Xem mẫu
- Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 1: Phiêu Vân Cốc
.Chương 18: Đan Hà Sơn.
Nguồn: Sưu Tầm
Kế tiếp, Lâm Hiên bắt đầu toàn lực đề thăng tu vi, có đan dược phụ trợ,
hơn nữa vẫn duy trì khắc khổ tu luyện như trước, quả nhiên có thu
hoạch rất lớn.
Cổ tịch ghi lại không hề sai, cho dù phàm nhân không có linh căn, chỉ
cần có đủ đan dược chống đỡ đồng dạng vẫn có thể thanh trừ mọi
chướng ngại trong khi tu hành.
Sau lúc minh bạch điểm này, Lâm Hiên lại phục dụng đại lượng tẩy tủy
đan. Nếu không phải trong dược thư ghi lại mỗi ngày không thể dùng
quá chín viên thì hắn thật sự muốn ăn đan dược thay cơm.
Trên phương pháp phục dụng đan dược, Lâm Hiên có những tổng kết
vô cùng tâm đắc, không cần dùng từng viên riêng lẻ, khi tách ra như
vậy dược lực có hạn, hiệu quả không lý tưởng.
Đương nhiên, như lần trước trùng kích bình cảnh, cùng một lúc dùng cả
chín viên, tuy không vượt quá hạn ngạch nhưng dược lực rất mạnh
khiến mình chịu thống khổ vô cùng, hơn nữa cũng không dễ dàng hấp
thu ngay lập tức, dược lực dư thừa này sẽ tự động phát tán đi hết.
Đấy hiển nhiên là một hành vi lãng phí, không thể làm!
Phương pháp chính xác nhất chính là mỗi lần dùng ba viên, sáng trưa
chiều phục dụng một lần, sau đó ngồi xuống hành công mới có hiệu quả
tốt nhất.
Các đệ tử cấp thấp khác, mỗi tháng mới chỉ có hai viên tẩy tủy đan,
Lâm Hiên một ngày dùng hết chín viên, gần như là một hành động xa xỉ
dùng linh dược để thôi động, hắn tiến triển cực nhanh, tuy không đến
mức ngày đi ngàn dặm nhưng hàng ngày đều có thể cảm giác thấy linh
lực đang tăng trưởng.
Chỉ là hảo cảnh cũng không kéo dài, một tuần sau, sau một tuần toàn bộ
- tẩy tủy đan Lâm Hiên đã dùng hết, mặc dù hắn còn trong tay hai viên
đan dược cao cấp có được trên người Trương Vũ.
Đan dược đó màu hồng, nhỏ cỡ viên đậu, trước kia Lâm Hiên chưa hề
nhìn thấy, đương nhiên hắn cũng sẽ không đi hỏi trưởng lão bổn môn,
làm như vậy khác gì lạy ông con ở bụi này, tự khai sự mất tích của
Trương Vũ và Chu Uyển có quan hệ với hắn. Bởi vậy Lâm Hiên lặng lẽ
tới tàng thư các tra duyệt điển tịch, biết rõ đấy chính là linh dược cao
cấp hơn so với tẩy tủy đan.
Trúc Cơ Đan!
Đệ tử Linh Động kỳ không thể dùng, chỉ có cao thủ Trúc Cơ kỳ dùng nó
để tăng tiến tu vi.
Biết được vậy, Lâm Hiên đem chúng giấu thật kỹ, tạm gác lại việc này,
việc chính bây giờ là làm thế nào có được càng nhiều tẩy tủy đan càng
tốt, vậy mới có thể tiếp tục để chính mình tu luyện.
Mục tiêu của Lâm Hiên chính là phế đan mà mọi người gọi là “rác
rưởi”
Tại sườn phía tây của Phiêu Vân cốc, có một tòa tiểu sơn, trên sườn núi
có một đường hầm rất lớn, nối thẳng xuống chỗ sâu trong lòng đất, nơi
đây chính là một miệng nủi lửa còn hoạt động, bị liệt đại tổ sư dùng đại
thần thông phong ấn, lại đêm địa họa dẫn nhập đến một phòng tại sơn
bích, làm nơi luyện đan.
Đan Hà sơn là một trong những cấm địa trọng yếu nhất trong Phiêu
Vân cốc, tính trọng yếu không hề kém so với tàng thư các cất giữ các
loại bí kíp công pháp.
Linh thú tuần tra, cao thủ cảnh giới, người ngoài xông vào, giết không
tha!
Cho dù là đệ tử bổn môn cũng không cho phép tùy tiện đi vào, nếu có
chuyện gì thì phía trước Đan Hà sơn đã có một tòa kiến trúc, nơi ấy phụ
trách tiếp đãi khách bên ngoài.
Trước khi đến đấy, Lâm Hiên đã tìm hiểu tất cả các tình huống thật rõ
- ràng, tất nhiên cả tòa kiến trúc này cũng vậy.
Bên trong vô cùng rộng rãi, khoảng mấy trăm thước vuông, có vài đồng
tử đang ngồi ở đây, thấy Lâm Hiên tiến vào, một đồng tử cách đó không
xa vội vàng đứng dậy đón tiếp, cung kính hành lễ: “Tiên sư”.
Mấy đồng tử này cũng không phải người tu chân trong Phiêu Vân cốc,
mà là đệ tử ngoại môn.
Gọi là đệ tử ngoại môn là vì tuy họ không có linh căn nhưng lại có thiên
phú trong các phương diện khác nên được Phiêu Vân cốc thu dụng, tuy
không truyền thụ công pháp tu chân nhưng cũng đối xử vô cùng tốt.
Trong mắt phàm nhân, người tu chân chẳng khác nào thần tiên, cho
nên dù làm đệ tử ngoại môn nhưng vẫn hết sức cung kính với những đệ
tử trong môn phái.
Tỷ như nói mấy đồng tử này, mặc dù không có linh căn nhưng sinh ra
tại danh y thế gia, đối với các loại dược liệu, dược tính đều hết sức quen
thuộc, có thể phái tới Đan Hà sơn làm việc.
Môn phái sẽ căn cứ vào biểu hiện của bọn họ sẽ thưởng cho một ít y thư
trân quý hoặc bí kíp võ học, chính là những thứ Lâm Hiên đã thấy ở
tầng thứ nhất Tàng thư các.
Mặc dù mấy thư tịch đó đối với người tu chân thì không đáng nhắc tới,
nhưng đối với thường nhân mà nói đó đều là vô thượng chí bảo. Ngoại
môn đệ tử ở tại Phiêu Vân cốc mười năm tám năm, sau khi xuống núi
đều thành nhất đại danh y hoặc hào kiệt thân tàng tuyệt kĩ võ công
danh chấn một phương.
Ưu đãi không cần nói cũng biết.
Phải biết rằng người không có linh căn như Lâm Hiên nhưng lại được
làm đệ tử chính thức là vô cùng ít, có thể làm ngoại môn đệ tử đã là tốt
lắm rồi. Lâm Hiên có phúc duyên như vậy cũng bởi vì đã từng cứu một
vị trưởng lão có quyền thế trong Phiêu Vân cốc.
Đồng tử này tuy không nhận biết Lâm Hiên, bất quá quan sát trang
phục của hắn có thể biết được hắn là người tu chân trong Phiêu Vân
- cốc, đương nhiên không dám khinh thường.
Đối phương có thái độ cung kính như vậy khiến trong lòng Lâm Hiên
cũng sinh ra một tia cảm khái. Ba năm qua, tốc độ tu hành của hắn quá
chậm, chịu đủ mọi châm chọc, xem thường của đồng môn, nên đã
nhanh quên đi thân phận của chính mình.
Mặc dù không có linh căn, là phàm nhân nhưng dù sao mình cũng là
một người tu chân, là thần tiên trong mắt người thường.
Cao cao tại thượng, được người tôn kính, cảm giác này thật sảng khoái.
Lâm Hiên càng trở nên kiên định, quyết tâm, bất quá trên mặt không
hề biểu lộ thần sắc: “Quản sự của các ngươi đâu?”
Đồng tử nghe vậy, gật đầu: “Quản sự đại nhân đang ở kia, mời tiên sư
ngồi, ta đi bẩm báo”.
Đồng tử nọ rất cung kính mời Lâm Hiên đến thính phòng, dâng trà
thơm. Lâm Hiên một bên thưởng trà một bên tự đánh giá một chút nên
làm thê nào, chỉ chốc lát một lão giả đã tiến vào phòng.
Lão giả một đầu tóc bạc, ước chừng hơn bảy mươi tuổi, đồng dạng là
một người tu chân cấp thấp; tiên đạo gian nan, có linh căn cũng chưa
chắc đã thành, phải biết linh căn cũng chia tốt xấu, kỳ ngộ của mọi
người, sự cố gắng của từng người cũng không giống nhau.
Lấy Phiêu Vân cốc mà nói, người tu chân cấp thấp chiếm đến chín
thành, như lão giả trước mắt, năm nay tuy đã bảy mươi nhưng tu vi vẫn
chỉ ở Linh Động hậu kỳ còn một khoảng cách so với đại viên mãn, càng
không nói có cơ hội để trúc cơ; đối với tiên đạo, có thể nói lão đã đi tới
cuối đường nhân duyên, cho nên cũng sẽ không quá cố gắng tu luyện,
chấp nhận làm một quản sự phụ trách đan phòng, an hưởng tuổi già.
Lúc này, lão đang đánh giá Lâm Hiên một lượt từ trên xuống dưới.
nguon tai.lieu . vn