Xem mẫu
- Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 1: Phiêu Vân Cốc
Chương 4: Khu vật thuật
Nguồn: Sưu Tầm
Băng đao cắt lên thân, đau buốt vô cùng, những giọt mồ hôi lạnh trên
trán của Lâm Hiên rất nhanh bị đóng thành băng nhưng hắn vẫn nén
chịu những nỗi thống khổ mà thường nhân khó có thể chịu đựng được,
tiếp tục tu luyện.
Từng điểm sáng bay múa trên không trung, đó chính là linh khí. Tuy
nhiên dưới tình huống bình thường, tu chân giả không thể nhìn thấy,
chỉ khi nào linh khí đạt đến một trình độ tinh thuần nhất định mới có
thể cảm thụ được.
Điều Lâm Hiên muốn làm đó chính là đem những điểm sáng linh khí
này hấp nạp vào cơ thể. Loại linh khí tinh thuần độ này mà đem luyện
hóa thành pháp lực thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bởi vì thấy được cho nên hắn hấp thụ không khó khăn nhưng điều kiện
tiên quyết chính là phải chịu đựng nỗi đau đớn do băng đao gây ra.
Từng điểm, từng điểm linh khí bị hấp nạp vào trong cơ thể. Dựa theo
tâm pháp của sư môn, Lâm Hiên đem toàn bộ đưa vào đan điền, sau đó
mới tụ tập thành một đoàn linh khí.
Việc tiếp theo cần phải làm chính là luyện hóa. Chỉ thấy đoàn linh khí
nọ di chuyển không ngừng trong đan điền, thể tích giảm dần nhưng
màu sắc càng lúc càng đậm, cuối cùng hóa thành một đạo linh lực ở
trong đan điền.
Mà mức độ nhẫn nại của Lâm Hiên cũng đã đạt đến cực hạn. Hắn
nhanh chóng chạy ra ngoài phạm vi của huyễn cảnh.
Nằm trên mặt đất Lâm Hiên thở dốc, ngay cả đầu ngón tay cũng không
muốn động đậy.
Quá trình này lặp đi lặp lại, duy trì mấy tiếng đồng hồ cho đến lúc bầu
- trời tối đen, Lâm Hiên mới đi ra khỏi Luyện Tâm Lộ.
“Ngươi có nghe chuyện một tên đệ tử không có linh căn đi Luyện Tâm
Lộ tu luyện không?!”
“Ừ, ta có nghe nói Mã sư thúc đã tận mắt nhìn thấy.”
“Hừ, có nghị lực thì sao? Phàm nhân đã được định trước là không thể
đi trên con đường tu tiên rồi. Phế vật thủy chung vẫn là phế vật mà
thôi.”
Trên đường trở về, Lâm Hiên ngẫu nhiên nghe thấy một vài nghị luận
về chính hắn. Mặc dù những tên đệ tử kia có thấy hắn nhưng chúng đều
làm ngơ, tiếp tục khẩu khí mỉa mai, châm biếm.
Lâm Hiên nhíu nhíu mày nhưng hắn không tức giận bởi vì đó là việc vô
bổ. Tại tu chân giới muốn được người khác kính trọng chỉ có một con
đường đó chính là thực lực, ở đây đôi co tức giận thì thà trở về nghỉ
ngơi hồi sức rồi tiếp tục tu luyện còn hơn.
Trở lại chỗ ở, Lâm Hiên kéo ngăn bàn, lấy ra các cuộn giấy ghi lại công
pháp tu luyện.
Khu Vật Thuật là loại pháp thuật dùng linh lực điều khiển vật thể. Nó
là một trong những loại pháp thuật tối trọng yếu và tối cơ bản, là cơ sở
căn bản để sử dụng pháp bảo. Đương nhiên pháp bảo hiện tại đối với
Lâm Hiên mà nói thì vẫn còn quá xa vời nhưng hắn cũng nên luyện tập
loại pháp thuật này một chút.
Vận dụng chân nguyên, tập trung thần niệm, đem ý thức gắn vào vật
thể khiến nó di động.
Hết thảy buổi chiều Lâm Hiên luyện tập một lần lại một lần. Trước kia
hắn cũng đã thí nghiệm qua nhưng thất bại, hiện nay hắn đã tu luyện
tại Luyện Tâm Lộ nhiều ngày, linh lực cũng tăng cường được một ít cho
nên mới thử lại lần nữa.
Mấy tiếng đồng hồ nháy mắt đã trôi qua, hắn luôn tập trung tinh lực
nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, khi mắt mũi cay xè, đầu óc choáng
váng thì hắn nghỉ ngơi một chút rồi sau đó tiếp tục…
- Trời xanh không phụ người có tâm, đột nhiên cái chén động đậy.
Tuy rất nhẹ nhưng đích xác có động đậy. Lâm Hiên không có dừng lại
mà tiếp tục vận chuyển linh lực luyện tập Khu Vật Thuật đến khi tối
khuya mới lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai Lâm Hiên lại đến Luyện Tâm Lộ.
Sương mù dày đặc, ảo giác lần này là âm tào địa phủ. Vô số lệ quỷ bay
về phía hắn nhưng thiếu niên này lại xem như không thấy gì.
Đoạn thời gian ma luyện này không chỉ làm tăng thực lực của hắn mà
còn khiến cho tâm trí hắn càng trở nên kiên định, sự chịu đựng cũng gia
tăng, ban đầu Lâm Hiên chỉ có thể chịu được huyễn cảnh khoảng vài
phút nhưng hiện tại hắn tuy đi sâu vào trong, ảo giác càng kinh khủng
nhưng hắn vẫn có thể kiên trì được một giờ.
Quỷ hồn, các loại tràng cảnh khủng bố hiện lên trong đầu óc của hắn,
các ảnh hưởng xấu làm người gục ngã công kích hắn nhưng Lâm Hiên
vẫn cắn răng chịu đựng thống khổ, nỗ lực hấp nạp linh khí để tu luyện.
Sau khi rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của huyễn cảnh, Lâm Hiên xếp
bàng ngồi xuống đất, luyện hóa linh khí đã hấp thu, sau đó thực hiện
một vòng tuần hoàn.
Thông qua vận chuyển trong kinh mạch, sau cùng là trở về đan điền,
Lâm Hiên tổng cộng thực hiện chín lần. Linh lực trong kinh mạch lưu
động, tuy có thể khiến nó từ từ tăng lên nhưng cũng khiến thân thể chịu
gánh nặng thật to lớn. Một đệ tử bình thường cũng chỉ làm ba lần, Lâm
Hiên lại quy định mình phải làm chín lần.
Số lần như thế đã tiếp cận đến cực hạn của thân thể con người. Ba lần
đầu tiên còn tốt, lần bốn, lần năm thì kinh mạch vừa đau vừa trướng,
lần bảy, lần tám thì giống như dao cắt, còn lần thứ chín thì thống khổ
như luyện ngục vậy. Trên trán Lâm Hiên chảy ra những giọt mồ hôi to
như hạt đậu, thân thể thậm chí vì đau mà không tự chủ được phát run.
Nhưng hắn vẫn ngoan cường kiên trì, cuối cùng sau vài giờ cũng hoàn
thành mục tiêu.
Luyện tập xong một đại chu thiên, Lâm Hiên lại tiến vào huyễn cảnh tu
- luyện tiếp.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Lâm Hiên ở trong Luyện Tâm Lộ nỗ lực tu
hành, thống thường phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể nhẫn nhịn được
nhưng hắn chỉ bằng nghị lực để tiếp nhận mà thôi.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống mặt đất, giống như lão tăng nhập
định. Lúc này trong đan điền của hắn có một viên cầu màu xanh nhạt,
không ngừng vặn vẹo biến hình. Nó là do linh lực tập trung mà thành.
Từng tia từng tia linh lực không ngừng tiến vào trong viên cầu. Sau một
tháng tu luyện ở Luyện Tâm Lộ, Lâm Hiên cảm giác tu vi của mình
tăng lên không ít nên hắn lại bắt đầu trùng kích tầng thứ hai Linh Động
kỳ thêm một lần nữa.
Đối với tu chân giả mà nói, cảnh giới mỗi khi tăng lên một tầng thì linh
lực đều phát sinh biến hóa. Lâm Hiên hiện tại đang ở giai đoạn quan
trọng nhất.
Nhưng hắn vẫn còn kém một chút!!!
Thần thức hắn khuyếch đại ra cả đan điền, nỗ lực tìm kiếm linh lực còn
sót lại để đem chúng chú nhập vào bên trong viên cầu. Lâm Hiên cảm
giác mình lúc này giống như một miếng bọt biển khô khốc nhưng vẫn
còn muốn liều mạng vắt thêm chút nước nữa.
Bụp…
Viên cầu linh lực nọ liền phát sinh biến hóa, từng tia từng tia chớp xuất
hiện ở bên ngoài, linh khí bắt đầu tràn ra ngoài, viên cầu sắp tan vỡ.
Nhưng Lâm Hiên không có buông bỏ, tận lực cố gắng hết mức. “Bùm!”
Một âm thanh vang lên, viên cầu màu xanh nổ tung, từng tia linh khí tụ
tập lại đã bị tan rã, hóa thành từng tia linh lực nhỏ như sợi tóc, phân bố
đều khắp đan điền.
nguon tai.lieu . vn