuống đất. Sử dụng liên tục mấy đại ma pháp
khiến hắn tiêu hao hơn một nửa ma pháp lực. Mặc dù băng hỏa đồng nguyên có
tính chất rất mạnh nhưng nó còn phải phụ thuộc ma pháp lực của ma pháp sức
nhiều hay ít.
Đất cát dần dần tan đi. Niệm Băng trợn tròn mắt nhìn thấy con thiết bối địa long
đang từ từ đứng dậy. Long lân trên người nó lúc này đã hóa thành màu kim sắc,
đồng thời ánh mắt cũng trở nên đỏ lừ.
Băng Hỏa Ma Trù
- Nó phẫn nộ gầm lên một tiếng khiến cho cây cối xung quanh rừng không ngừng
rung động. Mặc dù dưới ảnh hưởng của thất giai ma pháp đính phong nhưng trên
người thiết bối địa long lại không có một chút thương hại. Ngưng một chút, cả
thân hình to lớn mang theo cuồng phong giận dữ lao về Niệm Băng, vừa lao tới,
miệng con thiết bối địa long không ngừng gầm thét khiến cho Niệm Băng không
cách nào tập trung tinh thần để niệm ma pháp chú ngữ.
Niệm Băng bất lực đành phải lấy ra hai quyển trục chuẩn bị dùng nó để tiến hành
băng hỏa đồng nguyên lần nữa. Uy lực mặc dù sẽ không mạnh như hồi nãy nhưng
lúc này đây cũng chỉ là biện pháp duy nhất của Niệm Băng.
Đúng lúc này, thanh âm thánh thót của Miêu Miêu chợt vang lên:
“Đạm Đạm, bắn. Điềm điềm, tiến lên.”
Tám đạo sữa bạch sắc như thiểm điện đánh vào người con thiết bối địa long.
Nguyên ban đầu con vật đang tiến lên bất giác lảo đảo dừng lại một chút. Con nãi
ngưu Đạm Đạm lúc này cũng chạy ra ngoài không xa.
Miêu Miêu không biết lúc nào đã chạy trở lại, trong lòng ôm lấy tiểu phấn trư
Quan Quan, phẫn nộ nhìn thiết bối địa long.
Lực công kích mạnh mẽ của Băng hỏa đồng nguyên lần nữa đánh vào người con
thiết bối địa long đang chuyển hướng. Lúc này, Niệm Băng trong lòng không có
chút cảm xúc gì, hai mắt chăm chú nhìn thẳng con vật to lớn, cả người không có
chút ý gì sẽ thối lui.
Trước sau hai lần bị băng hỏa đồng nguyên đánh trúng, mặc dù không gây thương
hại gì đến thiết bối địa long nhưng lực oanh kích của băng hỏa đồng nguyên cũng
mang lại cho nó sự đau đớn kịch liệt. Thiết bối địa long giận dữ cúi thấp đầu
xuống, phía sau lưng nó kim quang đại phát. Hơn mười đạo kim sắc quang mang
phá không đánh thẳng về hướng Niệm Băng. đây là lần đầu tiên, thiết bối địa long
dụng tới tuyệt chiêu của mình.
Miêu Miêu kinh hãi hét lên:
“Quan Quan, mau xuất tuyệt chiêu, Thú – Huyết – Phi – Đằng”
Nguyên bổn con tiểu phấn trư Quan Quan lúc này bỗng nhiên phát ra một khí thế
mãnh liệt, cả người từ trong lòng Miêu Miêu bay ra, tốc độ hoàn toàn không tương
xứng với thân hình nó chút nào. Cả người nó không ngừng phình lên lớn hơn trước
gấp mười lần, toàn thân huyết quang bao phủ bay thẳng về thiết bối địa long.
Nhưng dù cho nó có nhanh thế nào thì cũng không nhanh hơn ánh sáng. Lúc này,
kim sắc quang mang sớm đã đánh về hướng Niệm Băng.
Băng Hỏa Ma Trù
- “Băng – Hỏa – Đồng - Nguyên” !
Ngưng tụ hết ma pháp lực còn sót lại, Niệm Băng lần nữa phát động băng hỏa
đồng nguyên. Lần này, tinh thần lực tập trung cực độ khiến cho thể tích ma pháp
tạo ra giảm đi hẳn một phần ba. Một lượng ma phap lực cực lớn trong nháy mắt nổ
ra tạo thành một vòng xoáy năng lượng thôn phệ hết đạo kim quang.
Thân thể của kim bối địa long mặc dù rất mạnh mẽ nhưng kim quang công kích xa
như vậy cũng không đến nỗi lợi hại. Lực nổ của ma pháp cùng năng lượng của nó
đánh thẳng vào nhau tức thì cùng nhau tiêu thất. Dưới áp lực cực mạnh như vậy,
cả người thiết bối địa long bất giác lảo đảo. Thì đúng lúc này, Quan Quan dùng hết
toàn lực thi triển tuyệt kỹ Thú huyết phi đằng bay thẳng vào người nó.
Ầm một tiếng, thiết bối địa long ngay cả băng hỏa đồng nguyên ma pháp đánh
không suy suyển vậy mà lại bị Quan Quan đánh văng ra ngoài, lăn liên tiếp mấy
vòng trên mặt đất. Trên người thiết bối địa long, nơi bị đánh bây giờ chỉ một màu
huyết hồng. Cả người thiết bối địa long phát ra kim sắc quang mang không ngừng
tụ về phiến huyết hồng trên như hóa giải thương tích.
Quan Quan cũng chẳng hề tốt hơn. Cả người như một quả cầu thịt bắn về phía sau.
Khi nó nằm vào tay Miêu Miêu thì thân hình lúc này củng trở nên nhỏ lại, mệt mỏi
nhắm nghiền mắt lại.
Niệm Băng toàn thần lảo đảo cố gắng khống chế để không ngã. Một tia máu bất
giác chảy dài bên mép. Phòng ngự của thiết bối địa long quả thật quá cường hãn
khiến cho Niệm Băng dù hao tổn hết ma pháp lực cũng chẳng hế gây thương tổn
cho nó một tí nào.
Một âm thanh chói tai từ miệng Miêu Miêu đột nhiên phát ra. Con thiết bối địa
long vừa mới đứng dậy đột nhiên ngã lăn ra đất, trong bộ dạng như rất là đau đớn.
Mặc dù âm thanh đó không phải hướng tới Niệm Băng nhưng Niệm Băng vẫn cảm
thấy đầu như bị ong chích, cả người lảo đảo tức thì ngã xuống đất. Chỉ là lúc này
trong đầu niệm Băng lại rất thanh tỉnh, một suy nghĩ tức thời vụt qua hiện ra bốn
ký tự : tinh thần ma pháp.
Tiếng thét vừa rồi của Miêu Miêu mang theo tinh thần lực nặng tựa như chùy đánh
ra. Một thân tinh thần lực cường đại như Niệm Băng cũng không dám so sánh.
Miêu Miêu sắc mặt trắng bạch chạy tới bên cạnh Niệm Băng, nàng lúc này như rất
hư nhược.
“Niệm Băng ca ca, chúng ta mau đi thôi. Đều là do Miêu Miêu không tốt, là ta đã
hại huynh”
Vừa nói, Miêu Miêu vừa đỡ niệm Băng đứng dậy.
Băng Hỏa Ma Trù
- Nhìn thấy Miêu Miêu chực khóc, Niệm Băng vội an ủi:
“Cũng không thể trách ngươi được. Con thiết bối địa long kia thật quá mạnh”
Miêu miêu gọi con nãi ngưu rồi đưa đại lão thử đang hôn mê cùng tiểu trư Quan
Quan hư nhược trở về, đỡ lấy Niệm Băng nói:
“Ca ca, huynh cưỡi Đạm Đạm đi. Ta không ngờ lại gặp phải một con kim bối địa
long đang tiến hóa. Chúng ta mau chạy thôi. Tinh thần chấn nhiếp vừa rồi tối đa
chỉ làm nó hôn mê một lát. Chỉ một lúc sau là nó sẽ tỉnh lại.”
Đối mặt với nguy hiểm, đầu óc của Niệm Băng trở nên thanh tỉnh.
“Nó hôn mê rồi sao? Vậy chúng ta còn cơ hội.”
Ánh mắt nhìn Chánh Dương đao, Niệm Băng hừ lạnh:
“Chánh Dương không chỉ có hỏa diễm thần chi thạch mà nó còn rất sắc bén. Ta
không tin sức phòng ngự của con địa long kia có thể đỡ nổi Chánh Dương đao”
Hữu thủ phất lên, một quyển ma pháp quyển trục rơi vào tay. Tức thì quyển trục
hóa thành một đạo hỏa diễm rồi ngưng tụ thành một bàn tay. Đây chính là ngũ giai
hỏa hệ ma pháp – hỏa thần đích tả thủ.
Ma pháp lực mặc dù đã tiêu hao cạn kiệt nhung tinh thần lực thì vẫn còn. Hỏa thần
đích tả thủ dưới sự khống chế của Niệm Băng hạ xuống đón lấy Chánh dương đao
trong tay rồi bay thẳng về hướng kim bối địa long.
Mục đích của Niệm Băng chính là dựa vào sự sắc bén của Chánh dương đao kết
thúc tính mạng của kim bối địa long đầy uy hiếp kia. đây chính là cơ hội duy nhất,
bằng không có chạy cũng không biết chạy thế nào?
Hỏa thần đích tả thủ kết hợp với Chánh dương đao tạo thành một khối hoàn mỹ,
nhanh như tia chớp bay thẳng về kim bối địa long. Mắt thấy hồng mang của Chánh
dương đao sắp sửa kết thúc tính mạng của kim bối địa long thì một thanh âm chợt
vang lên :
“Đủ rồi.”
Chỉ đơn giản hai chữ nhưng thanh âm lại giống như cái chùy đánh thẳng vào não
của Niệm Băng. Trước mắt Niệm Băng bỗng trở nên tối đen, người bất giác phun
ra một ngụm tiên huyết. Hỏa thần đích tả thủ đang bao trùm lấy Chánh dương đao
đột nhiên biến mất, một đạo bạch sắc quang ảnh bay vụt tới chụp lấy chánh Dương
đao mang đi.
Niệm Băng nhờ được Miêu Miêu đỡ lấy nên không ngã xuống, đưa mắt kinh hãi
nhìn bạch sắc quang ảnh đang dần biến mất. Chỉ thấy một bạch y nhân đang chậm
rãi bước ra. Người này thân hình không cao hơn Niệm Băng bao nhiêu, gầy hơn
hắn một chút, độ khoảng ba mươi tuổi, trong bộ dạng thì rất bình thường.
Băng Hỏa Ma Trù
- Nhưng đôi mắt này lại rất không bình thường. Lần đầu nhìn qua thì thấy đôi mắt
đen kia tựa như rất bình đạm. Nhưng khi chú ý tới đôi mắt đó thì Niệm Băng phát
hiện ánh mắt đó rất sắc bén như có thể xuyên thấu tâm trạng của con người một
cách dễ dàng.
Niệm Băng giật mình phát hiện linh hồn tựa như bị một vật gì đó rất khó diễn tả
nhìn xuyên qua, cảm giác rất khó chịu khiến cho Niệm Băng không kìm được
phun ra một ngụm tiên huyết, đầu óc trở nên choáng váng.
Chánh Dương Đao nằm trong tay bạch y nhân, mà trên vai của hắn có một con
chim ưng đang đứng. Đó là một con chim ưng lông trắng mắt đỏ, thân thể không
lớn lắm, hai móng bám chặt vào vai bạch y nhân. Hiển nhiên lúc trước Chánh
Dương Đao bị nó lấy đi. Làm cho Niệm Băng kỳ quái nhất chính là, chẳng lẽ con
bạch ưng này không sợ nhiệt độ của Chánh Dương Đao hay sao?
“Ba ba.” Miêu Miêu la lên khiến cho Niệm Băng trong lòng căng thẳng. Mặc dù
hắn đã đoán được một chút, nhưng sau khi Miêu Miêu xác nhận vẫn không khỏi
có chút kinh ngạc.
Song hắn lúc này lại không hề khẩn trương, Ma pháp sư không còn ma pháp lực
đứng trước mặt một gã Triệu hoán sư cường đại, cho dù khẩn trương thì làm gì
được? Thản nhiên đối mặt mới là lựa chọn tốt nhất.
Gặp lại phụ thân của mình, Miêu Miêu chẳng những không nhiệt tình tiến đến mà
còn lùi lại gần Niệm Băng. Lúc này, Niệm Băng bèn ngăn nàng lại.
“Còn không mau đến đây.” Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của nữ nhi, Hi Lạp Đức vừa
bực mình vừa buồn cười, mấy ngày nay, hắn một mực tìm kiếm nơi hạ lạc của nữ
nhi. Chỉ có điều Miêu Miêu cực kỳ giảo hoạt, dùng mọi thủ đoạn mê hoặc Hi Lạp
Đức, nếu không phải triệu hoán thú của nàng trên người đều có tinh thần khí tức
đặc thù, Hi Lạp Đức quả thật vô pháp bắt được nàng.
“Ba ba, sao ba ba lại tới đây? Niệm băng ca ca bây giờ thực sự rất yếu, con không
Băng Hỏa Ma Trù
- thể đi, phải giúp hắn!” Miêu Miêu tỏ vẻ vô tội nói.
Hi Lạp Đức chuyển sang nhìn Niệm Băng, lạnh nhạt nói: “Nữ nhân của ta đã thi
triển Triệu hoán thuật trước mặt ngươi, mà ngươi lại là một gã Ma pháp sư nên
chắc hẳn đã biết bí mật của chúng ta.”
Niệm Băng bình tĩnh nhìn Hi Lạp Đức, đối mặt với ánh mắt tràn ngập sắc kim của
Hi Lạp Đức mà không lùi một bước. “Cũng được, ta biết rồi. Có thể trả đao lại cho
ta không.”
Hắn biết ý tứ trong giọng nói của Hi Lạp Đức, lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Miêu,
Niệm Băng đã biết, để bảo vệ bí mật triệu hoán thuật nhất mạch, bạch nhân tuyệt
không ngại giết người diệt khẩu.
Hi Lạp Đức nhìn Chánh Dương Đao trong tay, trong mắt ánh lên một tia sáng kỳ
dị. “Cũng được, đây quả thật là một thanh hảo đao, đồng thời cũng là một ma pháp
vật phẩm cao cấp. Đáng tiếc, với năng lực của ngươi bây giờ căn bản không thể
phát huy hết uy lực của nó.”
Hắn tiện tay ném Chánh Dương Dao về phía Niệm Băng. Bằng cảm giác quen
thuộc với đao, không cần dùng mắt nhìn, Niệm Băng dễ dàng tiếp lấy thanh đao.
“Hống …” Kim Bối Địa Long lại rống vang giận giữ, nó loạng choạng đứng lên,
tựa hồ vẫn có chút chóng mặt, nhìn khắp nơi tìm kiếm địch nhân.
Hi Lạp Đức nhìn sang Kim Bối Địa Long, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, Niệm
Băng giật mình chứng kiến đôi mắt Hi Lạp Đức vốn màu đen đột nhiên biến thành
trắng, hai chữ đơn giản theo miệng hắn xuất ra: “Im lặng.”
Đó là chấn nhiếp phát ra từ linh hồn, tinh thần lực ngưng tụ lại, trực tiếp bao phủ
toàn bộ thân thể khổng lồ của Kim Bối Địa Long. Vừa rồi Niệm Băng toàn lực
công kích mà không thể làm thương tổn mảy may tới Kim Bối Địa Long nhưng Hi
Lạp Đức chỉ nói hai chữ đơn giản thôi mà đã khiến thân thể to lớn của nó run rẩy
kịch liệt rồi phủ phục trên mặt đất, không dám cử động.
Hi Lạp Đức ánh mắt khôi phục lại bình thường, cũng không để ý tới nữ nhi của
mình mà nhìn Niệm Băng, nói: “Ngươi có biết vì sao ngươi dùng nhiều ma pháp
như vậy cũng không bằng hai chữ của ta không?”
Niệm Băng suy nghĩ một lát rồi nói: “Kim Bối Địa Long bản thân có năng lực
phòng ngự rất mạnh, lân phiến trên người nó bao phủ toàn thân, cứng cáp như áo
giáp và tấm chắn, có lực phòng ngự vật lý và ma pháp rất mạnh. Song bất luận là
sinh vật gì bản thân cũng đều có nhược điểm, ta nghĩ Kim Bối Địa Long lực phòng
Băng Hỏa Ma Trù
- ngự đã rất mạnh, vậy có lẽ tinh thần lực không cường hãn như bề ngoài. Dùng
Tinh Thần ma pháp của ngài trực tiếp công kích đại não của hắn, tự nhiên có thể
đạt tới hiệu quả mà ta không thể làm được. Có lẽ đạo lý này chính là nhất vật khắc
nhất vật, tựa như thủy khắc hỏa, quang khắc ám vậy. Đương nhiên, ta cũng không
có ý đánh giá thấp Tinh Thần ma pháp. Đấu khí của Vũ giả có thể khắc chế ma
pháp bình thường nhưng Tinh Thần ma pháp lại là khắc tinh của vũ giả, cho dù là
Ma pháp sư, mặc dù tinh thần lực không kém, nhưng có thể chống đỡ công kích
tinh thần cường đại như vậy có lẽ cũng chẳng có mấy ai, huống hồ ngài có Triệu
hoán thuật thần kỳ.”
Hi Lạp Đức khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười khó gặp. “Dưới tình huống ma
pháp lực cơ hồ cạn kiệt còn có thể tỉnh táo như vậy, tinh thần lực của ngươi quả
thật không tồi. Ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể nhận một kích của
Tuyết Ưng trên vai ta mà không chết, ta sẽ tạm tha cho tính mạng của ngươi. Miêu
Miêu, ngươi tới cạnh ta, nếu không ta thu lại tất cả sủng vật của ngươi đấy.”
Miêu Miêu trừng mắt nhìn, tựa hồ đột nhiên quyết định cái gì đó, thân thể nhanh
chóng che trước mặt Niệm Băng. “Ba ba, người không thể giết Niệm Băng ca ca!
Phượng Nữ tỷ tỷ nói hắn là người tốt.”
Hi Lạp Đức nhíu mày. “Phượng nữ?”
Miêu Miêu nói: “Phượng nữ tỷ tỷ bảo con nói với người bốn chữ “Phượng Hoàng
chi nữ”, ba ba, người bỏ qua cho Niệm Băng đi, cùng lắm thì con theo người trở
về là được.”
Hi Lạp Đức hừ lạnh một tiếng, nói: “Nha đầu kia, ngươi còn dám ra điều kiện với
ta sao. Tới đây.” Hai chữ cuối cùng tràn ngập khí tức trấn nhiếp, dưới tinh thần lực
áp bức , Miêu Miêu sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn ráng che trước người Niệm
Băng, dùng sức lắc đầu.
Niệm Băng vỗ vỗ bả vai Miêu Miêu. “Hãy đi đi, trở lại bên người ba ba ngươi, ta
không cần nữ nhân bảo vệ. Yên tâm, ta không có việc gì.”
Miêu Miêu quay đầu lại nhìn về phía Niệm Băng, trong mắt có thêm một giọt lệ.
“Niệm Băng ca ca, nhưng bây giờ ngươi đã không còn pháp lực nữa! Tuyết Ưng
rất lợi hại, ca ca, ngươi …”
“Dùng tin thần dẫn đường, hài tử thất lạc a! Ta đưa ngươi vào mê thất vĩnh hằng.”
Hi Lạp Đức thanh âm kỳ dị như có lực hút, Miêu Miêu không khỏi chấn động toàn
thân, trong mắt toát ra vẻ mê mang, chuyển thân đi từng bước tới bên Hi Lạp Đức.
Tinh Thần ma pháp quả thật kỳ dị, Miêu Miêu từ từ đi tới bên Hi Lạp Đức, đứng ở
đó, tựa hồ đã mất thần chí. Hi Lạp Đức lạnh nhạt nói với Niệm Băng: “Bất luận
Băng Hỏa Ma Trù
- ngươi và Phượng Nữ có quan hệ gì, cũng bất kể ngươi và nữ nhi của ta đã xảy ra
chuyện gì đều không thể ngăn trở công kích của Tuyết Ưng, thế nên, ngươi chỉ có
chết.”
Niệm Băng hít một hơi thật sâu, ánh mắt dừng lại ở Tuyết Ưng trên vai Hi Lạp
Đức. “Đến đây đi.”
Hai chữ đơn giản nhưng lại tràn ngập tin tưởng. Tay phải vung lên, bốn quyển trục
từ không gian chi giới rải ra trên mặt đất trước mặt hắn. Đã không còn ma pháp
lực, hắn bây giờ chỉ có thể dựa vào quyển trục. Mặc dù chế tạo mấy quyển trục
này vô cùng hao phí nhưng vì tính mạng bản thân, lúc này không thể chấp nhất
những thứ khác.
Hi Lạp Đức cười nhạt nói: “Ta đây muốn xem Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp
có uy lực thần kỳ gì. Tiểu Tuyết, công kích.”
Không khí đột nhiên trở nên lạnh hơn, Tuyết Ưng giang hai cánh, từ trên bả vai Hi
Lạp Đức bay lên, cảm giác lạnh như băng từ trên người nó phát tán ra. Con Tuyết
Ưng này bản thân dĩ nhiên có thuộc tính.
Quang mang chợt lóe lên, bốn quyển trục bay vào trong tay Niệm Băng, mặc dù
Tuyết Ưng nhìn qua không to tới mức kinh người như Kim Bối Địa Long, nhưng
hắn cũng không dám chậm tay .
Tuyết Ưng di chuyển, đôi cánh dài tới hai thước giang rộng, cất tiếng kêu to, hai
đạo băng nhận thật lớn từ cánh chim phát ra, lam quang chợt lóe lên, giao xoa đã
đi tới trước mặt Niệm Băng. Niệm Băng ngón tay vặn khẽ một cái, hỏa diễm lóe
lên, nhanh chóng hình thành trước người hắn một bức hỏa tường. Ngay sau đó, ba
quyển trục đồng thời rời tay bay ra, mà bản thân hắn rất nhanh lui lại phía sau vài
bước. Băng nhận gặp hỏa tường, uy lưc công kích lập tức yếu đi rất nhiều . Đang
lúc này, một Song Sắc Băng Phong Cầu xuất hiện, uy lực còn thừa của Băng Nhận
cũng chỉ có thể để lại trên mặt đất hai vết cắt sâu, Song Sắc Băng Phong Cầu xoay
tròn rất nhanh trong không trung, hình thành một hồ độ tuyệt vời, công kích thẳng
tới Tuyết Ưng. Tấn công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất.
Đôi mắt màu đỏ của Tuyết Ưng toát lên vẻ khinh thường, hai cánh thu lại, thân
hình rơi xuống phía dưới, cơ hồ sát qua băng cầu, rồi lại gia tốc, hướng Niệm
Băng vọt tới. Nhưng Niệm Băng đồng thời phát ra hai quyển trục còn lại, là một
công kích Băng Hỏa Đồng Nguyên. Tiếng rạn nứt cuồng bạo vang lên, hỗn hợp
hồng lam lưỡng sắc quang mang công kích hình thành một cái lồng thật lớn hướng
thân thể Tuyết Ưng bay tới. Đây cũng là công kích mạnh nhất hiện giờ hắn có thể
phát ra.
Băng Hỏa Ma Trù
- Thanh âm bén nhọn lại từ trong miệng Niệm Băng phát ra, nó không có lực phòng
ngự cường đại như Kim Bối Địa Long, Băng Hỏa Đồng Nguyên khiến cho hai loại
ma pháp cực đoan đồng thời bộc phát, lãnh nhiệt giao nhau sinh ra uy lực tuyệt
không đơn giản. Tuyết Ưng vốn đang bay giữa không trung cố gắng thay đổi
phương hướng công kích, khi sắp chạm vào Băng Hỏa Đồng nguyên bèn phóng
lên cao, vẽ một vòng cung trong không trung, vượt qua Băng Hỏa Đồng Nguyên
lại hướng Niệm Băng vọt tới.
Niệm Băng hai mắt mở to, lại phun ra một ngụm máu tơi, cắn lưỡi một cái, đem
tinh thần lực tăng tới mức cực hạn. “Trở về.” Vốn Băng Hỏa Đồng Nguyên đã vọt
tới trước lại quay lại hướng Tuyết Ưng trong không trung lao tới. Cùng lúc đó,
Niệm Băng giơ cao Băng Lăng Trượng. “Bốc lên, Băng Chi Tẩy Lễ.” Bốn Ma
pháp quyển trục lấy ra sớm nhất đồng thời vỡ vụn, hàn khí đại thịnh, trong nháy
mắt hóa thành một băng tráo thật lớn bao trùm lấy thân thể Tuyết Ưng, hạn chế tự
do của nó. Băng Chi Tẩy Lễ là một lục giai băng hệ ma pháp, bốn quyển trục của
Niệm Băng trong đó có hai cái đều có thể tự phát ra uy lực mà hai cái còn lại là tứ
giai phụ trợ tăng cường Hàn Băng Thuật. Dưới tác dụng đồng thời của bốn quyển
trục, chỉ trong phút trốc, băng tráo trong không trung đã dày tới một thước, chỉ để
lại phía sau, hướng Băng Hỏa Đồng Nguyên đang lao tới là không phong bế.
Tuyết Ưng cũng cảm giác được nguy cơ, kêu lên một tiếng, hai cánh dùng sức
phách xuống, toàn thân bao phủ một tầng quang mang màu lam, thân thể như mũi
tên phóng lên trời.
“Muốn chạy, không có cơ hội đâu. Chuyển diễm.” Vốn không gian bên trong băng
tráo trống rỗng, đột nhiên bốc lên từng đoàn tử sắc hỏa diễm, ngọn lửa vọt tới phía
trên tường băng, bao phủ toàn bộ không gian bên trong băng tráo, đồng thời cũng
bao phủ toàn bộ thân thể Tuyết Ưng. Đang lúc này, Niệm Băng liên tục dùng tinh
thần lực mạnh mẽ khống chế ma pháp, cuối cùng không trì được, ngã ngồi xuống
đất, mà Băng Hỏa Đồng Nguyên công kích bởi không có ma khống lực tác dụng,
vừa tiếp cận với băng tráo đã biến mất.
Âm thanh bể nát vang lên, thân thể Tuyết Ưng phóng lên cao, chỉ có điều bộ lông
tuyết bạch đã khôn còn, lúc này nó đã biến thành một con hắc ưng.
Tuyết Ưng thân thể giữa không trung đột nhiên lớn lên vài phần, âm thanh chói tai
không ngừng truyền tới. Giữa không trung từng bông tuyết tung bay, càng ngày
càng dày đặc.
Niệm Băng trong lòng phát lạnh, hắn biết nếu vừa rồi mình có thể khống chế thêm
một lúc nữa, cho dù Băng Hỏa Đồng Nguyên không thể giết chết ma thú cường
hãn này, ít nhất cũng có thể khiến nó bị thương nặng. Nhưng lúc này xem ra, bản
thân không còn cơ hội nữa. Năng lực Tuyết Ưng sử dụng lúc này rõ ràng cường
hãn hơn tứ giai Bạo Phong Tuyết nhiều. Hắn bây giờ không còn ma pháp quyển
trục hơn tứ giai để sử dụng nữa, ngoại trừ ngồi đợi chết ra không còn biện pháp gì
Băng Hỏa Ma Trù
- khác. Nhưng Niệm Băng cũng không nhắm mắt lại, nhìn lên Tuyết Ưng trong
không trung, hắn trong lòng tràn ngập không cam lòng.
“Đủ rồi, Tiểu Ưng.” Hồng sắc quang mang chợt lóe lên, bao lấy thân thể Tuyết
Ưng rồi biến mất, mà Bạo Phong Tuyết vừa ngưng tụ cũng theo đó tiêu thất.
Hi Lạp Đức chậm rãi đi đến trước người Niệm Băng, cảm nhận được sự hoạt động
của ma pháp nguyên tố chung quanh, lạnh nhạt cười nói: “Ngươi so với tưởng
tượng của ta mạnh hơn, quyển trục này do ngươi chế tạo sao?”
Niệm Băng gật gật đầu, nói: “Không sai, là ta làm. Ta cũng không hoàn toàn ngăn
cản được công kích của Tuyết Ưng, ngươi vì sao lại buông tha cho ta?”
Hi Lạp Đức vươn tay về phía Niệm Băng, Niệm Băng cũng không khách khí, nắm
lấy tay hắn đứng dậy. Thân thể lay động, cảm giác chóng mặt trong đầu tựa hồ
càng mạnh, nếu không phải Thiên Hoa Bài trước ngực truyền tới một cỗ khí tức
ấm áp, chỉ sợ hắn đã sớm không duy trì được mà ngất đi.
Hi Lạp Đức hào quang chợt lóe lên trên tay, một viên dược hoàn lớn cỡ quả anh
đào xuất hiện. “Ăn nó đi, mất đi ma pháp lực chỉ còn có thể dựa bản thân, nhưng
Định Thần Hoàn này lại có thể tiêu trừ cảm giác không khỏe của ngươi.”
Niệm Băng nhận lấy dược hoàn, trực tiếp nưốt vào bụng, dược hoàn vừa vào
miệng, một chất lỏng chảy xuống bụng, nhiệt khí bốc lên, Niệm Băng trên trán bốc
lên một tầng môt hôi nhưng tinh thần lại trở nên tốt hơn nhiều, hắn không cám ơn
Hi Lạp Đức, chỉ lặng lặng đợi hắn mở miệng.
Hi Lạp Đức cũng nhìn Niệm Băng: “Ngươi không sợ ta cho ngươi uống thuốc
độc?”
Niệm Băng nở nụ cười. “Tiền bối, ngài không thấy câu hỏi này dư thừa hay sao?
Nếu ngài muốn giết ta, có thể có tới một trăm phương pháp. Cần gì dùng thủ đoạn
ti tiện đó? Huống chi, vừa rồi ngài đã ngăn Tuyết Ưng công kích ta, ta biết ngài
với ta không có sát tâm. Nếu muốn hỏi gì, bây giờ ngài có thể hỏi.”
Băng Hỏa Ma Trù
nguon tai.lieu . vn