Xem mẫu
- Băng Hỏa Ma Trù - Đường Gia Tam Thiếu
Chương 3 – Trù sư tu luyện (Thượng)
Nếu Niệm Băng vẫn tu luyện hỏa hệ ma pháp, sau khi hắn tiến vào cảnh
giới trung cấp ma pháp sư, có lẽ băng thể chất thật sự vì hỏa nguyên tố
khổng lồ mà biến mất, nhưng lúc này, Niệm Băng lại có được Băng Tuyết
nữ thần chi thạch. Là ma pháp bảo thạch cao cấp, Băng Tuyết nữ thần chi
thạch hàm chứa khí tức tối tinh thuần của băng nguyên tố, rốt cục khiến
băng thể chất của Niệm Băng dẫn động vô thanh vô tức, đem hỏa ma pháp
lực bức về một bên thân thể. Vốn hỏa ma pháp lực Niệm Băng tu luyện
cũng không phải rất tinh thuần do chịu ảnh hưởng của băng thể chất,
Băng Tuyết nữ thần chi thạch xuất hiện, hỏa ma pháp lực trong cơ thể
Niệm Băng, bị ảnh hưởng bởi băng nguyên tố vẫn đang tiếp tục lớn mạnh,
tách hẳn ra, cho nên, hiện tại bất luận là băng hay hỏa ma pháp lực đều là
cực kỳ tinh thuần.
Niệm Băng từ năm tuổi đã bắt đầu tu luyện ma pháp, đến bây giờ đã là
năm năm thời gian. Số lượng ma pháp sư trên toàn Ngưỡng Quang đại lục
cực kỳ ít ỏi, nguyên nhân tối căn bản chính là tu luyện ma pháp sư quá
khó khăn. Nếu một vũ giả, ba năm liền có thể có thành tích, ít nhất có thể
đạt tới chút thành tựu trung bình, còn làm một ma pháp sư, lúc đầu mà
không có minh tưởng mười năm, căn bản không có khả năng đạt tới ma
pháp sư trình độ trung cấp. Cho dù là ma pháp sư trung cấp, chiến đấu
mội đối một cũng vị tất năng đánh được với một vũ giả tu luyện ba năm,
thời gian ngâm xướng căn bệnh lớn nhất. Cho nên, số người lựa chọn tu
luyện ma pháp cực ít, mà thành công cùng ma pháp nguyên tố câu thông,
tiến vào trung cấp ma pháp sư lại còn ít hơn. Nhưng sự tồn tại của ma
pháp sư hiển nhiên rất cần thiết, tại chiến đấu một đối một, bọn họ mặc dù
không chiếm ưu thế, nhưng nếu là đối đầu ở cấp quân đoàn, bọn họ lại là
không thể thiếu. Nhất là ma pháp có tính sát thương trên diện rộng của
cao cấp ma pháp sư, thường có thể cải biến cả chiến cuộc. Cho nên, ma
pháp sư cho dù tu luyện gian nan, thủy chung vẫn là có đạo lý để tồn tại.
Niệm Băng năm ngoái đã thành công đạt tới cảnh giới sơ cấp ma pháp sư,
Dung Thiên thấy là đã rất nhanh, nhưng là, hắn lại không biết, bản thân
Băng Hỏa Ma Trù
- Niệm Băng đối với thiên phú ma pháp phi thường xuất sắc, nếu không
phải có ảnh hưởng của băng thể chất, tiến bộ của hắn còn nhanh hơn. Mà
lúc này, với tác dụng của Băng Tuyết nữ thần chi thạch cùng Hỏa Diễm
thần chi thạch, căn bệnh tồn tại nhiều năm rốt cục bị triệt tiêu, bởi vì hắn
chỉ là sơ cấp ma pháp sư, bất luận là hỏa nguyên tố hay thủy nguyên tố,
đều không có quá mạnh, cho nên, cơ thể tạm thời còn có thể đạt tới trạng
thái cân bằng. Căn bệnh trước đây mặc dù biến mất, nhưng vấn đề mới lại
tới, băng, hỏa tương khắc, nếu cứ tiếp tục minh tưởng, sẽ gặp phải tình
huống nào đây ? Chúng sẽ vẫn tường an vô sự sao ? Niệm Băng không biết
đáp án, hắn cũng không biết nên làm thế nào. Tu luyện ma pháp đương
nhiên khó khăn, nhưng muốn giải phóng một ma pháp lực khỏi cơ thể còn
khó khăn hơn, trừ phi có ma pháp sư cao hơn mình ba cấp trợ giúp, nếu
không căn bản không có khả năng thành công. Mà lúc này, hắn tìm đâu
được ma pháp sư đây ?
Niệm Băng nằm trên giường, không ngừng suy tư về vấn đề này, cảm giác
trái lạnh phải nóng mặc dù tịnh không thoải mái, nhưng cũng không hề
khiến cho hắn thấy có gì bất hảo quá độ. Mình nên làm gì bây giờ ? Tiếp
tục minh tưởng như vậy ? Băng, hỏa lưỡng chủng ma pháp lực mặc dù
cũng không nhiều lắm, nhưng cảm giác thấy tăng lên rất nhanh chóng, có
lẽ, đây là tác dụng của hai khỏa bảo thạch sao ? Hiện tại cũng không có
biện pháp nào cả, vì báo thù, chính mình phải có thực lực cường đại, nếu
đã không thể bỏ tu luyện ma pháp, thì chỉ có thể tiếp tục mà thôi, bước
từng bước nhìn từng bước. Có lẽ, sau này ma pháp của bản thân trở nên
mạnh mẽ hơn, sẽ có biện pháp giải quyết. Nghĩ tới đây, Niệm Băng không
hề do dự, rốt cục bắt đầu minh tưởng lần đầu tiên sau khi băng, hỏa phân
khai. Băng, hỏa hai chủng loại ma pháp nguyên tố, với trợ giúp của hai
khỏa bảo thạch, nhanh chóng hướng thân thể hắn ngưng tụ, rất nhanh,
hắn đã tiến vào trạng thái nhập định.
Sáng sớm, tiếng côn trùng chim chóc tràn ngập đào hoa lâm, Tra Cực cả
đêm không ngủ, sớm đã rời khỏi giường.
“ Tiểu lại trùng, dậy đi “. Tra Cực đẩy cửa phòng ra.
Niệm Băng vừa từ trạng thái minh tưởng tỉnh lại không lâu, chỉ cảm thấy
toàn thân thần thanh khí sảng, cảm giác thư thái trước đó chưa từng có
khiến hắn bật lên tiếng rên rỉ, ngồi dậy, đương nhiên, ngoài thư thái còn có
một chút quái dị, độ ấm bất đồng giữa hai bên thân tựa hồ càng thêm rõ
ràng.
Băng Hỏa Ma Trù
- Thấy Tra Cực, Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Sư phụ, người dậy thật sớm a
! ”.
Vốn Tra Cực còn sợ thôi miên thuật của mình không có tác dụng, vừa
nghe Niệm Băng kêu sư phụ hai chữ, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, mỉm
cười, đáp : “ Sớm sao ? Không còn sớm nữa, mau đứng lên, bắt đầu từ
hôm nay, sư phụ sẽ chính thức truyền thụ trù nghệ cho ngươi “.
“ Được “. Niệm Băng thấy Tra Cực không hoài nghi, vội vàng đứng dậy,
thừa dịp Tra Cực không để ý, cẩn thận đem hai khỏa bảo thạch thu lại,
nhanh chóng dọn dẹp phòng một chút, rồi theo Tra Cực đi ra ngoài.
“ Sư phụ, chúng ta bắt đầu học từ đâu đây ? ”. Niệm Băng tò mò hỏi. Bởi
vì đã nghĩ thông suốt về sự tình cừu hận, giờ hắn có vẻ hoạt bát hơn nhiều
so với hôm qua, bộc lộ rõ ràng tâm tính hiếu kỳ đối với những điều mới lạ
của tiểu hài tử.
Tra Cực mỉm cười, nói : “ Ngày hôm qua ra đã tính rồi, an bài cho ngươi
trình tự học tập hàng ngày, ít nhất, trước mắt ngươi chỉ cần dựa theo trình
tự này tiến hành là được. Niệm Băng, ngươi biết để trở thành một trù sư
giỏi, trước hết là cần có kinh lịch về cái gì không ? ”.
Niệm Băng nghi hoặc lắc đầu, “ Ta trước kia không được học, nào có biết
đâu “.
Tra Cực nghiêm mặt : “ Muốn trở thành một trù sư giỏi, phải kinh qua
một quá trình trước tiên, đó là làm quen với thực vật, chỉ có hoàn toàn
quen thuộc với các loại vị đạo của thực vật, mới có thể nếm thử ( ND :
nguyên văn – giám thưởng phẩm thường ), mới có thể trở thành một trù
sư hợp cách. Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải nếm mỗi món ăn ta
nấu, để rèn luyện vị giác và khứu giác của ngươi “.
Niệm Băng ngây ra một lúc, trí thông minh của hắn phản ứng lại rất
nhanh, “ Sư phụ, ý tứ của người, sẽ không là để ta mỗi ngày chỉ việc ăn
thôi sao ? Như vậy là có thể học giỏi trù nghệ ư ? ”.
Tra Cực cười hắc hắc, nói : “ Trù nghệ là một môn nghệ thuật, ăn, cũng
như vậy là một môn nghệ thuật. Ngươi cho rằng ăn là dễ dàng sao ? Ngươi
chẳng những phải ăn, mà còn phải ăn tới cái tinh hoa trong đó, rồi nói cho
ta biết, ngươi đã ăn cái gì, ăn ra cái gì “.
Băng Hỏa Ma Trù
- Niệm Băng nở nụ cười, vỗ tay nói : “ Được a ! Thế còn không phải đơn
giản, chúng ta lúc nào bắt đầu ăn, sư phụ, ta đã đói bụng rồi “. Đêm qua,
là do chuyện của thôi miên thuật, ngoại trừ một chén cháo lúc đầu, hắn
còn chưa ăn thứ khác, thế nào mà chẳng đói ?.
Tra Cực không hề tức giận : “ Đơn giản sao ? Sau này ngươi sẽ biết ăn có
đúng là đơn giản hay không. Ăn, phải kinh qua hai quá trình, hoàn thành
hai quá trình này, ngươi mới có thể chân chính bắt đầu học tập trù nghệ “.
Niệm Băng tò mò hỏi : “ Hai quá trình nào ? ”.
Tra Cực cười quỷ dị, nói : “ Hai quá trình, chính là từ gầy thành béo, rồi
lại từ béo thành gầy “.
Niệm Băng mặc dù thông minh, nhưng vẫn còn không có minh bạch ý tứ
của Tra Cực, nhìn nhãn thần nghi hoặc của hắn, Tra Cực nói : “ Ngươi
hiện chưa cần minh bạch, cứ từ từ tiến hành, ngươi sẽ biết đạo lý của hai
giai đoạn này. Được rồi, buổi ăn đầu tiên bắt đầu, ta đã chuẩn bị điểm tâm
cho ngươi rồi, ở trù phòng, tự mình đi ăn đi “.
Điểm tâm rất đơn giản, một chén lớn cháo và một đĩa ăn sáng, Niệm Băng
vốn đói bụng, hơn nữa với thủ nghệ của Tra Cực, nên hắn cơ hồ đã nuốt
chửng tất cả, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc bữa điểm tâm.
Tra Cực ngồi cạnh Niệm Băng, nhìn hắn ăn xong xuôi rồi, mỉm cười hỏi : “
Thế nào ? ”.
Niệm Băng thỏa mãn trả lời : “ Ăn rất ngon. Sư phụ, người không hổ là
Quỷ Trù, thức ăn làm ra quả thực không ai có thể so sánh “.
Tra Cực thở dài một tiếng, nói : “ Đáng tiếc gân tay ta đã bị đoạn, chỉ có
thể làm ra những món đơn giản nhất. A, không được, tiểu tử thối, ngươi
chỉ một câu ăn ngon là nghĩ rằng xong sao ? Quên ta vừa nói gì với ngươi
sao ? Giờ ngươi phải nói cho ta biết, ngươi có cảm giác gì về bữa điểm tâm
này “.
Niệm Băng dùng ánh mắt vô tội nhìn Tra Cực, “ Cảm giác ? Cảm giác
không phải là ăn ngon sao ? Chẳng lẻ thế còn chưa đủ a ! ”.
Tra Cực gõ lên đầu Niệm Băng một cái, “ Ngu ngốc, đương nhiên không
Băng Hỏa Ma Trù
- đủ. Chỉ biết là ăn ngon, ngươi và người bình thường có cái gì khác nhau,
ngươi phải nói rõ nó ngon ở điểm nào mới được “.
Chương 3 – Trù sư tu luyện ( Trung )
Bấm vào đây để xem nội dung.
Niệm Băng nói : “ Vậy người còn không nói sớm, người chính mình không
nói rõ ràng, sao còn trách ta ? Cơm nước xong rồi, ta đi ra ngoài hoạt
động một chút “.
Tra Cực bất đắc dĩ nói : “ Lần này tha cho ngươi, ta không để ngươi lý sự
nữa, giữa trưa ngươi còn như vậy trả lời thì ta, ta sẽ không cho ngươi ăn
cơm tối. Ngươi cũng nên đi hoạt động một chút, cầm theo phủ tử kia ( ND
: phủ tử - cái rìu ), đi đốn củi đi “.
Niệm Băng nhìn theo phương hướng Tra Cực chỉ, thấy một thanh đại phủ
dựa ở góc tường, phủ này dài chừng hơn một thước, mặc dù nhìn qua trên
mặt phần rỉ sét, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự sắc bén của nó. Gật
đầu, nói : “ Sư phụ, ta đi đây, chúng ta cần lấy bao nhiêu củi về ? “.
Tra Cực ngây ra, hắn vốn tưởng Niệm Băng nhìn thấy phủ tử lớn như vậy
thì nhất định sẽ phàn nàn, nhưng không nghĩ tới hắn lại nhanh chóng đáp
ứng như vậy, gặng hỏi : “ Ngươi không cảm thấy phủ tử này quá lớn sao ?
“.
Niệm Băng bất đắc dĩ nói : “ Lớn cũng phải chặt a ! Giờ đây có ta, việc
nặng nhọc này cứ giao cho ta đi. Người không có phương tiện trong tay, cứ
nghỉ ngơi cho khỏe, nói không chừng, sau này gân tay lại có thể nối liền
được “. Vừa nói, hắn vừa hướng về phía phủ tử đi tới.
Nghe Niệm Băng nói, trong lòng Tra Cực xuất hiện một tia ấm áp sau
nhiều năm, trong tâm hắn phảng phất có chút rung động.
Phủ tử quả thực rất nặng, Niệm Băng hai tay kéo, mới miễn cưỡng có thể
xê dịch nó, phủ đầu nặng như vậy, dùng để đốn củi quả thực không ổn.
Băng Hỏa Ma Trù
- Tra Cực nói : “ Niệm Băng, chỉ cần chặt một chút củi rồi quay về, đủ cho
chúng ta sinh hoạt là được, ta bảo ngươi, chỉ dùng phủ tử này chẻ củi, chẻ
càng nhỏ càng tốt. Làm một trù sư, phải có thân thể cường tráng. Đồng
thời, đao công cũng phải luyện khởi từ nhỏ, ngươi minh bạch chưa ? “.
Niệm Băng gật đầu hiểu, cười một tiếng, kéo đại phủ tử đi ra ngoài.
" Chờ một chút “. Tra Cực phát hiện, mình cũng quên mất một chuyện tối
trọng yếu, không khỏi một thân mồ hôi lạnh. Trời cao thật vất vả đem đến
cho chính mình một đồ đệ tốt như vậy, nếu là hắn vì chính mình sơ ý mà
mất tính mạng, thì thật sự là chết trăm lần cũng không chuộc lại được.
Niệm Băng mới bước ra khỏi cửa phòng liền quay đầu lại nhìn Tra Cực
đang đi ra, " Sư phụ, người còn có chuyện gì sao ? “.
Tra Cực vỗ vỗ lên ngực, nói : “ Ta thật sự là lão hồ đồ, ngươi vừa đến nơi
này, ta lại quên giới thiệu cho ngươi một chút tình huống nơi này. Mảnh
rừng này, gọi là đào hoa lâm, bởi vì, cây cối sinh trưởng nơi này hơn bảy
phần đều là đào mộc “.
Niệm Băng thầm nghĩ, đây không phải là nói nhảm sao ? Nếu không có
đào mộc thì sao gọi là đào hoa lâm, " Thế thì sao ? “.
Tra Cực nói : “ Hoa đào nơi này đại đa số đều là dị chủng, ngươi biết tại
sao nơi này không có người ở ? Chính là loại đào hoa này có thể phát ra
một loại độc tố, truyền đi theo gió, ta gọi nó là đào hoa chướng, độc tính
hết sức kịch liệt, người mà ngửi vào, lập tức thân thể co quắp mà chết, cho
nên, nơi này trở thành một trong những cấm địa của Băng Nguyệt đế
quốc, ngoại trừ một vài động vật có thể xuất ra kháng thể, không có sinh
vật nào khác tồn tại, người cũng sẽ không đến nơi này. Bởi vậy, ngươi căn
bản không cần sợ bị truy sát “.
Niệm Băng ngây ra một chút, hỏi : “ Nếu đào hoa chướng độc như vậy, sao
người lại không có việc gì ? “.
Tra Cực cười hắc hắc, nói : “ Ngươi quên sư phụ là ai sao ? Ta là trù sư,
đối với các có thể ăn được, không có ai cảm giác nhạy cảm bằng ta, đào
hoa chướng nơi này mặc dù độc, nhưng không phải là không có biện pháp
khắc chế, phụ cận của bất kỳ độc vật nào cùng đều có thứ gì đó tương khắc
nó tồn tại, trong rừng này có một loài ngũ diệp thảo, đem nó chế thành
dược phấn, sau khi phục dụng, thân thể sẽ có kháng tính đối đào hoa
Băng Hỏa Ma Trù
- chướng, tự nhiên sẽ không có việc gì. Cho ngươi, trước cứ ăn vào. Kiên trì
ăn trong ba tháng, thân thể ngươi tự nhiên sinh ra kháng thể, sau này
không cần lo liễu “. Vừa nói, Tra Cực vừa đem một bình nhỏ đưa cho
Niệm Băng.
Dược phấn chế từ ngũ diệp thảo đắng ngắt, Niệm Băng vừa ăn đã suýt
phải nôn ra, chật vật nuốt xuống. Sau đó mới kéo đại phủ đi về phía rừng
cây.
Tiến vào đào hoa lâm, Niệm Băng quan sát hoàn cảnh chung quanh, không
khí nơi này phi thường thanh tân, còn mang theo hương khí nhàn nhạt của
hoa đào, không khí rất ướt át, liên quan tới việc đào hoa lâm nằm ngay
trên bờ Thiên Thanh hà, đào thụ có rất nhiều cành nhỏ, mặc dù hắn không
cao, nhưng bước đi cũng phải cẩn thận mới sẽ không bị vướng vào.
Đào thụ không cao, cho dù có niên đại đã lâu cũng không khác biệt, cành
lá xòe ra bốn phía, chặt chúng làm củi đúng là dễ dàng hơn chặt những
cây lớn. Nhưng là, hiện tại Niệm Băng gặp phải trứ một vấn đề, cho dù này
cành đào rất thấp, hắn cũng phải nhấc phủ tử lên mới được, với niên kỷ
nhỏ như nhắn, làm thế nào làm như người lớn nhấc phủ tử lên đây ?
Nhìn đào thụ trước mặt, Niệm Băng trong lòng có chút khó khăn, thử qua
vài lần, ngoại trừ làm chính mình mệt mỏi, nhiều nhất cũng chỉ có thể
khiến phủ tử hơi nhấc lên khỏi mặt đất. Lực lượng, luôn luôn không phải
điểm mạnh của ma pháp sư.
" Nếu hiện tại có thể kết xuất một cái băng nhận, có lẽ có thể chặt cành cây
xuống được “. Niệm Băng lẩm bẩm nói, nhưng là, hắn mặc dù có băng hệ
ma pháp lực, trước kia căn bản lại không luyện tập qua băng hệ ma pháp
chú ngữ, không có chú ngữ thích hợp, dù có ma pháp lực cũng là không có
biện pháp. Chẳng lẽ dùng hỏa hệ ma pháp để đốt sao ? Hỏa hệ ma pháp
chú ngữ thì hắn sớm có, từ nhất giai tới tám giai hắn cũng biết, nhưng lại
đều vô dụng, trừ phi hắn muốn đem đào thụ trước mặt thiêu hủy.
Phủ tử đối với một hài tử mười tuổi mà nói quả thực quá nặng, ngồi dưới
tàng cây, Niệm Băng vận dụng đại não tự hỏi. Bẻ vài nhánh cây mang về ?
Không, nói như vậy, mình cũng vô pháp chẻ củi. Chỉ có chặt một cành lớn
mang về mới được. Nhưng phủ tử bất động, làm thế nào chặt đây ?
Đột nhiên, Niệm Băng trong đầu linh cơ chợt động, mình mặc dù không
dùng được băng hệ ma pháp, nhưng trong hỏa hệ nhị giai ma pháp có một
Băng Hỏa Ma Trù
- loại hỏa đao thuật, lợi dụng hỏa nguyên tố ngưng tụ, huyễn hóa thành một
thanh hỏa diễm trường đao tấn công địch, lực công kích chủ yếu của hỏa
diễm đao tập trung ở hỏa, đem chém cây, chẳng những hiệu quả bất hảo,
còn rất dễ tạo thành hỏa tai, nếu đào hoa lâm gặp hỏa thì thật phiền toái.
Nhưng nếu sửa chú ngữ của hỏa diễm đao một chút, trong lúc ngâm xướng
đem hỏa chuyển thành băng, không biết được không. Với ma pháp lực của
mình, mặc dù sử dụng nhị cấp ma pháp thì có miễn cưỡng một chút,
nhưng cũng nên thử một lần, dù sao cũng không tổn thất gì.
Niệm Băng từ mặt đất nhảy dựng lên, mặt kệ phủ tử nằm một bên, lấy từ
trong ngực bảo bối Băng Tuyết nữ thần chi thạch, mỉm cười, dùng ngón
cái và ngón trỏ giơ lên cao quá đầu, hội tụ tinh thần ngâm xướng : “ Băng
nguyên tố a ! Ta thỉnh cầu ngươi, ngưng tụ thành cự nhận sắc bén, phá vỡ
trói buộc và gông cùm của thế gian “. Thanh âm và ngữ điệu hoàn toàn
dựa theo phương pháp tiến hành hỏa diễm đao, hắn cảm giác rõ ràng được
băng nguyên tố chung quanh bay nhanh ngưng tụ trên người, với cùng
băng hệ ma pháp lực từ nửa người bên trái không ngừng cộng minh. Giữa
không trung, một thanh băng đao trong suốt, dài chừng một thước phiêu
nhiên xuất hiện. Niệm Băng mừng rỡ, hắn biết mình đã thành công, tay chỉ
về một nhánh cây to như bắp đùi ở phía trước, " Đi “.
Quang mang chớp động, băng nhận phốc một tiếng, chém lên nhánh cây
thượng rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ, dù sao ma pháp lực của hắn còn chưa
đủ cường đại, uy lực của băng nhận rất có hạn, nhưng dù thế, Niệm Băng
vẫn phi thường hưng phấn, hắn biết, mình đã tìm được một con đường tắt,
có lẽ trung, cao cấp ma pháp đều có chú ngữ riêng của nó, nhưng là đối với
đê cấp ma pháp ( ND : đê cấp – cấp thấp ) mà nói, phương pháp ngâm
xướng hẳn là là không sai biệt lắm. Tại nơi nhánh cây bị băng đao đích
chém xuống, xuất hiện một vết sâu chừng ba phân, Niệm Băng cũng không
dùng tiếp băng đao, chạy đến trước nhánh cây, hai tay nắm lấy rồi dùng
lực của thân thể bẻ xuống.
Nhánh cây bị nứt dù sao không phải kim loại, rắc một tiếng, liền bị gãy
rời.
Không ngừng sử dụng phương pháp như vậy, Niệm Băng kinh ngạc phát
hiện, băng hệ ma pháp lực mới có được so với hỏa hệ ma pháp lực trước
kia còn muốn mạnh hơn, liên tục sử dụng bảy lần băng đao, băng hệ ma
pháp lực mới tiêu hao hết. Trên mặt đất, cũng xuất hiện bảy cành cây lớn.
Băng Hỏa Ma Trù
- Chương 3 – Trù sư tu luyện ( Hạ )
Sử dụng ma pháp khiến tinh thần hắn có chút mệt mỏi, tựa ở một thân
cây, bắt đầu minh tưởng một lúc.
Băng Tuyết nữ thần chi thạch không hổ là băng hệ bảo thạch tối cao cấp,
chỉ trong một giờ ngắn ngủi, có thể giúp Niệm Băng khôi phục một chút
băng hệ pháp lực, Từ quá trình tiêu hao đến khôi phục, lại thêm đêm qua
minh tưởng, khiến pháp lực của hắn có chút tiến bộ.
Tra Cực vừa mới nấu xong cơm trưa, đứng ở trước mộc ốc hoạt động cái
thân thể có phần cứng ngắc, hắn thấy kỳ quái, tại sao Niệm Băng đi nửa
ngày còn chưa thấy trở về ? Chẳng lẽ hắn thật sự có thể sử dụng phủ tử đó
để đốn củi ? Không có khả năng. Ta bảo hắn đem phủ tử đi, chỉ là muốn
biết hài tử sau bao lâu mới quay lại. Thời gian càng dài, chứng minh hắn
đối với việc tự hỏi chính mình càng có phương pháp, một người biết tự
khảo chính mình, làm trù sư thì lý giải món ăn sẽ càng tốt, lần này coi như
là Tra Cực cho Niệm Băng một bài kiểm tra đơn giản. Nhưng hắn đã đi
hơn hai giờ, mặt trời sớm đã cao giữa đỉnh đầu, khiến Tra Cực không khỏi
có chút nóng nảy.
Đúng lúc Tra Cực chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm Niệm Băng, một thanh âm
trong trẻo vang lên, “ Sư phụ, ta đã về, người xem, từng này gỗ có đủ
không ? ”.
Niệm Băng mồ hôi đầy đầu từ đào hoa lâm đi ra, bảy, tám cành đào được
hắn buộc tròn trên đại phủ mang về, sức nặng hiển nhiên khiến hắn không
thể vác được, lúc nói thì có chút thở dốc.
“ Ngươi thật sự chặt được ? Chẳng lẽ ngươi có thể sử dụng phủ tử này ? ”.
Tra Cực kinh ngạc hỏi.
Niệm Băng đỏ mặt, nói : “ Không phải, ta dùng ma pháp, mới chặt đem về,
bất quá ma pháp của ta tương đối yếu, chặt xong rồi khôi phục ma pháp,
đã thấy thái dương lên cao, đã đến giờ ngọ, cho nên vội đi về, buổi chiều ta
sẽ đi tiếp “.
Băng Hỏa Ma Trù
- Tra Cực trong lòng khẽ động, “ Ngươi dùng ma pháp gì ? Hỏa hệ ma pháp
có thể chặt củi ? Ngươi không phải muốn đem nơi này đốt sao ? “.
“ Đương nhiên không phải ? Ta dùng băng đao để chặt, người xem, băng
nguyên tố a ! Ta thỉnh cầu ngươi, ngưng tụ thành cự nhận sắc bén, phá vỡ
trói buộc và gông cùm của thế gian “. Quang mang lóe lên, một thanh băng
đao gần như trong suốt xuất hiện trước mặt hắn.
“ A ! Ngươi có lưỡng hệ ma pháp ? ”. Mắt Tra Cực suýt nữa phát ra ánh
sáng, hắn không phải ma pháp sư, đương nhiên không biết băng hệ ma
pháp cùng hỏa hệ ma pháp không thể đồng thời tu luyện, trong lòng thầm
nghĩ mình đã nhặt được bảo bối, “ Băng, thật tốt quá, băng cũng có thể
hữu ích cho ẩm thực, xem ra, giáo đạo của ta cho ngươi cần phải cải biến
mới được, băng cùng hỏa nếu vận dụng hợp lý, món ăn làm ra sẽ … Được
rồi, đi, chúng ta đi ăn cơm đã “.
Cơm trưa không tính là thịnh soạn, chỉ có hai món ăn và cơm thường.
Nhưng là, thức ăn từ tay Tra Cực làm ra sao có thể kém đây, bữa này,
Niệm Băng ăn vừa thấy thơm vừa thấy ngon. Từ lúc cùng phụ thân phiêu
bạt khắp nơi trên đại lục tới nay, đây là lần đầu tiên hắn được ăn đàng
hoàng như thế, vị giác thỏa mãn, khiến khuôn mặt hắn nhìn qua thấy hơi
hồng hào.
“ Sao ? Cảm giác thế nào ? ”. Thấy Niệm Băng ăn xong rồi, Tra Cực vội
vàng hỏi.
“ Ăn ngon, thật sự rất ngon “. Niệm Băng thốt ra từ nội tâm.
Tra Cực mục trừng khẩu ngốc nhìn hắn, “ Lại là câu này ? ”.
“ A, ta quên, có thể là do vừa rồi dùng ma pháp đốn củi, tinh thần lực tiêu
hao quá độ. Sư phụ, đêm nay ta nhất định sẽ nhớ kỹ “.
Tra Cực nhìn Niệm Băng không nói gì, suýt nữa nổi giận, hừ một tiếng, nói
: “ Lần này tha cho ngươi, sự bất quá tam “.
Niệm Băng cười hắc hắc, nói : “ Sư phụ, người đừng nóng giận, kỳ thật lần
này ta có cảm giác rồi. Hai món này ta mặc dù không biết là gì, nhưng vị
đạo thì đều tươi ngon, lại vẫn giữ được hương vị ban đầu, ăn thì giòn giòn,
cảm giác rất thoải mái. Hơn nữa ăn vào bụng vẫn còn thấy ấm a “.
Băng Hỏa Ma Trù
- Tra Cực cũng không tức giận : “ Như vậy ? Thật sự là khiến ta lãng phí
nửa ngày mà, ngươi biết chúng tại sao lại ngon không ? Người thường làm
món rau, đơn giản chính là trước cho dầu, khi dầu nóng thì cho hành vào
chảo, rồi cho rau vào xào, cuối cùng đem rau ra khỏi chảo. Mà đồ ăn của
ta sở dĩ ăn ngon, đầu tiên là ở dùng vật liệu, ta dùng là rau xanh tươi, mới
hái từ trong rừng liền cho vào chảo, tiếp theo, ta không có dùng dầu, cho
nên, ngươi không cảm thấy ngấy mỡ, người thường nếu không dùng dầu,
sợ rằng không có cách nào xào rau, nhưng ta lại có thể dùng nước thay
thế, bởi vì loại nước này của ta có cho thêm vật liệu đặc thù, trong đó có
chút dược vật, sau khi pha chế, thứ nước này chẳng những có thể khiến
rau không dính chảo, mà còn có thể khiến rau xanh trở càng thêm thơm
ngon. Đồng thời, khi xào thì sức lửa cũng rất trọng yếu, thường thường chỉ
sai trong nháy mắt, vị đạo cuối cùng sẽ hoàn toàn bất đồng. Ngươi phải
nhớ kỹ, vô luận là thực vật gì, muốn cho nó ngon, thì phải đem nguyên vị
của nó thể hiện ra. Ngươi minh bạch chưa ? ”.
Niệm Băng có chút mù mờ : “ Sư phụ, người giảng cho ta điều này không
phải là quá sớm hay không ? Cứ tuần tự tiệm tiến đi “.
Tra Cực nói : “ Ta chỉ nói trước cho ngươi biết, món ăn ngon tự nhiên có
đạo lý của nó. Được rồi, ngươi đi ngủ một lúc, buổi chiều bắt đầu chẻ củi.
Góc tường bên trái trong trù phòng có một sài đao ( ND : sài đao – dao bổ
củi ), đó mới là thứ ngươi cần, sau này đốn củi, chẻ củi đều không được
dùng ma pháp, biết không ? Như vậy là hoàn toàn lãng phí, ma pháp là
phải ở thời điểm mấu chốt khi nấu ăn, mới có thể thể hiện giá trị của nó.
Nếu ta biết ma pháp, thì thật tốt a ! ”.
Từ hôm đó, Niệm Băng có một nếp sinh hoạt đều đặn. Mỗi sáng thức dậy
sớm, trước tiên dọn dẹp chóng vánh ngọa thất và trù phòng, sau đó ăn
điểm tâm, nghe Tra Cực giảng một chút về tri thức trù nghệ, Tra Cực tựa
hồ cũng không vội vàng dạy hắn thao tác thực tế, chỉ đem các loại tri thức
mà trù sư phải biết cẩn thận giảng cho hắn nghe. Việc thứ hai, chính là đi
đốn củi, đốn củi cũng không khó khăn, khó khăn chính là chẻ củi. Được
Tra Cực dạy, Niệm Băng mới biết được, chẻ củi quan trọng là phải nhìn
được đường vân gỗ, đường vân bất đồng, bổ xuống phương vị cũng bất
đồng, muốn đem củi chẻ cho đều, cũng không phải là một việc dễ dàng.
Cơm trưa và điểm tâm giống nhau, ngoại trừ việc phải nói ra cảm giác của
hắn về các món ăn Tra Cực nấu, còn là nghe Tra Cực giảng thuật, buổi
chiều thì vẫn là chẻ củi, Tra Cực cũng không yêu cầu hắn chẻ nhiều ít bao
nhiêu, mà muốn hắn chẻ cho nhỏ, càng nhỏ càng tốt. Sau bữa cơm tối,
Băng Hỏa Ma Trù
- nghe Tra Cực giảng thuật xong, Niệm Băng trở về phòng tiến hành minh
tưởng, minh tưởng chẳng những là biện pháp tu luyện ma pháp lực tốt
nhất, mà còn là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất.
Ngày qua ngày, Niệm Băng rốt cục cũng tới quá trình sấu biến bàn ( ND :
gầy thành béo ), mặc dù hắn mỗi ngày chẻ củi không ngừng, nhưng lượng
vận động lại không lớn, hơn nữa Tra Cực còn làm cho hắn ăn mỹ thực,
mỗi bữa đều tăng thêm một ít, từ rau rừng cho tới hoàng tinh ( ND : gạo
vàng ), đều là bổ phẩm, thân thể Niệm Băng giống hệt quả bóng, vốn gầy
gò nhanh chóng phát triển to ra, đương nhiên, dinh dưỡng tốt cũng khiến
vóc người cao lên không ít, nhưng so với thể trọng thì không thể bằng
được.
Một năm qua đi, hài đồng anh tuấn biến mất, bất luận từ nơi nào nhìn lại,
thân thể Niệm Băng đều như một trái cầu. Khi Niệm Băng hỏi Tra Cực
mình có quá béo hay không, Tra Cực chỉ nói với hắn là sau này nhất định
sẽ gầy trở lại.
“ Sư phụ, hôm nay ta còn phải chẻ củi nữa không ? Ta hiện tại chẻ cũng
rất nhỏ rồi a ! ”. Niệm Băng chạy đến phòng Tra Cực, nói có chút bất mãn.
“ Chẻ, tiếp tục chẻ, ngươi vẫn còn kém nhiều lắm “. Tra Cực không thèm
nhìn hắn, nằm dài trên giường. Từ lúc Niệm Băng tới đây, hắn nhẹ nhàng
đi rất nhiều, bản thân không phải làm tất cả những hoạt động nặng nhọc,
mỗi ngày chỉ cần làm cho Niệm Băng ba bữa cơm là đủ.
“ Nhưng là, sư phụ, ta phải chẻ tới khi nào mới là xong a ? ”. Mỗi ngày chẻ
củi, liên tục trong một năm, sợ rằng ai cũng vô pháp nhẫn nhịn.
“ Xong ? Xong đơn giản a ! Hiện tại ngươi chẻ đích xác rất nhỏ, bất quá,
còn chưa đủ đều nhau, lúc nào ngươi có thể chẻ được các sợi nhỏ như
nhau, thì mới là xong “. Tra Cực một điểm cũng không hề vội, ngậm chặt
hai hàm, tiếp tục ngủ lại.
Đều nhau, hai chữ này khiến Niệm Băng nhớ tới ma pháp lực trong cơ thể,
với trợ giúp của Băng Tuyết nữ thần chi thạch và Hỏa Diễm thần chi
thạch, một năm này, ma pháp của hắn tiến bộ với tốc độ cực nhanh, hiện
tại hắn mới hiểu được, tại sao phụ thân năm ấy ba mươi bảy tuổi, lại có
thể trở thành một ma đạo sĩ, nguyên nhân hẳn là Hỏa Diễm thần chi thạch.
Nhưng là, vấn đề cũng nảy sinh, lúc mới bắt đầu, nhìn từ bề ngoài thì hắn
nửa người nóng nửa người lạnh, nhưng giờ đây, hai bên thân thể có nhiệt
Băng Hỏa Ma Trù
- độ khác biệt rõ rệt, thân bên trái ngâm nước, thậm chí có thể chế tạo băng
thủy, thân bên phải thì lại có thể phát hỏa. Một nóng một lạnh, thường
xuyên khiến Niệm Băng có cảm giác vựng huyễn ( ND : hoa mắt, mê man ).
Nhất là khi hắn sử dụng ma pháp khiến ma pháp lực hai bên không đều,
cảm giác này càng trở nên rõ ràng. Cho nên, sau khi dùng một băng hệ ma
pháp, tất phải dùng một thủy hệ ma pháp cùng mức, khiến ma pháp lực bị
tiêu hao hoàn toàn giống nhau, mới có thể không bị ảnh hưởng.
Tình huống này Niệm Băng không có nói cho Tra Cực, vì báo thù, hắn biết
rõ tiếp tục như vậy sợ rằng chính mình sẽ có nguy hiểm, nhưng vẫn ngoan
cố tu luyện, hắn tin tưởng, chỉ cần pháp lực bản thân có thể bảo trì trạng
thái đều đều, thì sẽ không gặp phải vấn đề gì, nhưng sự thật đúng là như
thế sao ? Sợ rằng cho dù là thần giáng sư cũng vô pháp cho hắn đáp án.
Dù sao, hiện tại sớm đã không còn ai mạo hiểm mà đi tu luyện hai chủng
loại ma pháp hoàn toàn trái ngược nữa rồi.
Bất đắc dĩ đi tới trong viện, kéo ghế gỗ ngồi xuống, tay trái nhặt sài đao,
tay phải đặt thanh củi ở trước mặt. Lúc chuyển sài đao sang tay phải,
nhãn thần Niệm Băng thay đổi, trở nên dị thường ngưng thật, tinh thần
hoàn toàn tập trung vào thanh củi trước mặt, đường vân trên thanh củi đã
sớm in sâu vào trong đầu hắn, hắn không có động, chỉ lẳng lặng quan sát
thanh củi, Tra Cực dạy qua hắn, chỉ có xuất đao trong lúc thích hợp nhất,
mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, thời điểm thích hợp nhất, chính là một
khắc sau, khi hắn hoàn toàn nắm rõ thanh củi trước mặt.
Tay rung, đao động, liên tiếp tám đao, như hành vân lưu thủy, không có
nửa điểm thừa thãi. Thanh củi trước đặt ở chỗ đó, không hề di động, sài
đao sắc bén sáng loáng dưới ánh dương quang.
Băng Hỏa Ma Trù
nguon tai.lieu . vn