Xem mẫu

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM PHẦN 7 Huy Khánh đừng xe trước ngõ, nhìn vào trong thấy phòng của Thụy Giang sáng đèn, anh liền tắt máy xe và dắt bộ vào trong định làm cho cô và mọi người bất ngờ. Dựng xe thật nhẹ nhàng và cẩn thận, Huy Khánh bước thật nhẹ đến cửa và nhìn vào trong. Anh ngạc nhiên khi thấy căn phòng trống trơn không một bóng người. Còn đang ngơ ngác nhìn quanh, Huy Khánh bỗng giật mình khi nghe tiếng người từ sau lưng vang lên thật nghiêm nghị: - Cậu tìm ai mà thập thò ở đây vậy? Huy Khánh vội quay lại. Trước mắt anh là một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng người tầm thước, khắc khổ, gương mặt sạm đen vì nắng nhưng đôi mắt vẫn ánh một chút gì oai nghiêm, đang nhìn anh đăm đăm như dò xét. Huy Khánh vội vã: - Dạ, cháu tìm ngưởi quen. Bác cô biết Thụy Giang và mấy cô gái ở đây đi đâu không ạ? Người đàn ông nhìn Huy Khánh thật lâu rồi chậm rãi: - Không có ai ở nhà cả, đi chơi hết rồi. Ông ta vừa nói xong, Huy Khánh đã nghe tiếng Khánh Ngọc vang lên từ ngoài ngõ: - A... a... anh Khánh đến tụi mày ơi! Tiếng bước chân như dồn dập hơn và chẳng mấy chốc các cô đã vây quanh Huy Khánh, tíu tít: - Anh Khánh đến lâu chưa? - Có quà cho tụi em không? - Đi không cho tụi em biết, về cũng không cho tụi em hay là sao vậy? Huy Khánh bị các cô bao quanh và chất vấn tới tấp nên chỉ biết đưa tay lên cao như đầu hàng và tươi cười như nhận lỗi: www.vuilen.com 123 Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM - Quà mấy đứa đây. Cho anh xin lỗi mà, được chưa? Khánh Ngọc đón lầy gói quà từ tay Huy Khánh, nghinh mặt: - Khoan đã! Để em kiểm tra xem có đúng là đặc sản của Hà Nội không đã rồi mới quyết định được. Huy Khánh gật đầu, nói nhanh: - Mơ ngâm, sấu dầm, ô mai cam thảo, me ngào, và lạc rang húng lìu, đúng không? Khánh Ngọc mở gói quà nhìn vào rồi cao giọng: - Chính xác! Tạm tha cho anh lần này đó. Huy Khánh nhìn quanh rồi hỏi: - Mấy đứa đi đâu vậy? Thụy Giang đâu rồi, mà người đàn ông khi nãy là ai vậy? Nghe Huy Khánh nói, cả đám nhìn nhau rồi kêu lên: - Chết cha! Nãy giờ quên mất! Anh đã gặp bác trai rồi hả? Huy Khánh ngơ ngác: - Bác trai nào? Tuyết Sương nhìn vào trong nhà rồi nói nhỏ: - Bác Phú, ba của nhỏ Giang đó! Huy Khánh giật mình: - Vậy à! Sao Giang không báo cho anh biết? - Sao anh bảo cuối tuần mới về, nên nhỏ Giang không nói cho anh biết làm gì, vì bác trai lên đây chơi tới thứ sáu là về rồi. Mai Hương nhìn Huy Khánh, dò hỏi: - Giờ sao hả anh Khánh? Huy Khánh mỉm cười: - Trăng sao gì nữa! Giờ để anh vào nhà chào bác trai, chứ không lẽ đứng đây mãi hay sao? www.vuilen.com 124 Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM Khánh Ngọc cười khúc khích, gật đầu: - Phải đó! Anh vào ra mắt bố vợ tương lai đi. Nhớ cẩn thận nha, ba nhỏ Giang khó tính lắm đó. Huy Khánh gật đầu, bước vào nhà, đã thấy Thụy Giang đứng bên ông Phú lấm lét nhìn anh. Huy Khánh cúi đầu, lễ phép: - Cháu chào bác ạ. Khi nãy, vì cháu không biết bác là ba của Thụy Giang nên không chào hỏi, mong bác tha lỗi cho cháu. Ông Phú mỉm cười, ôn tồn: - Ngồi đi cháu, không biết là không có lỗi, không có gì đâu cháu. Huy Khánh dạ nhỏ một tiếng, anh ngồi xuống ghế nhìn ông Phú, lễ phép: - Bác lên thăm Giang lâu chưa ạ. Ông Phú bảo Thụy Giang rót nước mời Huy Khánh, rồi ôn tồn: - Cũng được hai hôm rồi, tính chiều mai là về dưới. Sao mấy hôm nay không thấy cháu ghé chơi? - Dạ, mấy ngày qua cháu phải ra Hà Nội có chút công việc. Cháu cũng vừa về tới chiều nay ạ. - Thế à! Cháu ra đó công tác hay đi chơi? - Dạ, cháu đi ra đó ký hợp đồng với khách hàng. - Cháu và Giang làm cùng công ty hay sao? Huy Khánh khẽ lắc đầu: - Dạ không! Cháu làm bên xây dựng, thưa bác: Thụy Giang ngồi bên ông Phú lên tiếng: - Anh Khánh làm giám đốc đó ba. - Thế à! - Ông Phú buột miệng rồi nhìn Huy Khánh - Công ty của nhà nước hay tư nhân vậy cháu? Huy Khánh đưa tay gãi đầu, bối rối: www.vuilen.com 125 Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM - Dạ, tư nhân ạ. Cháu thay ba cháu quản lý, công ty do ba cháu thành lập ạ. Nghe vậy, ông Phú chỉ gật đầu rồi đứng dậy, chậm rãi: - Thôi ,hai đứa nói chuyện với nhau, bác đi nghỉ đây. Ở dưới quê giờ này là bác ngủ lâu rồi. Lên thành phố ồn ào quá, không ngủ sớm được. Huy Khánh vội đứng dậy, nói nhanh: - Dạ, cháu xin phép bác cho cháu đưa Thụy Giang ra ngoài chơi, để bác được yên tĩnh nghỉ ngơi. Cháu sợ chúng cháu nói chuyện sẽ làm ồn như vậy bác sẽ khó nghỉ ạ. Trứớc lời xin phép hợp tình hợp lý của Huy Khánh, ông Phú ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: - Vậy cũng được. Nhưng hai đứa nhớ về sớm nghe không? Mai, Giang còn đi làm nữa đó. Huy Khánh vâng dạ rối rít: - Dạ vâng. Cháu chỉ đi một chút thôi ạ. Thụy Giang nghe ba mình nói vậy thì mừng lắm vội lên tiếng chào ông Phú rồi cùng Huy Khánh đi nhanh ra cửa. Vừa ra đến ngoài, đã thấy Khánh Ngọc nheo mắt nhìn hai người, tinh nghịch: - Nhất anh Khánh rồi đó. Em thấy bác, trai hình như đã chấm anh làm con rể tương lai rồi nha. Huy Khánh tươi cười nhìn các cô gái rồi dẫn xe đưa Thụy Giang đi chơi. Gần một tuần lễ không được gặp người yêu, Huy Khánh có rất nhiều điều muốn tâm sự cùng cô và cũng có biết bao tình cảm cần được bộc lộ. Do vậy, anh mau chóng đưa Thụy Giang đến một quán nước thật đẹp và yên tĩnh. Ngồi vào chỗ, Huy Khánh vội vã quấn lấy Thụy Giang, trao cho cô những nụ hôn thật nồng nhiệt và cháy bỏng. Thụy Giang cũng không kém gì Huy Khánh, xa anh chừng đó ngày Thụy Giang đã biết thế nào là tình yêu, nên cô cũng vồ vập đón nhận những gì mà Huy Khánh trao tặng cho mình: Sau nhũng phút giây quấn quýt bên nhau, Huy Khánh âu yếm: - Sao ba lên mà em không cho anh hay, khi nãy làm anh sợ quá. Thụy Giang nghinh mặt nhìn Huy Khánh, cắc cớ: www.vuilen.com 126 Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM - Anh là con trai mà cũng run à? Huy Khánh vờ trợn mắt nhìn Thụy Giang, anh dí tay lên trán cô, dịu dàng: - Sao lại không chứ, vì anh có chuẩn bị gì đâu. Và anh đem chuyện khi nãy kể cho Thụy Giang nghe rồi cười cười: - Anh tính làm cho em và các bạn ngạc nhiên, ai ngờ đâu chính anh lại bị ngạc nhiên nhiều hơn nữa. Thụy Giang ngước nhìn Huy Khánh, nhỏ nhẹ như thắc mắc: - Sao anh nói vậy? - Không à! Tự dưng trong phòng em xuất hiện một ông già lạ hoắc. Đã vậy, lúc đó ba còn nhìn anh như dò xét và hỏi anh giống như công an hỏi cung tội phạm vậy. Thụy Giang cười khúc khích trước những lời của Huy Khánh, cô nhìn anh và cong môi: - Chứ sao nữa! Ba em chỉ có mình em nên phải giữ chứ sao. Ngày em còn bé, ba vẫn gọi em là con gái rượu của ba đấy. Huy Khánh hôn nhẹ lên môi Thụy Giang, trìu mến: - Có ai bắt mất con gái rượu của ba đâu. Biết đâu sau này ba lại có thêm chàng rể rượu thì sao. Thụy Giang nép vào lòng Huy Khánh, tinh nghịch. - Anh tự tin quá nhỉ! Ai thèm lấy anh mà nói vậy chứ, mắc cỡ quá đi! Huy `Khánh vòng tay siết nhẹ Thụy Giang ghì chặt vào lòng, anh vờ gằn giọng: - Em vừa nói gì, nói lại anh nghe nào! Thụy Giang cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay Huy Khánh. Nhưng vô ích anh càng siết chặt hơn, ánh mắt nhìn Thụy Giang đầy yêu thương và chờ đợi câu trả lời từ cô. Thụy Giang rúc vào người Huy Khánh, khúc khích: - Buông em ra, nhột quá, anh đang áp bức em đó sao? www.vuilen.com 127 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn