Xem mẫu

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 19: Giả trư ăn thịt hổ. Nguồn: Sưu Tầm Vị sư đệ này, ngươi tới đây có chuyện gì?” Thấy thiếu niên trước mắt dung mạo không có gì nổi bật, hơn nữa tu vi mới chỉ là tầng thứ hai Linh Động kỳ, ngữ khí của lão giả hết sức lãnh đạm. Từ vẻ mặt cho đến cử động Lâm Hiên đều thấy rất rõ, trong lòng âm thầm cười lạnh, trong mắt những người tu chân có thực lực khác mình chính là thứ rác rưởi. Người tu chân không hề nói nhân tình. Trong lòng vạn phần khinh bỉ nhưng vẫn Lâm Hiên vẫn không mảy may để lộ ra, ngược lại làm bộ khó xử, nói: “Sư huynh, tiểu đệ đến đây có chút việc muốn nhờ” Ai cũng biết, tiên đạo gian nan, cho dù là có linh căn, thì thành tựu của đại đa số cũng có hạn, cũng chỉ đành đừng lại ở mức linh động kỳ. Có người nản chí không muốn tiếp tục chịu khổ nên không tu luyện tiếp, sẽ ở trong môn phái mà chọn làm một số việc vụn vặn qua ngày, hưởng nốt kiếp bình sinh. Lão giả trước mặt chính là một trong số đó. Nghe Lâm Hiên nói, lão giả nghĩ thầm đối phương cũng là người giống hắn, nhưng lão hiểu lầm như vậy cũng là do Lâm Hiên cố ý giả tạo. “Điều này hơi khó!” Lão giả cau mày, bộ dạng có chút khó khăn: “Lão phu mặc dù là quản sự ở Đan Hà sơn nhưng ở các nơi cũng không thiếu người, yêu cầu này của sư đệ quả thực là lực bất tòng tâm”. “Hừ, lão hồ ly” Lâm Hiên trong lòng khẽ mắng, hắn làm việc luôn rất chững trạc, mưu tính rõ ràng rồi mới bắt đầu hành động, trước khi tới đây hắn đã hỏi thăm rất kỹ, vị trí quản sự ở Đan Hà sơn căn bản là có khuyết một chỗ, lão gia hỏa này cố ý làm khó.
  2. Bất quá, loại tình huống này Lâm Hiên đã dự liệu trước, kỳ thực người tu chân cũng rất hủ bại, hắn làm như vậy là muốn kiếm chác một ít, chỉ là cách ứng đối Lâm Hiên đã sớm tính kỹ. Trong lòng cười lạnh, ý đồ của đối phương hắn đã nhận rỗ nhưng Lâm Hiên vẫn giả bộ ngu ngơ, lắp bắp nói: “Xin, xin sư huynh hỗ trợ, tiểu đệ không có linh căn, tu hành cũng khó có thành tựu, tốt hơn hết là làm một quản sự tiêu diêu tự tại, nếu sư huynh đồng ý giúp, sư đệ nhất định sẽ hiếu kính không quên ơn.” Nói xong, Lâm Hiên từ trong người lấy ra một vật, dùng vải bố bọc lại từng lớp một, thần bí đặt trước mắt lão giả. “Đây là cái gì?” Lâm Hiên cố ý giả bộ thần bí, quả nhiên đã thành công hấp dẫn sự chú ý của lão giả. Đem từng lớp vải bổ mở ra, bên trong lộ ra vật gì đó trong suốt, sáng long lanh, tuy không nhìn thấy toàn bộ nhưng lão giả đã dung động “Tinh thạch?” Tinh thạch, ở bên trong có ẩn chứa thiên địa linh khí dồi dào, bất luận người tu chân dùng để luyện công, chế khí hay đấu pháp, tinh thạch đều có tác dụng lớn, nó cũng được mang ra làm hóa tệ giao dịch. Nhưng mà số lượng thạch quáng thưa thớt, khai thác ra được cũng đều bị các tiền bối, cao thủ chiếm giữ, người tu chân chấp thấp phần lớn đều đã nhìn thấy tinh thạch nhưng có thể có được lại rất ít. Thiếu niên này tu vi mới chỉ ở tầng hai Linh Động kỳ vậy mà lại có được tinh thạch trân quý. Nhưng mà sau khi vải bố hoàn toàn được mở ra, vẻ mặt của hắn lại có chút thất vọng, ở trong này không phải là tinh thạch chân chính mà chỉ là tàn phiến của tinh thạch, ước chừng được nửa non khối. Tinh thạch sau khi bị vỡ ra, linh khí bên trong cũng sẽ mất đi không ít, linh khí còn lại cũng chỉ nửa non, linh lực còn lại trong tàn phiến chỉ bằng một phần tư một khối hạ phẩm linh thạch hoàn chỉnh.
  3. “Tinh thạch tàn phiến này là tiểu đệ ngẫu nhiên có dược, nếu sư huynh đồng ý cho tiểu đệ một chức quản sự thì tiểu đệ xin nguyện ý đem tặng nó cho sư huynh”. Lão giả nhất thời động tâm, mặc dù đây chỉ là tinh thạch tàn phiến nhưng đối với người tu chân cấp thấp như lão mà nói thì vẫn là rất chân quý; một chức quản sự? bất quá cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi, không có gì khó khăn. Lão làm bộ trầm ngâm một chút: “Được! sư đệ đã có thành ý như vậy, sao vi huynh lại không thành toàn cho ngươi?” Nói xong, liền lấy ra một quyển sổ nói: “Phòng chứa phế đan còn thiếu một chân quản sự, ngươi tự đi đến đó nhận chức” Lâm Hiên mừng rỡ, quả như mình dự đoán lúc đầu, nhưng hắn vẫn biểu lộ ra bộ mặt khổ não: “Phòng chứa phế đan, cái này….” Thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Hiên, tựa hồ có ý phản đối, lão vội vàng nói: “Sư đệ, ngươi không biết chứ công việc trong phòng chứa phế đan là nhẹ nhàng nhất, ngươi không phải là muốn tiêu dao sao? Đến chỗ đó có thể sung sướng như thần tiên, sư huynh ta có lòng tốt đã chiếu cố ngươi rồi đấy”. “Thật vậy sao?” Mặc dù biết rõ hắn nói dối nhưng Lâm Hiên cũng chỉ cầu như thế, hắn đương nhiên không phản bác, ngược lại còn tỏ ra vô cùng tin tưởng: “Ra là vậy, ta nghe đến phế đan còn tưởng không tốt đẹp gì, nếu như vậy thì cảm ơn sư huynh” “Ha ha, sư đệ không cần khách sáo” Lão giả đem tinh thạch tàn phiến thu vào trong người, gọi một đồng tử tới: “Vị sư đệ này từ hôm nay chính là quản sự của phòng chứa phế đan, ngươi dẫn hắn đi lấy tin vật” Vâng! Nhìn bóng lưng Lâm Hiên dời đi, lão giả đắc ý cười: “Phòng chứa phế đan, quả thực rất nhàn nhưng cũng không có một chút béo bở gì, một chức vị rác rưởi như vậy có thể đổi được một khối tinh thạch tàn phiến, quả là một tên không hiểu biết gì.”
  4. Lão giả tự cho mình là thông minh, mà không hề biết Lâm Hiên mới là người được lợi lớn nhất, ngày hôm nay đã sớm nằm trong tính toán của hắn. Mỗi câu nói, ngôn từ, động tác, Lâm Hiên đều có ẩn chứa mục đích bên trong. Trước khi đến đây, hắn đã hỏi thăm rõ tính cách của lão quản sự, loại người này tham tài, keo kiệt, nếu không có ưu đãi gì nhất định hắn sẽ không làm việc đó. Một khối tinh thạch đối với hắn cũng không có gì to tát, tài bảo lấy được từ chỗ Chu uyển và Trương Vũ khiến Lâm Phong đã trở lên rất giàu có. Nếu một đệ tử linh động tiền kỳ mà lại có được tinh thạch sẽ khiến nhiều người chú ý, cho nên Lâm Hiên cố tình đem tinh thạch ra đập nát thành tàn phiến vừa rồi, chính mình vừa có thể tiết kiệm nửa khối tinh thạch, hơn nữa cũng không khiến mọi người chú ý – quả là nhất cử lưỡng tiện. Thứ hai là giả bộ làm một tên khù khờ, cái gì cũng không biết. Phùng quản sự này tuy đã nhận hối lộ nhưng hắn cũng không dễ mà đối tốt với người khác, chính mình lại làm bộ khù khờn, nên hắn càng “vui vẻ” mà ném cho mình chức vụ kém cỏi nhất. Lâm Hiên đã điều tra một lượt, không ai cần phế đan, nó chứa đầy trong phòng, cho tới bây giờ cũng không ai lui tới; chực vụ quản sự tại đây quả thực không có chút màu mỡ gì. Lão Phùng quản sự vô lương kia khẳng định sẽ lừa mình nhận chức đó. Điều này cũng rất hợp với ý của Lâm Hiên, đây không phải là hắn chủ động nhận mà là bị ‘lừa gạt’ nhận, nên càng không bị người khác chú ý. Phùng quản sự tự cho mình là thông minh, lại không hề biết Lâm Hiên đã dắt mũi hắn đi một vòng; Lâm Hiên đạt được mục đích của mình, hắn mới là người có lợi nhất.
nguon tai.lieu . vn