Xem mẫu

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 5: Tẩy tủy đan Nguồn: Sưu Tầm Lại thất bại! Một lúc sau Lâm Hiên vẫn yên lặng không nói, sắc mặt tuy không lộ ra vẻ hỉ nộ nhưng tay lại nắm chặt, móng tay đâm sâu vào thịt, môi cũng cắn chặt. Nhưng tình huống như thế không duy trì lâu, sau một thời gian hắn liền hít vào một hơi, chẳng ừ chẳng hử gì, tiếp tục ngồi xuống, tiếp tục nỗ lực… Sáng sớm, từng tia nắng mặt trời ló dạng, một ngày mới bắt đầu. Phi Vân Điện vô cùng khí thế, diện tích rất lớn, là một nơi trọng yếu của Phiêu Vân Cốc. Nơi đây mỗi một tháng đệ tử Linh Động kỳ sẽ tụ tập lại để nhận các loại tài liệu thiết yếu dành cho tu luyện. Mặc dù luyện tập quá nửa đêm, chỉ ngủ không đến ba tiếng đồng hồ nhưng Lâm Hiên vẫn đi tới Phi Vân điện đúng giờ, trong đại sảnh to lớn đó đã có hơn một trăm đệ tử tu vi Linh Động kỳ đứng lố nhố, công lực của mỗi một người cao thâm hơn Lâm Hiên nhiều. Khi hắn đi vào thì dẫn tới một tràng nghị luận, thỉnh thoảng có những lời nói châm biếm lọt vào tai hắn. “Nhìn thấy chưa? Tên tiểu tử kia cho dù không có linh căn nhưng vẫn nuôi mộng tu tiên đó.” “Hừ, lớn lên cũng sẽ chẳng ra làm sao. Loại người như thế ở môn phái thật là hoang phí đan dược.” “Nghe người ta nói hắn rất nỗ lực nhưng phàm nhân không có linh căn, sao có thể so sánh với chúng ta. Ba năm thời gian mà còn loanh quanh tầng thứ nhất của Linh Động kỳ. Xì…”
  2. “Thực không biết trời cao đây dày, vọng tưởng muốn phá bỏ quy luật ngàn vạn năm của Tu chân giới. Phàm nhân tu chân đã định trước là không thành thể thống gì rồi.” Đối mặt với những ánh mắt châm chọc nhưng thần sắc Lâm Hiên vẫn không đổi. Hắn coi bọn họ như chó điên sủa nhắng, sau đó âm thầm đi ra phía sau của đội ngũ. Một hồi chuông vang lên, chúng đệ tử lập tức ngừng đàm luận, sắp xếp thành hàng một cách trật tự. Lúc này một lão giả dẫn theo một nhóm đồng tử tiến vào đại điện. Mỗi một đồng tử đều mang theo một cái mâm, phía trên dùng vải đỏ phủ lên nhưng người khác vẫn nghe được hương vị thoang thoảng phát ra khiến cho thần thanh khí sảng. “Mã sư thúc!” Chúng đệ tử khom mình hành lễ. “Ừm!” Lão giả kiêu ngạo ngửa mặt lên. Lão ta công lực tuy không cao, chỉ có tu vi Trúc Cơ tiền kỳ mà thôi nhưng lại quản lý dược phòng của môn phái nên có thể nói là chức cao quyền trọng. Tu chân trừ tư chất và nỗ lực của bản thân thì đan dược cũng không thể thiếu, thậm chí còn có thể nói là cực kỳ trọng yếu. Nếu có đủ đan dược phục dụng thì tu vi sẽ nhanh chóng tăng lên, có thể nói là một con đường tắt, mà tài liệu luyện chế đan dược đều là kỳ hoa dị thảo trân quý, cho nên các môn phái chỉ có thể cung cấp rất ít đan dược cho môn đệ mà thôi. Dựa theo quy củ thì mỗi một đệ tử Linh Động kỳ trong một tháng sẽ được nhận hai viên Tẩy Tủy Đan. Tẩy Tủy Đan – tên đã miêu tả công dụng, nó giúp tẩy tủy dịch kinh, hóa giải khí độc trong cơ thể đồng thời đề cao từng điểm từng điểm linh lực. Đương nhiên căn cứ vào tư chất của mỗi người mà hiệu quả của việc đề cao linh lực cũng hoàn toàn khác biệt. Loại đan dược này chỉ có tác dụng đối với đệ tử Linh Động kỳ. Khai Hương đường, sau khi bái lạy qua sư tổ, chúng đệ tử liền xếp thành hàng tiến lên nhận đan dược từ trong tay lão giả. Trên mặt của mỗi một người đều hiện lên biểu tình vui mừng và quý trọng.
  3. Rất nhanh đã đến lượt của Lâm Hiên. Mã trưởng lão liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt hiện lên vẻ khinh miệt, từ trên mâm lấy ra một cái bình ngọc rồi đổ ra hai viên đan dược đưa cho hắn. “Tạ ơn sư thúc!” Lời Lâm Hiên còn chưa dứt thì khóe mắt đột nhiên nhướn lên, xem xét hai viên đan dược trong lòng bàn tay. Đây là…phế đan? Con đường tu tiên bao la rộng lớn, công pháp, chế khí, luyện đan, họa phù và nhiều thứ nữa, mỗi một thứ đều bao hàm những tri thức uyên thâm. Ví dụ như luyện đan, ngoại trừ các loại tài liệu trân quý, kỳ hoa dị thảo còn cần tam vị chân hỏa để luyện chế. Đồng thời độ lửa, liều lượng phụ liệu, thời gian khai lô, tài liệu làm lô đỉnh đều quan hệ đến xác suất thành công của quá trình luyện đan. Cho dù luyện đan đại sư đầy kinh nghiệm thì cũng thường lỡ tay, đem thiên tài địa bảo trong lô đỉnh luyện chế thành phế đan không có tác dụng gì. Phế đan là chỉ hàm lượng tạp chất quá nhiều. Loại đan dược như thế ăn vào không chỉ không có hữu ích mà còn tổn hại đến thân thể, thông thường phải vất đi một cách tiếc rẻ. Tuy tiểu phái như Phiêu Vân Cốc phân phát cho đệ tử đều là đan dược hạ phẩm nhưng dù là loại hạ phẩm thì vẫn còn hữu dụng mà loại phế đan này… Đối phương rõ ràng là có ý làm khó mình, Lâm Hiên trong lòng lóe lên một tia lạnh lùng nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì. Vị Mã trưởng lão này chức cao quyền trọng, đắc tội thực sự là chuyện rất không sáng suốt. “Sư thúc hình như lấy sai rồi ạ. Hai viên này là phế đan, sao có thể uống được ạ?” “Có cái gì là không thể?!” Trong mắt lão giả hiện ra một tia khinh miệt, chỉ là một tên đệ tử bị ruồng bỏ mà thôi. Lão ngửa mặt lên, cao ngạo
  4. nói: “Sao? Không hài lòng hả?” “Với tư chất của ngươi thì phục dụng linh đan chỉ tổn lãng phí. Phế đan nói không chừng thích hợp hơn. Vậy đi sư thúc ngươi cũng không phải là người không nói tình lý, ta sẽ cấp cho ngươi vài bình.” Nói xong lão ta liền lấy hai cái bình từ trên mâm, vứt cho Lâm Hiên. “Những đệ tử khác chỉ có hai viên, ta cấp cho ngươi hai bình. Thế nào? Sư thúc đối đãi đủ tốt với ngươi rồi chứ?” “Tạ ơn sư thúc!” Ngoài ý liệu của Mã trưởng lão, biểu tình bất mãn của Lâm Hiên hoàn toàn biến mất, sau khi tiếp lấy đan dược liền cung kính thi lễ lui xuống. “Sao thế nhỉ?” Mã trưởng lão ngược lại lại có chút kinh ngạc, ngơ ngác nói không ra lời. Phế đan chỉ là loại đồ bỏ, phục dụng nó chỉ có hại, đừng nói hai bình, cho dù thêm nữa cũng chẳng đáng giá một đồng, vậy tại sao tên Lâm Hiên kia lại… Phản ứng của Lâm Hiên hoàn toàn ra ngoài ý liệu của lão. Nguyên bản lão ta muốn lợi dụng cơ hội đối đãi không công bằng với Lâm Hiên để hắn làm bát nháo lên, sau đó sẽ thừa dịp nói hắn bất kính với trưởng bối, rồi trục xuất khỏi sư môn. Đây chẳng phải là do Mã trưởng lão có cừu hận gì với Lâm Hiên mà do lão ta trời sinh kiêu căng, nhìn không vừa mắt những tên phàm nhân nên thấy Lâm Hiên lưu lại môn phái chính là mất thể diện, cho nên mới tính toán độc kế để đuổi hắn đi. Kế hoạch có thể nói là rất cẩn mật, chu đáo. Dựa theo môn quy thì đệ tử cấp thấp có thể nhận Tẩy Tủy Đan. Lão cố ý hạnh họe, dùng phế đan để thay thế, loại đối xử không công bằng này đừng nói là một tên thiếu niên vắt mũi chưa sạch như Lâm Hiên, ngay cả lão hồ ly duyệt lịch phong phú cũng không nhịn được. Chỉ cần Lâm Hiên phát tác thì lão có thể thừa dịp thực hiện mưu đồ.
  5. Nhưng người tính không bằng trời tính, Lâm Hiên tuy không có linh căn, chỉ là người bình thường nhưng đầu óc không phải đần độn, thậm chí có thể nói là rất thông minh, tính cách lại cứng cỏi, có thể chịu được những điều mà người khác không thể, nói chuyện hành động đều suy nghĩ chính chắn, không kích động. Mã trưởng lão cấp cho hắn phế đan đích xác hắn rất phẫn nộ nhưng lại đem tâm tình này ẩn giấu đi. Từ ánh mắt khinh miệt của Mã trưởng lão hắn còn thấy một tia trêu tức, hắn lập tức đưa ra nhận định, tuy không biết cụ thể là âm mưu gì cũng không biết lão vì sao đối phó với một người vô oán vô cừu như mình nhưng điều này phải gác lại để điều tra sau, việc cấp bách trước mắt là không thể nhảy vào bẫy được. Vì thế Lâm Hiên không những không phát hỏa mà thần sắc còn như thường nhận lấy phế đan, thành công thoát được một lần hãm hại. Kế hoạch của Mã trưởng lão thất bại ngược lại còn khiến lão ta tức giận không nói nên lời.
nguon tai.lieu . vn