Xem mẫu
- Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 1: Phiêu Vân Cốc
Chương 9: Thu quát bảo vật.
Nguồn: Sưu Tầm
Lâm Hiên vui mừng kiểm tra chiến lợi phẩm của mình. Tài phú của vị
sư tỷ này rất khá. Lâm Hiên từ thủ trạc tìm được sáu khối tinh thạch hạ
phẩm, hai kiện linh khí và một cái bình ngọc. Khi mở nắp bình ra Lâm
Hiên ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, ở trong có hai viên Tẩy Tủy
Đan màu trắng. Ngoài những thứ ở trên thì còn có phù lục.
Cái gọi là phù lục dùng để chỉ việc tu chân giả đem pháp thuật phong ấn
vào trong một loại giấy. Khi đối địch thì không cần tiêu hao linh lực mà
có khả năng trực tiếp sử dụng. Chỗ tốt thì đã rõ ràng nhưng việc chế tác
phù lục vô cùng phức tạp, không những cần loại giấy đặc thù mà còn
tốn nhiều sức lực, trong khi đó xác suất thành công lại không cao. Pháp
thuật càng cao thì chế tác càng khó cho nên phù lục tại Tu chân giới
cũng là đồ vật trân quý.
Lâm Hiên sau khi kiểm tra xong thì thấy tổng cộng có bảy loại phù lục
đủ các dạng pháp thuật kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Đương nhiên trân quý nhất trong số tất cả các chiến lợi phẩm chính là
linh khí. Phải biết rằng cho dù là cao thủ Trúc Cơ kỳ thì linh khí cũng
là vật quý giá. Mà một đệ tử Linh Động kỳ như Chu Yến lại có đến hai
kiện, trong đó một kiện chính là Hồn Kim tác mà nàng ta đã sử dụng để
giết chết sư phó của mình. Kiện linh khí này sau khi thu lại thì chỉ dài
có một thước, còn khi đưa linh lực vào thì nó có khả năng dài ra tùy ý
dùng để trói buộc địch nhân.
Một kiện linh khí khác đó chính là một thanh phi kiếm. Đây là loại linh
khí dùng để công kích. Lâm Hiên cực kỳ yêu thích nên ngắm nghía rất
kỹ. Hai kiện linh khí trên đều là loại thượng phẩm, vô cùng quý giá.
Đáng tiếc là tu vi của hắn quá kém, phải luyện đến tầng thứ tư của công
pháp mới có thể sử dụng. Lâm Hiên đem mọi thứ bỏ vào lại trong thủ
trạc trữ vật. Lần này tuy rất nguy hiểm nhưng ngược lại thu hoạch vô
cùng to lớn, hơn nửa còn có đồ của một người khác đang chờ hắn xử lý
nữa. Trương Vũ thân là cao thủ Trúc Cơ kỳ cho nên tài sản chắc chắn
- sẽ nhiều hơn.
Lâm Hiên cất giữ thủ trạc cẩn thận. Lúc này hắn đang muốn xoay
người đi thì đột nhiên trong lòng khẽ động, dừng chân lại, ánh mắt rơi
vào tay trái của Chu Yến. Tuy đã chết nhưng nàng ta vẫn nắm chặt một
cái hộp nhỏ bằng gỗ ở trong tay mình.
Chu Yến chính là vì bảo vật ở trong hộp kia mới giết sư phó, không biết
rút cuộc trong có chứa vật gì quý báu khiến nàng ta động tâm như vậy.
Sau khi trầm ngâm một chút, Lâm Hiên liền bước qua, lấy cái hộp gỗ
trong tay Chu Yến ra. Hắn không lập tức mở hộp mà thần sắc ngưng
trọng quan sát một chút, sau đó mới nhẹ nhàng đặt nó trên mặt đất rồi
lùi lại cách bảy, tám bước.
Lâm Hiên bẻ lấy một cành cây, dùng nó cẩn thận đẩy nắp hộp. “Vù, vù,
vù!” vài mũi tên nhỏ từ trong bay ra, tốc độ vô cùng nhanh, nếu đừng
gần mà không phòng bị thì cho dù tu chân giả lợi hại cũng rất khó tránh
khỏi.
Mấy mũi tên nhỏ cắm vào một cái cây bên cạnh. Cây gỗ lập tức héo rũ
chứng tỏ trên mũi tên có tẩm chất kịch độc lợi hại nhưng thần sắc Lâm
Hiên vẫn như thường, ngay cả chớp mắt cũng không có. Quả nhiên
không ngoài dự liệu của hắn, bảo vật kiểu này khẳng định sẽ có cơ
quan.
Sau khi nắp hộp mở ra Lâm Hiên cũng không lập tức đi qua mà đợi
thêm vài chục phút, sau khi xác định không có nguy hiểm gì nữa hắn
mới cẩn thận cầm cái hộp lên nhìn nhưng đồ vật trong đó lại khiến hắn
kinh ngạc. Đó chính là một cái vỏ sò to bằng nắm tay.
Vỏ sò màu sắc rực rỡ, trên mặt có có các hoa văn kỳ dị, tuy không nhận
ra được là gì nhưng vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm.
Cầm vỏ sò trong tay, Lâm Hiên quan sát cẩn thận, sau một khoảng thời
gian thần sắc do dự của hắn mới trở nên kiên định. Hắn dùng hai tay
mở vỏ sò ra. Điều bí mật chắc chắn phải ở bên trong.
Quả nhiên đây không phải là loại vỏ sò bình thường. Bên trong không
có trân châu mà chỉ có một quang điểm màu lam. Quang điểm này cực
- kỳ mỹ lệ, giống như chòm sao trên trời vậy. Nó chuyển động từ từ chẳng
khác nào một biển sao (tinh hải) xinh đẹp.
Lâm Hiên nhíu nhíu mày, không biết đây là cái gì. Khi hắn đang muốn
đóng vỏ sò lại để sau nghiên cứu thì đột nhiên phát sinh một sự tình kỳ
diệu. Quang điểm kia bắt đầu biến hóa, quay càng lúc càng nhanh, sau
đó mới bắn về phía Lâm Hiên. Theo bản năng hắn nghiêng người muốn
tránh nhưng tốc độ của quang điểm thực sự quá nhanh. Hắn còn chưa
kịp hành động thì toàn bộ quang điểm đều đã dung nhập vào trong thân
thể.
Nỗi đau đớn lan từ đầu xuống chân, mỗi một tấc da thịt như muốn xé
rách ra. Lâm Hiên ngã sóng xoài xuống mặt đất, ý thức từ từ mơ hồ rồi
bất tỉnh nhân sự. Mà vỏ sò chứa quang điểm kia lại nhanh chóng biến
thành đá, rồi bị phong hóa thành cát, nương theo làn gió phiêu tán khắp
hạp cốc. Ngoại trừ một thiếu niên đang ngất đi thì hình như nơi đây
chưa từng xảy ra việc gì.
Sáng sớm, từng tia nắng Mặt Trời ló dạng đem lại sự ấm áp. Lâm Hiên
rên rỉ vài tiếng rồi mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, lúc
mình ngất đi là giữa trưa, chẳng lẽ đã bất tỉnh một ngày một đêm rồi
sao?
Hắn ngồi dậy, nỗi đau đớn kia đã hoàn toàn biến mất nhưng Lâm Hiên
vẫn không cảm thấy thần thanh khí sảng vì dù sao hắn cũng đã ngủ một
đêm ở ngoài trời.
Sau khi hoạt động chân tay tê dại một chút, Lâm Hiên liền kiểm tra tình
huống thân thể. Hắn không phát hiện ra có chỗ nào khác lạ cả. Sự việc
ngày hôm qua giống như là giấc mộng nhưng mộng cảnh đó sao lại chân
thực đến như thế?!
Lâm Hiên trầm mặc hồi lâu, sau đó im lặng đi đến bên thi thể Chu Yến.
Hắn cố gắng chịu đựng sự chán ghét, đem nàng ta kéo xuống hố đất.
Tiếp theo hắn liền đi đến vị trí Trương Vũ bị ám toán, đầu tiên là thu
lấy bảo vật. Hắn tìm thấy một cái dây lưng trữ vật nhưng không kịp
kiểm tra bên trong vì nhiệm vụ cấp bách bây giờ chính là ly khai khỏi
nơi này.
Hắn cũng đem thi thể Trương Vũ chôn cùng với Chu Yến.
- “Mặc kệ hai người khi sinh tiền có ân oán gì. Chết là hết nên chắc hai
người cũng không để ý gì khi chôn chung với nhau đâu.” Lâm Hiên thì
thầm khấn nguyện một câu rồi sau đó lấp đất lại, xóa sạch hết tất cả
dấu vết xung quanh. Ít có người lai vãng đến hạp cốc này, hơn nữa còn
được hắn xử lý sạch sẽ, tin rằng sẽ chẳng có ai phát hiện được có hai vị
tu chân giả đang yên giấc nghìn thu ở đây.
Sau khi làm hết mọi việc, Lâm Hiên mới nhanh chóng trở về Phiêu Vân
Cốc. Dù trải qua một trường cảnh kinh tâm động phách nhưng thần sắc
hắn vẫn như thường, nhìn không ra có chỗ nào khác lạ, giống như chưa
từng xảy ra việc gì. Cho dù trên đường có người gọi hoặc châm biếm
hắn, hắn cũng ứng phó như mọi ngày. Người khác nhìn vào sẽ không
thể nào biết được.
Cứ như vậy Lâm Hiên cuối cùng cũng đã trở về chỗ ở của mình. Việc
đầu tiên hắn làm chính là đóng chặt cửa lại, đem dây lưng trữ vật của
Trương Vũ ra để kiểm kê.
nguon tai.lieu . vn