Xem mẫu
- Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 17 – Thử thách của ma pháp sư
công hội (Trung)
Lý Đắc ha ha cười, nói : “ Chuyện của tiểu nữ nhân,
chúng ta không cần lo lắng, mặc cho bọn hắn phát triển
đi, hội trưởng, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi rồi, chúng
ta sớm quay về nghỉ ngơi đi “.
Niệm Băng vừa ra khỏi phòng của Băng Tĩnh, nhất thời
cảm giác được toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thất
thải bảo thạch kia hiển nhiên là một loại ma pháp vật
phẩm để dò xét, may mắn chính mình không có đem
theo Thần Lộ đao trên người. Lúc trước, mọi biểu hiện
của hắn đều là giả tạo, Băng Tĩnh căn bản không lừa
được hắn, trước đây ở tại Băng Thần tháp, Niệm Băng
từng gặp qua toàn bộ mười hai Băng Tuyết tế tự, bộ
dáng bọn họ đều đã khắc sâu trong óc hắn, hắn sao có
thể quên ? Cũng may mắn như thế, lần này mới có thể
tránh được thử thách cuối cùng của ma pháp sư công
hội.
Trở lại phòng mình, thu hồi Thần Lộ đao rồi cất trong
Băng Hỏa Ma Trù
- lòng, cởi bỏ và đặt ma pháp sư bào, và Băng Lăng trượng
lên giường, rồi lại lặng lẽ ly khai ma pháp sư công hội, có
lẽ, đêm nay chính là đêm cuối cùng mình ở Thanh Phong
Trai, ngày mai, là một sự bắt đầu mới, bắt đầu ở ma
pháp sư công hội.
Sáng sớm, lúc ánh sáng mặt trời từ phương đông mới ló,
Niệm Băng đã từ minh tưởng tỉnh lại, mấy quyển cơ sở
ma pháp hôm qua đọc nhưng không hiểu kỹ, trải qua tu
luyện thực tiễn ban đêm, khiến cho hắn đối với ma pháp
đã nhận thức sâu hơn rất nhiều, mặc dù nguyên lý của
băng hỏa đồng nguyên còn chưa hiểu rõ, nhưng đối với
khống chế ma pháp thì thấy dễ dàng hơn, hiện tại thứ
hắn cần nhất không phải là đề thăng ma pháp lực, mà là
đem tinh thần lực cùng băng hỏa đồng nguyên ma pháp
lực dung hội quán thông, như vậy, mới có thể phát huy
uy lực lớn hơn, Niệm Băng tin rằng, lúc mình đem băng
cùng hỏa lưỡng chủng năng lực hoàn toàn dung hợp, ma
lực được sinh ra, tuyệt không chỉ đơn giản là một cộng
một bằng hai. Băng hỏa song hệ ma pháp sư, mình hẳn
là người đầu tiên trên đại lục, sao không thể tự mình
sáng tạo ma pháp cho chính mình ?
Ra khỏi phòng gian, Lý thúc tựa hồ còn chưa dậy, Niệm
Băng nhìn Thanh Phong Trai tọa trên một vùng đất rộng
lớn, không nhịn được khẽ thở dài, xem ra, mình chẳng
thể truy cầu trù nghệ ở đây được. Nhất lưu trù nghệ, nhị
lưu ma pháp, chính là phương hướng của chính mình, có
lẽ, ma pháp sư công hội hiện tại thích hợp hơn, ở nơi đó,
chí ít mình có thể học được rất nhiều thứ hữu dụng.
Trong lúc nghĩ, Niệm Băng đã đi tới đống củi, nắm lấy sài
đao, với tốc độ như thiểm điện chém xuống, mặc dù mỗi
lần một thanh củi chỉ cần chém thành tám khối, nhưng
hắn lại rất rất chuyên chú, phương pháp tập trung tinh
thần này, hắn sớm đã tạo thành thói quen, từng mảnh
củi dần dần xuất hiện, Niệm Băng thủy chung cho rằng,
một người làm việc, phải có thủy có chung, mặc dù đã
quyết định phải ly khai, nhưng vẫn phải làm tốt công tác
Băng Hỏa Ma Trù
- cuối cùng của mình. Sài đao trên tay hắn, tựa như có sự
sống, cơ hồ nhìn không thấy đao ảnh, chỉ cần dùng tay
trái không ngừng cầm từng thanh củi từ bên cạnh lên, tự
nhiên sẽ chia làm tám khối.
Lý thúc từ trong phòng đi ra, thấy Niệm Băng đang ngồi
quay lưng về phía mình chẻ củi, hắn không nhịn được
mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này thật là chăm chỉ, sáng
sớm đã vội vàng làm việc. Khi hắn tới bên Niệm Băng,
nhìn thấy đao ảnh, không khỏi trở nên ngây dại, nguyên
là công tác của một ngày, Niệm Băng đã hoàn thành
được hơn bảy thành.
Niệm Băng biết Lý thúc đã tới bên cạnh, nhưng hắn lại
không có dừng lại, vẫn chẻ củi như trước, vừa chẻ, vừa
bình tĩnh nói : “ Lý thúc, chẻ củi không chỉ là một loại
công tác. Nếu ngươi chuyên chú, tự nhiên sẽ thu được
thành quả bất ngờ, củi là vật chết, nhưng người lại là
sống, người nói có đúng không ? ".
Lý thúc nhìn Niệm Băng, kinh ngạc nói không ra lời, hắn
lần đầu tiên cảm giác được, thanh niên nhân anh tuấn
trước mặt này cũng không đơn giản. Chí ít là so với
tưởng tượng của mình thần bí hơn nhiều.
" Thanh cuối cùng rồi, Lý thúc, ta để lại cho ngài một kỷ
niệm “. Sài đao, đột nhiên trở nên linh xảo, đao ảnh
nhoáng lên, vỏ cây nhẹ nhàng bong ra từng mảng, vụn
gỗ bắn ra từ trong ánh đao, dưới tác dụng điêu tự quyết
của đao công, sài đao phảng phất như vật sống, mộc
khối trong tay Niệm Băng từ từ thành hình, sau khi ánh
đao cuối cùng tắt đi, thanh gỗ đã không còn là một khối
đầu gỗ, mà là một người, một tượng người như thật.
Lý thúc giật mình phát hiện, người nọ giống hệt chính
mình, một tay đỡ khối gỗ, mà tay kia thì đang vung sài
đao, bộ dáng sắp sửa chém xuống, pho tượng trông rất
sống động, phảng phất giống như thật.
Băng Hỏa Ma Trù
- Niệm Băng đưa đao cùng pho tượng cho Lý thúc, nhìn về
phía hắn hơi khom người, nói : “ Lý thúc, đa tạ người
mấy ngày nay chiếu cố, thứ này để người lưu làm kỷ
niệm, hy vọng người còn có thể nhớ kỹ ta “.
Lý thúc nắm pho tượng hãy còn hơi ấm, mới vừa muốn
nói gì, lại nghe cách đó không xa một thanh âm trong
trẻo vang lên, “ Niệm Băng, ngươi dậy chưa, mau nhanh
theo ta, thời gian rất gấp “.
Niệm Băng mỉm cười, phủi vội mùn gỗ trên người, nói : “
Tiểu thư, ta đã dậy từ sớm, chúng ta đi thôi “. Nhìn Lý
thúc thật sâu, rồi hắn hướng về phía Tuyết Tĩnh đi tới.
Tuyết Tĩnh hôm nay lại không mặc hồng y yêu thích,
toàn thân y phục trắng khiến nàng có vẻ quyến rũ hơn
rất nhiều, “ Đi, tới chỗ ta “. Rồi không hề tị hiềm, lôi kéo
ống tay áo Niệm Băng, hướng về phía bên trong Thanh
Phong Trai. Lý thúc nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, rồi lại
nhìn pho tượng trong tay, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm :
“ Xem ra, sau này lại phải chẻ củi một mình rồi ! ".
Tuyết Tĩnh dẫn Niệm Băng tới một khu nhà, vừa vào sân,
Niệm Băng liền cảm thấy được khí tức trong lành, sân
không lớn, khoảng ba, bốn trăm thước vuông, một con
đường nhỏ lát đá xanh, dẫn thẳng vào bên trong, đưa
mắt nhìn lại, cả sân đều được bao trùm trong một màu
xanh biếc, nhất là một gốc đại thụ, vươn lên thẳng tắp,
tán lá xanh biếc vươn dài ra chung quanh, bao phủ hơn
nửa sân, nhìn theo hướng con đường, thì thấy một gian
mộc ốc, tựa hồ có hai ba phòng, mặc dù được xây dựng
từ gỗ, nhưng nhìn qua lại phi thường chắc chắn. Trên
mảng cỏ giữa sân là một hồ nước nhỏ rộng chừng mười
thước vuông, hồ nước trong suốt thấy đáy, từng đàn cá
vàng tung tăng bơi lội, khung cảnh du nhàn khó tả thành
lời.
Tuyết Tĩnh có phần đắc ý xoay người nhìn Niệm Băng nói
: “ Thế nào, nơi này của ta cũng không tệ lắm chứ, nơi
Băng Hỏa Ma Trù
- này chỉ có mình ta ở, ngoại trừ Linh nhi và thân nhân ra,
ngươi là ngoại nhân đầu tiên được đến nơi đây. Đi thôi,
ta đã chuẩn bị đủ các thứ cho ngươi rồi, những thứ này
đều là ta phải vất vả mới mượn được từ Linh nhi, ngươi
phải cẩn thận một chút, nghìn vạn lần đừng để hỏng,
khiến ta không biết phải nói sao với nàng “.
Niệm Băng đi theo Tuyết Tĩnh vào trong mộc ốc, bên
trong bài trí đơn giản hơn rất nhiều so với hắn tưởng
tượng, vẻ điển nhã của màu hồng nhạt nhìn qua thập
phần thanh tân, Tuyết Tĩnh lấy một bộ ma pháp bào từ
trên giường đưa cho Niệm Băng, ma pháp bào màu đỏ,
cũng thêu tiêu chí của Băng Nguyệt đế quốc, chung
quanh hỏa diễm trên ngực có hai vòng ngân hoàn, so với
ma pháp sư của mình thì ít hơn một vòng, đây chính là
ma pháp bào tượng trưng cho cao cấp ma pháp sư. Niệm
Băng không nhịn được cảm thấy buồn cười, mình là một
đại ma pháp sư, bây giờ lại phải giả mạo cao cấp ma
pháp sư, cảm giác ít nhiều cũng có vài phần quái dị.
Tuyết Tĩnh đưa ma pháp bào cho Niệm Băng, nói : “
Ngươi trước cứ mặc vào thử, xem có hợp với người hay
không, ta nghĩ chắc là khá vừa vặn. Với thân phận của
một cao cấp ma pháp sư tham gia yến hội, hơn nữa
ngươi niên kỷ, hẳn là không ai dám coi thường ngươi,
thế nào, ta không phải là rất chu đáo sao ? “.
Niệm Băng nhìn Tuyết Tĩnh, mỉm cười đáp : “ Ngươi
muốn ở đây xem ta thay y phục sao ? ".
Tuyết Tĩnh đỏ bừng mặt, nói : “ Ai muốn nhìn ngươi ?
Ngươi mau thay nhanh đi “. Ngoài miệng mặc dù nói như
vậy, nhưng nàng vẫn đi ra khỏi phòng.
Niệm Băng cởi ngoại y trên người, rồi khoác hồng sắc ma
pháp bào lên, hỏa nguyên tố khí tức nhè nhẹ khiến hắn
cảm giác rất thoải mái, mặc lên cũng rất hợp với dáng
hắn.
Băng Hỏa Ma Trù
- " Ngươi đã xong chưa ? ". Tuyết Tĩnh có chút nóng vội
hỏi vọng vào.
" Được rồi “. Niệm Băng sửa sang lại y phục một chút,
quay lại nhìn ra cửa. Tuyết Tĩnh đẩy cửa vào, lúc nàng
nhìn thấy Niệm Băng trong bộ cao cấp hỏa hệ ma pháp
bào, không khỏi hoàn toàn ngây dại, trong bộ hồng sắc
ma pháp bào, mái tóc dài vàng óng của hắn trông giống
như hỏa diễm, đôi mắt xanh lam lại hết sức thâm thúy,
nhất là còn mang theo một thứ khí chất cao ngạo, khiến
tim nàng đập mạnh không ngừng.
Niệm Băng chịu ánh mắt nóng rực của Tuyết Tĩnh, cảm
thấy có chút không tự nhiên, “ Tiểu thư, ta như vậy có gì
không ổn sao ? ".
Chương 17 – Thử thách của ma pháp sư
công hội (Hạ)
Tuyết Tĩnh hồi phục tinh thần, thầm mắng chính mình,
đây là làm sao vậy, hắn không phải là rất dễ coi sao ?
Chỉ bất quá giống như gối hoa thôi ( ND : gối hoa thì bên
ngoài đẹp đẽ, bên trong lại toàn vải vụn ), Tuyết Tĩnh a
Băng Hỏa Ma Trù
- Tuyết Tĩnh, ngươi nghìn vạn lần không được để bề ngoài
của hắn mê hoặc. Nam nhân như vậy, là không đáng để
cho mình phát sinh hảo cảm. Thở sâu vài hơi, đi tới trước
người Niệm Băng cẩn thận đích nhìn một lúc, nói : “
Được rồi, cũng vừa với người ngươi, mặc y phục hảo
hạng, trông ngươi cũng có phần sáng sủa, đúng rồi,
ngươi cứ bảo trì thần thái như vậy, bộ dáng có chút ngạo
khí, đến lúc đó ở yến hội, nếu ta không bảo, ngươi không
nên tùy tiện mở miệng, chỉ cần đi theo ta là được “.
Niệm Băng gật đầu, đáp : “ Tiểu thư, yến hội đến đêm
mới bắt đầu, ta bây giờ phải làm gì ? ".
Tuyết Tĩnh trả lời : “ Còn rất nhiều việc phải làm, trước
tiên ta sẽ dạy ngươi một vài lễ nghi trong yến hội, ha,
được rồi, ngươi có khiêu vũ được không ? “.
Niệm Băng thầm nghĩ : khiêu ngũ ? Khiêu lục ta cũng
làm được ( ND : Niệm Băng chơi chữ, khiêu vũ phát âm
gần giống khiêu ngũ, khiêu là nhảy, vũ là múa, khiêu vũ
là nhảy múa, khiêu ngũ là nhảy năm cái ). Lắc đầu, nói :
“ Ta không biết “.
Tuyết Tĩnh nói : “ Thế cũng được, thứ này học sẽ rất lâu,
hy vọng ngươi có thể học nhanh một chút, đêm nay có
thể khiêu vũ được. Chúng ta bây giờ bắt đầu, trước tiên
ta dạy ngươi lễ nghi “.
Sau nửa canh giờ, thanh âm kinh ngạc của Tuyết Tĩnh từ
trong mộc ốc truyền ra, “ Niệm Băng, ngươi trước kia có
học qua lễ nghi chưa, ngươi sao có thể như vậy được,
tựa hồ làm còn tốt hơn cả ta “.
" Chưa, ta chưa học qua ! Người vừa rồi làm như thế nào,
ta chỉ là bắt chước y hệt mà thôi “. Hắn thật sự chưa học
sao ? Đương nhiên không phải, từ khi còn bé, hắn đã
được phụ thân dạy qua rồi, phụ thân nói, đó đều là
những lễ nghi xã giao không thể thiểu, lúc này theo
Tuyết Tĩnh học, hắn tự nhiên hồi tưởng lại tình cảnh lúc
Băng Hỏa Ma Trù
- đó, thực hành phi thường trôi chảy.
Tuyết Tĩnh hơi nghi hoặc nhìn Niệm Băng, nói : “ Hảo a !
Nhìn không ra ngươi có ngộ tính cao vậy, lễ nghi không
cần học nữa, chúng ta bắt đầu học khiêu vũ, nếu khiêu
vũ ngươi cũng có thể học nhanh như vậy, giữa trưa ta sẽ
mời ngươi ăn cơm “.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm trầm từ bên ngoài
truyền vào, “ Tĩnh nhi, y phục cho ngươi đã làm xong rồi
“.
Tuyết Tĩnh hoảng sợ, “ Hỏng rồi, ba ba ta tới, Niệm
Băng, ngươi trốn đi, nghìn vạn lần đừng làm cho ba ba ta
thấy “.
Niệm Băng ngây ra, đáp : “ Nhưng là, phòng ngươi lớn
như vậy, ta trốn ở đâu mới được ? ".
Thanh âm bên ngoài lại vang lên, “ Nha đầu nhà ngươi,
ngay cả cửa sân cũng không đóng, lớn như vậy rồi, mà
vẫn còn tùy tiện như thế, tương lai ai dám lấy ngươi về
“. Lúc này đây, thanh âm đã rất gần mộc ốc rồi.
Tuyết Tĩnh lo lắng nhìn khắp nơi, đột nhiên, nhãn tình
sáng lên, vội vàng kéo Niệm Băng tới trước giường, đẩy
hắn nằm lên giường, ngay cả giày cũng không kịp cởi,
kéo vội màn xuống. Xong xuôi đâu đấy, cũng là lúc cửa
phòng bên ngoài bị mở ra.
Tuyết Tĩnh có chút bối rối đi ra nghênh đón, “ Ba ba,
người sao lại tự mình mang tới ? ".
Nằm ở trên chiếc giường mềm mại, hương thơm phảng
phất, Niệm Băng trong lòng không khỏi rung động, chỉ
nghe thanh âm kia trả lời : “ Nha đầu ngươi, mấy ngày
gần đây chỉ thấy chơi bời, chẳng thấy mặt mũi đâu, ba
ba nhớ ngươi. Mụ mụ ngươi mất sớm, ba ba chỉ còn lại
mình ngươi là thân nhân, chẳng lẽ phụ thân đi tìm nữ
Băng Hỏa Ma Trù
- nhi còn không được sao ? ".
Tuyết Tĩnh tâm tình đã bình tĩnh trở lại, làm nũng nói : “
Ba ba tốt nhất mà. Từ giờ ta nhất định chăm sóc người
chu đáo. Há, được rồi, yến hội đêm nay người có đi
không ? ".
" Ta ? Ta đương nhiên là không đi, đó là yến hội cho
thanh niên nhân các ngươi, ngươi nha, phải nhìn Linh
nhi mà học tập, ngươi xem Linh nhi ôn nhu nhu thuận,
còn ngươi lại điên điên khùng khùng như vậy, ai dám
tiếp cận ngươi, nếu tương lai chẳng gả được cho ai, lão
ba cũng không chịu trách nhiệm đâu “.
Tuyết Tĩnh sẵng giọng : “ Ba ba, ngươi sao có thể nói
như vậy về nữ nhi của người chứ ? Nữ nhi người xinh đẹp
như vậy, kẻ theo đuổi ta rất nhiểu, chỉ là ta chẳng để họ
trong mắt thôi “.
Thanh âm trầm kia cười một hồi, rồi nói : “ Thật không ?
Ta sao lại nghe nói rằng, hiện tại trong thành này bọn
công tử gặp ngươi liền bỏ chạy, hoặc đều bị ngươi đánh
cho phát sợ chứ ? ".
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, đáp : “ Đó là bọn hắn quá vô
dụng, cho dù tương lai ta phải gả thì cũng phải gả cho
một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ngay cả ta cũng đánh
không lại, bọn họ chưa có tư cách “.
Thanh âm nọ nói bất đắc dĩ : “ Mấy tiểu tử hôm trước ta
giới thiệu cho ngươi, cả đám đều có thực lực không kém,
ngươi cũng thấy vậy sao ? ".
" Đương nhiên không phải vậy, mấy tên đó, cả đám con
mắt đều đặt trên đỉnh đầu, hơn nữa lại còn quá xấu, sao
có thể xứng với ta ? ".
" Ta đây hết biện pháp rồi, để ngươi tự mình tìm đi, chỉ
cần ngươi nguyện ý, lão ba ta liền ủng hộ vô điều kiện,
Băng Hỏa Ma Trù
- cứ như vậy đi “.
Tuyết Tĩnh hì hì cười, nói : “ Vậy thì người đừng có can
thiệp vào, dù sao ta mới mười tám tuổi, không cần phải
vội vàng gì. Hai ngày tới người lại được thanh nhàn rồi (
ND : không hiểu, chẳng thấy câu này liền mạch văn gì cả
), người về trước đi, ta muốn thay y phục xem có vừa
hay không “.
Nằm trên giường, nghe phụ nữ Tuyết Tĩnh ( ND : phụ là
cha, nữ là con gái ) nói chuyện với nhau, Niệm Băng
trong lòng thầm hâm mộ, ngày ấy, mình cũng có được sự
quan tâm của phụ thân y như vậy a ! Nhưng là, hiện tại
lại … , nghĩ tới đây, hắn đích không kìm được phát ra
một tiếng động rất nhỏ.
" Người nào ? Tĩnh nhi, trên giường ngươi sao lại có
người ? ". Thanh âm nọ nhất thời trở nên lạnh lung.
Tuyết Tĩnh khẩn trương, “ Ba ba, không có gì, là một
người tên nha đầu mà thôi “.
" Nha đầu phải không? Ta muốn xem nha đầu kia có bộ
dáng thế nào “. Chăn bị giật mạnh ra, Niệm Băng ngẩng
đầu nhìn lên, thấy một bạch y trung niên nhân chừng ba,
bốn mươi tuổi đang đứng bên giường, có thể nhìn thấy
vẻ lãnh khốc từ trong cặp mắt hắn, tùy thời đều có đem
mình xé thành từng mảnh.
Bình tĩnh ngồi dậy, rồi đứng lên, Niệm Băng rất hiểu tâm
tình hiện tại của trung niên nhân, chứng kiến một nam
nhân xa lạ đang nằm trên giường của chính nữ nhi mình,
tự nhiên tâm tình của ai cũng chẳng thể tốt được.
Trung niên nhân quay đầu nhìn về phía Tuyết Tĩnh, lạnh
lùng hỏi : “ Đây là nha đầu theo như ngươi nói sao ? ".
Vốn hắn quả thực rất tức giận, nhưng khi hắn chân chính
nhìn thấy Niệm Băng, tức giận trong lòng lại giảm đi một
chút. Thanh niên nhân này tướng mạo anh tuấn, hơn nữa
Băng Hỏa Ma Trù
- đột nhiên bị mình bắt gặp, nhưng không có một tia kinh
hoảng, hơn nữa trên người lại khoác hỏa hệ ma pháp
bào tượng trưng cho cao cấp ma pháp sư, điều này đã đủ
để chứng minh, hắn xứng đáng với nữ nhi của mình. Nữ
nhi dù sao cũng đã trưởng thành, có bằng hữu khác giới
cũng không phải là có vấn đề gì, hắn mặc dù nằm trên
giường, nhưng quần áo chỉnh tề, hiển nhiên là vì mình
đột nhiên đến, mới phải làm như vậy.
Tuyết Tĩnh xấu hổ nhìn phụ thân, quay đầu căm tức liếc
nhìn Niệm Băng, nói : “ Ba, hắn, hắn chỉ là một bằng hữu
của ta mà thôi, vừa rồi người đột nhiên tới, ta là sợ
người hiểu lầm, mới … ".
Trung niên nhân ha ha cười, “ Hiểu lầm ? Tuyết Cực ta lại
có thể hiểu lầm nữ nhi của mình sao ? Ngươi làm vậy, ta
còn cao hứng nữa là. Nha đầu ngốc, ta còn chưa biết
ngươi quen một vị hỏa hệ ma pháp sư từ lúc nào. Giới
thiệu cho ba ba một chút đi “.
Tuyết Tĩnh vừa muốn nói chuyện, Niệm Băng lại mở
miệng, “ Người hảo, ta là Niệm Băng, kỳ thật, ta cũng
không phải hỏa hệ ma pháp sư, y phục này là tiểu thư
mượn về. Ta chỉ là một tên hạ nhân chẻ củi trong Thanh
Phong Trai mà thôi “. Nếu Tuyết Tĩnh đã xem thường
mình liễu, cần gì phải để cho phụ thân nàng hiểu lầm
thêm nữa ?
Tuyết Cực nhướng mày, nói : “ Chẻ củi ? Ta không nghe
lầm chứ. Tĩnh nhi, ta cần một lời giải thích “. Mặc dù
thanh âm hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trên người
lại tản ra thứ khí thế khiến Niệm Băng nhận ra được, vị
lão bản này của Thanh Phong Trai, vũ kỹ tất nhiên
không kém chút nào. Chí ít cũng là một vị đại kiếm sư.
Tuyết Tĩnh so với hắn hắn, từ khí thế mà xet thì kém hơn
không chỉ một cấp bậc.
Tuyết Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng, “ Nơi
này là chỗ ngươi có thể nói sao, cút ra ngoài cho ta “.
Băng Hỏa Ma Trù
- Niệm Băng không lên tiếng, nhìn Tuyết Tĩnh thật sâu, rồi
bước ra khỏi phòng.
Tuyết Tĩnh chuyển hướng sang phụ thân, thấp giọng
ngập ngừng nói : “ Ba ba, người cũng biết, ta vẫn chưa
có nam bằng hữu, Niệm Băng là công nhân chẻ củi mới
tới nhà ta không lâu, yến hội đêm nay, chúng nữ bằng
hữu lại đều nam bằng hữu, chỉ ta là không có, Niệm
Băng trông cũng có dáng dấp một chút, cho nên ta muốn
hắn giả mạo làm nam bằng hữu của ta, nên đã mượn ma
pháp bào từ Linh nhi, lúc này, ta là đang dạy hắn về lễ
nghi “.
" Hồ đồ, thật sự là hồ đồ, biện pháp loại này ngươi cũng
nghĩ ra được, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, làm với như
vậy có công bình với người ta hay không ? Người ta là tới
công tác, không phải để ngươi đem ra làm trò đùa “.
Tuyết Cực mặc dù đang trách cứ Tuyết Tĩnh, nhưng trên
mặt cũng đã xuất hiện vài phần tiếu ý, trong lòng thầm
nghĩ, loại chủ ý quái quỷ, cũng chỉ có nữ nhi này mới
nghĩ ra được mà thôi.
Tuyết Tĩnh thấy phụ thân tựa hồ cũng không tức giận
thực sự, nhất thời kéo cánh tay phụ thân, hì hì cười đáp :
“ Có gì là không công bình, giúp ta làm việc chung quy
vẫn dễ dàng hơn so với việc chẻ củi, không phải sao ? “.
Tuyết Cực nhíu mày, nói : “ Không thể nói như vậy, mỗi
người đều có quyền sống của chính mình, ngươi là một
cô nương thì phải chú ý một chút, ta xem tiểu tử nọ cũng
không phải tệ lắm, nhìn qua tương đối trầm ổn, hắn thật
sự chỉ là một kẻ chẻ củi sao ? ".
Tuyết Tĩnh nói : “ Đương nhiên là thật, hắn là do ta thuê
vào, ngày đó hắn vốn muốn tới Đại Thành Hiên, kết quả
gặp phải tên Liệu Tam tiểu nhân kia, nếu không phải ta
cứu hắn, chỉ sợ là hắn đã hành hung rồi, mặc dù dáng vẻ
cũng không tệ, nhưng ta không hề thích loại gối hoa
Băng Hỏa Ma Trù
- này, ba ba ngươi yên tâm đi, không có việc gì đâu “.
Tuyết Cực cười khổ nói : “ Nha đầu ngươi nói vậy thì ta
yên tâm rồi. Được rồi, ta đi đây, ngươi tự xem mà làm.
Chú ý một chút, ngươi dù sao cũng là nữ hài tử, cần chú
ý chút quy củ, để khỏi bị người chê cười. Cứ ở lại đây
thêm nữa, chỉ sợ ta lại mắc bệnh tim mất “.
Băng Hỏa Ma Trù
nguon tai.lieu . vn