Xem mẫu

Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU PHẦN 9 Chiều nay Bảo Nghi lại gọi điện báo tin về muộn. Việt Văn lòng đau như cắt, anh bỏ mặc cửa hàng sách về phòng ngồi nghe nỗi ghen tuông đang trào dâng. - Việt Văn, có anh ở trong đó không? Việt Văn mãi thả hồn vào những viễn cảnh tăm tối của hôn nhân. Anh tự suy gẫm lại mình tìm ra những nguyên nhân khiến Bảo Nghi rời xa mình. - Việt Văn, anh đâu rồi? Việt Văn choàng tỉnh sau tiếng gõ cửa khá dồn dập. Anh mớ cửa phòng và kêu lên ngạc nhiên. - Tú Anh! Tú Anh ôm bụng nhăn nhó: - Anh làm gì trong đó mà em kêu hoài cũng không nghe. Nhìn cái bụng to đùng của Tú Anh. Việt Văn lo ngại: - Em gần ngày sinh sao không ở nhà lại đến đây. - Anh ở đó mà nhốt mình vào phòng. Họ đang hò hẹn nhau bên ngoài đấy. Việt Văn tái mặt: - Em đùa gì vậy Tú Anh? - Mặt em giống người đang đùa giỡn lắm sao? - Anh không hiểu. - Tùng hẹn gặp Bảo Nghi năm giờ chiều nay ở cà phê MiMôSa. - Vậy à? Bạn bè lâu lâu nên gặp nhau một chút có gì lạ. Tú Anh hét lên: - Việt Văn, làm ơn đi. Họ không muốn có mặt anh đấy. Việt Văn cay đắng: www.vuilen.com 185 Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Chắc có chuyện gì khó nói. Tú Anh tức giận: - Anh đang bị vợ mình cắm sừng mà ở đó nói tốt cho cô ta. Anh ở đây mà lo chờ cô vợ yêu quý của anh. Em không thể ngồi im nhìn chồng mình hò hẹn với người khác. Văn cuốn lên: - Em định làm gì? Cho họ biết tay. - Đừng Tú Anh. - Sao hả, anh đau lòng à? - Một người là chồng em, một người là vợ anh. Anh không muốn ai tổn thương cả. - Em đâu cao thượng như anh. Em đi đây. Tú Anh khệ nệ bước đi, dù không muốn làm to chuyện nhưng nhìn dáng đi khó khăn của một phụ nữ sắp sinh con lại chịu đựng cái đau bị phản bội Văn lấy làm bất bình. Anh sợ người bị tốn thương là Tú Anh. - Để anh chở em đi, em đến đây bằng gì? - Tắc- xi. Văn mở cửa xe: - Em lên đi. Việt Văn vừa lao xe đi cũng vừa lúc Bảo Nghi vừa về tới do cô bó quên đồ cần lấy Bảo Nghi nổi cơn tam bành khi nhìn thấy cảnh họ bên nhau. Cô nhấn ga đuổi theo quên cả cuộc hẹn với Tùng. Xe đang chạy ngon trớn bỗng Tú Anh ôm bụng rên rỉ: - Úi cha em đau quá? Việt Văn lúng túng: - Thế nào? - Em đau quá. www.vuilen.com 186 Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Có phải đến ngày sinh rồi không? - Em không biết. Việt Văn bẻ lái cho xe nhắn hướng bệnh viện lao tới Tú Anh lăn lộn trên xe. Vừa đậu xe, Việt Văn vội bế cô đưa vào phòng chẩn đoán Trán anh toát mồ hôi. - Anh chuẩn bị đồ vợ anh sắp sinh. Việt Văn càng bối rối hơn. Chuẩn bị gì đây, anh chạy ra cửa hàng mua sắm một lô đô theo lời anh nói. Mọi người nhìn anh như gà mắc tóc mà cười. tất cả đều lọt vào đôi măt Bảo Nghi, Nghi sụp đố khi tất tận mắt nhìn thấy Việt Văn lo lắng cho Tú Anh. Cái hờn ghen lấn át tất cả, cô bỏ đi không thèm đến chạm mắt với Việt Văn. Tú Anh sinh một đứa con trai kháu khỉnh, Việt Văn bị cuốn hút bởi đứa bé sơ sinh đáng yêu như thiên thần. Lòng anh xúc động hồi hồi: - Việt Văn, em cám ơn anh! - Em đáng yêu quá Tú Anh. - Phải chi. Tú Anh bỏ lửng câu nói, Víệt Văn sực nhớ: - Anh gọi điện cho Tùng. Tú Anh có vẻ không vui. - Chắc họ đang vui vẻ bên nhau. - Mới sinh con, em không nên nghĩ vẩn Văn ra ngoài gọi điện. - ALô. Việt Văn đây. - Việt Văn, Bảo Nghi đâu? Việt Văn tức giận trong lòng, đúng là họ xem anh chẳng ra gì. Vì Tú Anh. Văn nén giận: - Anh mau đến bệnh viện đi. - Bảo Nghi sao hả? www.vuilen.com 187 Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Không phải Bảo Nghi mà Là Tú Anh. - Cô ấy thế nào? - Sinh cho cậu một hoàng tử. Tiếng Tùng reo thật to: - Thật à? Tôi đến liền. Nỗi vui mừng của Tùng làm Việt Văn nhẹ nhỏm tư tưởng Tùng đang làm việc mờ ám với Bảo Nghi. Tùng vẫn yêu Tú Anh đó thôi. Tùng xuất hiện với lỉnh kỉnh đồ đạc. - Cám ơn anh Việt Văn. - Có anh rồi tôi giao trách nhiệm lại cho anh. Có Lẽ cô ấy chờ anh đến. Tùng cười: - Cám ơn anh nhưng tôi vẫn muốn gặp Bảo Nghi. Anh nói lại với cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy càng nhanh càng tốt. Văn đáp thờ ơ: - Tôi sẽ nói lại... Việt Văn về nhà không thấy Bảo Nghi đâu, Tùng không ở đó thì cô ấy phải về nhà. Cô ấy đi đâu khi trời đã tối. Việt Văn Lái xe đến nhà Mạnh Hùng. Đèn trong nhà sáng choang, Văn nhấn chuông nhưng không ai ra mở cửa. Văn gọi điện. - Bảo Nghi, anh đây. - Anh về đi. - Em sao vậy? - Em không muốn nhìn thấy anh. - Anh đã làm gì? - Hãy đi mà lo cho đứa con và người vợ yêu của anh. Việt Văn giận đỏ mặt: www.vuilen.com 188 Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Em nói cái gì? - Có phải đứa con đó đích thực là con của anh? - Bảo Nghi! Có tiếng Nghi khóc: Em đã sai lầm khi chen chân vào hạnh phúc của anh, anh về đi. - Nghi, nghe anh nói. Bảo Nghi tắt máy, Việt Văn ôm đầu. Anh không ghen cô thì thôi tại sao cô lại áp đặt cho anh cái tội danh nặng nề vậy. Anh đi tới, đi lui không sao dừng lại được. Tiếng khóc và lời hờn trách cứ như lưỡi dao cứa vào tim anh rỉ máu. Chờ đoạn đường vắng xe qua lại Việt Văn leo tường vào nhà. Cảhh tượng Bảo Nghi nằm rũ rượi trên ghố làm lòng anh quặn đau. Anh bế cô lên làm cô choàng tỉnh, cô đấm vào ngực anh: - Buông em ra. Việt văn ôm siết cô vào lòng: - Anh không buông. Nghi khóc nấc lên: - Anh bỏ mặc em đi. - Anh không bỏ em, em là vợ anh. Cả đời này anh không bỏ em. Bảo Nghi vẫn còn khóc tấm tức: - Anh hết yêu em rồi. Văn nhẹ tay lau những giọt nước mắt trên má cô: - Đừng nghĩ Lung tung nữa. Việt Văn này thề cả đời chỉ yêu một mình Bảo Nghi. - Em không tin. Em tận mắt nhìn thấy anh bế cô ta vào bệnh viện, hí hứng mua đô sinh nở cho cô ta. - Nếu là em, em cùng làm thế thôi. www.vuilen.com 189 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn