Xem mẫu
- Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 19 – Trí nữ Lạc Nhu ( Trung )
Niệm Băng không thèm để ý tới ánh mắt của Tuyết Tĩnh,
vẫn nhìn vào đôi mắt có màu lam giống hệt mình của Lạc
Nhu, “ Chẳng biết có được không ? “.
Lạc Nhu mặc dù trong lòng cũng rất nghi hoặc, nhưng
nàng không thẹn với danh hiệu trí nữ, trong tình huống
này, vẫn mỉm cười, nói : “ Vừa rồi Tĩnh Tĩnh sơ ý, ta thay
nàng hướng về phía công tử bồi tội, ở yến hội sinh nhật
của Lạc Nhu không có phân biệt thân phận, mỗi vị tân
khách tới tham gia, đều là bằng hữu của Lạc Nhu, mời
công tử “. Vừa nói, nàng đưa dao cho Niệm Băng.
Một câu nói đơn giản, nhất thời đã hóa giải được bầu
không khí khó chịu, Niệm Băng đi tới bên người Lạc Nhu,
hướng về phía nàng gật đầu : “ Xin các vị tiểu thư lui ra
phía sau, để tránh kem rơi trên người “.
Lạc Nhu nhìn Niệm Băng, cùng Long Linh và Tuyết Tĩnh
lùi về phía sau, Niệm Băng tay cầm chuôi đao, mặc dù
không phải thái đao, nhưng với đao cảm của hắn, vẫn có
thể cảm nhận được khí tức của đao, liếc nhìn mâm bánh
Băng Hỏa Ma Trù
- trên xe, Yến Phong tới bên cạnh hắn, đưa cho hắn một
chiếc đĩa nhỏ. Niệm Băng mỉm cười nói : “ Miếng đầu
tiên, tự nhiên là dành cho trí nữ tiểu thư “.
Quang mang chợt lóe, ngoại trừ Yến Phong bên cạnh
Niệm Băng ra, không ai có thể nhìn rõ hắn động thủ thế
nào, một miếng bánh ngọt đã chỉnh tề hiện ra tại đĩa,
điều kỳ dị chính là, trên dao không hề dính chút kem
nào, mà vết cắt trên miếng bánh lại cực kỳ chỉnh tề,
bánh và kem đều được cắt phẳng lì. Niệm Băng đưa đĩa
cho trí nữ, “ Miếng bánh ngọt coi như là lễ vật của ta đi
“.
Cho dù với sự thông tuệ của trí nữ, cũng không có minh
bạch ý tứ của Niệm Băng, Long nhi đứng một bên không
nhịn được hỏi : “ Đây rõ ràng là bánh ngọt của nhà Nhu
nhi, sao có thể tính là lễ vật của ngươi ? “.
Niệm Băng mỉm cười, đáp : “ Trí nữ tiểu thư, phẩm
thường thì tự biết, đây là miếng bánh đặc thù duy nhất
của hôm nay “.
Lạc Nhu cùng Niệm Băng nhìn nhau, nàng kinh ngạc
phát hiện, mình lại nhìn không thấu tên nam tử dị
thường anh tuấn trước mặt, tiếp nhận chiếc thìa do
người hầu đưa tới, xúc một miếng bánh đưa lên miệng,
trong lúc xúc lên, nàng phát hiện miếng bánh ngọt hơi
cứng. Bánh ngọt vào miệng, Lạc Nhu không nhịn được
kinh hô, “ Thật mát a ! “. Bánh ngọt đầy kem, giờ đã
đóng băng một phần, kem cùng bánh ngọt vào miệng
liền tan ra, hương vị ngọt ngào mát mẻ nhất thời tràn
ngập khoang miệng, khiến tinh thần Lạc Nhu chấn động,
khuôn mặt vốn tái nhợt đã xuất hiện một mạt ửng hồng.
Niệm Băng mỉm cười, hỏi : “ Như thế nào ? “. Đem băng
hệ ma pháp nhập vào bánh ngọt, cảm giác thì rất đơn
giản, nhưng khống chế hỏa hậu lại vô cùng quan trọng,
nếu băng nguyên tố lực mà thiếu, thì vị đạo của bánh
ngọt sẽ kém đi, nếu quá nhiều, bánh ngọt sẽ biến thành
Băng Hỏa Ma Trù
- băng không thể ăn được, điều khiển tài tình được như
vậy, sợ rằng cũng chỉ có một ma pháp sư xuất thân trù
sư như Niệm Băng mới có thể làm được.
Lạc Nhu hai mắt sáng rực, hướng về phía Niệm Băng gật
đầu, nói : “ Đa tạ công tử, Lạc Nhu rất hài lòng về lễ vật
này, đã lâu không có thứ gì có thể khiến ta muốn ăn
thêm vài miếng. Chẳng biết công tử có thể giúp hai vị tỷ
muội của ta cùng phẩm thường mỹ vị độc đáo như vậy
không ? “.
Chúng quý tộc ở đây chẳng hiểu tại sao, nhưng nghe Lạc
Nhu nói lại không hề giả tạo, trong lúc nhất thời, bọn họ
đều nhìn dò xét kỹ lại Niệm Băng.
Niệm Băng khẽ cười, trên mặt toát ra một tia lãnh ngạo,
“ Xin lỗi, Lạc Nhu tiểu thư, ta nói rồi, hôm nay chỉ có
ngươi mới có thể phẩm thường lễ vật đặc thù này “.
Quay người lại, ánh đao như chớp, từng miếng từng
miếng bánh rời ra, cứ sau mười đao Niệm Băng lại dừng
lại một hồi, để Yến Phong ở bên cạnh đem bánh ngọt lấy
ra đĩa, ở đây không thiếu người biết vũ kỹ, bọn họ đều
nhận ra, Niệm Băng dùng không phải đấu khí, chỉ là
bằng đao pháp tinh thục cùng với lực tay hơn người để
đạt tới hiệu quả như vậy, lực lượng được khống chế cực
kỳ thần kỳ, mỗi miếng bánh đều không hề bị tổn hại, lớn
nhỏ hoàn toàn giống nhau, chỉ bất quá, bánh ngọt tới
miệng đám quý tộc, vẫn chỉ là nguyên vị như trước mà
thôi.
Lúc Niệm Băng cầm miếng bánh cuối cùng lên tay, bảy
tầng bánh ngọt đã được phân chia, mỗi người một
miếng, không thừa không thiếu, hơn nữa mỗi miếng lớn
nhỏ đều nhau, hiển nhiên là hắn đã tính toán chu toàn từ
đầu.
Miếng bánh trong tay Lạc Nhu hết hơn nửa, nhìn Niệm
Băng đã hoàn thành, mỉm cười nói : “ Thật không nghĩ
tới, công tử lại cắt bánh nhanh như vậy “.
Băng Hỏa Ma Trù
- Niệm Băng cầm bánh ngọt đi tới trước người Lạc Nhu,
mỉm cười nói : “ Nếu đổi là người khác, sợ rằng sẽ vô
pháp cùng tiểu thư khiêu vũ rồi “. Nghĩ kỹ ra, cắt bánh
ngọt là chuyện rất đơn giản, nhưng đổi lại là người
thường làm, sợ rằng để cắt hơn trăm miếng bánh ngọt,
cũng cần phải tốn không ít thời gian, mà trong thời gian
này, vũ hội sớm đã bắt đầu rồi, Lạc Nhu hoàn toàn có
thể lấy lí do chờ đợi người cắt bánh ngọt để cự tuyệt lời
mời khiêu vũ của người khác, mà giả sự cắt xong bánh
ngọt, nàng cũng có thể tùy tiện tìm một lý do để từ chối,
tâm cơ như thế quả thực không hổ là trí nữ, Niệm Băng
vào lúc nàng nói lời nhờ người cắt bánh cũng đã nhận ra
điều này, trí nữ này mặc dù mặt ngoài ôn nhu bình thản,
nhưng kỳ thật lại đầy mưu mẹo, sự cao ngạo trong nội
tâm chỉ có trí giả mới có thể nhận ra được.
Lạc Nhu biết Niệm Băng đã nhìn tính toán của mình,
miếng bánh trong tay nàng đã được tiêu diệt một nửa,
lúc này, ánh mắt của Băng Tuyết thành tam đại mỹ nữ
đều dồn lên người hắn, ánh mắt Lạc Nhu mang theo chút
khiêu khích, Long Linh lại tràn ngập tò mò, còn ánh mắt
Tuyết Tĩnh thì rõ ràng là vừa phẫn nộ vừa tò mò.
Lạc Nhu cất cao giọng nói : “ Sau khi các vị ăn xong
bánh ngọt, có thể tự do tham gia khiêu vũ, Lạc Nhu hiện
tại xin thủ tín, cùng vị ma pháp sư tiên sinh này nhảy
điệu đầu tiên “.
Âm nhạc du dương vang lên, Lạc Nhu đưa tay phải về
phía Niệm Băng, Niệm Băng mỉm cười, nắm lấy tay nàng,
tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh dẻ tựa hồ tùy thời đều có
thể bẻ gẫy, tiến ra giữa sân khiêu vũ. Tân khách tự giác
tản ra, tạo một khoảng không ở giữa cho bọn họ, vũ kỹ
của Niệm Băng mặc dù còn chưa quen thuộc, nhưng có
âm nhạc trợ giúp, cũng dần dần tự nhiên hơn.
Hương thơm trên người Lạc Nhu rất nhẹ, nhưng lại khiến
Niệm Băng phải nhớ kỹ, đó là một loại hương khí giống
Băng Hỏa Ma Trù
- như lan hoa, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng
cảm giác thoải mái không nên lời, đôi mắt lam nhìn sâu
vào đôi mắt lam, người bên ngoài nhìn vào, đó tựa như
là cái nhìn đầy thâm tình, mà Niệm Băng cùng Lạc Nhu
lại đều biết, ánh mắt của đối phương chính là ánh mắt
khiêu chiến.
Cặp môi anh đào của Lạc Nhu khẽ động, chỉ đủ để Niệm
Băng có thể nghe được : “ Ngươi từ đâu tới ? Ta có thể
khẳng định, ngươi cũng không phải người trong thành.
Bởi vì Băng Nguyệt đế quốc có rất ít người tóc vàng “.
Niệm Băng mỉm cười, cũng thấp giọng đáp : “ Đúng vậy,
ta vừa tới Băng Tuyết thành không lâu, tiểu thư tự nhiên
chưa gặp tại hạ, sớm đã nghe danh trí nữ, hôm nay vừa
thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Có thể cùng tiểu thư
khiêu vũ một khúc, quả thực là vinh hạnh của tại hạ “.
Trong đôi mắt trong suốt của Lạc Nhu toát ra một tia bất
mãn, “ Danh nhân diện tiền bất thuyết giả thoại ( ND :
trước mặt danh nhân không cần nói lời thừa ), cần gì
dùng lời đường mật này với ta chứ ? Có thể nói cho ta
biết ngươi tới với ai không ? Yến Phong cho tới bây giờ
đều không tùy ý gặp gỡ người khác, hôm nay vẫn tới một
mình, ta nghĩ, các ngươi hẳn là vừa mới làm quen thôi,
có thể khiến hắn giúp ngươi, xem ra, mị lực của các hạ
không nhỏ a ! “.
Niệm Băng bình tĩnh đáp : “ Có lẽ là vì ta cùng Yến
huynh hữu duyên, Lạc Nhu tiểu thư muốn biết ta từ đâu
tới cũng không thành vấn đề, chỉ cần hỏi hảo tỷ muội
của ngươi thì sẽ biết “.
Trong mắt Lạc Nhu lần đầu tiên toát vẻ kinh ngạc, phảng
phất nghĩ tới điều gì, “ Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi chính là
nam hữu giả mạo của Tĩnh Tĩnh ? “.
Niệm Băng nói : “ Không hổ là hảo tỷ muội, ngay cả điều
này ngươi cũng biết, cần gì ta phải giải thích thêm nữa ?
Băng Hỏa Ma Trù
- “.
Trong mắt Lạc Nhu toát ra vẻ suy tư, mà Niệm Băng vẫn
dùng ánh mắt sáng rực nhìn vào mắt nàng, Lạc Nhu biết,
trong trận giao phong lần đầu tiên với Niệm Băng, mình
đã thua, thua ở vẻ thần bí của Niệm Băng. Từ nhỏ đến
lớn, đây là lần đầu tiên nàng phải nhấm nháp tư vị thất
bại, trong lòng không khỏi khắc sâu hình tượng thanh
niên đối diện.
Chung quanh tân khách nhìn nam nữ đang khiêu vũ ở
giữa, tất cả đều toát ra ánh mắt hâm mộ, nam thì anh
tuấn cao lớn, nữ thì tuyệt sắc xinh đẹp, tựa như một đôi
Kim Đồng Ngọc Nữ, ngay cả lão bá tước phụ thân của
Lạc Nhu, cũng không nhịn được cuống quít gật đầu hài
lòng, hắn tổ chức rất nhiều yến hội xã giao, lần này là
lần đầu tiên chứng kiến một kẻ có thể xứng với bảo bối
nữ nhi của mình.
Chương 19 – Trí nữ Lạc Nhu ( Hạ )
Bản nhạc đi vào khúc cuối, Lạc Nhu được Niệm Băng ôm
trong bàn tay quay hai vòng mỹ diệu, Niệm Băng tay
phải ôm lấy eo nàng, đưa thân nàng ngửa ra sau, đồng
thời tiến lên trước nửa bước, khuôn mặt gần sát Lạc
Nhu, trong mắt toát ra ý cười nhàn nhạt, dùng thanh âm
bình thường nói : “ Lạc Nhu tiểu thư khiêu vũ thật đẹp,
lúc mới đầu, ta vẫn còn chưa thạo “. Tay khẽ dùng sức,
Lạc Nhu đứng thẳng lên, liếc nhìn Niệm Băng, trong mắt
lộ vẻ quyến rũ, “ Công tử quá khiêm nhượng, ngươi
khiêu vũ mặc dù chưa quen, nhưng hoàn toàn dung nhập
Băng Hỏa Ma Trù
- với nhạc khúc, chỉ cần nhảy thêm vài điệu nữa, Lạc Nhu
tất nhiên không theo kịp. Được rồi, các vị khách quý, mời
mọi người tận tình khiêu vũ “. Sau khi tuyên bố vũ hội
chính thức bắt đầu, Lạc Nhu nắm tay Niệm Băng đi về
phía góc sân, nàng thật sự không chịu nổi sự tò mò
trong lòng, muốn đi gặp hảo tỷ muội của mình để hỏi
cho rõ ràng.
Tuyết Tĩnh lúc này tựa hồ đã quên Niệm Băng, đứng bên
cạnh Yến Phong, thấp giọng hỏi : “ Ngươi không khiêu
vũ sao ? “.
Yến Phong lạnh lùng đích liếc nhìn nàng, bình thản nói :
“ Xin lỗi, ta không. Hơn nữa sẽ không khiêu vũ cùng nữ
nhân vừa mới làm nhục bằng hữu của mình “.
Tuyết Tĩnh hơi giận nói : “ Bằng hữu ? Ngươi cùng hắn
biết nhau bao lâu ? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, hắn quan
trọng hơn ta ? “.
Yến Phong không kiên nhẫn liếc nhìn Tuyết Tĩnh, “
Không, ngươi sai rồi. Không quan trọng hơn, mà là quan
trọng hơn nhiều “.
Nghe được câu đầu, trong mắt Tuyết Tĩnh còn toát ra tia
vui mừng, nghe được câu sau, khuôn mặt tươi cười chợt
biến thành đỏ bừng, suýt ngất. " Hảo, Yến Phong ngươi
nhớ kỹ cho ta “.
" Tĩnh Tĩnh, đến đây, ta có việc muốn hỏi ngươi “. Đúng
lúc này, thanh âm Lạc Nhu truyền đến. Tuyết Tĩnh xoay
người nhìn lại, thấy Lạc Nhu đang kéo tay Niệm Băng đi
tới, vừa nhìn thấy Niệm Băng, nàng nhất thời tức giận
tràn ngập, thầm nghĩ trong lòng, xú Niệm Băng, tử Niệm
Băng, ngươi hôm nay chết chắc rồi. Vừa nghĩ, cũng
không để ý đến phong phạm thục nữ đã cố giả tạo ra
trước đó, bước đi tới.
Sư Cửu vốn muốn mời Long Linh khiêu vũ, lại bị Lạc Nhu
Băng Hỏa Ma Trù
- ngăn trở, Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Sư Cửu đại ca,
Linh nhi, các ngươi khỏe không, không nghĩ tới hôm nay
lại gặp mọi người ở chỗ này “.
Đôi mi thanh tú của Long Linh hơi nhíu, nói : “ Quả thực
không ngờ a ! Niệm Băng, ngươi là băng hệ ma pháp sư,
hôm nay sao lại mặc hỏa hệ ma pháp bào, hơn nữa, cấp
bậc cũng không đúng a ! Y phục này nhìn có chút quen
mắt “.
Tuyết Tĩnh vừa đi tới chỉ nghe được câu cuối cùng, hừ
một tiếng, nói : “ Đương nhiên nhìn quen mắt, y phục
trên người hắn cùng ma pháp trượng trong tay, không
phải đều là ta mượn ngươi sao ? “.
Lạc Nhu nghi hoặc nhìn Niệm Băng, lại không hề mở
miệng. Long Linh mở to hai mắt nói : “ Cái gì ? Tĩnh Tĩnh,
đây là ngươi nói tới kẻ phách … “. ( ND : phách trong
phách sài ).
Tuyết Tĩnh lúc này cũng không hề cho Niệm Băng chút
mặt mũi trước mặt tỷ muội của mình, hung hăng đáp : “
Chính xác, hắn chính là tên phách sài kia. Không nghĩ tới
cũng lại biết tỏ vẻ như vậy “.
Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói : “ Tĩnh nhi, ta không hề
tỏ vẻ gì cả a ! Ta giúp tỷ muội của ngươi cắt bánh ngọt,
không phải là phù hợp với thân phận hay sao ? Đừng
quên, ta hiện tại là nam bằng hữu của ngươi. Ta biết các
ngươi muốn hỏi, ta tại sao lại có đao công cắt bánh
thuần thục như vậy, kỳ thật rất đơn giản, nhiều năm chẻ
củi như vậy, thủ pháp tự nhiên sẽ thuần thục, bất luận
vật gì, kỳ thật chẻ xuống thì đều giống nhau thôi “. Hắn
cũng không có nói sai, cho nên trong mắt thần sắc rất
thản nhiên, Lạc Nhu vốn đã nhận định được chút gì đó,
giờ lại thấy vẻ thản nhiên của hắn, trong lòng không
khỏi nghi hoặc về phán đoán của mình.
Tuyết Tĩnh cả giận nói : “ Ngươi, ngươi là cố ý phải
Băng Hỏa Ma Trù
- không ? Ngươi nói, vừa rồi ngươi nói gì với Yến Phong ?
“.
Niệm Băng lạnh nhạt đáp : “ Ta chỉ cùng Yến huynh nói
vài câu thôi, hắn cũng không giống như ngươi đã hình
dung, cùng nói chuyện với hắn, khiến người ta có cảm
giác rất thoải mái “.
Tuyết Tĩnh bị ức chế, không kìm được lửa giận trong
lòng, “ Cút, ngươi cút ra ngoài cho ta, lúc trở về ta sẽ
tính sổ với ngươi “. Sự biến hóa của Niệm Băng cùng vẻ
lạnh lùng của Yến Phong, hoàn toàn đã chọc giận vị
phong nữ này.
" Tĩnh Tĩnh “. Lạc Nhu có chút bất mãn kêu một tiếng, dù
sao Niệm Băng mới vừa cùng nàng khiêu vũ liễu một
khúc, đã trở thành tân khách quan trọng nhất ở đây, nếu
bị Tuyết Tĩnh đuổi ra ngoài, yến hội này chắc chẳng cần
phải tiếp tục nữa.
Niệm Băng bình tĩnh cười, đáp : “ Xin lỗi, Tuyết Tĩnh tiểu
thư, ta cũng không phải nô bộc của ngươi, mỗi người đều
có tự tôn, hy vọng ngươi khi nói chuyện có thể chú ý một
chút. Huống chi, ngươi cũng không có quyền đuổi một
đại ma pháp sư, ta nói không phải sao ? Linh nhi “. Vừa
nói, hắn nhìn sang phía Long Linh vốn đã sớm trở nên
ngốc trệ.
Thanh âm của Tuyết Tĩnh cao vút lên, trong tình trạng bị
lửa giận che mờ lý trí, nàng đã quên mất tình huống lúc
này, “ Đại ma pháp sư ? Ngươi đang nói về chính mình
sao ? Ngươi tính toán kiểu gì vậy !?! “.
" Tĩnh Tĩnh “. Lạc Nhu cùng Long Linh đồng thanh kêu
lên, Long Linh lúc này đã tỉnh táo lại, tới giữa Niệm Băng
và Tuyết Tĩnh, thấp giọng nói : “ Tĩnh Tĩnh, bất luận các
ngươi có mâu thuẫn gì, hôm nay là sinh nhật của Nhu
nhi, không nên làm vậy. Hơn nữa, Niệm Băng nói rất
đúng, với địa vị của hắn ở trong công hội của chúng ta,
Băng Hỏa Ma Trù
- ngươi quả thực không có quyền bắt hắn rời đi “.
Tuyết Tĩnh ngẩn ngơ, “ Linh nhi, ngươi thật sự biết hắn ?
“.
Long Linh gật đầu, nói : “ Tĩnh Tĩnh, mặc dù ta không
biết các ngươi có hiểu lầm gì, nhưng có ta có thể khẳng
định, còn nhớ vị đại ma pháp sư mới gia nhập công hội
mà ta đã kể cho ngươi không ? Chính là Niệm Băng a !
Hắn so với ta còn ít niên kỷ hơn, nhưng đã đạt tới đại ma
pháp sư cảnh giới, đã được phụ thân ta cùng các vị ma
đạo sĩ thu nhận “.
Lạc Nhu gật đầu, đem miếng bánh còn thừa của mình ra,
“ Điểm này ta có thể chứng minh, dùng miếng bánh
giống như khối băng này chứng minh “.
Tuyết Tĩnh ngây dại, hoàn toàn ngây dại, nàng cho tới
bây giờ cũng thật không ngờ tới, một Niệm Băng dị
thường hèn kém trong trong mắt mình, lại trở thành một
thiên tài ma pháp sư. Điều này đột nhiên xuất hiện khiến
nàng rất khó tiếp nhận, nhưng nàng lại biết rõ, Long
Linh cùng Lạc Nhu tuyệt đối sẽ không lừa gạt nàng, hết
thảy đều là thật, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên lạnh
lẽo, sau khi nhìn chằm chằm Niệm Băng, tâm tình ngược
lại đã trở nên bình tĩnh, “ Nhu nhi, xin lỗi, ta không thể
tiếp tục tham gia sinh nhật yến hội của ngươi, hôm nào
ta sẽ đăng môn tạ tội. Ta đi trước “. Nói xong, cất bước
rời đi, ưu nhã hướng ra phía ngoài. Lạc Nhu và Long Linh
vốn quen thuộc với tính khí của nàng đều hiểu, lúc này
Tuyết Tĩnh như núi lửa đang bên bờ bộc phát, sợ rằng
chuyện này vô pháp giải quyết rồi.
" Niệm Băng, rốt cuộclà xảy ra chuyện gì ? “. Sư Cửu vốn
không hề mở miệng đã không nhịn được hỏi.
Niệm Băng khẽ cười, nói : “ Không có gì, chỉ là ta cùng
với Tuyết Tĩnh tiểu thư có chút hiểu lầm mà thôi, Sư Cửu
đại ca, trong âm nhạc ưu mỹ thế này, ngươi không mời
Băng Hỏa Ma Trù
- Linh nhi khiêu vũ sao ? “.
Sư Cửu ngây ra một chút, nhưng lập tức phản ứng lại,
hướng về phía mỉm cười cảm kích Niệm Băng, theo lễ
đưa tay phải ra mời, Long Linh lúc này đã không có lý do
gì cự tuyệt Sư Cửu, mặc dù vẫn muốn hỏi cho rõ ràng,
nhưng lại không thể không cùng Sư Cửu ra khiêu vũ.
Niệm Băng bình tĩnh đứng đó, nhìn các đôi nam nữ khiêu
vũ giữa sảnh, tâm tình của hắn rất thoải mái, lúc này
đây, mình có thể hoàn toàn ly khai Thanh Phong Trai rồi.
" Ngươi không cảm thấy như vậy là rất tàn nhẫn với Tĩnh
Tĩnh sao ? “. Lạc Nhu đứng bên cạnh Niệm Băng, khẽ
hỏi.
" Tàn nhẫn ? Ta không nghĩ vậy. Lạc Nhu tiểu thư, ngươi
có danh xưng trí nữ, theo ngươi cảm giác, với tính cách
củaTuyết Tĩnh, có thể vì phiền muộn mà cản trở hay
không ? “. Niệm Băng quay đầu nhìn về phía Lạc Nhu.
Lạc Nhu nhíu mày, “ Nói như vậy, ngươi là đang giúp
nàng sao ? “.
Niệm Băng bình thản nói : “ Chí ít là ta cho rằng như
vậy. Tuyết Tĩnh từng trợ giúp ta, mặc dù ta che giấu
thân phận ma pháp sư với nàng, nhưng là, ta đối với
nàng không hề có chút nào ác ý. Thẳng thắn mà nói, nếu
nàng là một nam nhân, với đủ loại vũ nhục ta trong mấy
ngày nay của nàng, ta có lẽ thật sự sẽ trả thù, nhưng là,
nàng dù sao cũng là một nữ nhân, cùng nữ nhân tranh
đấu thì không có gì thích hợp, cho nên, ta mới lựa chọn
hôm nay để bộc lộ thân phận. Có lẽ ngươi cho rằng ta
thương tổn Tuyết Tĩnh, nhưng kỳ thật chúng ta căn bản
còn không tính là bằng hữu, nàng cũng không phải
thương tâm, mà chỉ là phẫn nộ mà thôi. Thêm một người
hận ta, ngươi nghĩ ta sẽ lo lắng sao ? Ngươi là trí nữ, mà
Tuyết Tĩnh lại là bằng hữu của ngươi, nếu ngươi không
giúp đỡ nàng cải thiện tính tình và cách nói năng hiện
Băng Hỏa Ma Trù
- tại, có lẽ, sau này nàng ta sẽ chịu không ít mệt mỏi “.
Ánh mắt Lạc Nhu có vài phần quái dị, “ Ngươi rốt cuộc là
ai ? Ta thật sự không rõ, ngươi làm việc có mục đích gì “.
Niệm Băng thản nhiên cười, nói : “ Ta chỉ là một ma
pháp sư bình thường, ngươi chẳng phải đã nghe Linh nhi
nói sao ? Một gã băng hệ ma pháp sư mới gia nhập ma
pháp sư công hội không lâu “.
Lạc Nhu nở nụ cười, “ Niệm Băng là tên ngươi sao ?
Ngươi đã khiến cho ta cảm thấy hứng thú “. Tựa như
chuột cảm giác được khí tức của mèo, Niệm Băng không
kìm được rùng mình một cái.
" Lạc Nhu tiểu thư, nếu ngươi muốn tra thông tin của ta,
vậy ngươi có thể thi triển tất cả thủ đoạn, hôm nay quấy
rầy sinh nhật yến hội của ngươi, thật là không có ý tứ,
nhưng có thể gặp được trí nữ, ta lại phi thường cao
hứng, sau này có cơ hội, Niệm Băng nhất định phải đăng
môn bái phỏng. Phiền ngươi nói với Linh nhi một tiếng,
ta về công hội trước, nàng nếu muốn tìm ta, có thể tới
đồ thư quán “.
Lạc Nhu có chút thất vọng nói : “ Ngươi hiện tại muốn đi
sao ? “.
Niệm Băng mỉm cười cười, nói : “ Cho dù ta không đi, sợ
rằng Lạc Nhu tiểu thư cũng không chịu khiêu vũ tiếp
cùng ta nữa. Cho nên, ta nên đi thôi, ta cũng không thích
trở thành điểm chỉ trích của mọi người “.
Lạc Nhu thần sắc khẽ động, “ Vậy ngươi sẽ không quay
lại Thanh Phong Trai ? “. Nàng vốn muốn nói, chút nữa
sẽ khiêu vũ tiếp cùng ngươi, nhưng lời vừa tới miệng,
cuối cùng lại giữ lại.
Băng Hỏa Ma Trù
nguon tai.lieu . vn