Xem mẫu

Tác Giả: Song Mai – Song Châu ANH SẼ ĐẾN PHẦN VI Từ đó Đan Uyên không còn nhốt mình trong phòng riêng, không còn chui trong vỏ ốc nữa. Đan Uyên thoát ra ngoài, chạy lung tung nói năng bừa bãi. Lúc nào cô cũng bảo Hoàng Lạc phải mở mắt ra: - Tôi bảo anh chết không nhắm mắt mà. Anh mở mắt mới thấy tội của mình. Cô luôn có những cử chỉ ngở ngẩn. Hết độc thoại nói chuyện với Hoàng Lạc, Đan Uyên lại hát ầu ơ ví dầu ru em bé. Đan Uyên còn xếp chiếc khăn bông nhỏ bồng bế hát đưa qua đưa lại. Cả nhà thấy cử chỉ bất thường của Đan Uyên, bắt đầu lo lắng. Mẫn Huy bảo: - Đan Uyên có vấn đề rồi. Cô ấy bị sốc vì bệnh, vì Hoàng Lạc đã chết. Ông Mẫn Kha nói nhanh: - Coi chừng nó điên thì khổ cả đám! Hãy đưa nó đi trị bệnh rồi trả về cho gia đình. Khi không vướng của nợ. ``Chẳng phải khi không mà do cả nhà đồng tình rước Đan Uyên về đây đó chứ``. Mẫn Huy muốn thốt lên lời phê phán. Nhưng bây giờ không phải lúc trách cha trách mẹ nữa. Lỗi cũng do Mẫn Huy một phần, anh đã đồng ý... cưới Đan Uyên. Đan Uyên được đưa vào bệnh viện khám bệnh. Bác sĩ bảo do cô bị cú sốc làm chấn động tâm lý, tinh thần căng thảng nên phát sinh tâm bệnh. Đan Uyên bị tâm thần nhẹ nhưng cũng phải đưa đi bệnh viện điều trị. Nếu không bệnh phát triển thì rất nguy. Cả nhà Mẫn Huy thống nhất đưa Đan Uyên vào bệnh viện tâm thần. Biên Hòa điều trị. Lúc đầu Đan Uyên không chịu đi. Cô bảo: - Tôi chẳng có bệnh hoạn gì cả. Tôi chờ chết vì nhiễm HIV. Cuối cùng, Mẫn Huy cũng thuyết phục được Đan Uyên. Đưa cô vào bệnh viện, cả nhà mới thấy nhẹ nhõm đôi chút. Tại bệnh viện, Đan Uyên được chăm sóc rất kỹ. www.vuilen.com 94 Tác Giả: Song Mai – Song Châu ANH SẼ ĐẾN Đan Uyên được các bác sĩ tâm lý, hỏi han, trò chuyện ân cần, Cô có dịp giải tỏa những ức chế trắc ẩn trong lòng lại được bác sĩ tư vấn nên tinh thần bớt khủng hoảng. Bên cạnh đó, Đan Uyên cũng được cho uống thuốc đặc trị. Từ từ, Đan Uyên thấy không còn hoang mang trống vắng, thần kinh được xoa dịu, đầu óc nhẹ nhàng hơn, không như lúc trước cứ như dây đàn căng cứng sắp đứt. Đan Uyên đã tự làm chủ hành động, lời nói của mình nên những câu nói ngớ ngẩn lộn xộn cũng giảm dần. Sáng nay, sau khi đã được bác sĩ khám bệnh, cho uống thuốc và được tư vấn, Đan Uyên ra ngồi chơi ngoài băng đá. Ánh nắng lên. Những sợi nắng vàng tươi len qua cành cây thảm lá, rồi nhảy múa lung linh màu da trời xanh ngắt tạo nên bức tranh đẹp. Lại nhớ những bức tranh cát của Mẫn Huy.... Mới đây thôi mà ngỡ ký ức đã xa xôi lắm rồi. Bất chợt có tiếng kêu: - Đan Uyên! Đan Uyên đấy ư? Đan Uyên giật bắn người. Tiếng gọi của ai như từ cõi xa xăm mơ hồ vọng lại? Tiếng gọi của Hoàng Lạc? Không! Hoàng Lạc đã chết rồi mà! Tiếng ma quái nào vẳng đến đây. - Đan Uyên! Đúng là Đan Uyên! Đan Uyên ngơ ngác nhìn người đối diện. Ai? Bóng ma của Hoàng Lạc ư? Hoàng Lạc đừng hiện về quấy phá tôi. Anh đã về miền xa xăm cũng tại anh thôi. Chẳng lẽ anh muốn rủ Đan Uyên đi thật nhanh sao? Anh ác lắm. Anh đã gieo cho tôi! Hãy tránh xa tôi đi. Đưa hai tay dụi mắt. Đan Uyên lại nhìn trừng trừng người đối diện. Ánh mắt Khánh Toàn không rời khỏi từng cử chỉ của Đan Uyên. Anh ngạc nhiên quá đỗi. Trông Đan Uyên rất tiều tụy nét mặt bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn mất vẻ tinh anh, cử chỉ ngơ ngác vụng về. Bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình. Khánh Toàn đang tự hỏi. Không biết anh có nhìn lầm với ai. Khánh Toàn khẽ hỏi: www.vuilen.com 95 Tác Giả: Song Mai – Song Châu ANH SẼ ĐẾN - Cô là Đan Uyên phải không? Đan Uyên nở nụ cười ngô nghê: - Anh gọi tôi à? Đúng, tôi là Đan Uyên. Đền chết vẫn là Đan Uyên. Khánh Toàn vẫn chăm chú nhìn Đan Uyên. Vậy là Đan Uyên bị bệnh, bởi thế trông cô có vẻ bất thường. Đan Uyên đến bệnh viện từ bao giờ nhỉ, sao chẳng nghe Mẫn Huy nói. Không biết Đan Uyên có nhận ra Khánh Toàn? Anh chợt hỏi: - Cô có còn nhớ tôi không, Đan Uyên? Đan Uyên ngơ ngác: - Anh là ai? - Tôi là Khánh Toàn bạn của Mẫn Huy. Đan Uyên lắp bắp gọi như trong vô thức: - Khánh Toàn! Khánh Toàn à! Khánh Toàn vội nhắc: - Tôi ở Đồng Nai. Hôm đám cưới cô với Mẫn Huy, tôi làm chú rể phụ đó. Đan Uyên lẩm bẩm: - Khánh Toàn! Đồng Nai... Tranh cát... Có lẽ Đan Uyên không nhớ nhiều vì cô chỉ gặp Khánh Toàn có hai lần, hôm đám cưới và hôm đến nhà anh lấy bức tranh về. Tuy thế, Khánh Toàn vẫn kiên nhẫn nhắc: - Mẫn Huy ở nhà tôi làm tranh cát. Hôm nọ cô có đến nhà tôi nhận bức chân dung tranh cát mang về. Đan Uyên lầm bầm: - Bức chân dung tranh cát của tôi, Hoàng Lạc lấy rồi. Anh ta chết rồi. Đồ làm ăn gian dối. Tôi cũng sẽ chết theo anh ta. Khánh Toàn ngồi xuống cạnh Đan Uyên. Không biết sao Đan Uyên bị tâm thần thế này Khánh Toàn rất quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh, anh đến bệnh viện làm công tác từ thiện, giúp đỡ an ủi người bệnh. www.vuilen.com 96 Tác Giả: Song Mai – Song Châu ANH SẼ ĐẾN Giọng anh như vỗ về Đan Uyên: - Cô sao thế Đan Uyên? Đan Uyên đáp tỉnh bơ: - Tôi có sao đâu? Rồi cô cất giọng vui vẻ như không hề bệnh gì cả: - Anh Khánh Toàn! Em nhớ rồi. Anh Mẫn Huy ở nhà anh làm tranh cát. Em có lên đó nhận bức chân đung tranh cát mang về. Khánh Toàn hân hoan gật đầu: - Đúng rồi. Tôi đưa bức tranh cho cô mang về. Mẫn Huy tạo bức chân dung cô đẹp lắm. Đan Uyên buông gọn: - Anh và Mẫn Huy đều tốt. Chắc là Đan Uyên gặp vấn đề gì? Khánh Toàn chẳng biết hỏi han cô thế nào cho rõ. Đưa mắt nhìn quanh, Khánh Toàn thăm dò: - Mẫn Huy có lên đây không? - Không! Mẫn Huy bận lắm. Có lên đây một lần. Nghe cách Đan Uyên trò chuyện, Khánh Toàn nghĩ là bệnh của cô không trầm trọng lắm. - Đan uyên lên đây hôm nào? Lâu chưa? Đan Uyên Lắc đầu: - Em cũng chăng nhớ hôm nào nữa. Có lẽ lâu rồi. Hoàng Lạc chết rồi, anh có biết hay chưa? Đang trả lời rõ ràng, Đan Uyên xen vào câu hỏi ngớ ngẩn. Có lẽ đầu óc Đan yên chứa nhiều vấn đề quá mà cô chưa sắp xếp nên cứ nói lộn xộn. Đan Uyên lại nói tiếp: - Hoàng Lạc chết rồi. Anh ta còn rủ tôi đi theo nữa đó. www.vuilen.com 97 Tác Giả: Song Mai – Song Châu ANH SẼ ĐẾN Vậy là gã Hoàng Lạc có liên quan đến Đan Uyên và chắc chắn có liên quan đến căn bệnh của cô. Khánh Toàn buột miệng trấn an Đan Uyên: - Hoàng Lạc chẳng rủ cô đi đâu cả. Cô vẫn ở đây. Ánh mắt đờ đẫn của Đan Uyên nhìn vào khoảng không: - Anh nói chắc nghen. À! Anh đuổi Hoàng Lạc đi đi. Đừng để hắn ở đây. Hắn không có thương con nít... Khánh Toàn nhìn Đan Uyên chăm chú như muốn tìm hiểu nguyên nhân nào khiến cô bị bệnh. Lòng đầy thắc mắc, nhất định Khánh Toàn sẽ hỏi bác sĩ diều trị bệnh cho Đan Uyên. - Anh Khánh Toàn vào bệnh viện thăm ai hả? Bỗng Đan Uyên hỏi Khánh Toàn một câu đầy tỉnh táo khiến anh rất mừng. Khánh Toàn vui vẻ đáp: - À! Tôi vào làm công tác từ thiện đi với đoàn thăm tất cả bệnh nhân. Lớp u ám trên mặt Đan Uyên bị xua tan, cô lộ vẻ hân hoan: Làm công tác từ thiện phát quà bánh cho bệnh nhân phải không? Mai mốt anh Khánh Toàn cho em làm với nha? Khánh Toàn khích lệ: - Đan Uyên thích thì sẽ làm được ngay. Đan Uyên gật đầu: - Em rất thích! Làm công tác từ thiện vui lắm phải không anh? - Rất vui, vì mình giúp đỡ người khác. Làm cho họ vui là mình vui. Khánh Toàn nói với Đan Uyên mà như tâm nguyện với chính mình: ❺ ❺❺ Sau khi trò chuyện với bác sĩ Tú người trực tiếp tư vấn điều trị cho Đan Uyên, Khánh Toàn biết tất cả ngọn nguồn căn bệnh của Đan Uyên. www.vuilen.com 98 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn