Xem mẫu
- Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 1: Phiêu Vân Cốc
Chương 3: Huyễn cảnh khổ tu.
Nguồn: Sưu Tầm
Trĩ Ưng Các là một công trình kiến trúc rất to lớn, chỉ Luyện Khí
Đường trong đó đã chiếm vài trăm thước vuông. Đó là nơi luyện công
của đệ tử Linh Động kỳ. Lúc này trong đại sảnh rộng lớn ẩn ẩn có
khoảng vài chục người.
Thời gian vẫn còn sớm nên tu sĩ Trúc Cơ kỳ phụ trách truyền dạy công
pháp vẫn chưa đến. Các đệ tử lúc này tụm năm tụm ba tụ tập lại một
chỗ, bàn tán những câu chuyện kỳ thú.
Lâm Hiên lặng lẽ đi đến một góc có ít người, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn đang muốn lợi dụng chút thời gian rảnh để tu luyện nhưng lúc này
có một loạt âm thanh đi đến truyền vào tai hắn.
“Ha ha! Đây không phải là Lâm sư đệ sao?”
“Nghe nói ngươi vừa mới bế quan tu luyện xong, vẫn chưa đột phát lên
tầng thứ hai sao?”
Thanh âm cười đùa mang theo ý trào phúng. Lâm Hiên nhíu mày
nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì. Trong mắt phàm nhân, tu chân giả
tiên phong đạo cốt, pháp thuật thông huyền giống như thần tiên vậy
nhưng sự thật đó chỉ là biểu tượng mà thôi.
Tu chân giới so với thế tục giới tàn khốc hơn, thực tế hơn và cũng bợ đỡ
hơn!
Nhưng ở đây không nói về tiền bạc mà nói về thực lực.
Ai cảnh giới cao hơn, ai pháp bảo tốt hơn, ai đan dược nhiều hơn thì
làm lão đại, lời nói ra chính là chân lý.
Trong thời gian ba năm nay cho dù Lâm Hiên khổ cực tu luyện hơn
người khác nhưng do không có linh căn nên hắn vẫn bị đồng môn bỏ xa
lại phía sau. Điều này khiến hắn chịu đủ mọi con mắt thờ ơ lạnh nhạt.
- “Hừ! Chỉ là tên phàm nhân không có linh căn mà thôi. Cho dù có nỗ lực
thế nào đi nữa cũng không thể so với chúng ta. Hắn ở lại môn phái chỉ
mất mặt, còn không bằng thức thời hạ sơn.”
“Đúng vậy, ba năm thời gian mà vẫn chưa đột phá lên tầng thứ hai
Linh Động kỳ, căn bản chỉ là phế vật!”
Đối mặt với sự chế nhạo của đám sư huynh, mí mắt của Lâm Hiên
không chớp một cái nào, thần sắc như thường. Chỉ là vài tên gia hỏa vô
vị nên Lâm Hiên chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn chúng một cái rồi đi
qua một bên.
Không chút tức giận không có nghĩa là nhu nhược hèn yếu mà bởi vì đó
là những tên gia hỏa nông cạn, căn bản là không đáng để giận. Lâm
Hiên sẽ không vì vài câu nói mà ảnh hưởng đến tâm cảnh tu luyện.
Khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp nạp linh khí, cứ như vậy khoảng
nửa giờ sau thì có một hồi chuông lọt vào tai hắn. Mấy tên đệ tử nguyên
bản đang đàm luận nhất thời ngừng lại, đứng ngay ngắn thành hàng.
Lâm Hiên cũng đến đứng ở phía sau của đội ngũ.
Một người trung niên đi đến, từ bề ngoài nhận thấy hắn khoảng bốn
mươi tuổi. Tuy nhiên không thể khẳng định được vì tu chân giả tùy theo
cảnh giới tăng lên thì thọ mệnh cũng kéo dài thêm, quá trình lão hóa
cũng chậm lại.
“Sư tôn!”
Chúng đệ tử khom mình hành lễ. Dựa theo quy của của Phiêu Vân Cốc,
đối với mỗi vị giáo tịch truyền dạy công pháp cho bọn họ thì bọn họ đều
phải xưng hô như vậy.
“Ta gọi là Trương Vũ. Hôm nay ta sẽ nói về những điều bí ẩn về Linh
khí hộ thuẫn.”
Linh khí hộ thuẫn – nghe tên đã biết. Đó chính là một loại pháp thuật
phòng hộ tối cơ bản của tu chân giả, đem linh lực bố trí quanh cơ thể,
tạo thành một vòng bảo hộ.
- Chúng đệ tử nghe vậy thì trở nên hưng phấn, châu đầu ghé tai thì thầm
với nhau.
Trừ Lâm Hiên là người bình thường, những đệ tử có linh căn sau ba
năm tu luyện, tất cả đều đạt đến tầng thứ ba hoặc tầng thứ tư. Sau khi
tiến nhập vào Linh Động trung kỳ thì bọn chúng có thể học tập một ít
pháp thuật đơn giản.
“Ồn ào cái gì hả? Yên lặng!” Thấy tình cảnh bên dưới hỗn loạn, sắc mặt
Trương Vũ trầm xuống.
Thấy giáo tịch phát hỏa, chúng đệ tử lập tức ngoan ngoan ngậm miệng.
Tiếp theo Trương Vũ bắt đầu giảng giải chi tiết làm sao để vận chuyển
linh lực, trong đó cần chú ý gì. Lâm Hiên nghe rất chăm chú nhưng kỳ
thực với tu vi hiện tại của hắn thì vẫn chưa đủ khả năng sử dụng linh
khí hộ thuẫn, tuy nhiên trước hết hãy ghi nhớ phương pháp tu luyện rồi
sau đợi công lực đủ mới từ từ tu hành.
“Được rồi! Các ngươi tự mình luyện tập đi.” Trương Vũ sau khi giảng
xong một lần liền rời khỏi Trĩ Ưng Các. Việc luyện thành hay không thì
phải xem năng lực lĩnh ngộ của các đệ tử.
Lâm Hiên cũng rời đi. Hắn trước tiên là về chỗ ở của mình. Đó là một
gian nhà gỗ nhỏ, đơn sơ. Tu sĩ cấp cao đều có động phủ của chính mình
nhưng nơi cư ngụ của đệ tử cấp thấp như hắn thì vô cùng sơ sài.
Trong phòng chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường gỗ. Lâm
Hiên mở ngăn kéo của cái bàn ra, lấy giấy bút, đem phương pháp tu
luyện linh khí hộ thuẫn nghe được viết lại.
Đây cũng là một thói quen của hắn trong ba năm nay. Bởi vì không có
linh căn, tốc độ tu hành không theo kịp đồng môn nên sau mỗi một lần
giáo tịch truyền thụ công pháp thì hắn đều đem những điều nhớ được
ghi lại. Có rất nhiều thứ hiện tại không cách nào tu luyện, lưu lại chờ
nghiên cứu sau và viết trên giấy sẽ không quên.
Sau khi viết xong Lâm Hiên liền đem tờ giấy ghi chép công pháp tu
luyện cất cẩn thận rồi mới đi tới Luyện Tâm Lộ phía sau núi. Dọc theo
thông đạo hắn đi đến địa điểm tu luyện hai ngày trước đây.
- Linh khí càng ngày càng dồi dào, Lâm Hiên dừng chân. Chính là nơi
này, không thể đi thêm nữa vì Luyện Tâm Lộ càng đi vào sâu thì huyễn
giác càng khủng bố.
Ào ào, tình cảnh đột nhiên biến hóa. Lúc này xuất hiện trước mặt Lâm
Hiên là một thế giới trắng xóa mịt mù, xung quanh đóng băng, tuyết rơi
lất phất, gió lạnh gào thét.
Những bông hoa tuyết chỉ trong chốc lát đã ngập đến mắt cá chân của
hắn, cả người giống như đang bị đông cứng. Lâm Hiên rùng mình,
chẳng lẽ ảo giác tùy cơ biến hóa? Lần trước đã chịu đựng ngọn lửa
thiêu đốt, lần này lại biến thành giá lạnh vô cùng.
Im lặng một chút, sắc mặt Lâm Hiên vẫn không có gì biến đổi. Hắn ngồi
xuống lớp tuyết, bắt đầu hấp nạp linh khí xung quanh.
Rất nhanh cả người hắn đông cứng, những sợi tóc trên trán cũng đã
biến thành băng nhưng hắn vẫn không chút động đậy, ngồi ở trong
tuyết, kiên trì được hơn hai mươi phút mới chạy ra ngoài nghỉ ngơi,
hoạt động thân thể một lát. Sau khi khôi phục một chút liền lập tức trở
lại tu luyện.
Gió lạnh thét gào, hoa tuyết ngưng tụ thành vô số lưỡi dao sắc bén bay
về phía Lâm Hiên nhưng thiếu niên này vẫn vững như bàn thạch, ngồi
trên mặt đất tĩnh tọa.
Sau hai ngày, Lâm Hiên mới đứng dậy, do dự một chút rồi tiếp tục đi
sâu vào trong. Linh khí nơi đó vẫn chưa đủ tinh thuần, muốn đột phá
bình cảnh thì phải cần linh khí tinh thuần hơn. Hắn kiên định tiến về
phía có huyễn cảnh đáng sợ hơn…
Last edited by Vô Tình; 13-06-2010 at 02:05 PM.
nguon tai.lieu . vn