An An lao ra khỏi nhà. Nỗi tủi thân không có chỗ trút, đành đá lung tung vào cây cỏ ven đường, nước mắt như mưa, cô dùng cùi tay lau. Cô nghĩ mình từ nhỏ đến lớn luôn phải chịu thiệt thòi, ấm ức. Chị rất đáng thương, chị bị câm, mọi chuyện đều phải nhường nhịn…. Nhưng mẹ ơi, sao mẹ không hiểu cho con? Mẹ có biết tâm tư của con không? Nước mắt rơi càng mau. An An khóc cho đến tận bến xe, cô dứt khoát lên xe trở về thành phố,...