Xem mẫu

  1. Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 79 :Linh Thảo Thú Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (***************) Lâm Hiên đứng phía trước một gò núi nhỏ, bên cạnh hắn có một khối thi thể chết đã lâu, y phục của hắn ứng với đệ tử Hỏa Linh Môn nhưng vết thương trên người hắn lại có chút kỳ lạ, cũng không biết chết dưới pháp thuật nào. Dưới ngực máu thịt bầy nhầy, dường như bị lợi trảo xé rách. Lâm Hiên im lặng một hồi lâu, yêu thú – trong đầu Lâm Hiên hiện lên hai từ này. Khê Dược Giản vô cùng hung hiểm, tuy sinh ra các rất nhiều loại linh dược kỳ thảo nhưng cũng là sào huyệt của yêu thú. Trong tay đệ tử Hỏa Linh Môn này còn đang cầm một lá phù, vẻ mặt hoảng sợ. Bên cạnh thi thể còn có một quả nhỏ màu đỏ tươi; Lâm Hiên nhận ra đây chính là Hồng Lộ quả - một trong những nguyên liệu trọng yếu nhất để luyện chế tẩy tủy đan. Xem ra người này tới Khê Dược Giản hái thuốc nhưng kết quả lại chết trong miệng yêu thú. Mặc dù là đệ tử của môn phái đối địch nhưng tử trạng của người này bi thảm như vậy cũng khiến cho Lâm Hiên lạnh cả người, hắn lại càng cảm thụ rõ ràng sự hung hiểm bên trong Khê Dược Giản. Khẽ khom lưng, Lâm Hiên gỡ lấy trữ vật thủ trạc trên người hắn. Mặc dù người này pháp lực không cao nhưng nhiều ít gì thì cũng có một ít tinh thạch cùng các tài liệu khác. Sau đó Lâm Hiên từ trong người lấy ra túi linh thú, đoạn ném lên không trung. Một yêu thú nhỏ rất giống con thỏ từ bên trong chạy ra. Chẳng qua nó cùng con thỏ có chút khác biệt, con thú này có ba mắt, đây chính là hạ phẩm yêu thú cấp một – Linh Thảo thú. Tên như ý nghĩa, con thú này không có năng lực chiến đầu gì nhưng đối với các loại kỳ hoa dị thảo, dược liệu trân quý lại vô cùng mẫn cảm. Bình thường, các môn phái tu chân cũng tự nuôi dưỡng không ít, trước khi đến Khê Dược Giản Lâm Hiên cũng mua lấy một con. Tay phải Lâm Hiên khẽ phất, một đạo bạch quang từ trong tay bay ra bắt lấy Linh Thảo thú, sau đó Lâm Hiên khẽ cắt đầu ngón tay để một giọt máu tươi chảy xuống rơi lên trên trán Linh Thảo thú. Nghi thức nhận chủ chấm dứt, Lâm Hiên nhẹ nhàng thả Linh Thảo thú ra, khẽ vuốt
  2. ve đầu nó một chút; con thú nhỏ nhanh chóng chạy về hướng Đông Nam. Khóe miệng Lâm Hiên khẽ cười, hắn cũng không muốn chạy loạn như ruồi không đầu trong Khê Dược Giản này, như vậy có đến hơn phân nửa là chưa tìm được linh thảo đã rơi vào trong sào huyệt của yêu thú. Có Linh Thảo thú dẫn đường, mặc dù vẫn chưa biết địa phương sinh trưởng của Ngân Nguyệt Hoa, Lưu Huỳnh thảo nằm tại đâu nhưng cũng dễ dàng hơn một chút. Mà lúc này, giết chóc cũng bắt đầu. Tại các nơi trong Khê Dược Giản, trên khắp các nơi, đệ tử Hỏa Linh Môn ra tay giết chết toàn bộ mọi người tu chân chúng nhìn thấy. Chiến cục cơ hồ đang nghiêng về một bên, nguyên nhân chính là Hỏa Linh Môn phái ra toàn bộ các tinh anh đi chấp hành nhiệm vụ, ai cũng có trang bị kĩ càng. Thứ hai chính là một bên có ý, một bên vô tâm; những tán tu ở phe trung lập sau khi giao nộp tinh thạch để tiến vào đây, còn cả những đệ tử của các môn phái đồng minh, đệ tử các gia tộc tu tiên phụ thuộc vào Hỏa Linh Môn – tất cả đều không ngờ tới việc Hỏa Linh Môn đột nhiên trở mặt, nhe nanh nên không kịp đề phòng bị đối phương tập kích, thương vong thảm trọng. Mấy đệ tử Linh Động kỳ của Hỏa Linh Môn hợp lại làm một tổ, cao thủ Trúc Cơ kỳ cũng đã xuất động, trong Khê Dược Giản này bày ra thiên la địa võng. Ngắn ngủi có mấy canh giờ đã giết chết hơn trăm tu sĩ, mà bọn họ lại không có tổn thất đáng kể. Nhưng mà Lâm Hiên cũng không hề hay biết, lúc này hắn đang thi triển Ngự Phong thuật, thân hình phiêu hốt cấp tốc đuổi theo Linh Thảo thú. Từ bộ dạng hưng phấn của nó thì ở địa phương không xa phía trước chắc chắn sẽ có linh dược, chỉ là không biết có phải thứ mình muốn tìm không. Đột nhiên, hai hàng lông mày Lâm Hiên cau lại, thân hình hắn dừng lại cũng đem Linh Thảo thú thu hồi vào túi linh thú, sau đó thu liễm hơi thở, ẩn núp ở trong đám cây cỏ dại, lặng lẽ tiến lên phía trước. Khe suối nhỏ nước chay róc rách, tiếng gió vi vu. Chỉ thấy bên cạnh dòng suối có ba tu sĩ bộ dàng đều hơn hai mươi tuổi đang đứng đó, từ phục sức thì họ chính là đệ tử Thiên Tinh Tông. Lâm Hiên nín thở ngưng thần, Thiên Tinh Tông cùng Hỏa Linh Môn có giao hảo, cũng là một trong những môn phái đối địch với Phiêu Vân Cốc. Dưới chân ba người có một yêu thú rất lớn, trông có vẻ giống chuột nhưng lại lớn hơn cả lợn rừng, có ba mắt bốn tai to lớn xấu xí vô cùng, đầu bê bết máu, nó đã sớm không còn thở.
  3. “Con Xuyên Sơn Ngao này đúng là khó đối phó” “Ha ha, nếu không phải Tạ sư huynh đạo pháp tinh thông thì ta chỉ có thể chạy chối chết mà thôi.” “Đúng, đúng! Pháp thuật của sư huynh đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt. “Đâu có đâu có, hai vị sư đệ cũng xuất không ít lực” Đối với sự nịnh nọt của hai vị sư đệ, Tạ sư huynh ngoài miệng khiêm nhường, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thích thú. Ba người đang thay nhau vỗ mông ngựa thì phía xa xa đột nhiên xuất hiện một đạo độn quang. Tạ sư huynh biến sắc: “Sư đệ, mau đem chỗ này thu thập qua một chút, có người đến, chỗ này không nên ở lâu.” “Dạ!” Hai kẻ kia đồng thành hô lên, một người lấy ra túi linh thú thu lấy thi thể Xuyên Sơn Ngao, còn người kia thì hái thứ gì đó cách đó không xa, đó chính là linh chi ngàn năm vừa thành thục. Lại nói, sau khi đánh chết con Xuyên Sơn Ngao thì pháp lực của họ cũng đã tiêu hao bảy tám thành, nếu lúc này xuất hiện người tâm địa bất chính thì sẽ sảy ra nguy hiểm. Bọn chúng đương nhiên hiểu sự tàn khốc của Tu Chân giới hơn hẳn thế tục, giết người đoạt bảo là chuyện sảy ra như cơm bữa. Chỉ là độn quang này so với tưởng tượng của họ thì nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh nó đã đến nơi đây. Một người mặc y phục Hỏa Linh Môn từ trong quang ảnh bắt đầu hiện ra. “Thì ra là Trịnh sư huynh” Tạ Vân sau khi thấy người thì thở dài một hơi, đây là bằng hữu quen biết, ngoài ra thì cũng là đệ tử Hỏa Linh Môn, bổn Môn cùng Hỏa Linh Môn có quan hệ đồng minh, đương nhiên sẽ không có địch ý với phe mình. “Ha ha, là Tạ sư huynh cùng hai vị sư đệ, thu hoạch của ba vị quả là không tệ” “Khiến Trịnh sư huynh chê cười rồi, chẳng qua là đánh chết một con Xuyên Sơn Ngao mà thôi…” Tạ Vân tán đi linh lực tụ tập trên tay, cười ha hả trả lời. Nhưng, hắn chưa kịp nói hết câu thì vị Trịnh sư huynh kia sắc mặt khẽ biến, nhìn về phía trước.
  4. “Xảy ra chuyện gì?” Tạ Vân cũng theo ánh mắt hắn quay đầu nhìn lại, trong mắt Trịnh sư huynh lóe lên một tia ác độc, đoạn không chút chần chờ phun ra một đạo hồng quang đâm thủng yết hầu Tạ Vân, máu tươi bắn ra. “Ngươi…” Bởi thanh quản đã đứt, Tạ Vân cũng không nói nên lời, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ xen lẫn phẫn nộ. Hắn cố hết sức chỉ tay vào đối phương, không cam lòng ngã xuống.
nguon tai.lieu . vn