Xem mẫu

  1. Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Người dịch: Tố Châu Bãi biển hay cực Bố của Nicolas đã quyết định xong, bây giờ chỉ còn phải dọn nhà, phủ tấm bọc lên các đồ đạc, cuộn thảm lên, gỡ ri đô ra, chuẩn bị hành lý, không quên đem theo trứng luộc và chuối để ăn trên tàu. Chuyến tàu đi yên ổn, mặc dù mẹ của Nicolas bị càu nhàu là đã để muối chấm trứng luộc trong cái hòm nâu nằm trong toa hành lý. Sau đó cả nhà đến Bains-les-Mers, khách sạn Bờ Biển Đẹp. Bãi biển kia rồi và kỳ nghỉ có thể bắt đầu… Bãi biển hay cực Ở ngoài bãi biển vui phết. Tôi có hàng đống bạn, có thằng Blaise, rồi thằng Fructuex và thằng Mamert ; thằng này ngu cực ! Và thằng Irénée với thằng Fabrice và thằng Côme và cả Yves, cái thằng không phải nghỉ hè vì nó là dân ở đây và chúng tôi chơi với nhau, chúng tôi cãi nhau, chúng tôi thèm vào nói chuyện với nhau và đúng là hay kinh lên được. “Ra chơi cho ngoan với các bạn đi, bố bảo tôi sáng nay, bố sẽ nghỉ ngơi và tắm nắng một chút.” Thế rồi bố bắt đầu bôi dầu khắp cả người và bố vừa cười vừa nói: “Chà! Cứ nghĩ đến các ông bạn đang làm việc ở cơ quan mà thấy khỏe!” Còn chúng tôi, chúng tôi bắt đầu chơi với quả bóng của thằng Irénée. “Đi ra xa nữa mà chơi!”, bố đã bôi dầu xong bèn nói, và binh! Quả bóng rơi trúng đầu bố. Cái đó làm bố không vui. Bố tức ơi là tức và bố đã bụp một phát vào quả bóng, nó bay xuống nước, rất xa. Một cú sút kinh khủng! “Xét cho cùng phải thế mới được!” bố nói. Thằng Irénée chạy đi và nó quay lại cùng với bố nó. Bố thằng Irénée to béo kinh lên được, và ông ta có vẻ chẳng hài long. “Chính là chú này đấy!” thằng Irénée vừa nói vừa chỉ bố tôi. “Chính anh đã vứt bóng của thằng bé xuống nước đấy à?” bố thằng Irénée hỏi bố tôi.
  2. “Vầng đúng, bố tôi trả lời bố thằng Irénée, chúng nó đã đá cái quả bóng ấy vào thằng giữa mặt tôi!” bố tôi đáp “Bọn trẻ ra bãi biển là để nghỉ ngơi, bố thằng Irénée nói, nếu mà anh không thích thì anh cứ việc ở nhà. Còn bây giờ thì anh đi nhặt quả bóng lại cho chúng nó.” “Anh cứ mặc kệ đi,” mẹ nói với bố. Nhưng bố lại không thích mặc kệ. “Thôi được, thôi được, bố nói, tôi sẽ nhặt lại cho chúng nó cái quả bóng trứ danh đấy.” “Vâng, tôi ở địa vị anh tôi cũng đi nhặt ngay, bố thằng Irénée nói. Bố ấy à, phải mất rất nhiều thì giờ bố mới lấy lại được quả bóng vì gió thổi nó ra xa quá. Lúc bố trả bóng cho thằng Irénée, bố có vẻ thấm mệt và bố bảo chúng tôi: “Nghe này các cháu, chú muốn nghỉ ngơi yên tĩnh. Thế sao các cháu không chơi trò gì khác hơn trò chơi bóng nhỉ?” “Vầng, nhưng mà chơi gì mới được?” thằng Mamert hỏi. Cái thằng này ngu lắm kia! “Chú không biết, bố nói, đào hố chẳng hạn, đào hố trong cát thích lắm”… chúng tôi thấy sáng kiến quá kinh khủng và chúng tôi đi tìm xẻng trong khi bố muốn bắt đầu lại bôi dầu lại, nhưng bố không thể, bởi vì hết dầu trong chai rồi. “Anh đi mua ở cửa hàng đầu phố đây,” bố nói, và mẹ hỏi tại sao bố không ở yên được một chút nhỉ. Chúng tôi bắt đầu đào một cái hổ. Một cái hố rất kinh, to và sâu cực. Khi bố trở lại với chai dầu, tôi gọi bố và tôi hỏi bố: “Bố thấy cái hố bọn con đào chưa?” “Rất đẹp con ạ, bố nói, và bố cố gắng cạy nắp chai dầu bằng răng. Thế rồi có một ông đội mũ cát két màu trắng đến hỏi chúng tôi rằng ai cho phép chúng tôi đào cái hố như thế trên bãi biển của ông ta. “Chính chú kia ạ, thưa ông!” Cả bọn bạn tôi vừa chỉ bố vừa bảo. Tôi hết sức tự hào, bởi vì tôi tưởng cái ông đội mũ cát két ấy sẽ khen bố. Nhưng ông ta có vẻ không hài long.
  3. “Anh có hơi bị điên hay không mà gợi ý cho bọn trẻ những thứ như thế?” ông kia hỏi. Bố đang mãi vẫn chưa mở được cái chai dầu bèn nói: “Vậy thì sao?” Vậy là cái ông đội cát két ấy bắt đầu kêu lên rằng thật không thể tưởng tượng được con người ta lại có thể vô ý thức đến như thế, rằng người khác có thể bị gãy chân nếu rơi xuống hố, và rằng đến lúc thủy triều lên, những người không biết bơi sẽ sa chân xuống cái hố này và sẽ bị chết đuối và rằng cát có thể sụp xuống và nếu như có đứa nào trong chúng tôi vẫn ở dưới hố, và rằng có thể xảy ra hàng đống những chuyện kinh khủng trong cái hố và rằng dứt khoát là phải lấp hố lại ngay. “Thôi được, bố nói, lấp hố lại đi các cháu.” Nhưng lũ bạn không muốn lấp hố. “Đào hố thì thích nhưng lấp lại chán lắm,” thằng Côme nói. “Thôi chúng mình đi tắm đi!” Thằng Fabrice nói. Và chúng nó chạy ùa cả đi. Tôi thì vẫn đứng lại, bởi vì tôi thấy bố có vẻ gặp chuyện rắc rối. “Này các cháu! Này các cháu!” bố kêu lên, nhưng cái ông đội cát két nói: “Cứ để bọn trẻ yên và anh lấp cái hố này lại cho tôi ngay tức khắc!” Và ông ta bỏ đi. Bố thở một cái rõ dài và bố giúp tôi lấp cái hố. Bởi vì chúng tôi chỉ có mỗi một cái xẻng bé tí nên việc này rất mất thời gian và chúng tôi làm gần xong thì mẹ nói rằng đã đến giờ về khách sạn ăn trưa, và rằng phải đi nhanh lên, bởi vì nếu mình về muộn thì khách sạn người ta sẽ không phục vụ mình nữa. “Con nhặt đồ của con đi, xẻng của con với cả xô của con, rồi đi nào,” mẹ bảo tôi. Tôi nhặt đồ của tôi nhưng tôi không thấy cái xô đâu. “Có sao đâu mà, về thôi,” bố nói. Nhưng tôi thì bắt đầu khóc to. Cái xô cực kỳ, màu vàng và đỏ, đổ cát vào mà úp xuống thì làm được những đụn cát kinh khủng. “Đừng làm bố mẹ sốt ruột, bố nói, thế con để cái xô ở đâu?” Tôi nói rằng có khi cái xô vẫn ở dưới đáy hố, cái hố mà chúng tôi vừa lấp lại. Bố nhìn tôi như thể muốn quật cho tôi một cái vào mông, thế là tôi bắt đầu khóc to hơn và bố nói rằng thôi được rồi, rằng bố sẽ đi tìm cái xô nhưng tôi không được làm bố nhức tai nữa. Bố tôi ấy à, đấy là người đáng yêu nhất trong các ông bố! Vì chúng tôi hai người vẫn chỉ có một cái xẻng bé tí nên tôi không thể giúp bố được và tôi đang ngồi xem bố làm thì có một giọng to tướng vang lên từ đằng sau: “Anh chẳng coi tôi ra gì có đúng không?” Bố giật mình kêu lên một tiếng, chúng tôi quay lại và chúng tôi nhìn thấy cái ông đội mũ cát két trắng. “Tôi nhớ là tôi đã cấm anh không được đào hố,” ông ta nói. Bố giải thích với ông ta là bố đang tìm cái xô cho tôi.
  4. Thế là ông kia bảo đồng ý nhưng với điều kiện sau đó bố phải lấp hố lại. Và ông ta cứ đứng nguyên để giám sát bố. “Anh này, mẹ nói với bố, em với Nicolas về khách sạn đây. Khi nào tìm được xô rồi thì anh về nhé.” Và chúng tôi đi về. Bố về khách sạn rất muộn, bố rất mệt, bố không đói và bố đi nằm luôn. Còn cái xô thì bố không tìm thấy, nhưng cũng không quan trọng lắm, bởi vì hóa ra là tôi để quên nó trong phòng khách sạn. Buổi chiều, chúng tôi đã phải đi gọi bác sĩ vì những vết bỏng của bố. Bác sĩ bảo bố rằng bố phải nằm yên trong hai ngày. “Ai đời đi phơi nắng như vậy, bác sĩ nói, mà không xoa dầu lên người bao giờ.” “Chà! Bố nói, cứ nghĩ đến các ông bạn đang làm việc ở cơ quan mà thấy khỏe!” Nhưng bố nói thế mà chẳng cười tị nào.
nguon tai.lieu . vn