Xem mẫu
- Băng Hỏa Ma Trù - Đường Gia Tam Thiếu
Mây mù mờ ảo, toả bay như sương khói.
Một trận gió chầm chậm thổi tới mang theo vài phần khí tức ướt át. Sương tan mây trôi,
lộ ra một đỉnh núi trơ trụi. Giữa đỉnh núi, một người thân hình cao lớn mập mạp ngồi trên
một phiến đá, miệng đang còn nhấm nháp cái gì đó: “Ài, ta đã ăn tới cái đùi gà cuối cùng,
tên kia sao vẫn còn chưa tới, không phải cố ý ngưng hứng thú của ta đấy chứ, muốn hắn
cho ăn một bữa đại xan thật sự là không dễ dàng. Ông trời ơi! Vì sao lại không cho hắn là
một nữ nhân, nếu là như vậy, ta cho dù liều mạng cũng phải lấy hắn làm vợ, để cho hắn
mỗi ngày đến an ủi bao tử của ta”. Vừa nói, gã mập vừa dùng bàn tay to bè dính đầy mỡ
xoa xoa cái bụng của mình, trên mặt tràn ngập vẻ thương tiếc, chỉ có điều, vẻ thương tiếc
xuất hiện trên khuôn mặt to béo của hắn, quả thật rất tức cười.
“Bàn Tử, ngươi lại nằm mơ giữa ban ngày. Ngươi cho rằng, lần này ta còn đánh không
lại ngươi sao? Chỉ cần ta thắng, ngươi phải trả lại Phượng Nữ cho ta”. Thanh âm trầm
trầm giống như đến từ cửu u.
Bảy luồng quang mang hoa mĩ lóe lên, một tiếng đinh nhỏ vang lên, theo hình Bắc Đẩu
Thất Tinh đồng thời dừng lại trước người Bàn Tử, đó là bảy chuôi đao, nhưng chỉ có
chuôi đao lộ ra bên ngoài, điểm cuối mỗi chuôi đao, đều được khảm một khối bảo thạch
lóng lánh có hình dạng và màu sắc bất đồng. Lam, hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch, hắc –
bảy màu sắc giao nhau tạo ra ánh sáng rực rỡ, nhất thời khiến cho trên đỉnh núi bao trùm
một tầng bảo quang dày đặc.
Đây cũng không phải bảo quang bình thường mà là một loại kết giới đặc thù dung hợp
thất chủng ma pháp nguyên tố, trừ phi người dùng phép nguyện ý hoặc là thất sắc bảo
thạch bên trong toàn bộ bị hủy, nếu không ai cũng vô pháp di động bảy thanh đao.
Bàn Tử vỗ tay cười nói: “Hay! Hay! Bảo bối đều đã tới. Tiểu tử sử dụng bảo bối, ngươi
cũng ra đi. Nhanh nhanh cho ta xem ngươi lại có trò chơi gì mới, nếu đánh được ta, ta sẽ
trả lại cho ngươi Phượng Nữ, nếu không, theo quy củ cũ, đưa cho ta ăn Thất Hệ Đại
Xan.”
“Hừ, Bàn Tử, ngươi cẩn thận một chút, lúc này, chỉ sợ ngươi chẳng những không ăn được
bảy bữa đại tiệc, còn phải để mạng lại đây.” Trong mây mù, thân ảnh một người mặc áo
vải màu xám chậm rãi đi tới, đó là một người trẻ tuổi nhìn qua mới chỉ hơn hai mươi, mái
tóc dài màu vàng phi tán sau lưng, vẻ anh tuấn đủ để làm nữ nhân đố kị, trên mặt có một
tầng hàn ý nhàn nhạt, đôi mắt màu lam trong suốt tựa hồ nước, bình tĩnh nhìn chăm chú
về phía trước, hắn không nhìn Bàn Tử, ánh mắt dừng trên bảy khối bảo thạch lóng lánh
huyễn lệ, phảng phất như đó là toàn bộ tính mạng của chính hắn.
Băng Hỏa Ma Trù
- Bàn Tử cười hắc hắc, nói: “Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi. Ngươi phải biết rằng
Bàn Tử vì ăn, thậm chí có thể liều mạng. Vì nhục ti rất quý, nhục phiến giá cả lại rất cao,
nếu có một khối thịt to, hai người đều có thể bỏ qua. bụng ta vẫn còn đầy thịt, mỡ, phỏng
chừng còn có thể đùa giỡn với ngươi một hồi.”
Người trẻ tuổi tóc vàng thở dài một tiếng: “Bàn Tử, ngươi cần gì phải làm khó ta như
thế? Ngươi trả ta Phượng Nữ, cùng lắm thì, ta cho ngươi liên tục ăn Thất Hệ Đại Xan
trong một tháng. Nếu ngươi không chịu cho ta thấy Phượng Nữ, hôm nay ta cho dù liều
mạng dùng tới Sinh Mệnh ma pháp, cũng phải khiến ngươi lưu lại ở chỗ này”.
Bàn Tử nhéo nhéo cái cằm đầy thịt của mình, nói: “Không thể làm vậy được, nếu trong
lòng ngươi không có chỗ dựa là tưởng niệm, hương vị làm ra sẽ kém đi, đã ăn qua thứ
ngon nhất, ngươi lại để cho ta ăn thứ kém một bậc sao được? Nói thật nhé, thiên phú của
tiểu tử ngươi là tốt nhất trong những người ta từng thấy. Ma pháp luyện tới cảnh giới của
ngươi, thật sự khiến cho Bàn Tử ta rất bội phục!”
Người trẻ tuổi cười khổ nói: “Ngươi cũng không phải không biết, ta luyện ma pháp,
không phải để làm một gã ma pháp sư, mà để có thể làm ra thức ăn ngon hơn. Huống chi,
ta tối đa cũng chỉ có thể dụng xuất bát cấp ma pháp mà thôi”.
Bàn Tử lắc lắc đầu, nói: “Không giống. Mặc dù ngươi chỉ có thể dụng xuất bát cấp ma
pháp, nhưng đối với ma pháp khống chế và giải thích ta thấy ma đạo sư cũng vô pháp so
với ngươi. Thử hỏi, bọn họ ai có thể làm được Băng Hỏa Đồng Nguyên, không chỉ sử
dụng được Băng Hỏa Đồng Nguyên lực mà còn có thể khu động phong, thổ, không gian,
quang minh, hắm ám năm chủng loại nguyên tố khác nữa? Mặc dù chỉ là phụ trợ, nhưng
ngươi cũng là toàn hệ ma pháp sư đầu tiên trên đại lục. Nhớ lại, bọn họ gọi ngươi là Băng
Hỏa Ma trù, quả thật, lực lượng của ngươi căn bản đều ở băng, hỏa, danh hiệu này quả
thực rất thích hợp với ngươi. Ha ha, hôm nay ta lại có món ngon để ăn”.
Thanh niên tóc vàng hàn quang đại thịnh, nhíu mày nói: “Nói như vậy chúng ta vẫn phải
đánh?”
Bàn Tử cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên, ta còn chờ ăn Thất Hệ Đại Xan của ngươi
nữa. Cũng giống lần trước, ta cho ngươi thời gian ngâm xướng chú ngữ, động khẩu đi.
Trước khi ăn cơm hoạt động một chút, quả thật cũng tốt, gần đây tựa hồ lại béo hơn
không ít.”
Thanh niên tóc vàng ánh mắt thay đổi, trở nên cố chấp dị thường, từ đầu tới cuối, ánh mắt
của hắn đều dừng lại trên bảy khối bảo thạch lộ ra bên ngoài kia: “ Thời gian chúng ta
biết nhau cũng không ngắn, ta còn chưa giới thiệu cho ngươi tên lũ gia hỏa kiếm cơm của
ta, chúng đều là bằng hữu thân mật nhất của ta.”
Bàn Tử có chút tò mò nói: “Đúng vậy! Quả thật chưa từng nghe ngươi nói qua. Bảy chuôi
đao này đều kỳ quái. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”
Thanh niên tóc vàng trong mắt toát ra hào quang si mê: “Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán
Băng Hỏa Ma Trù
- Tức - Tần Lộ”. Một tiếng vù vù nhỏ, lam quang đột nhiên phóng thích, thủy nguyên tố
trên đỉnh núi rõ ràng cường thịnh hơn.
“Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao – Chánh Dương Đao” hồng quang hiện.
“Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm – Ngạo Thiên Đao” thanh quang hiện.
“Đại Địa Tô Tỉnh Đích Toàn Luật – Trườn Sanh Đao” hoàng quang hiện.
“Thần Ky Bách Biến Đích Lục Mang - Tuyền Ki Đao” ngân quang hiện。
“Quán Thông Thiên Địa Đích Thự Quang -Thánh Diệu Đao” bạch quang hiện。
“Vĩnh Thế Địa Ngục Đích Trớ Chú - Phệ Ma Đao” hắc quang hiện。
Thất sắc quang mang đột nhiên phóng thích, đan vào nhau tạo thành sắc thái rực rỡ như
cầu vồng. Thanh niên tóc vàng trên mặt nở nụ cười, nhìn hào quang bảy màu nói: “Chúng
là thất đại thần nhận, cũng là ma pháp trượng ngưng tụ băng, hỏa, phong, thổ, không
gian, quang minh, hắc ám thất chủng nguyên tố. Tối trọng yếu, chúng nó đều là thái đao
của ta.”
Nụ cười trên mặt Bàn Tử đột nhiên tiêu thất mà thay bằng vẻ ngưng trọng, hắn cảm giác
được, lúc này hơi thở của thanh niên trước mặt so với lúc trước rõ ràng bất đồng, một
tầng kim quang nhàn nhạt xuất hiện trên người hắn, thật bất ngờ đúng là đỉnh phong
trong đấu khí – đấu thần khí. Thân trên hơi nghiêng về phía trước thân thể béo mập được
hào quang bao bọc, lúc này lại tựa như một thanh trọng kiếm thật sự. Đúng vậy, hắn
chính là một vũ giả tối cao, xưng hào kiếm thánh.
Thanh niên tóc vàng trong mắt hào quang đại phóng, hai tay nâng lên, ngón tay thon dài
linh hoạt theo cánh tay nhanh chóng di chuyển, nhanh chóng xuất hiện trước thân y hai
cái lục mang tinh, một hồng, một lam, nhìn qua hết sức rõ nét: “Băng Tuyết nữ thần a,
thỉnh người ban cho ta vĩnh đống chi băng, Hỏa Diễm chi thần a, thỉnh người ban cho ta
phượng hoàng niết bàn chi diễm. Dùng tên của ta, cực hạn băng hỏa, dung hợp!”. Bảy
khối bảo thạch trên bảy chuôi đao đồng thời phát sáng, hồng lam lưỡng sắc quang mang
phát động, kéo theo ngũ sắc quang mang hướng thanh niên tóc vàng chợt tiến tới.
Thất sắc quang mang bao bọc thân thể người trẻ tuổi, theo hai cái lục mang tinh hồng lam
lúc trước dẫn động, hình thành một tầng toàn hệ kết giới, người trẻ tuổi trong mắt ánh lên
một nụ cười quái dị, nhìn Bàn Tử nói: “Cho ngươi thử đặc kỹ ma pháp ta vừa nghiên cứu
ra, Toàn Hệ Ảnh Chi Khôi Lỗi.”
Băng Hỏa Ma Trù
- Chương 1: Băng tuyết tế tự đích truy sát.
(Thượng)
Ánh mặt trời gay gắt như lửa đốt, một gã nam tử cao lớn dắt theo một đứa nhỏ thong thả
bước đi. Nam tử trên người mặc ma pháp bào màu hỏa hồng, ngực có hình kim sắc hỏa
diễm, đại biểu cho thân phận ma đạo sĩ của hắn. Mái tóc dài màu vàng phi tán phía sau
lưng, khuôn mặt màu cổ đồng giống như được dùng đao gọt búa đục góc cạnh rõ ràng,
nhưng trong đôi mắt màu nâu của hắn lại thấp thoáng vẻ bi thương.
“Niệm Băng, ngươi mệt sao?” - Nam tử cúi đầu nhìn đứa nhỏ.
Nam hài thân cao chỉ tới phần eo của nam tử, tướng mạo so với nam tử cao lớn cũng có
sáu phần tương đương, chỉ có điều khuôn mặt hắn đường nét nhu hòa hơn rất nhiều, mái
tóc đồng dạng màu vàng, dù tuổi còn nhỏ, nhưng tướng mạo anh tuấn so với nam tử to
lớn càng thu hút sự chú ý hơn. Hắn có một đôi mắt màu thủy lam, thân thể nhìn qua có
chút gầy yếu, bởi vì mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, trên tóc đã có chút mồ hôi ẩn hiện.
Đứa nhỏ kiên định lắc đầu: “Ba, con không mệt, chúng ta sẽ gặp mụ mụ sao? Con… con
rất nhớ mụ mụ.”
Nam tử cao lớn ngửa đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt trên không trung, ánh sáng chói mắt
tựa hồ không có mảy may ảnh hưởng tới hắn: “Đúng vậy! Chúng ta sẽ gặp mụ mụ của
ngươi, mười năm rồi, ngươi đã mười tuổi rồi, mười năm qua, thiên hạ to lớn, nhưng
không có nơi dung thân cho cha con ta. Bất luận như thế nào, lần này ta nhất định phải
gặp mụ mụ của con, cho dù phải trả giá bằng tính mạng này.”
Niệm Băng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, có chút khó hiểu nhìn phụ thân: “Ba ba, vì sao bọn
họ không cho chúng ta gặp mụ mụ?”
Nam tử cao lớn hừ lạnh một tiếng, trong mắt tựa hồ muốn phun ra hỏa diễm: “Bọn họ,
hừ, bọn họ… Niệm Băng, con còn nhỏ, chờ ngươi trưởng thành, sẽ minh bạch thôi. Vì
mụ mụ của ngươi, ba ba có thể nỗ lực hết thảy, nhưng mà, ta thật sự không nỡ về con a.
Con còn nhỏ như vậy, tới thôn phía trước, con lưu ở đó đợi ba ba được không?”
“Không, ba ba, ta sẽ đi cùng người tìm mụ mụ. Mụ mụ đã không cần ba, chẳng lẽ người
Băng Hỏa Ma Trù
- cũng không cần ta sao?” Niệm Băng vành mắt đỏ lên, căng thẳng nắm lấy tay phụ thân,
chỉ sợ hắn buông tay mình ra.
Nam tử cao lớn từ trong người móc ra một quyển trục đặt vào tay Niệm Băng: “Nhớ rõ
ba ba dạy ngươi phương pháp dẫn động ma pháp quyển trục không? Con có thể theo ta
đi, nhưng mà, trong lúc nguy cấp, nhất định phải nhớ sử dụng quyển trục này, nó sẽ đem
ngươi tới địa phương an toàn, chỗ mà mấy hôm trước ba ba vẽ ma pháp trận đó.”
Niệm Băng đem ma pháp quyển trục thu vào trong tay, nhu thuận gật gật đầu, nói: “Ba
ba, con biết rồi.”
Nam tử cao lớn thở dài một tiếng nói: “Đáng tiếc, thời gian quá ngắn, thiên phú của
ngươi so với ta còn tốt hơn, nếu thời gian cho phép ta sẽ dạy con càng nhiều thứ, có lẽ
con sẽ trở thành hỏa hệ ma pháp sư đứng đầu trên đại lục này. Nhưng thời gian không
cho phép ta tiếp tục chờ đợi. Nếu chúng ta ngày mai không thể đuổi tới Băng Thần Chi
Bảo, sẽ vĩnh viễn không thể gặp mụ mụ của con nữa.”
Niệm băng chỗ hiểu chỗ không gật đầu nói: “Ba ba, sau này ta nhất định sẽ trở thành một
hỏa hệ ma pháp sư cường đại như người.”
Nam tử cao lớn trong mắt toát ra một tia mông lung: “Nhớ lại năm đó, thời điểm ta và mụ
mụ của con ở cùng một chỗ, chúng ta từng giao hẹn, nếu có hài tử, nên để cho nó tu luyện
ma pháp thế nào? Nàng là băng hệ ma pháp sư mà ta lại là hỏa hệ, băng hỏa bất tương
dung, con của chúng ta chỉ có thể lựa chọn một loại. Khi đó, mụ mụ của con nói: nếu sinh
con trai sẽ theo ta học hỏa hệ ma pháp, sinh con gái, sẽ theo nàng học băng hệ ma pháp.
Bây giờ nhớ lại, nàng phảng phất ở ngay trước mắt ta, lời nói còn văng vẳng bên tai mà
người thì đã không còn.”
Nói tới đây, thanh âm của hắn đột nhiên trở nên vang dội: “Ta, hỏa hệ Ma Đạo sĩ Dung
Thiên phát thệ, nhất định sẽ ngăn cản nghi thức kế thừa Băng Chi Nữ Thần tế tự, đoạt lại
thê tử của ta.”
Ba ngày sau ….
Đó là một ngọn núi cao chừng trăm thước. Đỉnh núi dốc đứng, mặc dù không cao nhưng
lại khiến cho người khác cảm thấy lăng lệ. Quả núi màu than chì nhìn qua có phần xơ xác
tiêu điều, mặt trên mặc dù có thực vật sinh trưởng, nhưng lại cực kỳ thưa thớt, có lẽ là bởi
vì sơn thế dốc đứng. Trừ phi là người thường xuyên hành tẩu ở trên núi, người thường rất
khó trèo lên ngọn núi dốc đứng như vậy. Dưới chân núi, một con sông lớn từ nam tới bắc
mênh mông bộc phát, đây là con sông mẹ nổi danh ở Ngưỡng Quang đại lục. Tên gọi
Thiên Thanh hà. Con sông lớn dài gần hai ngàn công lý, nguồn của nó ở tận cực bắc
Băng Cực Hành Tỉnh, sáu mươi phần trăm diện tích hành tỉnh đều bị sông băng bao phủ,
mỗi năm xuân hạ lưỡng kỳ, sông băng tan đi, hội tụ vào trong Thiên Thanh Hà, kéo thẳng
tới tới đại hải xa xôi.. Mặt sông rộng lớn, chỗ hẹp nhất cũng có gần trăm thước chiều
rộng, chỗ rộng nhất có thể đạt tới mấy ngàn thước. Nước sông trong suốt và chảy xiết
Băng Hỏa Ma Trù
- đúng như tên gọi, chảy qua mấy quốc gia, hơn mười hành tỉnh. Nếu ngẫu nhiên phát tác
nó có thể dâng nước gây lũ lụt ghê gớm, nhưng bởi các nước mà Thiên Thanh hà chảy
qua cùng có biện pháp trị thủy thích đáng, vì vậy mọi người sinh sống hai bên bờ sông
đều có thể bình tĩnh an dật sinh hoạt, dựa vào dòng sông mà sống.
Ngọn núi dốc đứng, đỉnh núi chỉ có diện tích không đầy mười thước vuông, trên mặt đất
xuất hiện quang mang hỏa hồng sắc, đó là một quang điểm, quang điểm nhanh chóng di
động, trong chớp mắt xoay vòng quanh một lục mang tinh. Nhiệt độ ở đỉnh núi kịch liệt
tăng lên, trên lục mang tinh vì sức nóng mà sinh ra gợn sóng.
Từng gợn sóng chậm rãi rung động, hồng quang đột nhiên đại thịnh, ma pháp nguyên tố
xung quanh tựa hồ kêu to mừng rỡ, trong ba động nguyên tố mãnh liệt, một thân ảnh màu
xám lẳng lặng xuất hiện.
Thân ảnh một người lảo đảo từ trong hỏa hồng sắc ma pháp trận ngã xuống, suýt nữa ngã
sấp xuống đất, đó là một đứa nhỏ, một hài tử nhìn qua mới mười mấy tuổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn còn lưu lại thần sắc sợ hãi, mái tóc ngắn màu vàng có chút
rối loạn, đôi chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, hơi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
“Ba ba, mụ mụ, vì sao… vì sao lại như vậy?” Nước mắt theo khuôn mặt không ngừng
chảy xuống, sự thống khổ khi mất đi người thân nhất, vô luận là ai cũng rất khó chấp
nhận, huống chi hắn chỉ là một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi.
Khóc trong chốc lát, tinh thần mệt mỏi, Niệm Băng cuộn tròn phía sau một khối nham
thạch trên đỉnh núi, thiếp đi. Hắn tuổi còn nhỏ, lúc này đã mê man, căn bản không biết
chính mình phải làm gì. Lam hồng lưỡng sắc quang mang trong ngực hắn chợt lóe chợt
tắt, xung quanh hỏa vân và băng nguyên nhanh chóng hướng thân thể nhỏ bé ngưng tụ,
quá trình kỳ dị này duy trì trong thời gian ăn hết bữa cơm mới lặng lẽ biến mất.
Không biết đã trải qua bao lâu, chấn động và đau đớn kịch liệt khiến cho Niệm Băng từ
trong cơn mơ tỉnh lại, ba thân ảnh cao gầy đứng ở trước mặt hắn không xa, ngực truyền
tới cơn đau kịch liệt không khỏi làm hắn ho khan một tiếng, một ngụm máu tươi theo
khóe miệng chảy ra. Cái áo vải màu xám có thêm vết đất hình dấu chân.
Ba người kia, đều mặc ma pháp bào màu lam, cùng mái tóc dài tựa hồ dung hợp thành
một thể, phảng phất thân thể bọn họ chỉ dùng băng ngưng kết thành, làm cho người ta có
một cảm giác băng lãnh, nhìn qua hình dáng bọn họ ước chừng ba bốn mươi tuổi, ở giữa
là một người trên ngực trái ma pháp bào đính ba bông tuyết màu lam do tinh thạch điêu
khắc thành lớn cỡ ngón tay. Hai người đi theo hắn cấp bậc hiển nhiên kém hơn một chút,
chỉ có một viên.
“Lấy hỏa làm trụ cột sử dụng thuấn gian di động ma pháp trận. Đáng tiếc lại là do một
đứa nhỏ sử dụng, khí tức lưu lại rất rõ ràng.” Ma Pháp sư ở giữa thản nhiên nói.
Gặp lại ba người này, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú nhất thời trở nên vặn vẹo: “Các ngươi,
a! Là mấy người xấu các ngươi. Còn mụ mụ của ta. Còn ba ba của ta...” Không biết là khí
lực tới từ đâu, Niệm băng miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên, nhằm vào người đứng giữa
Băng Hỏa Ma Trù
- phóng tới. Lúc này hắn đã quên chính mình có năng lực sơ cấp ma pháp sư, trong lúc xúc
động, chỉ còn bản năng.
“Tiểu tạp chủng, muốn chết sao?” Ma pháp sư bên trái vung tay lên, một viên thủy đạn
đường kính ba tấc thuấn phát ra, trực tiếp nổ trên ngực thiếu niên, thủy đạn chỉ là nhất
cấp ma pháp tối phổ thông, lực công kích cũng không mạnh, Niệm Băng kêu lên một
tiếng đau đớn, lảo đảo ngã lùi về phía sau vài bước, đặt mông ngồi dưới đất, tay hắn vì
trợ giúp ổn định thân thể mà bị nham thạch bên cạnh cọ sát tạo ra mấy vết máu.
Ma Pháp sư ở giữa trừng mắt nhìn đồng bọn: “Đủ rồi, hắn chỉ là một đứa nhỏ, ta không
muốn để cho hắn phải chịu nhiều đau khổ.”
“Vâng, tôn kính Băng Tuyết tế tựu đại nhân.” Ma pháp sư ra tay vội vàng đáp ứng một
tiếng rồi thối lui về bên cạnh.
Băng Tuyết tế tựu nhìn Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Cậu bé, ta vốn không muốn thương
tổn ngươi, thế nhưng, ngươi là đứa nhỏ của bọn hắn, vì tôn nghiêm của Băng Thần Tháp,
ngươi không thể tiếp tục tồn tại. Giao ra Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch, ta cho ngươi
được chết thống khoái”. Với thân phận của hắn, tự nhiên không thể ra tay lục soát, nhưng
giọng nói ra lệnh lại tỏ ra uy nghiêm vô hình.
Chương 1 Băng Tuyết tế tự (Trung)
Niệm Băng chậm rãi đứng lên, tuổi còn nhỏ nhưng trong ánh mắt hắn lại toát lên vẻ băng
lãnh, cừu hận trong lòng hắn thiêu đốt, “Tôn nghiêm của Băng Thần Tháp? Ba ba từng
nói qua, Băng Thần Tháp bề ngoài quang vinh, chỉ bất quá là một đống rác rưởi. Muốn
thu hồi Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch? Đừng có nằm mộng, ta cho dù chết cũng sẽ
không cho các ngươi, đó là thứ lúc tối hậu mụ mụ cho ta, các ngươi đều chết đi.” Không
có dấu hiệu báo trước, song quyền đồng thời chém ra, tả hồng hữu lam, lưỡng đạo quang
mang phân biệt dẫn theo khí tức bất đồng nhằm ba gã Băng Tuyết pháp sư trước mặt
đánh tới. Đó là hỏa cầu và thủy cầu, hai ma pháp nhất cấp, không cần ngâm xướng chú
Băng Hỏa Ma Trù
- ngữ có thể sử dụng ma pháp, băng hỏa đồng thời xuất hiện, hắn cũng không ngờ được
thành tích của bản thân,
Băng Tuyết tế tự trong mắt quang mang chợt lóe, rất nhanh đã ngâm nga mấy chữ đơn
giản, một thủy tường nhu hòa bằng không xuất hiện, thủy thỏa va chạm sinh ra một phiến
hơi nước. Hắn trong lòng chợt động, thầm nghĩ bất hảo, khi muốn tiếp tục ra tay thì đã
không còn kịp.
Thân thể bé nhỏ đã từ đỉnh núi nhảy xuống, thời khắc hắn nhảy ra khỏi vách núi đen,
không có chút do dự. Một tiếng tõm vang lên, thân ảnh đã biến mất trong dòng sông chảy
xiết, chỉ để lại những gợn sóng nhẹ nhàng. Thanh âm Niệm Băng vẫn như trước quanh
quẩn bên tai ba gã Băng Tuyết pháp sư, bọn họ rốt cuộc hiểu được ý tứ chết cũng không
giao Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch ra.
Băng Tuyết tế tự tiến lên vài bước, đi đến bên vách đá, than nhẹ một tiếng: “Một đứa nhỏ
kiên cường a!”
“Băng Tuyết tế tự đại nhân, điều này sao lại có thể? Hắn bao nhiêu tuổi, làm sao lại có
thể thuấn pháp hai loại ma pháp? Nhưng lại là ma pháp xung đột lẫn nhau.” Băng Tuyết
pháp sư bên trái kinh ngạc nhìn dòng nước chảy xiết phía dưới.
Băng Tuyết tế tự lạnh nhạt nói: “Cũng không phải pháp lực của hắn cao, mà bởi vì hắn
chẳng những có Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch, lại còn dung hợp Hỏa Diễm Thần Chi
Thạch. Hai khối cực phẩm bảo thạch này mặc dù hắn không vô pháp sử dụng năng lực
chân chính của nó, nhưng kích phát ra ma pháp sơ cấp đơn giản cũng không đáng kinh
ngạc. Bất quá, băng hỏa tương khắc, nhưng đồng thời sử dụng hai loại sơ cấp ma pháp lại
tựa hồ không có xung đột lẫn nhau. Điều này làm ta thật sự không minh bạch. Xem ra
đứa nhỏ này trên phương diện ma pháp có thiên phú cực cao.”
Pháp sư bên phải giọng căm hận nói: “Đáng tiếc, chúng ta không có đủ ma lực đem dòng
sông chảy xiết này đóng băng lại, nếu không nhất định có thể tìm được hai khối bảo
thạch. Băng Tuyết tế tự đại nhân, nhiệm vụ của chúng ta làm sao bây giờ? Lúc trước, thà
trực tiếp lục soát toàn thân hắn.”
Băng Tuyết tế tự nhìn hắn, hàn ý trong mắt khiến cho tên pháp sư kia giật mình một cái,
cũng không dám nói gì thêm nữa.
“Nhớ kỹ, tu luyện ma pháp trước hết phải tu tâm, không có một trái tim bình tĩnh, năng
lực ma pháp của các ngươi thủy chung không thể đạt tới cảnh giới thượng thừa. Nhiệm
vụ lần này vì thất bại mà chấm dứt, hết thảy trách nhiệm ta sẽ gánh chịu. Chúng ta trở về.
Băng Tuyết Nữ Thần vĩ đại a! Ta thỉnh cầu sự phẫn nộ của ngài, đưa chúng ta tới bến bờ
thất lạc.” Không biết từ khi nào, trên tay hắn đã có thêm một cây ma pháp trượng dài
chừng một thước, thân trượng hiện ra màu lam trong suốt, chẳng biết vì sao lại chế tạo,
đầu trượng lấy thế Bát Trảo Trảo Ma, giống như chúng tinh phùng nguyệt lộ ra tám ngón
tay linh tinh, nắm lấy một viên bảo thạch trong suốt.
Băng Hỏa Ma Trù
- Pháp trượng chậm rãi giơ lên, băng nguyên tố trong không trung từ từ trở nên cuồng bạo,
bầu trời cũng theo đó mà tối sầm xuống, sự phẫn nộ của Băng Tuyết Nữ Thần là gì? Là
Băng Tuyết Phong Bạo.
Băng Tuyết Phong Bạo, lục cấp đại pham vi băng hệ ma pháp, lực công kích bình
thường, phạm vi cực lớn.
Tuyết bay đầy trời làm cho nhiệt độ không khí kịch liệt hạ xuống, đây là cảnh tượng
Băng Tuyết pháp sư thích nhất, bầu trời hôn ám, phong tuyết tàn phá, Băng Tuyết tế tự
pháp trượng chỉ phía trước. “Đi thôi.”
Hai gã Băng Tuyết pháp sư lên tiếng, toàn thân tỏa ra quang mang nhàn nhạt màu lam,
giống như một mảnh bông tuyết tung bay, theo gió tuyết phiêu đãng, theo hướng Băng
Thần Tháp mà đi. Băng Tuyết Phong Bạo tối thích hợp cho Băng Tuyết pháp sư tiến
hành phi hành khoảng cách ngắn, mặc dù không thể giống như Phong hệ ma pháp sư liên
tục duy trì phi hành, nhưng trong thời gian ngắn tốc độ so với Phong hệ ma pháp còn
nhanh hơn vài phần.
Đồng bạn đi rồi, Băng Tuyết tế tự ánh mắt băng lãnh nhìn lần cuối vào Thiên Thanh hà
rộng lớn, khẽ thở dài: “Hết thảy đều do trời cao quyết định đi, Băng sư thúc, ta có thể làm
cho ngươi, cũng chỉ có việc này mà thôi.” Với trình độ ma pháp của hắn, vốn có thể trong
lúc Niệm Băng đào thoát mạnh mẽ đem hắn đánh gục, nhưng thiện niệm trong lòng khiến
cho hắn không làm như vậy, cấp cho đứa nhỏ đáng thương đã mất đi cha mẹ kia một tia
sinh cơ cuối cùng.
Tra Cực từ trong Đào Hoa sâm lâm đi tới bờ sông Thanh Thiên, mắt nhìn qua lưới đánh
cá trên nay, miệng lầm bầm bầm nói: “Cải thiện cải thiện cuộc sống đi, mỗi ngày đều ăn
rau cỏ, cho dù có ngon tới đâu, thân thể luôn thiếu dinh dưỡng a. Đánh bắt vài con thanh
ngư, tẩm bổ thân thể già nua này một chút.”
Không khí tươi mát có hơi ẩm ướt, chóp mũi hô hấp, khiến cho hắn cảm thấy hết sức dễ
chịu, Tra Cực năm nay đã năm mươi bảy tuổi cư trú ở chỗ này cũng đã mười năm, hết
thảy chung quanh đều rất quen thuộc với hắn.
Hai tay run rẩy miễn cưỡng cầm lưới đánh cá lên, dùng tay quăng lưới ra ngoài, mặc dù
chỉ xa bốn năm thước, nhưng với con sông Thiên Thanh ngư sản phong phú mà nói, chỉ
cần hắn chịu khó kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ không phải tay không đi về. Đem lưới
đánh cá cố định ở bên cạnh, lấy một cái ngư tuyến trong đó buộc ở cổ tay mình, Tra Cực
ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ bên cạnh, mùa hè nóng như lửa, ngồi hóng mát dưới
bóng cây quả là lựa chọn đúng đắn.
Thân thể vừa mới ngồi xuống, ngư tuyến trên tay Tra Cực đột nhiên chấn động mãnh liệt,
đôi mắt vốn đã nhắm lại của hắn mở ra, tinh quang chợt lóe lên, “Vận khí sẽ không tốt
vậy chứ. Bình thường, phải mất một chút thời gian mới được. Phôi liễu, sao lại không
phải cá, cái lưới đánh cá đáng thương của ta!” Khi hắn nhìn vào trên sông, lại nhìn thấy
một khối mộc đầu, mộc đầu không lớn, dài ước chừng một thước, hình dáng gồ ghề, đang
Băng Hỏa Ma Trù
- quấn quanh thân nó là một lưới đánh cá không thể tính là chắc chắn, không cần nhìn hắn
cũng biết, sợ rằng lưới đánh cá này xem như bỏ đi.
Tra Cực còn chưa kịp cảm thán vận khí bản thân đáng thương, đã phát hiện ra trên cây gỗ
kia có một đôi tay mảnh khảnh, có người, trong sông có người. Không dám chậm trễ, hắn
đem ngư tuyến nhanh chóng quấn quanh đùi mình, chạy nhanh ra xa bờ, bằng lực ở chân
kéo cả người cả khối gỗ lên bờ.
“Không…“ Niệm Băng mạnh mẽ ngồi dậy, thở hổn hển từng hơi một. Trong mắt lộ ra
thần sắc kinh nghi bất định.
Tiếng chim kêu rõ ràng truyền vào trong tai, ánh sáng nhu hòa chiếu vào trên người hắn,
mang tới vài phần ấm áp, dùng sức lắc lắc đầu, tâm thần hơi ổn định lại một chút, theo
cảm giác ấm áp, hắn biết bản thân còn chưa chết, tim đập dần dần bỉnh ổn lại, quan sát
bốn phía. Ngoại trừ cái giường chính mình đang ngồi, chung quanh tựa hồ không bài trí
quá nhiều, trong phòng có không ít bụi đất, hiển nhiên là không thường xuyên quét dọn.
“Ngươi tỉnh rồi.” Một thanh âm mệt mỏi vang lên.
Niệm Băng hạ ý thức co tròn thân thể lại, “Ngươi, ngươi là ai?”
“Ân nhân cứu mạng của ngươi.” Tra Cực đi đến bên giường ngồi xuống, để cái bát trong
tay xuống cái bàn ở bên cạnh, mỉm cười nhìn Niệm Băng, trong lòng thầm nghĩ, “Đứa
nhỏ này thật anh tuấn.”
Trong đầu hồi tưởng lại hết thảy sự kiện phát sinh trong mấy ngày, Niệm Băn toàn thân
có chút chấn động, sờ sờ trong ngực mình, vật phẩm cứng rắn kia vẫn còn tồn tại, lúc này
hắn mới nhẹ nhàng thở ra, dò hỏi: “Là ngài đã cứu ta?” Vừa nói, hắn vừa đánh giá lão
nhân trước mắt, hắn nhìn qua hình dáng đã hơn sáu mươi tuổi, máu tóc màu đen đã hoa
râm, nếp nhăn biểu hiện phong sương của năm tháng, trên mặt mang theo nụ cười hiền
hòa, tướng mạo rất bình thường.
Tra Cực nói: “Đương nhiên là ta, nếu không, ngươi cho rằng là ai? Coi như vận khí của
ngươi tốt, có thể kiên trì ôm khúc gỗ, ngươi có biết ta đem ngươi về tốn mất bao nhiêu
sức lực không? Thật sự là mệt chết lão nhân gia ta. Tiểu tử kia, ăn một chút gì đi, cái khối
gỗ của ngươi đụng phá mất lưới đánh cá của ta, bây giờ chỉ có cháo rau để uống.”
Lúc trước bị vây trong sự sợ hãi, Niệm Băng đối với thân thể chính mình cũng không có
quá nhiều cảm giác, lúc này vừa nghe Tra Cực cho hắn ăn cái gì, hắn mới phát hiện, cái
bụng của mình đã gần dán vào sau lưng rồi. Lúc ấy, hắn nhảy xuống sông Thiên Thanh,
bị mặt nước đập vào đau nhức suýt chút nữa làm hắn hôn mê bất tỉnh, hai tay quơ quào,
nhưng sau khi lại bị lao ra vài trăm thước, kỳ công bắt được một cây gỗ, ý thức cầu sanh
mãnh liệt khiến hắn ôm chặt cây gỗ không buông. Cũng xem như hắn vận khí tốt, Thiên
Thanh hà cực kỳ rộng lớn, không có đá ngầm đột nhiên nhô ra, lúc này mới va vào lưới
đánh cá của Tra Cực rồi được cứu.
Băng Hỏa Ma Trù
- Hắn có phần cẩn thận liếc mắt nhìn Tra Cực, lúc này mới đem bát đồ ăn tỏa ra mùi thơm
bưng lên. Khi hắn nhìn qua bên trong bát, không khỏi ngây ra một lúc, cháo màu trắng,
nhìn qua rất đặc, tựa hồ trong suốt, lấp lánh sáng bóng, một khối rau màu xanh biếc, mặc
dù lớn nhỏ không đều, nhưng rải rác trong bát cháo trắng, tựa hồ có thể cảm giác được nó
sở hữu sanh mạng khí tức, tới gần hơn, cả bát cháo nhẹ nhàng tỏa ra mùi thơm ngát,
khiếm cho Niệm Băng không kiềm chế nổi nhanh chóng ăn vào. Hắn nào biết, trước kia,
một chén cháo bình thường như vậy, tại đại lục ẩm thực giới có mỹ xưng Phỉ Thúy Bạch
Ngọc Chúc, cũng không phải người thường có thể ăn vào, mấu chốt của nó không phải ở
mặt nguyên liệu, mà là ở phương pháp chế biến.
Chương 1: Băng tuyết tế tự đích truy sát. (Hạ)
Cháo trắng hương vị ngọt ngào, hỗn hợp rau cỏ tươi mát, hai loại khí tức bất đồng kết
hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, ăn một chén cháo vào bụng, Niệm Băng cảm thấy khí lực
bản thân khôi phục được vài phần, tới tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Một bát cháo rau
bình thường, lại làm cho cảm giác, vị giác của hắn cực độ thỏa mãn, khiến hắn đối với
Tra Cực không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm.
“Gia gia, cám ơn ngài! Cháo này uống rất ngon, là ngài tự làm sao?” Niệm Băng tò mò
hỏi.
Thần sắc ảm đạo trong mắt Tra Cực chợt lóe lên, “Ta bây giờ, cũng chỉ có thể làm chút
thức ăn bình thường này mà thôi.”
“Bình thường? Sao lại thế? Bát cháo này là thức ăn ngon nhất ta từng nếm qua đó, hương
vị thật sự quá tuyệt vời. Cho dù, cho dù trước kia mụ mụ làm cơm, so ra cũng tuyệt đối
kém mùi vị của nó.” Nhắc tới mụ mụ của mình, Niệm Băng vành mắt không khỏi đỏ lên,
cừu hận mãnh liệt phát ra, khiến cho Tra Cực ở một bên không khỏi âm thầm kinh ngạc.
“Tiểu bằng hữu, ta còn chưa biết ngươi tên là gì đó? Vì sao lại rơi xuống nước? Nhà của
ngươi ở đâu?”
Băng Hỏa Ma Trù
- Niệm Băng toàn thân cứng đờ, hắn mặc dù chỉ có mười tuổi, nhưng vài năm nay vẫn theo
cha đông bôn tây tẩu, thành thục hơn những đứa nhỏ cùng tuổi, cha từng nói qua cho hắn,
gặp người chỉ nói ba phần đạo lý, hai năm trước hắn trong lúc vô ý nói ra khiến cho bản
thân và cha bị đuổi giết một tháng trời, cũng đã minh bạch sâu sắc, cúi đầu nói: “Tên của
ta dường như gọi là Niệm Băng, những cái khác, đều nhớ không ra.”
Niệm Băng dù sao cũng chỉ có mười tuổi, sự cố trước mặt Tra Cực, những lời này làm
sao có thể làm cho người ta tin tưởng được? Bất quá Tra Cực cũng không hỏi nhiều, mỉm
cười nói: “Ta gọi là Tra Cực, ngươi có thể gọi ta là gia gia. Ngươi nói ngươi đã quên hết
thảy, vậy ngươi có nơi nào để tới không?”
Niệm Băng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, lắc lắc đầu, “Ta, ta cũng không biết
nên đi đâu.”
Nhìn thấy hắn hình dáng bi thương, Tra Cực trong lòng xuất hiện một tia bất nhẫn, “Quên
đi đứa nhỏ, ta biết trong lòng ngươi nhất định có bí mật không muốn nói ra, gia gia không
bức ngươi, nếu ngươi nguyện ý, cứ tạm thời ở chỗ này đi, dù sao trong Đào Hoa Lâm
cũng chỉ có một mình ta.”
Niệm băng mở to hai mắt, kiên định nói: “Không, cảm ơn ngài, Tra gia gia, nhưng ta phải
rời khỏi, ngài đã cứu ta, ta không thể làm liên lụy tới ngài.”
Tra Cực nhíu mày, “Nói như vậy, có người đang truy đuổi ngươi. Là ai lại tàn nhẫn như
vậy, cả đứa nhỏ như ngươi cũng không buông tha. Ngươi trong lúc ngủ, không ngừng la
lên ba ba, mụ mụ, chẳng lẽ phụ mẫu ngươi đã gặp nạn?”
Nước mắt rốt cuộc không thể khống chế, thuận theo khuôn mặt chảy xuống, Niệm Băng
đau lòng khóc thành tiếng, Tra Cực vội vàng đem hắn ôm vào lòng an ủi nói: “Tốt lắm,
hết thảy cũng đều là quá khứ đã qua. Ngươi nhất định đã bị kinh hãi, địa phương này của
ta rất bí mật, lại là một cấm địa, người bình thường sẽ không tới đây, ngươi trước hết an
tâm ở lại đây. Ít nhất đợi thân thể khỏe mạnh rồi hãy tính chuyện rời đi. Ngủ tiếp trong
chốc lát đi, buổi tối gia gia làm cho ngươi chút thức ăn ngon.” Dưới sự trấn an của Tra
Cực, Niệm Băng một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Khi đứa trẻ mười tuổi Niệm Băng thanh tỉnh lại sau cơn mơ, thần trí của hắn đã hoàn toàn
ổn định, ánh sáng vốn theo cửa sổ hắt vào đã không thấy đâu, chim chóc tựa hồ cũng trở
về sào huyện của chính mình nghỉ ngơi, chung quanh trở thành một mảng yên tĩnh.
Từ trên giường đứng dậy, Niệm Băng phát hiện trên người mình mặc một áo vải thô rộng
thùng thình, hiển nhiên là của Tra Cực, thân thể hoạt động một chút, tựa hồ đã không còn
mệt mỏi, tay chân nhẹ nhàng bước tới mở cửa phòng đi ra ngoài. Chung quanh là một
vùng tối đen, không thể thấy rõ hình dáng cảnh vật, sương đêm tràn ngập, mang tới cho
hắn một chút ớn lạnh. Hắn hạ ý thức nắm thật chặt quần áo trên người, hướng một gian
phòng có ánh sáng bên cạnh đi tới. Trong lúc vô tình dưới chân đụng phải cái gì đó, phát
ra một tiếng vang nhỏ.
Băng Hỏa Ma Trù
- “Niệm Băng sao? Vào đi.” Thanh âm Tra Cực từ trong phòng truyền ra.
Niệm Băng đẩy cửa vào, đây là một gian phòng so với căn nhà gỗ kia lớn hơn một chút,
Tra Cực cầm trong tay một quyển sách, dưới ánh sáng của ngọn đèn nhìn hắn đi vào, Tra
Cực đem cuốn sách đặt ở một bên, mỉm cười nói: “Đi thôi, gia gia mang ngươi tới phòng
bếp. Mới vừa rồi đã chuẩn bị tốt lắm, chỉ cần đun thêm một chút là được.”
Lúc này Niệm Băng mới phát hiện ra, Tra Cực thân hình cực kỳ cao lớn, nhưng lưng đã
hơi còng. Ôm lấy bả vai nhỏ bé của Niệm Băng, Tra Cực dẫn hắn ra khỏi phòng, vừa đi
vừa nói: “Tiểu viện này chỉ có một mình ta, thêm ngươi làm bạn, ta coi như không tịch
mịch rồi. Tới đây, nhìn xem gia gia chuẩn bị cái gì cho ngươi ăn.”
Phòng bếp cách hai gian phòng ngủ hơn năm thước, là một gian phòng đơn độc, khi
Niệm Băng theo Tra Cực vào trong, hắn kinh ngạc phát hiện, gian phòng bếp thế nhưng
so với gian phòng mình ngủ và gian phòng của Tra Cực cộng lại còn lớn hơn.
Tra Cực thắp sáng ngọn đèn, trên cái bàn dài bên cạnh có vài cái lồng chứa đồ ăn bằng
nan gỗ, lồng do nhánh mây đan thành, qua khe hở nhìn vào bên trong có thể thấy, chén
đĩa trong đó đều là rau cỏ.
Tra Cực mở cái lồng ra, trong đó tổng cộng có bốn đĩa rau cỏ, bốn loại đồ ăn rau xanh
biếc, nhìn qua đều được nấu đơn giản mà thành. Tra Cực đi tới bên bếp cúi xuống, lấy ra
hỏa thạch, hai tay run rẩy để hai thanh củi không đều nhau vào đánh lửa. “Đồ Ăn ta đã
chuẩn bị tốt rồi, đáng tiếc đã ngội, chúng ta đun lại một chút, mặc dù hương vị sẽ kém vài
phần, những ta nghĩ cũng không kém quá xa.”
Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, tay Tra Cực run rẩy liên hồi, hỏa thạch mặc dù va chạm
tóe lên tia lửa, nhưng bởi tay hắn vô cùng bất ổn, rất khó đem củi đốt. Vội vàng nhu
thuận tới bên cạnh, nói: “Gia gia, để con tới giúp người.”
Tra Cực thở dài một tiếng, vẻ mặt ảm đạm lại hiện lên rên mặt hắn, đem hỏa thạch đưa
cho Niệm Băng, “Già rồi, đúng là già rồi, ta nên dùng ngọn đèn mới đúng. Ai có thể nghĩ,
Quỷ Trù trước kia, hiện tại ngay cả lửa cũng không thể đốt, hết thảy cũng đều đã thành
quá khứ.”
Niệm Băng cũng không nhận lấy hỏa thạch, cũng không chú ý những lời Tra Cực nói,
tinh thần hắn hoàn toàn tập trung, nhẹ giọng niệm: “Hỏa nguyên tố nhiệt tình a, thỉnh cầu
các ngươi, ngưng tụ thành quang mang hỏa diễm, mang ấm áp cấp cho thế gian.” Thanh
âm của hắn cũng không vững vàng, mà là một loại âm điệu đặc thù phát ra, đó là âm điệu
cộng minh sản sanh, bàn tay nhỏ bé hướng tới dưới bếp, một ngọn lửa màu đỏ bốc lên,
mặc dù hỏa quang cũng không sáng, nhưng củi trong bếp gặp được lửa, lập tức cháy lên.
Tra Cực trợn mắt há hốc mồm nhìn Niệm Băng, thì thào nói: “Ma pháp, đây là hỏa hệ ma
pháp. Thiên thần vĩ đại a! Là người cố ý đem đứa nhỏ này tới bên ta sao? Cám ơn người,
cám ơn người, ta rốt cục có hy vọng rồi, thật tốt quá.” Hắn reo hò không đầu không đuôi,
Niệm Băng ở bên cạnh không khỏi sững sờ một chút, Tra Cực lúc này không khom người
Băng Hỏa Ma Trù
- nữa, thân thể đứng thẳng, hưng phấn nhìn lên trần nhà mà hoan hô.
“Gia gia, Tra gia gia, người bị sao vậy?”
Tra Cực khôi phục tinh thần, hai tay nắm lấy bả vai Niệm Băng, hưng phấn nói: “Hài tử,
ngươi là một ma pháp sư đúng không, nhanh nói cho gia gia, ngươi là một hỏa hệ ma
pháp sư.”
Niệm Băng chấn động toàn thân, lúc này mới ý thức được bản thân dưới tình huống nhất
thời cao hứng tiết lộ năng lực ma pháp, hắn dùng sức lắc đầu, “Không, ta không phải, ta
không phải.”
“Không, ngươi là.” Tra Cực khẳng định nói: “Hài tử, ngươi yên tâm, gia gia đối với
ngươi một chút ác ý cũng không có. Ta chỉ là rất cao hứng thôi. Ngươi nhỏ như vậy
nhưng đã là một gã ma pháp sư, đây là ân sủng của trời cao đối với ta!”
Niệm Băng phảng phất lại thấy tình cảnh ở Băng Thần Tháp, kích động hô to: “Không, ta
không phải, ta không phải.”
Tra Cực lúc này mới ý thức được, Niệm Băng mới từ cơn kinh hoảng khôi phục lại một
chút mà mình lại kích thích hắn, có phần vô pháp thừa nhận, ngăn lại nói: “Hài tử, ngươi
nghe ta nói, ngươi trước hãy nghe ta nói đã, ngươi xem tay ta này.” Nói xong hắn buông
Niệm Băng, hay tay lật lên, lộ ra cổ tay của mình.
Niệm Băng bị lời nói của Tra Cực hấp dẫn, chăm chú nhìn vào cổ tay của hắn, “Á !“ Hai
tay Tra Cực nơi uyển mạch đều có một vết thương, bề sâu chừng một ly, mặc dù vết
thương sớm đã khép lại, nhưng vết sẹo nhìn mà đau lòng vẫn tồn tại. Cả miệng vết
thương lõm vào phía trong, hiện ra màu đen, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.
Băng Hỏa Ma Trù
nguon tai.lieu . vn