Bảo Nghi gởi xe xong, cô đi vào nhà sách. Chẳng cần ngắm nghía hay quan sát xung quanh, cô đến thẳng quầy sách văn học, như đã quen đường thuộc lối ở đây Mà đúng là Bảo Nghi thuộc đường thật. Nhà sách này cô tới thường đến nỗi nhắm mắt cũng có thể biết được quầy sách văn học nằm ở đâu. Mỗi tuần cô đến đây có đến ba lần. Đến rồi thì rúc vào một góc quầy đọc say sưa quên trời đất. Sau đó đặt sách trở lại kệ mà ra về. Khỏe re....