Xem mẫu

  1. Bài Văn Tủ Sưu Tầm Bài Văn Tủ Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Cười Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012 ô giáo Mèo ú bắt học sinh tả về con vật mình yêu thích nhất. K2000 về bắt một con rận nghiên cứu và tả rất chi tiết, tất nhiên là cô giáo không hài lòng, Cô bắt K2000 làm lại bài văn là hãy tả con chó nhà em. K2000 làm bài văn như sau: "Nhà em có một con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì ắt phải có rận, sau đây em xin tả con rận:....", và chú bắt đầu tả con rận Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt K2000 làm lại lần nữa, lần này là tả con cá. Hôm sau K2000 nộp bài như sau: "Nhà em có một con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên cạn chắc hẳn nó sẽ có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận, sau đây em xin tả con rận:....". Trang 1/1 http://motsach.info Powered by TCPDF (www.tcpdf.org)
  2. Bẩm Chó Cả Sưu Tầm Bẩm Chó Cả Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Cười Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012 hà nọ thấy quan lại tham nhũng, trong lòng rất khinh. Một hôm, các quan đến nhà chơi, trong số đó có cả mấy bạn đồng song thuở trước. Ông ta bảo người nhà dọn rượu thết. Người nhà bưng mâm lên, ông ta đứng dậy thưa: - Chả mấy khi rồng đến nhà tôm, các ngài có bụng yêu nhà nho thanh bạch đến chơi, có chén rượu nhạt xin các ngài chiếu cố cho. Các quan cầm đũa, bấp mấy món. Các quan ăn thấy ngon miệng, liền khề khà hỏi: đây đĩa gì, kia bát gì... Nhà nho thong thả nói: - Ðây là chó, kia cũng là chó, bẩm toàn chó cả. Trang 1/1 http://motsach.info Powered by TCPDF (www.tcpdf.org)
  3. Bẩm Quan Lớn, Ngài Minh Lắm! Sưu Tầm Bẩm Quan Lớn, Ngài Minh Lắm! Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Cười Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012 ưa có một ông Quan đi làm đê; có một cái lông voi vẫn để xỉa răng, bỏ quên ở nhà. Mới gọi một thằng lính, bảo nó rằng: - Mày về bẩm với bà đưa cho tao cái lông voi. Lại phải anh lính ngớ ngẩn, đi đường quên mất, không nhớ là lông gì, chỉ nhớ “lông” không mà thôi. Về đến nhà, bẩm bà xin bà một cái lông cho Quan. Bà ngẩn ra, không hiểu làm sao ông lại cho nó về lấy một cái lông! Hay là ông nhớ, mà muốn có một cái của mình để cho đỡ nhớ chăng? Thôi, dễ thường phải thế đấy! Vội vàng vào trong buồng, luồn tay nhổ một cái, gói vào mảnh giấy tử tế, mang ra đưa cho thằng lính mà dặn nó rằng: - Mầy phải giữ cho cẩn thận, đừng có giở ra xem mà bay mất thì mày chết. Thằng lính vâng, rồi đi. Nhưng mà ban nãy nó quên, chỉ nhớ ông dặn về lấy cái lông, cho nên bây giờ nó tò mò, muốn biết rõ là lông gì. Đi đến bờ sông, nó mới giở ra xem. Chẳng may gió bay mất. Nó sợ quá. Song nó đã biết là lông gì rồi, cho nên vội vàng chạy về nhà, nói chuyện đầu đuôi với mẹ, và xin mẹ một cái lông khác để thế vào, không có thì Quan đánh chết. Mẹ thương con, bèn nhổ cho con một cái, gói ghém kỹ càng, rồi đưa cho con mang đi. Thằng ấy đem về trình Quan. Quan giở ra, trông thấy; giận lắm, quát lên rằng: - Lông gì thế này? - Dạ,... bẩm... lông... lông... - Lông! lông! lông!... mẹ mày ấy à! - Dạ, bẩm Quan lớn, Ngài minh lắm!... Trang 1/1 http://motsach.info Powered by TCPDF (www.tcpdf.org)
nguon tai.lieu . vn