Xem mẫu

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 6: Thần bí hạp cốc. Nguồn: Sưu Tầm Sau khi rời khỏi Phi Vân Điện, đi đến một nơi không có người, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Hiên từ từ biến mất, sắc mặt trở nên âm trầm, trong mắt còn lóe lên sát khí. Lẳng lặng đứng một lát, hình ảnh của lão già họ Mã kia đã lưu lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng Lâm Hiên. Hiện tại hắn tất nhiên sẽ không vọng động nhưng đợi sau này khi có thực lực, hắn sẽ… Tiếng bước chân truyền tới, có người đang đến, trong lòng Lâm Hiên khẽ động, biểu tình lạnh lẽo nhanh chóng biến mất. Khi hắn ngẩng đầu lên thì thần sắc đã như thường, nhìn không ra có điểm gì khác lạ. “Ha ha, tên phế vật Lâm Hiên kia lại được tới hai bình phế đan!” “Điều đó thì có gì kỳ quái đâu. Một tên phàm nhân không có linh căn cũng xứng phục dụng linh dược luyện chế từ thiên tài địa bảo hay sao?! Phế vật phối phế đan, chẳng phải là không tốt sao?!” Người kia chẳng chút cố kỵ, cười trào phúng, không chút để ý gì đến có một người đang đứng cạnh lắng nghe bọn họ nói. Mà Lâm Hiên dường như chẳng thèm quan tâm, thần sắc như thường vượt qua bọn họ. Người làm đại sự không thể kích động nhất thời, hành động theo cảm tính không phải là anh hùng mà là ngu xuẩn. Nam tử hán phải biết nhẫn nhịn, những tên gia hỏa vũ nhục mình hôm nay, trước tiên hãy ghi vào sổ đen đã. Điều quan trọng nhất hiện nay là nỗ lực tu luyện, thực lực mới là đạo lý. Nguyên tiên Lâm Hiên muốn dựa vào Tẩy Tủy Đan để đột phá bình cảnh, tiến vào tầng thứ hai nhưng nhìn mấy viên phế đan trong tay, hắn
  2. lại trầm mặc, quay người đi ra bên ngoài Phiêu Vân Cốc. Không có đan dược phụ trợ, với tư chất của một người bình thường, cho dù nỗ lực tu luyện trong Luyện Tâm Lộ hơn nữa thì việc đột phá bình cảnh cũng quá khó khăn. Lâm Hiên sau khi ngẫm nghĩ liền quyết định thử vận khí một lần. Ở một nơi cách bản môn không xa có một tiểu hạp cốc, cửa vào bí ẩn, không dấu chân người, là nơi mà Lâm Hiên từng ngẫu nhiên phát hiện được. Thỉnh thoảng ở đó hắn cũng hái được một ít đan dược trân quý. Tuy xác suất nhỏ nhưng Lâm Hiên cũng đã gặp qua vài lần. Mà trừ linh đan ra thì một chút linh thảo ngàn năm cũng giúp cho hắn tăng tiến tu vi. Lâm Hiên cẩn thận suy nghĩ một phen. Đây là hy vọng để nhanh chóng tiến nhập vào tầng thứ hai của Linh Động kỳ, cho dù không tìm được thì cũng chẳng mất gì. Sau khi đem mọi việc tính toán xong, Lâm Hiên liền đi ra ngoài Phiêu Vân Cốc. Sau khi rời khỏi phạm vi của môn phái, Lâm Hiên không lập tức đi đến hạp cốc nọ mà đi loanh quanh gần đó vài vòng. Hắn làm thế là muốn chắc chắn rằng không có ai theo dõi bởi vì ở đó có linh dược trân quý cho nên hắn không muốn người khác biết. Thời gian trôi qua, Lâm Hiên sau khi đã xác định không có ai chú ý tới mình, lúc này hắn mới âm thầm rời khỏi đường lớn, tiến vào một đường nhỏ hoang vắng, sau vài lần rẽ trái quẹo phải thì hắn đã đến nơi cần đến. Hoa dại nở khắp trên bãi cỏ, rực rỡ đẹp mắt, hương thơm lan truyền trong không khí, cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ nhưng Lâm Hiên đến đây không phải là để dạo chơi. Hắn bắt đầu chú ý tìm kiếm gần đó, xem thử có hay không thảo dược để tăng cường tu vi. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lâm Hiên vẫn không có thu hoạch gì nhưng hắn không nản lòng, tiếp tục tìm kiếm từng khoảng phạm vi rất nhỏ. Nhưng đúng lúc này loáng thoáng có âm thanh truyền vào tai hắn, Lâm Hiên ngẩn ra rồi không chút chần chờ, trốn vào một bụi cây bên cạnh.
  3. Một đạo hồng quang từ xa tiến lại gần, thanh âm đáp xuống truyền tới, có hai người hạ xuống hạp cốc ở một nơi cách chỗ của Lâm Hiên không xa. “Sư tôn, thương thế của người không sao chứ?” Thanh âm của một nữ tử nhỏ tuổi vang lên, tràn đầy ý tứ quan tâm, lo lắng. Xuyên qua kẽ hở của lùm cây, Lâm Hiên thấy bọn họ mang phục sức của Phiêu Vân Cốc. Tuy là người trong môn phái nhưng Lâm Hiên vẫn không đi ra gặp mặt. Thêm một việc không bằng bớt một việc, hắn yên lặng quan sát biến hóa. “Khụ, khụ! Ta vẫn còn chịu đựng được. Yến nhi, đã sắp đến Phiêu Vân Cốc chưa?” Một thanh âm hư nhược vang lên, Lâm Hiên cảm thấy có chút quen tai, chẳng lẽ là một vị tiền bối của bản môn hay sao? “Sư tôn yên tâm, ở đây chỉ cách bản môn có vài dặm. Địch nhân chắc không dám truy đuổi đâu.” “Vậy tốt rồi!” Thanh âm yếu ớt kia thở phào một hơi, dường như vị sư tôn kia bị thương không nhẹ. “Sư tôn, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút đi!” Sau đó nữ tử kia dìu người bị thương đến ngồi dưới một cây đại thụ. Bởi vì vừa vặn với góc nhìn nên Lâm Hiên có thể thấy rõ dung mạo của bọn họ. “Trách không được sao thanh âm lại quen thuộc như thế!” Chỉ thấy có một nam tử đang ngồi ở dưới đất, từ vẻ mặt mà xem thì khoảng bốn mươi tuổi, ba chòm râu dài, dáng vẻ đáng ra phải tiên phong đạo cốt nhưng lúc này sắc mặt trắng bệch, ở ngực có vết máu loang lỗ, Lâm Hiên thấy thế thì âm thầm hít một ngụm hơi lạnh. Nam tử đó chính là Trương Vũ, người đã truyền thụ cho bọn đệ tử Linh Động kỳ như hắn pháp thuật về hộ thuẫn linh lực nửa tháng trước. Nghe nói vị này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, là một trong những hộ pháp của bản môn.
  4. Mà nữ tử kia Lâm Hiên cũng biết. Nàng ta tên Chu Yến, nhập môn trước hắn vài năm, tuy là đồng bối nhưng người ta đã có tu vi Linh Động kỳ đại viên mãn. Trong hàng đệ tử cấp thấp, nàng ta được liệt vào ba cao thủ đứng đầu. Nếu như không xảy ra việc gì thì sau vài năm sẽ có khả năng Trúc Cơ thành công. Hai người này đều là nhân vật trọng yếu của bản môn nhưng tại sao bọn họ lại chật vật chạy trốn như thế? Hơn nữa xem biểu tình lén lút vụng trộm, bộ dàng như chim sợ cành cong của hai người, theo lý thì đã đến phạm vi của bản môn, không cần phải cẩn thận dè dặt như thế mới phải. Chẳng lẽ hai người biết được bí mật gì không thể lộ ra ngoài hay sao? Sau mấy giây Lâm Hiên đã có phân tích và đánh giá. Tuy trong lòng rất tò mò nhưng hắn lại càng cẩn thận, ẩn tàng thân hình. Nếu như đối phương thực sự có đại bí mật, lại tình cờ bị mình phát giác thì hai người kia khẳng định sẽ giết người diệt khẩu. Tu chân giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, vô cùng tàn khốc. Lâm Hiên không muốn tự nhiên gặp phải loại tai họa như vậy. Đối mặt với một vị sư thúc Trúc Cơ trung kỳ, còn có một vị sư tỷ Linh Động kỳ đại viên mãn thì cho dù hai người kia có bị thương đi chăng nữa, muốn giết hắn thì cũng rất dễ dàng như bóp chết một con kiến mà thôi. Sau khi phân tích và nhận thức chính xác thực lực của hai bên, Lâm Hiên lại càng bình khí ngưng thần, ngay đến thở mạnh cũng không dám, trong lòng chỉ hi vọng đối phương sau khi nghỉ ngơi chốc lát thì sẽ rời đi. “Di! Có người!” Chu Yến thấp giọng khẽ hô lên một tiếng khiến cho Lâm Hiên kinh hãi, chẳng lẽ nàng ta phát hiện ra hắn nhưng còn không chờ Lâm Hiên có động tác gì thì hắn đã nghe được một tiếng kêu thảm. “Ngươi…ngươi dám ám toán ta?” Thanh âm kia vừa kinh vừa giận, còn
  5. mang theo thần sắc không tin: “Vì…vì cái gì?” “Hừ, sư tôn, người không cần uổng phí sức lực. Hồn Kim Tác này chính là do người tặng cho ta, người tất nhiên phải biết uy lực của nó. Với tình huống hiện tại, người chỉ có khả năng xuất ra nhiều nhất là hai thành pháp lực nên vùng vẫy cũng chẳng thoát được đâu!”
nguon tai.lieu . vn