Xem mẫu
- Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 1: Phiêu Vân Cốc
Chương 20: Phế đan phòng.
Nguồn: Sưu Tầm
“Đây là tín vật của ngươi, cất giữ cho tốt”.
Một người tầm khoảng bốn mươi tuổi, đồng dạng là người tu chân cấp
thấp đem một khối yêu bài dúi vào trong tay Lâm Hiên, thần sắc lạnh
lùng, liếc mắt khẽ đánh giá một chút. Thiếu nghiên ngu ngơ này làm
quản sự phòng chứa phế đan, đây là chức vị rác rưởi nhất, không có tì
màu mỡ gì, thiếu niên này nhất định là bị Phùng quản sự lừa rồi.
Nhìn ánh mắt đầy hèn mọn của hắn, Lâm Hiên giả bộ không biết gì,
chính mình đang mang đại bí mật trong người, làm việc phải hết sức
cẩn trọng, giả làm một tên ngu ngốc là tốt nhất.
“Cảm ơn sư huynh”
Lâm Hiên đánh giá yêu bài trong tay một chút, nó to bằng nửa bàn tay,
chất liệu không phải gỗ cũng chả phải kim loại, trên mặt trước có khắc
ba chữ ‘Phế đan phòng’, mặt sau lại khắc ‘Quản sự’
Đây chính là tín vật đại biểu cho thân phận, có nó trong tay có thể đi
qua tầng thứ nhất cấm chế trong Đan Hà sơn, có thể tự do ra vào phòng
phế đan.
Đan Hà sơn vì là trọng địa của bổn môn nên tổng cộng được chia làm ba
tầng.
Trong đó, tầng thứ hai có mười thông đạo đẫn nhập xuống luyện đan
thất có ẩn dấu địa hỏa, tầng thứ ba chứa đựng thành phẩm của các loại
đan dược cũng như dược liệu, đều là các chỗ vô cùng trọng yếu, bố trí
tầng tầng cấm chế, trong sáng ngoài tối nơi đâu cũng có, rất khó tiến
vào.
Còn lại chính là tầng nhứ nhất bao gồm cả phế đan thất, đãi khách thất,
cùng với các các địa phương chuyên làm vài loại tạp vụ khác. Lâm Hiên
- hiện nay có yêu bài, làm một gã quản sự cấp thấp tại Đan Hà sơn, có thể
tùy ý đi lại khắp nơi tại tầng thứ nhất.
Cầm yêu bài trong tay, trong lòng Lâm Hiên vô cùng vui sướng nhưng
trên mặt vẫn giả bộ ngơ ngác, bắt đầu cáo từ gã đệ tử thấp giai kia.
Chờ đi ra ngoài phòng, tới nơi không có người nào, Lâm Hiên tay cầm
yêu bài, cái vẻ khờ khạo ngờ nghệch cũng hoàn toàn biến mất không
thấy đâu, cả người tỏ ra tinh minh thành thục, khóe miệng khẽ toát ra
một nụ cười trào phúng.
Chực vị quản sự phế đan phòng rốt cục đã tới tay, chỉ bỏ ra một khối
tinh thạch tàn phiến liền đạt được mục đích của mình, sau này có đan
dược hậu thuẫn, lại không khiến mọi người hoài nghi, quả là nhất tiễn
xạ xong điêu.
Im lặng một lát, Lâm Hiên từ trong người lấy ra một ngọc giản, đem
thần thức rót vào bên trong. Ghi chép bên trong không pahir là công
pháp mà là bản đồ tầng thứ nhất của Đan Hà sơn, cùng với một chút
chú ý, nơi nào có thể tới, nơi nào không thể vào.
Một lát sau, Lâm Hiên tìm được phòng chứa phế đan, sau đó nhanh
chóng đi tới.
“Phế đan này trong mắt người tu chân khác xem như rác rưởi; đến các
địa phương khác còn có ít nhiều cấm chế, chỉ trừ phòng phế đan này,
một cái cấm chế cũng không có” Lâm Hiên một bên vừa đi, trong lòng
vừa lẩm bẩm. Bất quá càng như vậy thì đối với mình càng có lợi, phế
đan không được coi trọng càng dễ cho mình hành động.
Đi được khoảng một khắc, Lâm Hiên rốt cục cũng nhìn thấy phòng
chứa phế đan, đây là loại hình kiến trúc tứ hợp tiểu viện, lớn nhất bên
trong là một gian khố phòng, các địa phương khác chính là nơi ở của
quản sự và đồng tử phụ giúp.
Có chút đơn sơ nhưng diện tích lại khá rộng. Lâm Hiên đánh giá một
chút, gật đầu hài lòng, sau đó trực tiếp bước vào trong sân.
Trong viện, có mấy đồng tử mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm dài phơi
nắng ngắm mặt trời, hiển nhiên chỗ này từ rất lâu đã không ai đến; cho
- nên bọn họ khi vừa nhìn thấy Lâm Hiên liền cả kinh, chỉ là thấy rõ Lâm
Hiên mặc trang phục người tu chân của bổn môn, thái độ lập tức tỏ ra
cung kính, liền chạy tới thi lễ. Một đồng tử lớn tuổi nhất, tựa hồ cũng là
lão đại ở đây cung kính thưa: “Tiên sư, xin hỏi ngài tới đây có chuyện
gì?”
“Ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân gọi là Triệu Minh” Đối với câu hỏi của Lâm Hiên, đồng tử
kia không hề có chút bất mãn, ngược lại rất cung kính đáp.
Mấy đồng tử khác một lời cũng không dám nói, điều này khiến Lâm
Hiên cảm nhận được cảm giác của một “cao nhân”, trong mắt phàm
nhân thì địa vị của người tu chân chính là cao cao tại thượng, loại cảm
giác này thực thoải mái.
“Ngươi là người đứng đầu bọn họ?”
“Vâng!” Triệu Minh thành thật trả lời: “Tiểu nhân chính là đại lý quản
sự trông coi chỗ này.
“Đại lý quản sự?” Lâm Hiên ngẩn người, mặc dù là tạp vụ nhưng cũng
là người trong môn phái năm giữ chức quản sự, luôn là người tu chân
đảm nhiệm, mà người này lại là một ngoại môn đệ tử.
Phảng phất nhìn ra nghi hoặc của Lâm Hiên, Triệu Minh cười khổ:
“Không dối gạt tiên sư, chức quản sự của phòng phế đan đã từ lâu
không có người làm, bởi vì cấp trên từ lâu vẫn không phân một tiên sư
mới tới trông coi, cho nên tiểu nhân mới tạm thời trông coi.”
“Ra là vậy” Lâm Hiên gật đầu, đối với những người tu chân khác mà
nói, cái chân quản sự của phòng phế đan không hề có tí màu mỡ nào,
cho nên cũng không muốn làm.
Minh bạch điểm đó, Lâm Hiên bắt đầu ‘oai phong’ nói: “Ta chính là
quản sự mới do môn phái cử tới, từ nay về sau phòng phế đan sẽ do ta
trông nom, đây là yêu bài, các ngươi nhìn đi”.
Triệu Minh cũng không ngu, hiển nhiên hắn cũng đoán được vài phần,
cho nên biểu tình trên mặt cũng không có gì kinh ngạc, sau khi tiếp
- nhận yêu bài xem xét một chút, liền đãi lĩnh các đồng tử khác tới hành
lễ: “Đệ tử tham kiến quản sự đại nhân”
“Được rồi!” Lâm Hiên vung tay lên: “Các ngươi đi làm việc của mình
đi!”
Để các đồng tử khác đi làm việc, chỉ lưu lại một mình Triệu Minh:
“Ngươi dẫn ta đi xem chung quanh một chút!”
Về sau đây chính là lãnh địa của mình, Lâm Hiên đương nhiên muốn
nắm rõ mọi thứ, Triệu Minh gật đầu, cung kính đi phía trước dẫn
đường.
Két!!!
Một cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, vô số bụi bặm từ phía trên rơi xuống,
vẻ mặt Lâm Hiên có chút kinh ngạc, nhìn đống hỗn độn trược mắt:
“Đây chính là khố phòng chứa phế đan?”
“Đúng vậy thưa tiên sư”
“Sao lâu như vậy mà không có người quét dọn, cũng không có sửa sang
lại. Mọi thứ lộn xộn, sổ sách đâu, nơi đây rốt cục có bao nhiêu phế
đan?”
“Cái này…” Triệu Minh há mồm cững lưỡi, một lúc sau hắn mới nói:
“Tiên sư, cụ thể có bao nhiêu phế đan, tiểu nhân cũng không rõ lắm,
còn sổ sách thì từ lâu đã không còn làm”
“Sao có thể như vậy, ngươi không phải là quản sự nơi này sao, như thế
nào mà cái gì cũng không biết?”
“Tiên sư, là như thế này” Triệu Minh liếc trộm sắc mặt Lâm Hiên một
chút, cẩn cẩn nói: “Ngài cũng biết, tạp chất trong phế đan quá nhiều,
đối với người tu chân mà nói đều là vô tác dụng, dùng vào có thể gây hại
cho thân thể, mặc dù không vứt đi nhưng cũng không có khác gì, đều để
hết vào đây, tự nhiên sẽ hết sức hỗn loạn, người nào còn có thể làm sổ
sách đây. Cũng không phải tiểu nhân không hoàn thành chức trách của
quản sự mà là từ xưa đến nay hơn ngàn năm lịch sử của Phiêu Vân cốc,
quy củ của phế đan phòng đã là như vậy. Dù sao phế đan cũng chỉ là rác
- rưởi, căn bản sẽ không người nào lấy, cần rõ ràng để làm gì?”
Last edited by Vô Tình; 13-06-2010 at 02:13 PM.
nguon tai.lieu . vn