Ngồi trên băng ghế'đá nơi công viên, Thục Nhi buồn bã: Có phải quá nghèo cũng là tội không anh. Nghèo có thể bị người ta xem thường mà không thể phản kháng. Sĩ Nguyên ôm Thục Nhi vao lòng, anh an ủi: - Em đừng nghĩ vậy mà, không ai tự hạ thấp mình như vậy đâu. Người ta càng xem thường mình thì mình phải càng phải cố gắng làm cho người ta thấy nghèo không có nghĩa 1à xấu. Thục Nhi chớp mắt: - Em thấy cô ta nói cũng đúng, em...